Chương 329: Sáu Bức Thạch Điêu

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Tiền bối, Mục lão ca, các ngươi nhìn xem.”

Đằng Thanh Sơn đi đến góc bên cạnh, liên tiếp bỏ hai khối đá vụn ra, phía dưới nó bắt đầu lộ ra cây Vân Mộng quả bị che, cả cây nhỏ này được tạo thành giống như ngọc bích, toàn thân ẩn ẩn có ánh sáng màu xanh biếc, mà quả của nó lại hoàn toàn giống như một đứa trẻ.

Ánh mắt Vân Mộng Chiến Thần cùng Mục Vọng đồng thời sáng quắc!

Vỏ quả này màu xanh, thật sự đây chính là một trong tam đại linh bảo của Đoan Mộc đại lục – Vân Mộng Bạch Quả!

“Quả thật là nó!”

Trên mặt Vân Mộng Chiến Thần lộ ra sắc mặt vui mừng.

Mục Vọng cũng sợ hãi than:

“Truyền thuyết Vân Mộng Bạch Quả có hình dáng trẻ con, ta sống lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến Vân Mộng Bạch Quả, thật đúng là thần kỳ!”

“Ừ.”

Vân Mộng Chiến Thần vẻ mặt lộ ra nụ cười.

“Nhìn này, với độ lớn của Vân Mộng Bạch Quả này mà đánh giá, ngắn thì hai ba tháng, lâu là một năm rưỡi là hoàn toàn thành thục, chậc chậc… Rất giỏi, không ngờ sinh trưởng tại cái khe nhỏ trong huyệt động này, đã thế còn bị con Tử Hoàn Xà kia dùng tảng đá che mất, thật sự che giấu quá cẩn mật.”

Vân Mộng Chiến Thần quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

“Thanh Sơn a, ngươi vận khí xác thực rất tốt, tại thời điểm đêm khuya, huyệt động này thật sự một mảnh tối đen, mà cây này lại hoàn toàn bị che mất, vậy mà dưới tình huống đó ngươi vẫn có thể phát hiện ra… quả thật…”

“Vận khí.”

Đằng Thanh Sơn cười.

“Ha ha.”

Vân Mộng Chiến Thần vui vẻ cười nói.

“Thanh Sơn, ta nói luôn giữ lời, ngươi giúp ta tìm được Vân Mộng Bạch Quả này rồi… Ân, chờ đến khi chữa khỏi cho tiểu tử Vân Ký kia xong thì phần còn lại của Vân Mộng Bạch Quả ta sẽ cho ngươi, để cho ngươi mang đi chữa chân cho phụ thân. Hiện tại… Mục Vọng, ngươi hãy ở lại đây trông một ngày, sau đó không cần phải ở lại, ta sẽ trường kỳ tĩnh tu ở đây.”

“Lão sư, hay cứ để con ở đây trông coi đi.”

Mục Vọng liền nói.

“Sau vài ngày nữa ta còn có việc muốn ngươi làm.”

Vân Mộng Chiến Thần quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

“Thanh Sơn, chúng ta đi, quay về Cổ thành.”

Đằng Thanh Sơn không khỏi vui vẻ, nghĩ đến sáu khối thạch điêu sắp tới tay, tâm tình hắn dù đè nén được nhưng vẫn mừng như điên. Sáu khối thạch điêu này đủ để cho thực lực của hắn tăng vọt! Nói không chừng có thể lập tức bước vào Hư Cảnh! Tại Cửu Châu xa xôi, nơi đó hắn còn vướng bận cha mẹ, thân nhân. Vì thế nằm mơ, Đằng Thanh Sơn cũng muốn đạt tới Hư Cảnh rồi lập tức quay về Cửu Châu!

Chỉ có đạt tới Hư Cảnh, mới có thể hữu dụng khi mình trở lại Cửu Châu.

Đằng Thanh Sơn và Vân Mộng Chiến Thần cùng cưỡi Cuồng Phong Ưng, lại bay trở về Vân Mộng Cổ thành.

Vân Mộng Cổ thành, tại một phòng khách u tĩnh, hiện giờ trên bàn đang đầy thức ăn, mà đó toàn là các chậu thịt nướng.

“Thanh Sơn, ngươi trước tiên ở đây đợi một chút, ta đi lấy mấy bức thạch điêu kia, có lẽ khi ngươi ăn xong thì ta sẽ mang tới.”

Vân Mộng Chiến Thần cười, lưng đeo Đại Khảm Đao thật lớn ly khai phòng khách, lưu lại Đằng Thanh Sơn cùng Cuồng Phong Ưng.

Đằng Thanh Sơn cùng Cuồng Phong Ưng, mười chín ngày này tại Vân Mộng Trạch cũng chỉ là ăn chút thịt nướng đơn giản mà thôi.

“Chậc chậc.”

Đằng Thanh Sơn uống rượu, dùng bữa, Cuồng Phong Ưng bên cạnh cũng nuốt vào từng khối, từng khối thịt nướng, dù cũng là thịt nướng, nhưng đây lại là do các đầu bếp hảo hạng của Húc Nhật thành tỉ mỉ làm ra, vì thế hương vị cực kỳ tuyệt vời, hơn hẳn do Đằng Thanh Sơn tùy ý nướng ra (Đùa, lúc này là 4h chiều, đói ơi là đó mà lại dịch đến đoạn thịt nướng, híc – A Nèo).

Qua gần nửa canh giờ, Đằng Thanh Sơn mới nghe được tiếng bước chân.

Chỉ thấy Vân Mộng Chiến Thần, một cánh tay khiêng một chiếc hòn đen thật lớn đi đến, nhìn thoáng qua mặt bàn, thức ăn trên bàn lúc này cũng đã hết hơn nửa nên không khỏi cười nói:

“Ha ha, Thanh Sơn, ngươi ăn thật ngon đấy. Không ngờ chỉ ngươi và yêu thú phi cầm này mà có thể ăn hết hơn mười chậu thịt nướng.”

“Tiền bối.”

Đằng Thanh Sơn lập tức đứng dậy, ánh mắt lại dừng lại trên chiếc hòm đá ngăm đen kia.

Cái hòm này có chút hoa văn, còn có một chiếc khóa nâu thẫm, trên chiếc khóa còn có chút bụi bẩn, hiển nhiên cái hòm này đã được khóa từ rất lâu rồi.

“Đây tổng cộng là sáu khối thạch điêu Khai Sơn Tam Thập Lục Thức mà ngươi muốn.”

Vân Mộng Chiến Thần nói xong, tùy ý ném chiếc hòm lên mặt đất.

Loảng xoảng đương!

Cái hòm nện lên mặt đất của phòng khách gây ra tiếng động, đồng thời bên trong nó cũng phát ra tiếng va chạm.

“Rắc!” Vân Mộng Chiến Thần duỗi tay cầm lấy xích sắt, dùng một chút lực, xích sắt đã đứt ra, rồi sau đó mở cái nắp hòm lên, lộ ra những thứ bên trong chiếc hòm.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn tỏa sáng, nhìn kỹ vào đó.

Chỉ thấy từng khối, từng khối thạch điêu đặt trong chiếc hòm, mỗi một khối thạch điêu đều là hình chữ nhật, bên trái là hình phủ pháp, bên phải lại là chữ ‘Đạo’. Mỗi một bức thạch điêu Khai Sơn Tam Thập Lục Thức cả thân toàn là trong suốt, y như ngọc bích. Hơn nữa toàn thân nó ẩn ẩn có ánh sáng màu xanh đậm lưu chuyển, nhìn thế nào cũng không giống phàm vật.

“Có sáu khối thạch điêu này thì năng lực của ta sẽ tiến nhanh hơn hẳn!” Đằng Thanh Sơn trong lòng nóng lên.

Vân Mộng Chiến Thần cười nhìn Đằng Thanh Sơn, hắn đã quan sát biểu tình của Đằng Thanh Sơn đến giờ phút này.

“Thanh Sơn… Ngươi là tu luyện thương pháp, tại sao lại coi trọng Thạch điêu Khai Sơn Tam Thập Lục Thức thế chứ? Những bức thạch điêu này tuy là do Thần Phủ Thiên Thần ‘Đại Vũ’ tự thân điêu khắc ra, nhưng là muốn từ trong đó mà ngộ đạo rồi đạt tới Hư Cảnh thì là chuyện không đơn giản chút nào.”

Vân Mộng Chiến Thần nói.

Từ trước tới nay, trong thiên hạ người tìm được thạch điêu rất nhiều, nhưng là dựa vào thạch điêu để đạt tới Hư Cảnh lại vô cùng ít.

Lúc trước Thần Phủ Sơn có được đầy đủ ba mươi sáu bức thạch điêu, thế nhưng cuối cùng đâu cả rồi? Còn không phải sụp đổ rồi sao, thậm chí thạch điêu còn bị người trong thiên hạ cướp đoạt hết rồi?

“Tiền bối, Thạch điêu Khai Sơn Tam Thập Lục Thức này đối với ta rất có ích.”

Đằng Thanh Sơn không giải thích nhiều thêm nữa.

“Ân, từ hôm nay trở đi, sáu bức thạch điêu này sẽ cho Đằng Thanh Sơn ngươi mượn.”

Vân Mộng Chiến Thần nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn.

“Thanh Sơn, độ trân quý của sáu bức thạch điêu này hẳn không cần nói nhiều, cho ngươi mượn nhìn vài năm thì không có vấn đề, chỉ là mấy năm sau, khi ngươi đem sáu bức thạch điêu này trở lại một cách đầy đủ cho Mục gia ta, nếu đánh mất…”

“Tiền bối cứ yên tâm.”

Đằng Thanh Sơn nhìn Vân Mộng Chiến Thần.

“Sáu bức thạch điêu này tuyệt không thể có sơ suất được.”

“Tốt, có những lời này của ngươi là tốt rồi.”

Vân Mộng Chiến Thần cười gật đầu, rồi nói giỡn:

“Nếu thật sự đánh mất, đến lúc đó để ngươi đi tiêu diệt đám đại gia tộc kia, rồi lấy những bức thạch điêu của chúng lại đây. Còn nếu ngươi không muốn làm vậy thì mượn ngươi tới gán nợ vậy. Ha ha….. nếu như vậy Mục gia chúng ta sẽ có mối buôn bán lời rồi.”

Đằng Thanh Sơn cười rồi đem cái hòm sắt đóng lại, sau đó lấy khóa kẹp lại.

“Tiền bối, sự tình đã xong, ta cũng không tiếp tục lưu lại nữa.”

Đằng Thanh Sơn vác cái hòm sắt lên người rồi nói.

“Ân chờ khi Vân Mộng Bạch Quả thành thục, ta sẽ sai người tới nói với ngươi. Đến lúc đó, khi trị liệu cho tên tiểu gia hỏa Vân Ký kia thì ta sẽ cho ngươi ở một bên quan sát.”

Vân Mộng Chiến Thần nói.

Đằng Thanh Sơn không khỏi thầm nhủ khâm phục Vân Mộng Chiến Thần.

“Mời chính mình ở bên cạnh quan sát… như vậy thì coi như Vân Mộng Chiến Thần sẽ không bị coi là tham lam Vân Mộng Bạch Quả.”

“Vãn bối sẽ chờ lời gọi của tiền bối.”

Đằng Thanh Sơn cười nói.

Sau khi cùng Vân Mộng Chiến Thần cáo biệt, Đằng Thanh Sơn liền cưỡi Cuồng Phong Ưng rời khỏi Vân Mộng Cổ thành, hướng Thần Phủ Sơn tại Nam Sơn Vực bay đi.

Ngay khi Cuồng Phong Ưng bay đến trên dãy núi Thần Phủ Sơn thì mặt trời đã ngả về phía tây, chiếu rọi bầu trời phía tây là một màu hồng rực.

Lúc này hắn ngồi ở trên lưng Cuồng Phong Ưng tại trên trời cao, mà xếp ngay ngắn trước người hắn chính là chiếc hòm sắt.

Vuốt hòm sắt, trong lòng Đằng Thanh Sơn miên man suy nghĩ.

“Sáu bức thạch điêu!”

“Có sáu bức thạch điêu này, nhanh thì ba năm, lâu là bốn, năm năm, đạt tới Hư Cảnh, tuyệt đối không thành vấn đề.” Đằng Thanh Sơn tin tưởng mười phần, theo tu luyện thì lĩnh ngộ đối với “Đạo” của Đằng Thanh Sơn cũng càng tăng lên, lúc này hắn mơ hồ có cảm giác câu thông với thiên địa, chân nguyên vô tận đã không còn xa nữa rồi.

“Cha, mẹ hãy chờ con nhé.”

Đằng Thanh Sơn lòng tràn đầy vui sướng.

Cuồng Phong Ưng vẫn như cũ bay về phía phương bắc của Thần Phủ Sơn, Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi tại bên bờ hồ Nguyệt Nha.

“Ngày thứ mười chín, Đằng đại ca đi Tây Thang Vực đã được mười chín ngày rồi.” Lý ngồi ở ven hồ, lớp băng trước mặt nàng có một lỗ thủng, mà từ lỗ thủng đó rõ ràng nhìn thấy cả nước phía dưới.

“Cũng không biết Đằng đại ca rốt cuộc khi nào thì mới trở về.”

Trong lòng Tiểu Lý đang cực kỳ mong đợi Thanh Sơn quay lại.

Tuy rằng lúc trước tại Minh Nguyệt đảo, Đằng Thanh Sơn lần đầu tiên bế quan khổ tu đến tận mấy tháng, thế nhưng khi đó nàng lại luôn ở bên cạnh.

Mà hiện tại… Đằng Thanh Sơn đi Tây Thang Vực, cũng chưa đưa ra một mốc thời gian chuẩn xác. Vì thế nên mỗi ngày Lý đều ngồi bên hồ, thỉnh thoảng nhìn về phía bầu trời xa xăm, nàng đang đợi bóng dáng Đằng Thanh Sơn cưỡi Cuồng Phong Ưng trở lại.

Không có thời gian chuẩn xác, cho nên mỗi ngày nàng đều đứng chờ tại đó.

Từng ngày từng ngày qua đi, nàng đều lặng lẽ quay trở về phòng.

Đằng Thanh Sơn nhẹ nhàng túm lấy cổ của Cuồng Phong Ưng, dùng một chút lực, Cuồng Phong Ưng lập tức hiểu được ý tứ của Đằng Thanh Sơn… Tạm thời đừng lao xuống dưới. Thời gian vừa qua cùng Đằng Thanh Sơn ở chung một chỗ khiến nó dễ dàng hiểu được một vài ý tứ đơn giản qua thông qua các động tác.

“Tiểu, nàng…”

Tại trời cao nhìn thấy thân ảnh nhu nhược phía dưới khiến trong lòng Đằng Thanh Sơn nổi lên từng trận sóng gợn.

“Ta đối với nàng như vậy có phải là tàn nhẫn không!” Đằng Thanh Sơn yên lặng nhìn về phía dưới.

Đằng Thanh Sơn không phải một tên đầu lạnh như đá, cũng không phải người không hiểu đạo lý về đối nhân xử thế, không quản là kiếp trước hay kiếp này, Đằng Thanh Sơn vẫn là người nhìn tâm tư người khác rất chính xác.

Ngay từ lúc đầu tiên cứu Lý, Đằng Thanh Sơn đã cảm giác được cô gái yếu đuối này dường như không muốn rời xa mình.

Đặc biệt lần này, Lý đã đi theo mình, thậm chí không quay đầu nuối tiếc mà đi theo mình tới tận Bắc Hải xa xôi, rồi đi vào Đoan Mộc đại lục này, với tâm ý như vậy nhưng thậm chí nàng chưa từng nói ra.

Lòng hắn đã có biến hóa dần dần. Lý đã ở cùng mình hơn một năm lênh đênh trên biển, chuẩn bị đồ ăn, chiếu cố cho mình, cùng mình nói chuyện, cười đùa, vì thế cả quá trình đi trên biển mình mới không cảm thấy tịch mịch.

Nói từ đầu…

Một Thần nữ cao cao tại thượng của Thiên Thần Sơn được cả đoàn thị nữ hầu hạ, vậy mà hôm nay cũng cam tâm vì chính mình mà giặt quần áo, nấu cơm.

Dù mình tự ý muốn bế quan tu luyện nhưng Lý cũng không có nửa câu oán hận.

Dù mình muốn sống tại bên hồ Nguyệt Nha thì Lý cũng lập tức nghe theo.

Dù mình quyết định một mình đi Tây Thang Vực, thì Lý cũng chỉ…một mình yên lặng đợi chờ.

“Tiểu…” Đằng Thanh Sơn cảm giác được sự quan tâm của đối phương, kỳ thật bởi vì hình dáng của Lý cùng với thê tử Tiểu Miêu của mình tại kiếp trước giống nhau như đúc, ngay cả khí chất cũng rất giống vì thế khiến mỗi khi Đằng Thanh Sơn đối mặt với Lý thường sinh ra cảm giác đặc thù. Hai người đã ở cùng nhau hơn một năm, cũng đã tạo thành thói quen rồi.

“Ta mà cứ như vậy nữa chẳng phải là rất tàn nhẫn với nàng sao?”

“Bất hiếu có ba loại, trong đó không có hậu duệ là tội lớn nhất. Cha cùng nương năm đó cũng muốn ta cưới vợ.”

“Chờ ta đạt tới Hư Cảnh, sau khi trở về, nếu nàng còn kiên trì thì ta sẽ thành thân với nàng vậy.” Đằng Thanh Sơn đưa ra quyết định.

Lập tức, Đằng Thanh Sơn nhẹ nhàng vỗ Cuồng Phong Ưng.

“U ~” Cuồng Phong Ưng kêu lên một tiếng cao vút rồi đáp xuống.

Lý đang ngây ngốc miên man suy nghĩ phía dưới, khi nghe được thanh âm đó thì giật mình kinh hỉ, mạnh mẽ ngẩng cao đầu.

“Đằng đại ca!”

——————————–