Chương 54:Chương 7: Chỉ Còn Lại Một

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Ca, Đằng Thanh Sơn so với ngươi thì thế nào?” Cô gái bên cạnh người hắn, Gia Cát Thanh nhẹ giọng dò hỏi.

Gia Cát Vân lắc lắc đầu, trên mặt hiện nét tươi cười khó hiểu: “Không biết, không thể so sánh được, không rõ ràng lắm, nhưng mà thực lực của hắn thật sự rất mạnh, ít nhất đã đạt tới cảnh giới Nhân Thương hợp nhất.”

Gia Cát Thanh kinh dị nhìn Đằng Thanh Sơn trên đài.Từ nhỏ đến lớn, ca ca Gia Cát Vân của nàng là thiên tài số một của Quy Nguyên tông, Gia Cát Thanh cũng có chút sùng bái ca ca của mình, nhưng giờ phút này… xuất hiện một người tầm tuổi với ca ca mình, hơn nữa thực lực so với ca ca mình cũng không phân cao thấp.

“Đằng Thanh Sơn…” Gia Cát Thanh lúc này mới thực sự chăm chú quan sát Đằng Thanh Sơn trên đài.

Xôn xao!

Toàn bộ giáo trường đều trở nên xôn xao!

Ngưu Triển kia ngã xuống đất, ngay từ đầu dường như vẫn còn trong mộng, nguyên vốn còn nói giáo huấn đối phương, ai ngờ bị người ta một thương đánh bay xuống dưới đài. Nếu đúng là trận chiến sinh tử thì một thương ban nãy của đối phương hoàn toàn có thể đâm thủng người hắn.

Ngưu Triển đứng dậy nhìn Đằng Thanh Sơn ở trên đài, la lớn: “Hảo thương pháp! Đằng Thanh Sơn, thương pháp của ngươi so với lão Ngưu ta mạnh hơn gấp mười lần, ta thua không oán.”

Đằng Thanh Sơn ở trên đài cũng mỉm cười, hơi thoáng chắp tay:

“Ngưu huynh, thương pháp của ngươi trên đường khống chế kình lực còn thiếu một chút hỏa hầu, nếu như có thể tiến thêm một bước nữa thì hôm nay ai thắng ai thua còn khó nói.” Đằng Thanh Sơn cũng không chút kiêu ngạo, kì thật trong lòng Đằng Thanh Sơn, điểm thành tích này căn bản không đáng để kiêu ngạo.

Lúc này, trung niên áo bào tro ở xa xa cất cao giọng nói: “Đằng Thanh Sơn trở thành lôi chủ của đệ nhất lôi đài, những người khác cũng có thể chọn hắn để khiêu chiến. Chín vị ở dưới đài tranh đoạt vị trí Bách Phu trưởng này xin tiếp tục.”

Khiêu chiến Đằng Thanh Sơn?

“Quái vật mười sáu tuổi? Mới mười sáu tuổi mà một chiêu đã đánh bại đại xuẩn ngưu, khiêu chiến hắn ư? Sợ thiếu cơ hội khiêu chiến ư, sợ không đủ mất mặt à?” Ngũ Mạn thì thầm trong miệng, nàng đã thất bại một lần rồi, chỉ còn một cơ hội khiêu chiến nữa thôi.

Thực lực của Ngưu Triển, Ngũ Mạn rất rõ ràng, thực lực so với nàng không hề kém, còn kinh nghiệm thì hơn nàng rất nhiều.

Một chiêu đánh bại Bách phu trưởng?

Loại thực lực thế nào đây?

“Quái vật!”

“Thiên tài!”

Trong đầu những Nhất lưu vũ giả khác đều có ý niệm như vậy, mặc dù bọn họ không nhìn rõ tại sao một thương đơn giản của Đằng Thanh Sơn lại có thể đánh ngã Triển Ngưu, nhưng chính vì không nhìn rõ đó lại đại biểu cho thực lực của ngươi cùng đối phương chênh lệch quá lớn.

“Ta đến.”

Hét lớn một tiếng, một gã nam tử tóc dài rối bù, lưng đeo một thanh trường đao nhảy lên lôi đài, hướng một gã Bách Phu trưởng khiêu chiến.

Tranh đoạt Bách Phu trưởng tiếp tục.

Cùng với tiến hành tranh đoạt, nguyên các Bách Phu trưởng liên tiếp có mấy người bị đánh bại, mười bảy người kia bất luận thế nào cũng có hai lần cơ hội khiêu chiến, khiến sự giành giật càng thêm kịch liệt hơn.Mà lúc này ngồi trên khán đài, Tứ đại Thống lĩnh cùng Tông chủ đang ngồi ở cao cao phía trên quan sát.

“Chín tên Nhất lưu vũ giả này thực lực thật không tồi, có thể ngang sức ngang tài cùng tám vị Bách Phu trưởng.” Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười nói, Tứ đại Thống lĩnh bên cạnh hắn lại không thể cười tươi, vị hắc bào lão giả tóc bạc hừ lạnh nói: “Tông chủ, tám vị Bách Phu trưởng này là những người kém nhất của Hắc Giáp Quân chúng ta, chúng ta có thể thấy rõ mà.” Bởi vì trong chín vị Nhất lưu vũ giả, vẫn có người chưa ra tay.

“Trong chín vị Nhất lưu võ giả lần này, có ba người thực lực mạnh mẽ.” Vị đại hán ngồi trên ghế, dáng người to lớn, cả người tựa như chế tạo từ sắt thép âm trầm nói: “Cái tên Công Dương Khánh kia, có thể từ Dương quận có được danh tiếng như vậy, tuyệt đối là cao thủ, mà gã Đằng Thanh Sơn, tuy năm nay mới có mười sáu tuổi… nhưng thực lực của hắn thật là rất mạnh, còn về người thứ ba chính là Nhạc Tùng, đệ tử đích truyền của Thương Giang Nhất Kiếm tiền bối, thực lực không cần phải nhiều lời.

Đệ tử đích truyền của Thương Giang Nhất Kiếm tiền bối, hơn nữa còn được coi là truyền nhân y bát, Nhạc Tùng này đối với Thương Giang kiếm quyết hẳn cảnh giới đã cực cao rồi.” Một gã nam tử trẻ tuổi khác nói.

“Sư phụ, người thấy thế nào?” Trong Tứ đại Thống lĩnh, nữ Thống lĩnh duy nhất nhìn về phía Gia Cát Nguyên Hồng.

Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười nhìn lên lôi đài: “Hiện tại trong ba người thì Đằng Thanh Sơn đã ra tay rồi, mà Công Dương Khánh cùng Nhạc Tùng chưa ra tay, chẳng qua sự việc bất ngờ tới từ Đằng Thanh Sơn này thật sự làm cho ta kinh hỉ, cảnh giới của hắn cực cao, ngươi nhìn hắn Kìa, trên lôi đài không vui không buồn, hắn từ lúc lên lôi đài, giao chiến với Ngưu Triển, đến lúc đánh bại Ngưu Triển, chung quanh mấy nghìn người đều sợ hãi than thở, vậy mà Đằng Thanh Sơn này không chút biến hóa, chỉ với phần định lực này… hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy a!” Gia Cát Nguyên Hồng thực rất tán thưởng Đằng Thanh Sơn.

Bốn người khác cũng không khỏi lâm vào trầm tư.

Quả thực… mấy nghìn người vây xem, sợ hãi than thở, cho dù là cao thủ thì trong đáy lòng đều tự nhiên sinh ra một tia đắc ý.

Bình thường chiến đấu, tâm bình lặng như nước không hiếm thấy.

Nhưng được mấy nghìn người ca tụng hâm mộ mà tâm vẫn bình lặng như nước được, tính cách kia được tôi luyện cũng đã đến cảnh giới cực cao rồi.

“Thương pháp của hắn cảnh giới cũng cực cao.” Gia Cát Nguyên Hồng khen ngợi nói,” Hắn không có sử dụng thương pháp đẹp đẽ huyền ảo, mà chỉ là một thương đơn giản nhất, ít nhất hắn đã đạt tới cảnh giới Nhân Thương hợp nhất, cảnh giới chiêu thức đã đạt “Hóa phồn vi giản”*!”

“Nhân Thương hợp nhất? Hóa phồn vi giản?” Tứ đại thống lĩnh đều âm thầm kinh sợ.

Bọn họ đều biết rất rõ thực lực của tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng, siêu cấp cường giả bài danh trên Thiên Bảng! Hắn đánh giá tuyệt đối sẽ không sai.

“Sư huynh, Đằng Thanh Sơn và Nhạc Tùng kia, nếu giao thủ thì ai sẽ thắng?” Gã tráng hán thân cao chính thước mở miệng nói.

“Đằng Thanh Sơn cảnh giới rất cao, nhưng bí tịch nội kình của hắn thì ta không biết lắm. Dù sao, mỗi cao thủ, nội kình chính là nền tảng căn bản, tác dụng của một quyển tuyệt đỉnh bí tịch là rất lớn. Mà Đằng Thanh Sơn này nghe nói chính là người Nghi Thành. Ta xem ra… thì bí tịch nội kình mà hắn tu luyện, phỏng chừng chỉ là bí tịch bình thường. Hắn có thể có được nội kình thâm hậu như vậy, phỏng chừng là đã có được linh quả linh dược gì đấy!”

Gia Cát Nguyên Hồng nói tiếp: “So với Vân nhi, Đằng Thanh Sơn nếu nói có khuyết điểm, thì chỉ có thể là ở phương diện nội kình bí tịch.”

Bí tịch lợi hại thì hiệu quả sẽ thực đáng sợ. Như Thiên nhai hành, có thể cho tốc độ tăng vọt một cách kinh người .Còn bí pháp nội kình, bí tịch thương pháp lợi hại, có thể khiến cho lực công kích trong nháy mắt bạo tăng!

Ánh mắt của Gia Cát Nguyên Hồng quả nhiên là rất sắc, suy luận cũng rất chính xác. Đằng Thanh Sơn căn bản là chưa từng tu luyện qua bí tịch nội kình, phương pháp vận dụng nội kình của hắn chính là phương pháp đơn giản nhất… Đem nội kình quán nhập vào trong vũ khí. Đơn giản nhất, sơ khai nhất!

“Còn tên Nhạc Tùng kia, có thể được Thương Giang Nhất kiếm Ngụy lão huynh tán thưởng, cảnh giới tuyệt đối cũng đạt tới tầng thứ cực cao. Hắn và Đằng Thanh Sơn, ai thắng ai bại, nếu không đối chiến trên một hồi thì ta cũng không dám nói.” Gia Cát Nguyên Hồng lãnh đạm cười nói.

——————————–

(*). Hóa phồn vi giản: Biến phức tạp về đơn giản

——————————–