Chương 86:Chương 39: Đi Xa!

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đằng Thanh Sơn dẫn dắt hơn hai mươi người dưới trướng đi trên con đường bên trong quân doanh, bên cạnh còn có ba người Gia Cát Vân, Gia Cát Thanh cùng với Thanh Vũ đi tiễn.

“Ca, từ đây đến Sở Quận, có gần hai ngàn dặm đường, trên đường nguy hiểm rất nhiều, ngươi phải cẩn thận a!” Đằng Thanh Sơn đi Thanh Vũ bên cạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

Đằng Thanh Sơn cười sờ đầu Thanh Vũ:” Tiểu Vũ, ngươi lo lắng cho ca ngươi?”

“Ca của ta rất mạnh.” Thanh Vũ lập tức vừa xoa cằm, tự tin nói.

Đằng Thanh Sơn trong lòng rất vui, được hảo hảo lang bạt một phen, còn muội muội Tiểu Vũ của mình, cách đây không lâu, Thanh Vũ đã gia nhập Quy Nguyên tông. Không thể không thừa nhận là Thanh Vũ thiên phú không tệ, tu luyện nội kình bí tịch gần bảy ngày, trong cơ thể đã sinh ra nội kình. Tuy rằng không thể so với một vài thiên tài trong ngày có thể luyện ra nội kình, nhưng dù sao Thanh Vũ mới chỉ mười bốn tuổi.

“Tiểu Vân, Thanh Thanh cô nương, ta lần này đi ra ngoài, muội muội ta phải phiền các ngươi chiếu cố.” Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía hai người.

“Điểm ấy không cần phải nói. Bất quá ngươi ở bên ngoài, cũng đừng chủ quan quá. Từ quận chính là quận loạn nhất.” Gia Cát Vân cũng nhắc nhở nói

Nói chuyện được một lúc thì bọn Đằng Thanh Sơn đã tới cổng phía bắc của Hắc Giáp Quân quân doanh.

Xuyên thấu qua bắc môn, Đằng Thanh Sơn nhìn thấy ngoài cổng phía bắc đã có nhiều xe chở hàng hóa, nhìn thoáng đã thấy là không ít, phải có đến khoảng tám xe.

“Tiểu Vũ, mấy người các ngươi đừng tiễn nữa.”. Đằng Thanh Sơn nói.

“Ân.” Thanh Vũ. Cũng nhìn về phía Đằng Thanh Hổ,” Biểu ca, trên đường hãy nghe ca ta nhiều hơn nữa! Đừng gây chuyện a.”

“Thanh Sơn là Đô thống, ta đương nhiên phải nghe.” Đằng Thanh Hổ hắc hắc cười.

Ở bên cạnh vẫn không hé răng Gia Cát Thanh, nhịn không được liền nói: “Thanh Sơn đại ca, trên đường cẩn thận!”

Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua, cười gật gật đầu.

Mà Đằng Thanh Hổ thấy thế, liền nhép miệng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa.

“Đi, chúng ta đi ra ngoài!” Đằng Thanh Sơn ra lệnh một tiếng.

Dưới trướng hai vị Bách phu trưởng cùng với hai chi tiểu đội quân sĩ, đều kéo chiến mã đi ra đại môn. Sau khi đi ra, Đằng Thanh Sơn mới nhìn thấy rõ, trong này bãi đỗ xe để chất hàng hóa vận tải ước chừng có mười xe đang đậu. Còn có hai cỗ xe ngựa lớn, chung quanh tụ tập gần trăm người. Tuyệt đại bộ phận trên thân đều mặc một bộ trang phục giống như xà lân hộ giáp.

“Ha ha, vị này hẳn là chính là Đằng Thanh Sơn, Đằng Đô thống chứ!” Một gã đầu hoa râm tiến đến chào hỏi.

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu, liếc nhìn gần trăm tên hộ vệ, cười nói: “Chu gia các ngươi giầu nhất thiên hạ, có nhiều người hộ vệ như thế này. Xem ra trên đường, các huynh đệ dưới trướng ta cũng sẽ thoải mái a.”

“Đây cũng là một vài nhân thủ của lão gia nhà ta, làm so với được với Hắc Giáp Quân!” Lão giả này cười nói,” Lão hủ là Ngô Đàm! Lão gia nhà ta ở bên kia!”

Đằng Thanh Sơn nhìn sang, cách đó không xa có một gã nam tử khôi ngô đang tiến lại đây, phía sau còn có hai gã hộ vệ.

“Đằng Đô thống!” Gã nam tử khôi ngô trực tiếp chắp tay cười nói: “Ta vừa tới Giang Ninh quận vài ngày, đã nghe thấy Đằng Đô thống đại danh! Một vị Đô thống trẻ tuổi nhất Hắc Giáp Quân, tiền đồ vô lượng! Ta còn đang nghĩ là, nếu muốn diện kiến Đằng Đô thống một lần, sợ là sẽ rất khó khăn. Cũng không ngờ rằng Gia Cát thúc thúc lần này lại cử Đằng Đô thống đến giúp ta bảo hộ chuyến chuyển hàng này! Cũng để cho ta có thể sớm được gặp Đằng Đô thống a! Trong lòng ta rất vui a!”

“Vị này chính là Chu cửu gia đúng không?” Đằng Thanh Sơn cũng biết đối phương thân phận.

Đứa con thứ chín của Tài thần Chu Đồng giầu nhất thiên hạ — Chu Sùng Thạch.

“Còn kêu cái gì Cửu gia? Hay là gọi ta một câu lão ca đi, nếu Đằng Đô thống để mắt ta, xưng hô ta một tiếng huynh đệ.” Chu Sùng Thạch cười nói.

Đằng Thanh Sơn đáy lòng thầm khen, vị Tài thần “Chu Đồng” dạy con cũng có thủ đoạn, Chu Sùng Thạch này cười nói đều làm cho người ta cảm thấy như như là gió xuân lùa vào hang núi vậy, vô cùng thoải mái. Đằng Thanh Sơn ghét nhất bị gặp được cái loại luôn tự cho là hơn người, bị người khác kêu là ăn chơi trác táng.

Đằng Thanh Sơn cùng Chu Sùng Thạch nói chuyện với nhau một lúc, liền xưng hô với nhau là huynh đệ.

Rất nhanh, đoàn xe bắt đầu khởi hành.

Ra khỏi cửa thành, tiến đi trên quan đạo, tốc độ liền thoáng gia tăng một chút.

“Cha, ta muốn cưỡi ngựa!”

Mới vừa khởi hành không lâu, từ tấm cửa kính của cỗ xe ngựa bỗng thò ra cái đầu của tiểu nam hài. “Quay ngay vào trong ngựa!” Chu Sùng Thạch quát.

“Ngươi còn chưa học qua, cưỡi ngựa cái gì? Hảo hảo ở trong xe cùng nương của ngươi.” Chu Sùng Thạch quát.

Tiểu nam hài kia thè lưỡi, rồi lui vào trong xe.

“Chu huynh lần này mang theo cả nhà?” Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc, hỏi hắn… Chu Sùng Thạch đang ngồi ngang hang bên cạnh” Từ đây chạy tới Sở Quận, trên đường đi không tránh khỏi có nguy hiểm a. Sao không để cho tẩu tử, và hài tử ở lại nhà.”

“Thanh Sơn huynh đệ, là ngươi không rõ.” Chu Sùng Thạch cười nói:” Ta lần này là mang theo cả nhà, từ hải ngoại trở về. Không thể để người nhà ở lại hải ngoại, đương nhiên phải cùng về.”

“Hải ngoại?” Đằng Thanh Sơn có chút giật mình.

Chu Sùng Thạch gật gật đầu, cũng không nói kỹ.

Đằng Thanh Sơn biết đối phương có bí mật, liền nói sang chuyện khác, hiếu kì nói:” Chu huynh, ta chưa bao giờ ra hải ngoại, Đông hải hải ngoại, có cái gì hay không?”

“Đông hải, mênh mông vô tận.” Chu Sùng Thạch cảm thán nói: “Không rời bến, ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết, biển rộng đáng sợ cỡ nào. Trong biển rộng, có không ít hải đảo. Có hải đảo không có một bóng người, có hải đảo lại có rất nhiều người. Có khi là nơi man dã chưa khai hóa. Đương nhiên cũng có không ít cư dân Cửu Châu chúng ta qua đó sinh sống.”

Đằng Thanh Sơn lẳng lặng gật đầu.

Đi vào Quy Nguyên tông lâu như vậy, Đằng Thanh Sơn đối với thế giới này địa lý tri thức ít nhiều cũng có hiểu biết.

Cửu Châu biển rộng lớn, cư dân có tới ngàn vạn.

Ở phía Tây của Cửu Châu là nơi sa mạc, thỉnh thoảng cũng có vài ốc đảo, lãnh thổ có nhiều tiểu quốc.

Ở phương bắc chính là rộng lớn thảo nguyên, xa hơn nữa qua phía bắc, chính là bắc hải.

Còn ở phương đông thì lại là biển Đông hải.

Phía nam của Cửu Châu, được gọi là “Nam Hoang Nam Man”. Tại vô tận Nam hoang, có rất nhiều độc xà mãnh thú, nơi đây có thể nói là vùng cấm của nhân loại! Bởi vì, nơi đây nguy hiểm vô cùng vô tận, thậm chí còn có một vài yêu thú đáng sợ. Bất quá, trong truyền thuyết… Có rất nhiều võ giả theo đuổi võ đạo, đã đến Nam hoang tiến hành khổ tu. Trong Nam hoang, đã có không ít võ giả chết đi, lưu lại bí tịch, trân bảo.

Bất quá…

Phồn hoa Trù phú nhất, cao thủ nhiều nhất, tông phái nhiều nhất vẫn là Cửu Châu đại địa!

Cho dù là Hải ngoại tiểu đảo hay là Tây Vực tiểu quốc, căn bản không thể so sánh với những cao thủ trên toàn Cửu Châu đại địa.

“Cư dân ở trên Hải ngoại tiểu đảo, cuộc sống cùng khổ.” Chu Sùng Thạch cảm thán nói,” Phiêu lưu ở các đảo hải ngoại mấy năm, cả đời này ta cũng không muốn trở lại ra biển nữa.”

“Chu huynh, phiêu lưu hải ngoại, là để kinh thương?” Đằng Thanh Sơn hỏi.

“Kinh thương là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân nữa, là ta từ nhỏ đã muốn chu du khắp nơi trong thiên hạ.” Chu Sùng Thạch cảm thán nói: “Các quốc gia sa mạc tại Tây Vực, ta trước năm hai mươi tuổi đã đi qua, vùng hoang dã đó cũng gần Dương Châu chúng ta. Ở ngay phía nam của Dương Châu! Thật ra cũng không có gì, chỉ là các loại đồi núi nhỏ, vô số cây đại thụ sinh trưởng đã qua không biết bao nhiêu năm, còn có các loại độc xà, độc trùng và mãnh thú, ta ở bên ngoài vùng hoang cũng hơn một tháng, sau khi trao đổi qua với một vài võ giả mạo hiểm xông vào, thì cũng không dám đi vào.”

Chu Sùng Thạch nhìn quanh chung quanh, cười ha ha nói: “Lang bạt lâu như vậy, trù phú nhất vẫn là Cửu Châu đại địa của chúng ta a.”

Đằng Thanh Sơn cũng phải thừa nhận!

Hắn lúc trước dự tính hơi nhầm một chút, tốc độ di chuyển của đoàn xe là chậm hơn so với hắn tưởng tượng! Tuy nói rằng đoàn xe hàng này có ngựa kéo, nhưng đường quan đạo, đều là đường đất. Có rất nhiều hố nhỏ, hòn đá, cục đất… tốc độ của đoàn xe hàng này đương nhiên là phải chậm.

Phỏng chừng ngay cả người chạy chậm cũng có thể vượt tốc độ của đoàn xe hàng này.

Một ngày, đại khái cũng chỉ đi được khoảng một trăm hai mươi dặm.

Một đường gian khổ, bọn Đằng Thanh Sơn liên tục đi qua địa giới hai quận, đến ngày thứ mười một thì bọn Đằng Thanh Sơn rốt cục mới tiến vào địa giới Từ Dương quận.

Ào ào!

Phía trước sắc trời vốn đang rất tốt, nhưng cuồng phong đột nhiên nổi lên, phát ra, mây đen dầy đặc, tiếng sấm vang rền, mưa to đổ xuống! Mưa to xối xả như trút nước, khiến cho đoàn xe thống khổ vô kể.

“Mưa to quá, nếu chung quanh có một chỗ tránh mưa thì tốt quá.” Chu Sùng Thạch cười khổ nói.

Vừa mưa thì con đường đất đã trở nên bùn nhão, tốc độ của đoàn xe đương nhiên là càng chậm hơn. Hơn nữa bị mưa to hắt thẳng vào người thì cũng không thoải mái chút nào.

“Thương! Thương! Thương!”…

Quân sĩ mặc trọng giáp Hắc Giáp Quân, bị giọt nước mưa rơi xuống trên người, liền phát ra âm thanh va chạm.

“Thanh Sơn.” Đằng Thanh Hổ cưỡi ở bên cạnh,” Ha ha, bảo ngươi mặc trọng giáp, ngươi không mặc, nhìn xem, bây giờ bị xối ướt rồi chứ.” Bọn Đằng Thanh Hổ toàn than đều mặc trọng giáp, chỉ có tay là lộ ra bên ngoài. Phần cổ bên trong còn có cổ che, vừa vặn hoàn toàn che mưa, nước mưa không thể xối ướt bọn họ.

Đằng Thanh Sơn cười cười.

Nhóm Hắc Giáp Quân nhân mã tính cả Đằng Thanh Sơn thì tổng cộng có hai mươi ba người, những người khác đều theo mệnh lệnh mặc trọng giáp trọn bộ, chỉ có Đằng Thanh Sơn, chỉ mặc áo giáp bên trong, bảo vệ đùi, bảo vệ tay, còn những chỗ khác thì không mặc. Đối với Đằng Thanh Sơn mà nói… Hàn thiết trọng giáp này chỉ luận riêng về lực phòng ngự, sợ còn so chưa kịp với thân thể của hắn!

Hơn nữa, nếu mặc nguyên bộ trọng giáp, sẽ bị ảnh hưởng đến khả năng linh hoạt và nhiều phương diện khác.

“Chu huynh, chung quanh cũng không chỗ nào có thể tránh mưa, mọi người cố chịu đựng đi, cơn mưa to của mùa hè tới nhanh đi cũng nhanh! Bất quá… Ngươi cũng bảo người của ngươi cẩn thận cảnh giác một chút đi. Hiện tại chúng ta đang tiến vào Từ Dương quận cảnh nội. Từ Dương quận chính là quận loạn nhất. Có rất nhiều mã tặc. Uy danh của Hắc Giáp Quân ta, e là không chấn nhiếp được bọn mã tặc điên cuồng ở Từ Dương quận!”

“Ân.” Chu Sùng Thạch cũng trịnh trọng gật đầu.

Hắc Giáp Quân, tại Giang Ninh quận có thể tung hoành.

Nhưng tại những quận khác, thì phải xem Hắc Giáp Quân ngươi đến bao nhiêu người. Nếu ít người, người ta cũng không cần phải lăn tăn gì mà cùng liên thủ giết ngươi. Chỉ cần hành động bí mật một chút, không lưu hạ dấu vết là được.

Đằng Thanh Sơn bọn họ đoán cũng được, ngay sau khi đoàn xe của bọn họ vừa mới tiến nhập Từ Dương quận cảnh nội được không bao lâu thì tin tức về bọn họ đã bị một nhóm mã tặc thế lực không nhỏ của Từ Dương quận nội biết được.

“Tránh ra, đều tránh ra cho ta!”

Miệng quát mắng, một gã độc nhãn nam tử gầy gò đang chạy về hướng một tòa trong nhà cách đó không xa.

“Tứ gia!” Hai gã hán tử đang đứng tại cửa tòa nhà lập tức cười chào hỏi.

“Đại đương gia, Đại đương gia!” Gã độc nhãn nam tử gầy gò này đẩy cửa đại môn ra, rồi hô lớn tiếng “Có dê béo a, là dê béo lớn a!”

“Ầm ĩ cái gì!” Một tiếng quátt lớn vang lên.

Một gã hán tử đầu trọc bóng loáng bước ra gian nhà chính, trên lồng ngực của hắn có hai vết sẹo dữ tợn. Lúc này hắn đang bất mãn nhìn về phía gã độc nhãn nam tử gầy gò: “Tiểu Tứ, ngươi nói có dê béo? Chuyện thường thôi mà, bảo huynh đệ dưới tay các làm là được rồi.”

“Đại đương gia! Nhưng lần này tuyệt đối là vụ lớn a! Phải Đại đương gia ngươi điều phối!” Con mắt còn lại của tên độc nhãn nam tử gầy gò tỏa sáng, “Thương đội kia mời cả Hắc Giáp Quân của Quy Nguyên tông bảo hộ hàng hóa đâu!”

“Nga?” Gã đại hán đầu trọc bóng loáng nhãn tình sáng lên: “Hắc Giáp Quân? Bao nhiêu người?”

——————————–