Chương 22:Chương 4: Xuất Chiến Danh Đan.

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một con mương nằm giữa hai bờ ruộng lớn, cỏ dại mọc đầy, nhưng lúc này, hai bên bờ ruộng đều có hơn mười người đang tay không đánh lộn.

“Dừng tay.” Một tiếng hét lớn từ xa truyền đến.

Chỉ thấy ở ngoài xa, có một nhóm người đang chạy như bay lại, lớn tiếng quát chính là một nam tử gầy gò đang chạy ở hàng đầu , bất quá cho dù là muốn dập lửa nhưng không ai trong đám người kia dừng lại. Gã nam tử gầy gò chỉ trong hai ba bước đã lập tức vọt vào trong đám người. Chỉ thấy mỗi lần trường thương trong tay hắn,mỗi lần vung ra thì một người bị đánh bay.

Trong nháy mắt, bẩy tám gã đại hán đã bị đánh bay lăn lông lốc.

“Là người của Lý gia trang các ngươi đã đả thương Đại Hầu?”

Gã nam tử gầy gò vừa cất lời chính là sư phó của Đằng gia trang, người đã dạy mọi người luyện thương – đại sư phụ “Đằng Vĩnh Tương”.

“Đằng sư phó, chúng ta xả kênh thoát nước ở bên trong đồng ruộng của chúng ta, người của Đằng gia trang các ngươi dựa vào cái gì mà lại chặn con đập của chúng ta lại!” Gã Lý gia trang tráng hán trên người vẫn còn vết thương, phẫn nộ quát.

Lúc này, Đằng gia trang một đám người đều đã tới.

Một người ccon gái bên phía Đằng gia trang lập tức chửi to:

“Con chó vô tâm vô phế kia, lập xuân rồi, ông trời còn không cho mưa đến một lần, ruộng đồng các ngươi thiếu nước, ruộng đồng của chúng ta lại không thiếu nước à? Phải vất vả đắp đập như thế nào? Nước chỉ để cho Lý gia trang các ngươi sử dụng, còn ruộng đồng của Đằng gia trang chúng ta lại không cần sao ?”

Lúc này đã bốn tuổi, Đằng Thanh Sơn vóc người vẫn còn nhỏ, đã dễ dàng lách lên phía trước đám đông.

“Giành nước?” Đằng Thanh Sơn nghe xong, lúc này mới hiểu được nguyên nhân của sự việc.

Từ kiếp trước cho tới giờ, chưa làm qua việc nhà nông, có rất nhiều sự việc không hiểu, nhưng việc lúa mạch muốn sinh trưởng thì buộc phải có nước, thì Đằng Thanh Sơn vẫn hiểu. Nếu không đủ nước thì phỏng chừng sẽ mất mùa.

“Bất quá, mặc dù bọn họ đánh nhau, nhưng không có chết người, cũng không huy động đến vũ khí.” Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo qua, phát hiện đồng ruộng có một số công cụ cuốc xẻng. Vừa rồi hai bên thôn trang đánh nhau đều là dùng quyền cước, mặc dù có người bị thương, đổ máu, nhưng không có ai mất mạng.

Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua thì đã hiểu.

“Nếu Đằng gia trang có một người chết thì e rằng toàn bộ các nam nhân của Đằng gia trang đã đến chém giết. Đây chỉ là giành nước, còn may. Nếu là có người mất mạng thì hai thôn trang sẽ có đại hỗn chiến.” Đúng lúc này, có một nhóm đông người từ một hướng đang hoả tốc chạy lại.

“Thanh Sơn, đừng chạy loạn a.” Lúc này, biểu ca Đằng Thanh Hổ cũng đã đến trước mặt, lập tức bế lấy Đằng Thanh Sơn:

“Nơi này đang hỗn loạn, ngươi chỉ là một tiểu hài tử, bị đụng phải một chút thì sẽ bị thương ngay đó. Phải cẩn thận một chút.”

“Ân.” Đằng Thanh Sơn cười nhìn biểu ca mình.

“Hà! Người của Lý gia trang cũng đã đến.” Đằng Thanh Hổ nhìn về phía xa xa.

“Đằng Vĩnh Tương!”

Một tiếng tiếng hét lớn vang lên, một gã đại hồ tử thân thể cường hãn chạy nhanh tới.

“Sư phó.” Các tộc nhân của Lý gia trang lập tức tránh sang một bên.

Đằng Vĩnh Tương là thương thuật sư phó của cả Đằng gia trang, còn đại hồ tử mãnh hán này tên là “Lý Lương”, chính là là sư phó của Lý gia trang.

“Còn chưa có việc gì.” Đại hồ tử tráng hán vừa đảo mắt nhìn qua bốn phía thì lập tức đã có một gã tộc nhân của Lý gia trang thấp giọng kể lại.

“Lý Lương!” Đằng Vĩnh Tương sẵng giọng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua một vòng:

“Ngươi cũng phải biết, trời không cho mưa, ruộng đồng của các ngươi cần tưới tiêu, ruộng đồng của chúng ta cũng cần phải tưới tiêu! Nhưng nước trong đập chỉ có vậy, ngươi thử nói xem là nên làm cái gì bây giờ?”

“Xả nước lớn, các con mương sẽ bị ngập tràn. Dân chúng phải lập tức chặn ở hai đầu mương. Như vậy, khi mực nước chủ yếu lui đi, nước trong mương mới không đảo dòng. Nhưng giờ chỉ còn chừng đó nước, phải phân ra làm sao?”

“Làm sao hả?” Gã đại hồ tử tráng hán Lý Lương cầm một thanh thiết thương, cười nhạo nói:

“Đơn giản, chúng ta đến đánh một trận, nếu ta thắng thì nước để lại cho Lý gia trang chúng ta sử dụng. Nếu ngươi thắng thì nước để lại cho Đằng gia trang các ngươi dùng. Thế nào, ngươi có dám một lần?”

Nói đến đây, Lý lương liền cắm thanh thiết thương xuống bờ ruộng.

Đằng Vĩnh Tương ánh mắt hơi hơi nheo lại.

“Xem ra, đại bá hắn không mạnh bằng tên đại hồ tử Lý Lương kia.” Đằng Thanh Sơn thấy thế, liền âm thầm phỏng đoán.

“Lý Lương.” Đằng Vĩnh Tương cười lạnh nói:

“Nước trên con mương này cực kì trọng yếu. Ngươi chỉ sợ là vẫn chưa đủ quyền mà đánh cược.”

Đại hồ tử Lý Lương cứng lại.

Nước ở chỗ này có quan hệ đến lương thực thu hoạch, đích xác là hắn không có đủ tư cách có thể đặt cược.

“Nếu ngươi muốn hơn thua với ta thì chúng ta hãy đặt cược cái khác mà so tài. Còn hôm nay thì chúng ta nên đàm phán về việc phải giải quyết chỗ nước này như thế nào. Còn nếu như óc của ngươi chỉ như óc lợn thì hãy đứng qua một bên, chờ tộc trưởng của các ngươi đến đây bàn bạc.” Đằng Vĩnh Tương rất bình tĩnh.

Đúng lúc này, Lý gia trang đám người dày đặc tách ra tạo thành một lối đi.

Một lão giả râu tóc dựng đứng bước đến gần.

“Lý tộc trưởng.” Đằng Vĩnh Tương chắp tay.

“Vĩnh Tương, Đằng lão đâu?” Lão giả tùy tiện nói.

“Tộc trưởng sẽ lập tức đến ngay.” Đằng Vĩnh Tương nói.

Đằng Thanh Sơn nghe xong liền hiểu được, lão nhân nhìn như mãnh tướng Trương Phi này, hẳn là Lý gia trang tộc trưởng.

“Ha ha…” Người chưa tới, tiếng cười to sang sảng đã vang lên.

“Ngoại công.” Đằng Thanh Sơn lập tức quay đầu.

Chỉ thấy một lão giả lưng hùm vai gấu bước lại, đúng là Đằng gia trang tộc trưởng – Đằng Vân Long, đi bên cạnh Đằng Vân Long là một nam tử tay cầm thiết thương, đúng là phụ thân của Đằng Thanh Sơn – Đằng Vĩnh Phàm. Chỉ thấy Đằng Vân Long đi đến , cất cao giọng nói, “Lý Hỏa Quân, sự tình ngươi hẳn là đã biết, nói đi,giải quyết như thế nào?”

“Đằng Vân Long, ngươi thật đúng là rõ ràng.” Lý gia trang tộc trưởng Lý Hỏa Quân cười vang:

“Quy củ cũ thôi!”

“Đàn đấu, vẫn là một chọi một!” Đằng Vân Long nói.

“Cái gì là đàn đấu? Một chọi một?”

Đằng Thanh Sơn nhỏ giọng hỏi biểu ca Đằng Thanh Hổ bên cạnh.

Đằng Thanh Hổ thấp giọng nói: “Thanh Sơn, hai thôn trang nếu có tranh chấp, bình thường đều dùng võ lực phân cao thấp. Đàn đấu, chính là mỗi bên phái ra bằng số hảo hán, không được dùng vũ khí, quyết thắng đối phương. Nếu người của bên nào bị đánh đến không đứng dậy nổi, người bên kia coi như thắng lợi. Đàn đấu bình thường có chút thảm khốc, nói không chừng sẽ xuất hiện tử vong. Mà một chọi một, không nói, ngươi cũng có thể nghĩ được.”

Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.

Lý gia trang tộc trưởng thoáng suy nghĩ, liền cười nói: “Như vậy, một chọi một, chúng ta tỷ thí ba tràng. Một ngày có mười hai canh giờ, thắng lợi một tràng, bên thắng đó sẽ hoàn toàn sử dụng nước bốn canh giờ! Thắng hai tràng, sử dụng nước tám canh giờ, ba tràng mà toàn thắng, bên thắng toàn quyền dùng nước. Bên thua, sẽ không được quyền sử dụng nước!”

Đằng Vân Long thoáng suy nghĩ.

“Cứ thế đi.” Đằng Vân Long gật đầu đồng ý.

Hai đại tộc trưởng gật đầu, sự tình liền cứ như vậy định ra.

“Nơi này địa phương quá nhỏ, chúng ta đến Huyết Sa nhai quyết đấu.” Đằng Vân Long nói.

“Đi.” Lý Hỏa Quân cũng gật đầu.

Lúc này, dưới sự dẫn đầu của hai đại tộc trưởng, hai tộc nhân mã đều xuất phát, đi đến Huyết Sa nhai.

“Thanh Sơn, ngươi thế nào lại chạy đến đây.” Viên Lan ôm lấy Đằng Thanh Sơn, có chút tức giận khiển trách, “Nơi này nhiễu loạn, ta còn nghĩ là ngươi ở trong thôn! Thanh Hổ, là ngươi mang đệ đệ tới đây hả?. Đệ đệ còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện. Nhưng ngươi còn nhỏ lắm hả? Sao lại mang đệ đệ đến đây.”

Đằng Thanh Hổ bị giáo huấn cúi thấp đầu.

Đằng Thanh Sơn cũng ngoan ngoãn cúi đầu, nghe mẹ răn dạy.

“A Lan.” Lúc này, phụ thân Đằng Vĩnh Phàm đi tới, “Tốt lắm, đừng mắng nó nữa, đi, cùng đi Huyết Sa nhai.” Nói xong, Đằng Vĩnh Phàm ôm lấy Đằng Thanh Sơn, “Con trai ngoan, lần này tỷ thí, ngươi cần phải nhìn cho thật tốt, về sau trưởng thành, cũng phải trở thành một hảo hán, nếu ngươi về sau có thể lợi hại giống biểu ca ngươi, ha ha, cha ngươi, ta đây sẽ chẳng mong ước gì hơn.”

Biểu ca Đằng Thanh Hổ, chín tuổi có thể nâng lên ba trăm cân, tuyệt đối là thiên phú dị bẩm, rất nhiều người đều cho rằng, tương lai hắn chính là Đằng gia trang đệ nhất hảo hán. Phụ thân đối với con của mình mong được như thế, cũng không khó lý giải.

“Vượt qua biểu ca?” Đằng Thanh Sơn ngẫm nghĩ, nhưng không có nói gì.

Phía sau Huyết Sa nhai là một mảnh đất trống trơ,nơi này tụ tập gần ngàn người.

“Vòng tròn này, đại khái chu vi chừng năm trượng ! Mỗi lần tỷ thí, hảo hán của đằng gia trang cùng Lý gia trang đều phải tay không đi vào. Đến khi, ai bị đánh đến không đứng dậy nổi. Hoặc là, bị đánh bật ra khỏi vòng, đều tính thua. Bên còn lại sẽ tính là thắng.” Một ngân phát lão giả chống quải trượng cất cao giọng nói.

Hai vị tộc trưởng nhìn nhau.

“Mỗi một tràng thắng lợi, là có thể dùng nước bốn canh giờ.” Ngân phát lão giả cất cao giọng nói, “Hiện tại, mời hai vị tộc trưởng,mỗi bên phái ra ba vị tộc nhân, dựa theo trước sau trình tự viết ra.”

“Đến lúc đó,trên danh sách vị đứng đầu tiên sẽ cùng vị đầu tiên tỷ thí, vị thứ hai cùng vị thứ hai tỷ thí, vị thứ ba cùng vị thứ ba tỷ thí!” Ngân phát lão giả nói liền rõ ràng một hơi.

Đằng Thanh Sơn nghe xong quy tắc, không khỏi âm thầm gật đầu.

Loại phương pháp này, cũng phòng ngừa kế “Điền Kỵ đua ngựa”. Cái loại sự tình phát sinh như thế này, sẽ làm cho không thể biết trình tự đối phương phái ra tộc nhân là ai, tự nhiên không thể định ra kế hoạch.

“Chúng ta đã xong.” Đằng Vân Long cười nói, trong tay nắm hé ra hồng chỉ (giấy viết).

“Chúng ta cũng đã xong.” Lý Hỏa Quân cũng hé ra hồng chỉ.

Ngân phát lão giả chống quải trượng, thu hai tờ hồng chỉ, bắt đầu tuyên đọc: “Bên Đằng gia trang , lên sân tràng trình tự, phân biệt là Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vĩnh Tương! Bên Lý gia trang, phân biệt là Lý Ô Thiên, Lý Lương, Lý Kim Phúc!”

Đằng Vĩnh Lôi đối chiến Lý Ô Thiên.

Đằng Vĩnh Phàm đối chiến Lý Lương.

Đằng Vĩnh Tương đối chiến Lý Kim Phúc.

“Lý Kim Phúc?” Bên Đằng gia trang không ít người đều nghi hoặc đứng lên.

Phải biết rằng, Lý Lương, Lý Ô Thiên tên đệm đều là chữ “Ô”, Lý Lương sở dĩ không gọi là Lý Ô Lương là bởi vì vần Ô Lương, hai chữ vần như Vô Lương, trong nhà trưởng bối mới trực tiếp gọi hắn là Lý Lương. Về phần Lý Kim Phúc, rõ ràng so với Lý ô Thiên, Lý Lương hai người thấp hơn một tầng bối phận.

“Đứa nhỏ Lý Kim Phúc kia, năm nay hẳn là mới hơn chục tuổi.” Bên Đằng gia trang xôn xao bàn luận. “Thế nhưng cũng xuất chiến.”

“Phụ thân cũng muốn xuất chiến?” Đằng Thanh Sơn nghe được, liền chú ý tới điểm này, không khỏi quay đầu nhìn lại.

——————————–