Chương 328: Yêu Thú Sơn

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Thanh Sơn, Vân Mộng Bạch Quả sinh trưởng ở nơi nào?”

Vân Mộng Chiến Thần dò hỏi.

Đằng Thanh Sơn lập tức từ trong lòng lấy ra một quyển sách đóng lại bằng chỉ, mở ra mấy tờ có bản đồ, sau đó chỉ vào bản đồ của một tờ rồi nói:

“Tiền bối, nhìn đi. Nơi mà Vân Mộng Bạch Quả sinh trưởng có khả năng ở đây, đại khái chỗ này cách phía tây ‘Ngạc Thụy Sơn’ khoảng hai ba mươi dặm”.

Ba nghìn dặm Vân Mộng Trạch, phạm vi quá rộng!

Cho dù là Húc Nhật thương thành cũng không có bản đồ chi tiết, chỉ dựa vào một số núi lớn, hồ nước để phán đoán vị trí.

“Phía tây Ngạc Thụy Sơn?”

Vân Mộng Chiến Thần lập tức nhìn kỹ nhìn, rồi sau đó lắc đầu thở dài.

“Bản đồ này thật sự rất sơ sài, đơn giản chỉ nhìn bản đồ cũng không biết ở đâu.”

“Ở trong một động huyệt của xà sơn.”

Đằng Thanh Sơn nói tiếp.

“Đêm qua ta ở một cái đầm trên một ngọn núi thấp, trên núi chen chúc đều là xà, nhiều vô số kể, trong đó có một xà vương; là một yêu thú – song đầu Tử Hoàn Xà có thể so với Tiên Thiên Kim Đan cường giả. Rồi sau đó, trong huyệt động của nó phát hiện ‘Vân Mộng Bạch Quả.'”

“Không xong!”

Vân Mộng Chiến Thần sắc mặt đại biến.

“Làm sao vậy?”

Đằng Thanh Sơn lắp bắp kinh hãi.

“Thanh Sơn, ngươi có giết đầu song đầu Tử Hoàn Xà kia không?”

Vân Mộng Chiến Thần lập tức hỏi.

“Không có.”

Đằng Thanh Sơn lắc đầu.

Vân Mộng Chiến Thần quá sợ hãi, oán hận nói:

“Thanh Sơn nha Thanh Sơn, cái này ngươi sai lầm rồi, ngươi tiến vào trong huyệt động của nó phát hiện Vân Mộng Bạch Quả, song đầu Tử Hoàn Xà linh trí so với nhân loại cũng không kém, nó biết ngươi phát hiện Vân Mộng Bạch Quả chưa chín, khẳng định về sau sẽ đến hái, với cá tính có thù tất báo của yêu thú, chắc chắn sẽ hủy diệt Vân Mộng Bạch Quả, rồi sau đó rời khỏi xà sơn! Thanh Sơn nha, lúc ấy ngươi nên giết nó, rồi sau đó đem huyệt động kia hủy diệt, đem Vân Mộng Bạch Quả nghiêm mật giấu cho tốt, như thế mới đúng nha!”

“Tiền bối, người yên tâm.”

Đằng Thanh Sơn nói.

“Song đầu Tử Hoàn Xà kia chắc chắn cho rằng, ta cũng không có phát hiện ra Vân Mộng Bạch Quả.”

“A?” Vân Mộng Chiến Thần nhướng mày.

“Đằng huynh đệ, ngươi xác định như vậy?”

Mục Vọng cũng kinh dị nói.

Đằng Thanh Sơn gật đầu:

“Ban đêm, trong huyệt động là một mảnh tối đen. Kỳ thật ta cũng thấy không rõ phía trong huyệt động. Hơn nữa Vân Mộng Bạch Quả cũng bị song đầu Tử Hoàn Xà giấu kín. Có thể nói… Ta đi vào một trăm lần, chỉ sợ cũng rất khó phát hiện. May mắn ta vận khí tốt, mới trùng hợp phát hiện, ta giả bộ không phát hiện rồi rời khỏi huyệt động, lấy linh trí của song đầu Tử Hoàn Xà kia, khẳng định cho rằng ta chín thành không phát hiện Vân Mộng Bạch Quả, cho nên sẽ bỏ qua không hủy diệt Vân Mộng Bạch Quả.”

“Đi vào một trăm lần, cũng khó phát hiện?”

Vân Mộng Chiến Thần kinh ngạc nở nụ cười.

“Xem ra Thanh Sơn vận khí cũng tốt a.”

Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười.

Kỳ thật Đằng Thanh Sơn có khả năng nhìn trong bóng tối mới ngẫu nhiên phát hiện. Nếu không có khả năng nhìn trong bóng tối thì cho dù đi vào một trăm lần cũng rất khó phát hiện.

“Việc này không nên chậm trễ! Để tránh xuất hiện chuyện không tốt. Chúng ta hiện tại sẽ xuất phát.”

Vân Mộng Chiến Thần mở miệng nói.

“Mục Vọng, ngươi cùng Thanh Sơn cưỡi phi cầm yêu thú, chạy tới Yêu Thú Sơn. Ta thi triển thân pháp, cùng các ngươi một đường chạy tới Yêu Thú Sơn.”

Lưng Cuồng Phong Ưng không lớn, hai người ngồi lên xem như đã cực hạn.

“Rõ, lão sư.”

Mục Vọng cung kính nói.

“Thanh Sơn, ngươi vừa trở lại ta lại bắt ngươi xuất phát, hy vọng ngươi không để ý.”

Vân Mộng Chiến Thần cười nhìn Đằng Thanh Sơn.

“Không có việc gì.”

Đằng Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.

“Mục lão ca cũng cùng đi với chúng ta?”

“Ân” Vân Mộng Chiến Thần gật đầu.

“Chờ xác định ở đó có Vân Mộng Bạch Quả. Khẳng định sẽ an bài người nhìn thấy… Mà ta, đến lúc cùng ngươi trở về sẽ lấy sáu khối thạch điêu cho ngươi. Thạch điêu này cực kỳ quý trọng, giấu trong bảo khố của bí thất ở Mục tông… Ngoại trừ mười ba vị trưởng lão cùng gia chủ của Mục gia đồng thời thương nghị, nhất trí đồng ý có thể lấy ra sáu khối thạch điêu. Cũng chỉ có ta mới có thể lấy đi!”

Đằng Thanh Sơn trong lòng hiểu được, Vân Mộng Chiến Thần ở Mục gia có được địa vị tối cao!

“Ân, chúng ta xuất phát.”

Vân Mộng Chiến Thần nói.

“Mục lão ca, mời.”

Đằng Thanh Sơn cười, cùng Mục Vọng ngồi lên lưng Cuồng Phong Ưng. Nhìn Đằng Thanh Sơn phía trên, Cuồng Phong Ưng kêu vài tiếng, đáp ứng Đằng Thanh Sơn, Mục Vọng ngồi lên rồi xuất phát.

Vù ~~ vù ~~

Kình phong chính diện thổi tới, Đằng Thanh Sơn cùng Mục Vọng ngồi trên Cuồng Phong Ưng hứng chịu. Cuồng Phong Ưng bay với tốc độ kinh người trên bầu trời Vân Mộng Trạch, cũng khiến kình phong càng thêm mạnh.

Trong Vân Mộng Trạch mênh mông, hoặc là khí vụ bay trên hồ nước hay đầm lầy, hoặc là toát ra từ đồi núi. Các loại cỏ dại, thủy thú trong hồ nước tùy ý có thể thấy được.

Giờ phút này —

Một đạo điện quang di chuyển ở Vân Mộng Trạch, tốc độ cực nhanh, không chút thua kém tốc độ phi hành của Cuồng Phong Ưng.

“Thân pháp của tiền bối thật lợi hại.”

Đằng Thanh Sơn nhìn xuống dưới sợ hãi than.

“Lão sư sớm đạt tới Hư Cảnh, trở thành Chiến Thần! Thân pháp cũng như vậy nhưng so với ta nhanh hơn nhiều.”

Mục Vọng nhìn xuống dưới.

“Nếu ta chạy ở Vân Mộng Trạch, muốn đạt tới tốc độ như vậy… Ta cũng làm được, nhưng tuyệt đối không có khả năng giống lão sư thoải mái như vậy.”

“Hơn nữa, sử dụng chân nguyên suy giảm rất nhanh, tiêu hao chân nguyên rất kinh người. Muốn một hơi chạy hai ba nghìn dặm, ta làm không được. Nhưng chân nguyên của lão sư vô cùng vô tận.”

Mục Vọng cũng có vẻ hâm mộ.

Cuồng Phong Ưng cũng phát hiện, người ở phía dưới chạy rất nhanh.

Cái gọi là bốn chân nhanh hơn hai cẳng, mà phi cầm so với dã thú còn nhanh hơn! Đương nhiên, đây là phán đoán đại khái. Hư Cảnh cường giả của nhân loại tốc độ vô cùng kinh người.

“U ~” Cuồng Phong Ưng kêu to một tiếng, tốc độ tăng vọt,

Theo Cuồng Phong Ưng tăng tốc, Vân Mộng Chiến Thần phía dưới đã hóa thành sương mù điện quang, tốc độ đã tăng lên. Cuồng Phong Ưng không phục, càng thêm đề cao! Mà Vân Mộng Chiến Thần vẫn duy trì tốc độ như Cuồng Phong Ưng.

Một phi cầm yêu thú, một Hư Cảnh cường giả. Đã vậy tốc độ còn không ngừng tăng lên.

Một lát…

Cuồng Phong Ưng rốt cục đạt đến cực hạn, không thể tiếp tục tăng lên. Phía dưới, Vân Mộng Chiến Thần vẫn nhẹ nhàng duy trì tốc độ.

“Ha ha, Tiểu Hôi a, ngươi muốn so với Hư Cảnh cường giả, không biết nói ngươi tự tin hay tự đại a.”

Đằng Thanh Sơn cười sờ sờ lông trên cổ Cuồng Phong Ưng.

“Yêu thú này thực có ý tứ.”

Mục Vọng cũng ha hả cười rộ lên.

Cuồng Phong Ưng kêu to vài tiếng tựa như cúi đầu nhận thua, đồng thời tốc độ phi hành của nó bắt đầu chậm lại. Dù sao duy trì tốc độ cực hạn muốn phi hành đường dài đối phi cầm yêu thú cũng quá cao.

“Đằng huynh đệ, nhìn bên kia.”

Mục Vọng chỉ về chỗ xa xa phía tây bắc.

Đằng Thanh Sơn cũng nhìn qua.

Ở phía tây bắc, trong khí vụ của Vân Mộng Trạch, có một tòa núi lớn nguy nga cao ngất trong mây. Ngọn núi lớn này cực kỳ cao, cho dù là chân núi, phạm vi cũng có bảy tám mươi dặm, cao cũng có bốn năm mươi dặm, núi cao như thế… ở Vân Mộng Trạch là ngọn núi cao nhất!

Vân Mộng Trạch dù sao hồ nước, đồi núi cũng nhiều, nhưng núi lớn như vậy rất ít.

“Yêu Thú Sơn!”

Đằng Thanh Sơn khen.

“Ân, Yêu Thú Sơn.”

Mục Vọng sợ hãi than:

“Yêu Thú Sơn thời viễn cổ là địa phương tồn yêu thú nhiều nhất của cả Vân Mộng Trạch! Ngay cả thần thú ‘Ô Chuy Mã’ cũng thường xuyên thường lui tới. Yêu thú vương giả ẩn náu ở đây cũng chính là vương giả của cả Vân Mộng Trạch.”

Đằng Thanh Sơn cảm thán nói.

Một ngọn núi như vậy, chiếm diện tích không đủ trăm dặm, so với ba nghìn dặm Vân Mộng Trạch mà nói, cũng không tính là gì. Nhưng chỗ này cũng là nơi nguy hiểm nhất của Vân Mộng Trạch.

Mục Vọng cũng gật đầu:

“Năm đó vương giả của Vân Mộng Trạch Yêu Thú Sơn là một đầu gọi là “Quỷ Khung” thần thú. Năm đó ‘Ô Chuy Mã’ cũng không phải là thần thú. Chẳng qua từ khi đi theo Đoan Mộc Thiên Thần, ‘Ô Chuy Mã’ thực lực không ngừng đề cao, đợi đến Đoan Mộc Thiên Thần rời thế, thần thú ‘Ô Chuy Mã’ cũng trở lại Vân Mộng Trạch, không ngờ đánh bại ‘Quỷ Khung’, cưỡng chế ‘Quỷ Khung’ dời đi, trở thành vương giả mới của Yêu Thú Sơn.

Thần thú ở Đoan Mộc đại lục chính là Hư Cảnh yêu thú. ”

“Quỷ Khung thần thú?”

Đằng Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi.

“Thần thú kia hiện giờ ở đâu?”

“Sau khi Ô Nha bị cưỡng chế dời đi thì giống như tiến vào trong biển rộng. Hơn hai ngàn năm trước, từng có người phát hiện ‘Quỷ Khung’ở trong hải vực phía nam biển! Cho nên hiện tại, có lẽ Quỷ Khung thần thú sinh hoạt tại nơi nào đó, cũng có thể… đã chết già. Dù sao Quỷ Khung thần thú là thần thú đã sống trước cả Thần Phủ Thiên Thần ‘Đại Vũ’.”

Tuy rằng yêu thú tuổi thọ dài, nhưng không có nghĩa là tuổi thọ vô tận. Xấp xỉ một cạnh giờ, Đằng Thanh Sơn bọn họ đi tới xà sơn.

“Ở kia!”

Đằng Thanh Sơn chỉ xuống phía dưới.

“Chính là tòa núi kia.”

“A” Mục Vọng trên mặt lộ ra một sắc mặt vui mừng.

“Ta cùng đi xuống để phòng ngừa song đầu Tử Hoàn Xà phát hiện chúng ta, tỉnh ngộ đi hủy diệt Vân Mộng Bạch Quả rồi sau chạy trốn.”

Đằng Thanh Sơn trực tiếp từ trên lưng Cuồng Phong Ưng nhảy xuống, sau đó dừng ở trên một ngọn núi cách xà sơn rất gần, rồi sau đó chạy như bay tới xà sơn, tốc độ cực nhanh.

Đúng lúc này Vân Mộng Chiến Thần cũng tới.

“Thanh Sơn, tới rồi?”

Vân Mộng Chiến Thần hỏi.

“Ân, tiền bối, ta đi trước đuổi song đầu Tử Hoàn Xà kia đi.”

Đằng Thanh Sơn nói.

Vân Mộng Chiến Thần thực lực tuy mạnh nhưng cũng không quen thuộc tình huống ở xà sơn, lập tức để Đằng Thanh Sơn đi trước một bước.

Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn giống như một đạo lưu quang nhanh chóng tiến đến xà sơn. Giờ phút này song đầu Tử Hoàn Xà căn bản không biết cái người đáng sợ đêm qua lại tới nữa! “Ngao ~~ rống ~~”

Tiếng hô chói tai điên cuồng đột ngột từ trong xà sơn truyền ra.

Cuồng Phong Ưng đáp xuống, Mục Vọng cũng lập tức nhảy xuống xà sơn, cùng Vân Mộng Chiến Thần sóng vai nhìn huyệt động phía xa, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn như tia chớp chạy ra khỏi huyệt động, hai tay ôm song đầu Tử Hoàn Xà có cái đuôi thô và dài. Song đầu Tử Hoàn Xà dài khoảng mười lăm trượng (gần bốn mươi thước) đang giãy dụa ở giữa không trung, đồng thời phát ra tiếng hô chói tai. Hai đầu thật lớn đồng thời nuốt tới Đằng Thanh Sơn.

“Ha ha, không tiễn!”

Đằng Thanh Sơn đột ngột vung tay.

Thân thể khổng lồ của song đầu Tử Hoàn Xà bị ném lên không trung, giãy dụa trên không trung, sau đó rơi mạnh vào khí vụ tràn ngập giữa đại trạch. Trong khí vụ mờ ảo có thể chứng kiến này làm cho người ta sợ hãi đại xà. Rất nhanh, song đầu Tử Hoàn Xà lẻn vào trong hồ biến mất. Hắn không dám đi trêu chọc người nọ.

——————————–