Chương 345: Một Người Đủ Giữ Quan Ải*

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Đúng vậy, thưa tiên sinh. Nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng xem thường Đổng gia. Trong phần lớn các gia tộc ở Đông Hoa Vực chúng ta, Đổng gia hoàn toàn có thể sắp xếp một trong ba vị trí đầu.” Phó Đao trịnh trọng nói.

Đằng Thanh Sơn gật đầu: “Lần này dẫn dắt quân đội tới đây, có khoảng bao nhiêu đại gia tộc?” Không quản như thế nào, việc này liên quan đến Hỏa Lưu Thiết khoáng thạch nên hắn cũng không dám xem thường.

Mà Đằng Thanh Sơn cũng phi thường mong muốn Hỏa Lưu Thiết có số lượng lớn. Bởi vì: chỉ cần Hỏa Lưu Thiết có nhiều, tương lai ở Cửu Châu, chính mình hoàn toàn có thể kiến tạo một chi quân đội tinh anh lợi hại hơn Kim Lân Vệ của Thanh Hồ Đảo!

Chỉ có dựa vào “Hỏa Lưu Thiết” nghịch thiên địa* này, mình mới có thể làm Quy Nguyên Tông ở phương diện quân đội hoàn toàn vượt qua Thanh Hồ Đảo!

“Tiên sinh, hôm nay điều khiển quân đội muốn tìm được Hỏa Lưu Thiết quăÌ£ng moÌ0, chính là bảy đại gia tộc bao gồm cả Phó gia ta bên trong. Phân biệt là Đạm Thai gia, Ngô gia, Nghiêm gia, Đổng gia, Hạ Hầu gia, Đoàn gia cùng Phó gia ta.” Phó Đao nói.

Trong bảy đại gia tộc này, Đằng Thanh Sơn chỉ từng nghe qua tên của năm gia tộc.

“Hạ Hầu gia cùng Đoàn gia?” Đằng Thanh Sơn có chút nghi hoặc.

Phó Đao giải thích: “Hạ Hầu gia, là một đại gia tộc ở phía Bắc Đông Hoa Vực. Mà Đoàn gia, cũng là một đại gia tộc có lịch sử lâu đời, thực lực không hề nhỏ.”

“Phó Đao, luận quân đội, Phó gia các ngươi so với sáu gia tộc còn lại thì có vẻ yếu hơn rất nhiều. Nếu lấy cứng chọi cứng, thuần túy là muốn chết.” Đằng Thanh Sơn nói.

Thực lực của bản thân mình, Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ. Cho dù mười vạn đại quân vây quanh mời mình giết, cũng phải mất cả ngày mới có thể giết sạch.

Binh lính biết mình lợi hại, trốn cũng không kịp!

Hơn nữa hai đội quân giao chiến, trong nửa canh giờ liệu một mình Đằng Thanh Sơn có thể giết bao nhiêu người? Cho dù hắn giết một ngàn người, cũng không chút nào ảnh hưởng đến kết quả chiến đấu của hai đội quân.

“Điều này ta hiểu.” Phó Đao gật đầu: “Chúng ta tạm thời không gia nhập, chỉ ở một bên đứng xem. Có tiên sinh ở đây, các gia tộc khác khẳng định là sẽ không đi chọc Phó gia ta. Hơn nữa quân đội Phó gia ta ít, bọn họ cũng sẽ không quá để ý đến chúng ta.”

“Ân, trước tiên cứ xem chuyện này sẽ diễn biến ra sao.” Đằng Thanh Sơn rất bình tĩnh.

Hắn biết bản thân mình còn con bài chưa lật. Nếu chân chính mãnh liệt chiến đấu, bạt lên một gốc cây đại thụ dài hơn mười trượng, tùy ý quét ngang, ai có thể đỡ? Chẳng qua, lúc Đằng Thanh Sơn nhìn thấy Thiết Kiếm Võ Thánh liền hiểu được, sau lưng trận chiến tranh quăÌ£ng moÌ0 này có cái bóng của”Chiến Thần”! Cho nên, không thể quá bừa bãi.

Không thể để cho người khác biết, bản thân mình có thể chiến đấu lâu dài. Dù sao, Tiên Thiên Kim Đan Võ Thánh bình thường đối mặt trên vạn đại quân cũng phải né tránh. Vì khi chân nguyên tiêu hao hết, Tiên Thiên cường giả cũng chỉ còn là một người bình thường mà thôi.

Hỏa Lưu Thiết quăÌ£ng moÌ0 có lực hấp dẫn quá lớn, trận chiến giữa Đằng Thanh Sơn và Thiết Kiếm Võ Thánh, căn bản chỉ là món khai vị trước cuộc chiến thật sự. Nghiêm gia, Đạm Thai gia, Hạ Hầu gia… sáu đại gia tộc còn lại, mỗi gia tộc đều dẫn theo quân đội, và số lượng cũng đều vượt qua năm vạn. Chỉ có Phó gia nhỏ yếu nhất, số lượng mới vẻn vẹn chỉ có hai vạn.

Vào thời thế loạn lạc này, cho dù bảy đại gia tộc đến tranh đoạt quăÌ£ng moÌ0, cũng phải lưu lại không ít quân đội trấn thủ ở nhà. Cho nên, quân đội tụ tập dưới chân núi Ngưu Đầu Sơn cũng chỉ có hơn bốn mươi vạn người.

Hơn bốn mươi vạn?

Chỉ một vạn người, thoạt nhìn đã cực kỳ tấp nập. Hơn bốn mươi vạn quân đội, đích thật là trùng trùng điệp điệp vô biên vô hạn, tựa như một biển người.

Ở một chỗ chân núi Ngưu Đầu Sơn, hai vạn đại quân của Phó gia san sát nối tiếp nhau sắp hàng di chuyển. Đằng Thanh Sơn nhìn về xa xa phía Nam, đó là nơi quân đội của một gia tộc khác đang hành quân, trùng trùng điệp điệp, cơ hồ nhìn không tới cuối. Thấp thoáng phía trên đội quân đó có một lá cờ to thêu chữ “Ngô”.

“Thật sự là rất tấp nập a.” Đằng Thanh Sơn lần đầu nhìn thấy nhiều người như vậy.

“Ngô gia lần này mang đến quân đội, nghe nói có khoảng hơn tám vạn.”

“…”

Phó Đao nhìn quân đội của Ngô gia ở phía xa trùng trùng điệp điệp mà đi, căn bản không để ý tới bên này, không khỏi cảm khái: “Tám vạn a, nếu Phó gia ta có thể có nhiều quân đội như vậy thì hay biết mấy.”

Không quản như thế nào, Phó gia quật khởi thời gian quá ngắn.

Đúng lúc này…

Phía Tây Bắc, một đội quân trùng trùng điệp điệp cũng hướng bên này mà đi, trên lá cờ cao cao có hai chữ “Hạ Hầu” rất to.

“Là Hạ Hầu gia tộc.” Phó Đao nhướng mày: “Bọn họ sao lại đi về phía bên này?”

Hạ Hầu gia tộc này quân đội đồng dạng cũng trùng trùng điệp điệp, nhân mã có rất nhiều.

“Hạ Hầu gia, đây là nơi Phó gia ta hạ trại, xin hãy thối lui.” Phó Đao cất cao giọng nói, thanh âm cuồn cuộn truyền về phương hướng đội quân Hạ Hầu gia, vang vọng phía chân trời.

“Phó gia, đây là nơi bên ngoài mà Hạ Hầu gia chúng ta định tiến vào Ngưu Đầu Sơn, xin hãy mau chóng tránh ra.” Một thanh âm hùng hồn cũng đồng dạng vang lên.

Đằng Thanh Sơn nhướng mày, tay vung lên.

Vù!

Một tảng đá ở mặt đất rơi vào trong tay Đằng Thanh Sơn.

Năng lực cách không thủ vật* đơn giản này, chính là sau khi đạt đến Tiên Thiên Kim Đan, “Thần” đủ để khống chế lực cản của không gian, hoàn toàn có thể thao tác trong không khí chộp tới một sô vật thể không quá nặng. Dù sao, một kiếm toàn lực của Tiên Thiên Kim Đan cường giả đều lập tức có thể tiêu trừ lực cản, năng lực khống chế không khí của “Thần” có thể hiểu kinh khủng đến mức nào.

“Đằng đại ca?” Đi tới từ phía sau, Lý kinh ngạc nhìn Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn vung cánh tay, tảng đá cứng rắn kia trong khoảnh khắc liền bị ném ra ngoài!

Vù!

Tốc độ đáng sợ làm sự ma sát giữa tảng đá và không khí thậm chí còn sinh ra ngọn lửa. Tảng đá lửa phảng phất như một mảnh thiên thạch, trong nháy mắt liền xuyên qua khoảng cách hai trăm trượng, sau đó va chạm vào một lá cờ đang tung bay phía trên cao. “Bồng” một tiếng, lá cờ liền bị vỡ ra.

Tảng đá bị vỡ vụn bắn tung tóe, làm hơn mười tên quân sĩ ở xung quanh kêu la, khóc thét inh ỏi.

“Cút ngay, bằng không ta sẽ lấy tính mạng của các ngươi!” Thanh âm Đằng Thanh Sơn như tiếng sấm cuồn cuộn, làm không ít người sợ tới mức sắc mặt tái mét, thân hình run rẩy.

Quân kỳ* của một quân đội là phi thường trọng yếu. Bởi vì, khi mười vạn đại quân chém giết… lúc đó có thể nói là trời đen kịt, lỗ tai của binh lính trên chiến trường chỉ có thể nghe được tiếng hò hét vang trời. Thống soái của quân đội, cho dù là nội kình cường giả, thanh âm vang vọng thiên địa, nhưng binh lính trên chiến trường cũng không thể nghe thấy.

Lúc đó, muốn khống chế binh lính tiến hay lui thì phải nhờ vào quân kỳ!

Quân kỳ chính là linh hồn của quân đội. Một khi quân kỳ rơi xuống, bọn lính sẽ giống như người mù, không biết nên lui hay nên tiến.

Võ Thánh, tác dụng lớn nhất của họ trong thiên quân vạn mã chính là — phá hoặc đoạt kỳ!

Dưới sự uy hiếp của Đằng Thanh Sơn, quân đội Hạ Hầu gia tộc không ngờ ngoan ngoãn lui lại, thay đổi sang phương hướng khác mà đi.

Trong đội quân trùng trùng điệp điệp của Hạ Hầu gia tộc, gia chủ “Hạ Hầu An” cùng các thành viên trung tâm đang cưỡi Chiến Hống đi song song.

“Gia chủ, xem ra Đằng tiên sinh cũng có dã tâm với Hỏa Lưu Thiết quăÌ£ng moÌ0 này a.” Một lão giả gầy yếu nhẹ nói.

“Ân, chúng ta chỉ đi tới gần, hắn liền xuất thủ. Xem ra, Đằng tiên sinh này cũng là người tâm ngoan thủ lạt* a.” Hạ Hầu An mỉm cười: “Chẳng qua, chúng ta tra xét kết quả đã có. Ban đầu chúng ta còn tưởng rằng Đằng tiên sinh chỉ xen lẫn trong Phó gia quân đội, ngẫu nhiên xuất thủ mà thôi. Nhưng hiện tại xem ra, Đằng tiên sinh đối với việc này rất trọng thị a.”

Hạ Hầu gia cùng Nghiêm gia, bởi vì có Thiên Phong gia tộc nên ngầm kết minh với nhau.

Nhưng là, bọn họ phải hiểu rõ ý tứ của Đằng Thanh Sơn.

Một siêu cấp cường giả độc hành*, đối với Hỏa Lưu Thiết quăÌ£ng moÌ0 theo lý thuyết sẽ không để ý đến. Nếu vậy…lần này Đằng Thanh Sơn cũng chỉ xen lẫn trong quân đội mà không xuất lực. Và, Nghiêm gia cùng Hạ Hầu gia cũng không phải lo lắng mấy.

Nhưng là…

Hiện tại xem ra, Đằng Thanh Sơn rất trọng thị việc này.

“Chuyện lần này có chút phiền phức.”

“Chẳng qua, hắn trợ giúp Phó gia thì sao. Hừ, Phó gia vẻn vẹn chỉ có hai vạn quân đội, nếu hắn giúp, chẳng lẽ vọng tưởng bằng vào hai vạn quân đội kia, từ hơn bốn mươi vạn đại quân của sáu đại gia tộc đoạt được quăÌ£ng moÌ0? Quả thực là nằm mộng.” Hạ Hầu An không chút nào vội vàng.

“Ân?”

Đằng Thanh Sơn nhìn núi rừng Ngưu Đầu Sơn phía xa xa. Giờ phút này, hắn mơ hồ nghe được bên trong đang vang lên tiếng gào thét của thiên quân vạn mã, thậm chí còn làm thiên địa bị chấn động.

“Bên trong đã bắt đầu chém giết.” Phó Đao khẽ cười, nói: “Ở bên ngoài, đều là quân đội của các đại gia tộc nên từ xa chỉ cần chú ý một chút là đã có thể thấy được… Hơn nữa, các đại gia tộc đều cảnh giác lẫn nhau. Hôm nay, vừa tiến vào núi rừng, đặc biệt càng gần Hỏa Lưu Thiết quăÌ£ng moÌ0, lại càng có thể phát sinh chém giết.”

“Một khi có hai gia tộc chém giết lẫn nhau, đại chiến tranh cũng sẽ bắt đầu.” Phó Đao nhìn phương hướng núi rừng ở phía xa.

“Phó Đao, Tiểu.” Đằng Thanh Sơn hô.

“Đằng đại ca.” Lý đi tới.

“Tiểu, ngươi đừng chạy loạn, phải luôn luôn ở bên cạnh Thanh Loan. Một khi có nguy hiểm, cưỡi Thanh Loan bay lên không.” Đằng Thanh Sơn nhắc nhở: “Hôm nay quân đội của các gia tộc cũng đã dần đi vào núi, cuộc chiến sắp sửa diễn ra nên ta cũng có chút lo lắng, ta muốn vào xem một chút.”

“Ân, Đằng đại ca, ngươi cũng phải cẩn thận.” Cái mũi Lý ngửi ngửi, đột nhiên nhìn về phía núi rừng, nàng đã ngửi được mùi máu tanh.

Hưu!

Đằng Thanh Sơn nhanh chóng đi hai bước, mỗi bước hơn mười trượng, thân ảnh lóe ra, liền hoàn toàn biến mất vào trong núi rừng.

Chạng vạng tối…

Quân đội Ngô gia đang ở trong khu vực núi rừng Ngưu Đầu Sơn, giờ phút này cũng đã ngừng lại.

“A, chân của ta.”

“Tiểu hầu tử, tiểu hầu tử.”

Trong quân đội vang lên tiếng rên rỉ thống khổ và những tiếng khóc. Mà sắc mặt Ngô gia gia chủ “Ngô Bạch Vĩ” cùng nữ Võ Thánh “Giang Nhạn” cũng không tốt lắm.

“Hỗn đản, không nghĩ tới Nghiêm Bạch Thú hỗn đản này lại liên thủ với Hạ Hầu An.” Sắc mặt Ngô Bạch Vĩ khó coi: “Nếu không phải Hạ Hầu An ở thời điểm mấu chốt từ phía sau đánh lén, làm đại quân ta bị bối rối thất thố, đầu đuôi không thể chiếu cố, sao có thể đại bại đến mức này! Chẳng qua, Hạ Hầu An luôn luôn đối địch với Nghiêm Bạch Thú, như thế nào lại liên thủ với nhau?”

Một hồi đại chiến kéo dài hai canh giờ, làm Ngô gia tổn thất thảm trọng.

Tốc độ di chuyển của quân đội Ngô gia rất nhanh. Bọn họ muốn đến Hạp Cốc trước, chiếm lĩnh hai bên đỉnh núi cao của Hạp Cốc, sau đó từ trên cao nhìn xuống, chiếm lĩnh địa thế chi lợi. Lúc đó, họ hoàn toàn có thể độc chiếm Hỏa Lưu Thiết quăÌ£ng moÌ0 này.

Đáng tiếc, bị Hạ Hầu gia tộc cùng Nghiêm gia hai bên công kích! Không thể không lui lại.

….

“Ha ha, thật sự là thống khoái.” Nghiêm Bạch Thú cười lớn đi tới, bên người hắn là Thiết Kiếm Võ Thánh, còn xung quanh là hàng vạn quân sĩ.

“Ngẫm lại vẻ mặt buồn bực và đau đớn của Ngô Bạch Vĩ, ta thật cao hứng. Ha ha, Hách Liên huynh, phía trước chính là Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc.” Nghiêm Bạch Thú cười nói. Giờ phút này, Nghiêm gia bọn họ ở bên trái, Hạ Hầu gia ở bên phải, hai bên cùng kết hợp, hơn nữa còn kèm theo một ngàn quân sĩ tinh anh do Thiên Phong gia tộc phái tới.

Hơn nữa tốc độ của bọn họ có vẻ là nhanh nhất.

Một khi chiếm lĩnh Hạp Cốc, chiếm cứ địa lợi, bọn họ hoàn toàn tự tin có thể bảo vệ được nơi này.

“Gia chủ. Gia chủ.” Phía trước truyền đến thanh âm kinh sợ.

“Làm sao vậy?” Nghiêm Bạch Thú nhìn quân sĩ đang chạy tới.

“Gia chủ, phía trên núi cao của Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc, có một người ngồi.” Quân sĩ này lập tức nói.

“Ai?” Nghiêm Bạch Thú nhíu mày, cảm thấy có chút không ổn.

“Là Tối Cường Võ Thánh Đằng Thanh Sơn.” Quân sĩ liền nói.

Ở bên cạnh, Thiết Kiếm Võ Thánh sắc mặt đại biến.

*Đây là 1 hình ảnh rất quen thuộc trong Tam Quốc Diễn Nghĩa: 1 mình Quan Vũ trấn biên ải, ngăn chặn vạn quân địch.

*Nghịch thiên địa: không theo quy luật của trời và đất.

*Cách không thủ vật: chính là phương pháp lấy vật cách xa bản thân một khoảng cách nhất định. Đại khái có thể hiểu là dùng tay lấy 1 vật cách mình khoảng vài chục cm đến vài mét(thậm chí có thể xa hơn) mà không dùng tay mà dùng “khí” trong cơ thể(có cách khác để gọi, đó chính là khí công của các võ sư-tuy nhiên, những người có thể làm được chuyện này thì hiện nay chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay-hoặc không còn).

*Quân kỳ: lá cờ đại diện cho quân đội của một gia tộc, hoặc thế lực. Lá cờ này vừa dùng để nói quân đội đó là của thế lực nào, vừa dùng để điều quân.

*Tâm ngoan thủ lạt: ý chỉ những người nguy hiểm, lòng dạ ác độc(cái này là ý mở rộng 1 chút). Trong chương này, Hạ Hầu An muốn nói Đằng Thanh Sơn là 1 người nguy hiểm.

*Độc hành: đơn độc, không có thế lực nào ở sau lưng.

——————————–