Chương 67:Chương 20: Đêm Khuya Triệu Kiến

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hắc Giáp Quân, đệ tử nòng cốt, đệ tử bên ngoài của Quy Nguyên tông. Ba bộ phận nhân mã tổng cộng mấy vạn người, đều tập trung trên giáo trường rộng nhất, giáo trường của Hắc Giáp Quân. Mấy vạn nhân mã này, dưới dẫn dắt của Gia Cát Nguyên Hồng cùng với rất nhiều trưởng lão, tiến hành đại lễ, bái tế Vũ Hoàng!

Sau đó, cũng tiến hành lôi đài tỷ thí náo nhiệt. Người chiến thắng trong tỷ thí còn được khen thưởng.

Nhưng…. Đằng Thanh Sơn không tham gia. Lần tỉ thí Niên Tế này, nổi bật nhất là thiếu tông chủ “Gia Cát Vân”. “Thanh Quang Điện Kiếm Quyết” của Gia Cát Vân uy lực thật lớn, đánh bại liên tiếp mười mấy người. Cuối cùng Nhạc Tùng xuất thủ đánh với Gia Cát Vân một trận. Gia Cát Vân bị bức sử ra “Thiểm Điện Cửu Kiếm”, mới đánh bại được Nhạc Tùng!

Thoáng cái, Đằng Thanh Sơn đã gia nhập Hắc Giáo Quân này cũng có hơn hai tháng, trời cũng đã vào đầu xuân.

Trong sân của Đằng Thanh Sơn “Ca, ngươi lần này nhất định phải thắng” Thanh cô nương ở trong sân vui vẻ hô.

“Ta thấy vẫn thua!” Đằng Thanh Hổ lại đắc ý cười nói.

Lúc này ở trong sân, Đằng Thanh Sơn cùng thiếu tông chủ Gia Cát Vân đang luận bàn. Cả người Gia Cát Vân biến hóa thành ảo ảnh, chuyển động cực nhanh xung quanh Đằng Thanh Sơn. Mà Đằng Thanh Sơn lại chỉ di động trong phạm vi một trượng. Một tay cầm thương, mỗi lần đều như sét đánh ngăn trở lợi kiếm của Gia Cát Vân.

“Cheng! cheng! cheng!”…

Âm thanh va chạm của trường thương cùng lợi kiếm rất dày đặc.

“Kiếm chiêu thật nhanh” Đằng Thanh Sơn âm thầm thán phục “Đơn thuần bàn về việc xuất kiếm nhanh, hắn hẳn là đệ nhất nhân trong thế hệ thanh niên của Quy Nguyên tông. Hơn nữa, tốc độ của Tiểu Vân theo kịp tốc độ cực hạn mà lực lượng thân thể của ta bộc phát” Thân thể Đằng Thanh Sơn có thể nói là quái vật. Cho dù không thi triển Thiên Nhai hành, chỉ riêng tốc độ cực hạn của thân thể đã rất đáng sợ rồi.

Bởi vậy có thể tưởng tượng tốc độ của Gia Cát Vân kinh người thế nào.

“Ha ha… Tiểu Vân. Thiểm Điện Cửu Kiếm của ngươi quả nhanh như chớp, liên miên bất tuyệt, cùng nhịp chân ngươi phối hợp thật hoàn mỹ. Đáng tiếc vẫn không phá được thương pháp của ta. Tốc độ di động của ngươi có nhanh đi nữa, làm sao theo kịp tốc độ xuất thương của ta?” Đằng Thanh Sơn một bên ngăn cản, một bên cười lớn “Nếu không có tuyệt chiêu. Hôm nay, ngươi vẫn phải thua”

Lần này đã là lần thứ ba Gia Cát Vân cùng Đằng Thanh Sơn giao thủ.

Hai lần trước, mỗi lần đều thua. Nhưng mỗi một lần thua, Gia Cát Vân lần sau đều có tiến bộ. Đáng tiếc, thương pháp phòng ngự “Hỗn Nguyên Nhất Khí” của Đằng Thanh Sơn có thể nói là mai rùa.

Hô!

Gia Cát Vân lui về sau cực nhanh, trịnh trọng nhìn Đằng Thanh Sơn “Đằng đại ca, hai lần trước cùng ngươi giao thủ giúp “Thiểm Điện Cửu Kiếm” đạt tới đại thành. Nửa tháng này, ta luyện “Nhất Tuyến Kiếm”. Nhất Tuyến kiếm này là kiếm pháp thượng đẳng cực cao trong Quy Nguyên tông ta. Ta mới chỉ hiểu được một chút bên ngoài, nhưng ngươi phải cẩn thận!”

Thanh Quang Điện Kiếm Quyết, Thiểm Điện Cửu Kiếm, Nhất Tuyến Kiếm, lần lượt tiến lên.

Thiểm Điện Cửu Kiếm đại thành, mới có thể học Nhất Tuyến Kiếm.

“Ồ?” Ánh mắt Đằng Thanh Sơn sáng lên.

“Ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng.” Đằng Thanh Sơn thủ thế chờ đợi.

Gia Cát Vân cầm Thanh Phong Kiếm dài ba xích trong tay, khí thế ngưng tụ.

Đột nhiên –

Ánh mắt Gia Cát Vân chợt sắc bén, trường kiếm ba xích trong tay biến mất, Đằng Thanh Sơn chỉ thấy phía trước có mặt một đạo thanh quang phóng tới.

Chỉ có một đạo thanh quang này!

“Oanh!” Lực lượng thân thể Đằng Thanh Sơn nháy mắt bùng nổ, trường thương trong tay cũng hóa thành một đạo ảo ảnh.

“Choang!”

Trường thương trực tiếp đánh bay Thanh Phong Kiếm, rồi sau đó khẽ đập vào ngực Gia Cát Vân.

Thanh Phong Kiếm hung hăng quăng ra phía xa, đập vào tường, làm vách tường chấn động mạnh, xuất hiện vết nứt nhỏ. Còn bản thân Gia Cát Vân bị trường thương quất trúng, lực lượng cường đại làm cả người hắn bay lên, sau đó rơi xuống. Lực khống chế của Đằng Thanh Sơn phi thường tinh diệu, Gia Cát Vân không bị thương chút nào.

“Kiếm vừa rồi, thật nhanh.” Đằng Thanh Sơn thầm kinh “Lực lượng thân thể ta vừa rồi trong nháy mắt bùng nổ đạt tới hai thành!”

Kiếm của Gia Cát Vân chính là một đạo thanh quang!

Nhanh đến nỗi Đằng Thanh Sơn phải sử dụng hai thành lực lượng, mới có thể làm cho tốc độ trường thương đuổi kịp tốc độ kiếm.

“Ca, ngươi lại thua rồi.” Thanh cô nương nở nụ cười.

“Kiếm vừa rồi, thật nhanh.” Đằng Thanh Hổ khen, “Nhưng thương của Thanh Sơn còn nhanh hơn!”

Gia Cát Vân không biết làm sao đành cười, nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn “Đằng đại ca, ngươi thật đúng là quái vật! Ta ngộ “Thanh Quang Điện Kiếm quyết”, “Thiểm Điện Kiếm Quyết” tất cả đều đại thành, mới ngộ ra một chút bề ngoài của Nhất Tuyến Kiếm. Nhưng uy lực “Nhất Tuyến Kiếm” này dù sao cũng ngang ngửa “Đoạn Lãng thế” của Thương Giang Kiếm Quyết! Một kiếm này ước chừng tiêu hao hết gần một thành nội kình trong cơ thể ta! So với Thiểm Điện Cửu Kiếm nhanh hơn nhiều, vậy mà ngươi đều chống đỡ được!”

“Tiểu Vân, kiếm của ngươi quả thực đáng sợ, nếu nhanh hơn nữa, sợ là ngay cả ta cũng khó đỡ” Đằng Thanh Sơn tán thưởng “Nếu không phải tu luyện “Mãng Ngưu Đại Lực quyết” ta cũng tiếp không được một kiếm này của ngươi”

Kiếm của Gia Cát Vân, quả thực rất nhanh!

“Cha ta nói, kiếm pháp trong thiên hạ chỉ có nhanh là không phá được! Khi Nhất Tuyến Kiếm của ta đại thành, tuyệt đối có thể liệt danh trong 72 người ở “Địa Bảng”.

“Chỉ có nhanh mới không phá được?” Đằng Thanh Sơn lại cười.

Không có gì là vô địch, không phá được. Kiếm pháp nhanh đến cực trí rất đáng sợ. Nhưng thân thể mạnh mẽ đến cực trí, kiếm của ngươi đâm vào thân thể người ta, người ta không chút tổn thương, làm sao thắng?

Dương cương đến cực trí, âm nhu đến cực trí, nhanh đến cực trí, phòng ngự mạnh đến cực trí…

Trong thiên hạ này, đạo phân ra hàng nghìn hàng vạn. Mỗi loại đạt đến tận cùng đều rất đáng sợ.

“Ngày nào ta có thể đạt được một thành của cha ta, ngày đó ta có thể thể thắng được Đằng đại ca, có thể tung hoành thiên hạ” Gia Cát Vân nói.

Gia Cát Thanh đứng bên cười chọc “Ca, với tính tình của ngươi, mỗi ngày luyện kiếm không tới ba canh giờ, đòi bằng được cha? Ngươi đi hỏi các sư bá, lúc cha còn trẻ mỗi ngày đều luyện kiếm, ngủ cũng ôm kiếm mà ngủ. Năm xưa còn được mệnh danh là “Kiếm Ma” nữa Kìa. Cha so với ngươi siêng năng hơn nhiều. Nhưng mà cũng lạ, hiện tại cha lại không sờ đến kiếm, ngày nào không vẽ thì lại chơi cờ. Cha không lo lắng thật lực hạ xuống?”

“Ngươi biết gì, kiếm pháp của cha đã đến mức khó dò rồi” Trong mắt Gia Cát Vân có chút sùng bái.

Trong lòng Đằng Thanh Sơn khẽ động.

“Tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng rốt cuộc mạnh cỡ nào?” Đằng Thanh Sơn thực sự rất muốn khiêu chiến Gia Cát Nguyên Hồng một lần

“Nhưng hắn ẩn dấu quá sâu, ta căn bản không cảm thấy được thực lực hắn mạnh cỡ nào! Nhưng thực lực do Tiểu Vân triển lộ đã đủ mạnh rồi. Vậy tông chủ tiên thiên cường giả thì sao?”

Thật lực của Gia Cát Vân, Đằng Thanh Sơn chỉ tán thưởng nhưng hoàn toàn không để ý.

Trong hậu thiên cường giả, e rằng không một ai là đối thủ của hắn. Uy hiếp được hắn cũng chỉ có tiên thiên cường giả đáng sợ mà thôi.

Tuy rất muốn khiêu chiến nhưng Đằng Thanh Sơn khôn muốn bại lộ con bài tẩy sau cùng, cho nên đành phải nhẫn nại.

Buổi tối, Đằng Thanh Sơn đang luyện tập thương pháp trong sân.

Hô! Hô! Hô!

Trường thương hóa thành ảo ảnh, tốc độ nhanh đến cực trí.

“Thương pháp Như Ảnh Tùy Hình vốn suy diễn từ Băng quyền mà ra, là thuộc tính Mộc nên sinh sôi không ngừng. Thương pháp Như Ảnh Tùy Hình này không chỉ cần nhanh mà còn cần phải có một cỗ ý cảnh sinh sôi không ngừng, liên miên bất tuyệt” thương pháp Như Ảnh Tùy Hình của Đằng Thanh Sơn là từ trong mày mò nghiên cứu mà không ngừng có những tiến bộ nhỏ.

Như Ảnh Tùy Hình thương, Hỗn Nguyên Nhất Khí thương, Độc Long Toản thương ba đại thương pháp, Đằng Thanh Sơn vẫn luôn từng bước đề cao hoàn thiện.

“Phanh” “Phanh”

Chợt có tiếng gõ cửa vang lên.

Đằng Thanh Sơn thu thương lại, đi ra mở cửa. Đứng ngoài cửa là một nam đệ tử của Quy Nguyên tông.

“Đằng Thanh Sơn, mời theo ta. Tông chủ mời ngươi đến chỗ ngài một chuyến” đệ tử kia nói.

“Tông chủ muốn gặp ta?” Đằng Thanh Sơn kinh ngạc.

“Phải” đệ tử kia gật đầu.

Tuy nghi hoặc nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn cầm thương đi theo đệ tử kia đến khu vực dành cho đệ tử nòng cốt của Quy Nguyên tông.

Ngoài thư phòng của Gia Cát Nguyên Hồng.

Đằng Thanh Sơn đã đến ngoài cửa, trong thư phòng thấp thoáng có ánh sáng. Nam đệ tử kia khom người nói “Tông chủ, Đằng Thanh Sơn đã được dẫn tới” sau đó nam đệ tử kia lui xuống rời đi.

“Thanh Sơn, ngươi vào đi” thanh âm hờ hững từ trong phòng truyền ra.

“Gia Cát Nguyên Hồng tìm ta làm gì? Thu ta làm đệ tử?” trong lòng Đằng Thanh Sơn nghi hoặc, nhưng trong hành động lại không có chút chần chờ nào, bước thẳng tới đẩy cửa phòng.

“Két”

Cửa phòng mở ra, Đằng Thanh Sơn vừa nhìn là thấy Gia Cát Nguyên Hồng đang ngồi trước bàn đọc sách, xem một quyển sách gáy buộc bằng chỉ. Gia Cát Nguyên Hồng nghe thấy tiếng cửa mở mới bỏ sách xuống, ngẩng đầu khẽ cười “A, Đằng Thanh Sơn đến chỗ ta cũng cầm thương theo, khó trách tuổi còn nhỏ mà thương pháp đã đạt tới mức đó”

“Thanh Sơn chỉ vùi đầu khổ luyện, không biết gì khác” Đằng Thanh Sơn nói.

“Ừ!”

Gia Cát Nguyên Hồng cười gật đầu “Không kiêu ngạo không nóng nảy, rất tốt! Ngươi luận bàn với Vân nhi, còn phá được Nhất Tuyến Kiếm của nó, ta thật sự kinh ngạc. Xem ra, nội kình bộc phát của ngươi so với lúc tranh đoạt Bách Phu trưởng khi trước mạnh hơn nhiều. Mãng Ngưu Đại Lực quyết của ngươi tu luyện đến tầng thứ mấy?”

“Tầng thứ tám” Đằng Thanh Sơn trả lời.

Đằng Thanh Sơn đương nhiên đã hoàn toàn luyện xong chín tầng. Chỉ vì kinh mạch hạn chế, lực lượng Đằng Thanh Sơn dùng nội Kình bộc phát đại khái tương đương khoảng năm vạn cân của lực lượng thân thể.

Nhưng Đằng Thanh Sơn không dám nói cho Gia Cát Nguyên Hồng. Nếu hắn nói đã luyện xong cả chín tầng, vậy có khác gì nói kì kinh bát mạch của hắn hoàn toàn thông suốt?

“Ừm, Kì kinh bát mạch gần như thông hết, chỉ còn chỗ giao nhau giữa Nhâm Đốc nhị mạch chưa thông… xem ra, kì ngộ của ngươi năm xưa không nhỏ” Gia Cát Nguyên Hồng tán thưởng. Dựa vào chính mình đả thông nhiều kinh mạch như vậy, hơn nữa còn ở cái độ tuổi mười bảy này, căn bản không có khả năng.

“Ngươi có thể đạt tới tầng thứ tám, phối hợp với thương pháp, ở Cửu Châu này, ngươi ít nhất đã có thực lực xếp vào “Tiềm Long bảng”!” Gia Cát Nguyên Hồng khen “Nhưng ngươi cũng đừng kiêu ngạo, thương pháp của ngươi tuy lợi hại nhưng xem ra ngươi hoàn toàn chưa học qua thương pháp cơ sở”

Đang nói, Gia Cát Nguyên Hồng quăng quyển sách trong tay cho Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn kinh ngạc tiếp lấy, cúi đầu nhìn. Trên quyển sách có bốn chữ “Liệt Hỏa thương quyết”.

“Liệt Hỏa thương quyết này tổng cộng có chín chín tám mươi mốt chiêu, mỗi chiêu phối hợp nội kình thi triển, xem như là một nhân cấp bí tịch không tồi. Ngươi học tốt thương pháp cơ sở này, tin chắc rằng đối với thương pháp lĩnh ngộ của bản thân ngươi cũng có chỗ tốt” Gia Cát Nguyên Hồng cười nói.

Đằng Thanh Sơn mừng thầm.

Thương pháp của hắn hoàn toàn do Ngũ Hành quyền suy diễn ra, thương pháp của thế giới này, một chiêu hắn cũng chưa từng học qua.

“Tạ ơn tông chủ” Đằng Thanh Sơn liền nói.

“Được rồi, cố gắng tu luyện, sau này ngươi có thể xếp vào trong “Tiềm Long bảng” hoặc là “Địa bảng”, cũng là thể diện của Quy Nguyên tông ta!” Gia Cát Nguyên Hồng cười nói “Phải rồi, qua vài ngày nữa, nhân mã doanh trại các ngươi phải đến Hoa Phong thành bảo vệ mỏ vàng của Quy Nguyên tông ta. Ngươi nên chuẩn bị trước… ngoài ra, Hoa Phong thành cách Nghi thành quê nhà các ngươi không xa, có cơ hội ngươi thuận tiện về thăm nhà”

——————————–