Chương 6:Chương 6: Sanh Tử Chi Chiến

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bọn họ vừa rồi nói có vẻ như là vì Đằng Thanh Sơn nhưng trên thực tế thì cũng là cách công kích ảnh hưởng đến ý chí của Đằng Thanh Sơn, nếu như Đằng Thanh Sơn tự sát thì là tốt nhất. Chỉ đơn giản như vậy, hai người bọn họ không hao tổn chút sức lực nào cũng có thể thành nhiệm vụ, còn nếu là chánh thức sanh tử đại chiến thì cho dù hai người bọn họ có đủ khả năng sát tử Đằng Thanh Sơn thì chắn chắn cũng sẽ bị trọng thương .

“Chiêu này của Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu (Dole Goth Rove) ngươi, đối với ta căn bản không có chút tác dụng nào.”

Đằng Thanh Sơn đảo mắt liếc qua trên người gã Nga la tư tráng hán (gã tráng hán người Nga). Hắn và Tôn Trạch đều mặc trang phục màu đen, bộ trang phục màu đen này hẳn là có khả năng bảo vệ rất mạnh.”

Gã Nga la tư tráng hán này lúc ở trên nóc nhà thì chắc chắn đã trúng một phi đao. Chỉ là hai người bọn họ đều đã sớm biết rõ tuyệt kỹ phi đao của Đằng Thanh Sơn, lần xuất hiện này, bọn họ cả hai trên người đều mặc trang phục đặc chế có khả năng phòng ngự rất mạnh. Một đao vừa rồi sau khi xuyên qua lớp trang phục này thì uy lực còn lại là không nhiều. Toái Thể Cơ “Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu” rất dễ dàng dùng cơ nhục chặn cản phi đao lại rồi hất ra.

“Hầu tử, đầu Lang này muốn chết, chúng ta hãy mau thành toàn cho hắn đi sao.” Gã Nga la tư đại hán “Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu” nói một câu Hán ngữ rất sõi.

“Uy hiếp lớn nhất chính là Thần thương thủ “Tôn Trạch”, phải giết được hắn, thì ta mới có sinh cơ.”

Không có một biểu hiện gì, Đằng Thanh Sơn đột ngột hạ người xuống, song cước đạp mạnh, song trảo cào mạnh xuống mặt đất, cả người giống như mãnh hổ hạ sơn mà nhảy một bước tới gần mười thước, pháo quyền đánh úp về phía Tôn Trạch”.

Đang đứng tại viện môn, “Thần Thương Thủ” Tôn Trạch khóe miệng thoáng có nụ cười nhạt, thân thủ vừa động đã như huyễn ảnh phiêu dật mà lách sang một bên, đồng thời khẩu súng bằng bạc trong tay cũng gần như vô thanh vô tức mà khai hoả.

“Phốc!” “Phốc!”

Trong nháy mắt khi đối phương khai hoả thì Đằng Thanh Sơn thân hình cũng lập tức như một con độc xà mà xoay người chuyển hướng nhảy sang bên cạnh.

Nếu luận về sự linh hoạt của thân thể thì trong tam đại nội gia quyền, bát quái chưởng có thể nói chính là đệ nhất. Bát quái chưởng bao gồm “Nhất tẩu, Nhị Thị, Tam Tọa, Tứ Phiên”, ý nói là Tẩu” chính là cấp bậc đệ nhất tối cơ bản nhất, mà bát quái chưởng cường giả cấp bậc đại sư “Tôn Trạch” lúc này đã nhanh tựa thiểm điện, phiêu dật như phong mà vạch ra một đường. Hỏa đạn vô cùng điêu ngoan âm độc. Bát quái chưởng linh xảo phối hợp với hỏa dược, uy lực quả là vô cùng đáng sợ.

“Ta về tốc độ căn bản bản là không linh hoạt bằng “Tôn Trạch”, lúc truy tung hắn thì hắn sẽ liên tục công kích ta, đồng thời còn có tên “Toái Thể Ky” Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu kia nữa. Chỉ cần ta phản ứng chậm một chút là lập tức lâm vào tử lộ. Ta chỉ có một cơ hội mà thôi!” Đằng Thanh Sơn đáy lòng thầm hiểu được.

“Phốc.”

Lại là một viên đạn, Đằng Thanh Sơn né không kịp, ở bên cạnh còn có tên quái thú đáng sợ Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu rình rập mà công kích tới.

“Bất hảo.”

Đằng Thanh Sơn cơ bụng trong nháy mắt trở nên mềm mại như bông, trong sát na khi viên đạn bắn trúng bụng thì một cổ nội kình cường hãn liền chấn xuất ra, khiến cho lực đạo của viên đạn bị giảm bớt bẩy phần, đồng thời cơ nhục đột ngột trở nên cứng như thép, đầu đạn bị chặn lại giữa lớp cơ nhục rồi bị chấn xuất ra . Đằng Thanh Sơn bản thể lại là theo một thế Thiết bản kiều, song thủ vỗ mạnh xuống đất, cả người giống như du long chuyển mình mà lắc người sang một bên.

Đang đứng cách đó không xa, Tôn Trạch trên mặt thoáng lộ một nụ cười lạnh.

“Ha ha…”

Gã Nga la tư đại hán cười to mà xông thẳng về phía Đằng Thanh Sơn. Nhưng chính lúc này thì Đằng Thanh Sơn lại chuyển thân di chuyển về phía cây đào trong đình viện, tả thủ xuất hiện một thanh phi đao, nhãn thần trở nên ảm đạm tang thương. Hai thanh phi đao đồng thời rời khỏi tay mà vạch ra một đạo quỹ tích lạnh như băng xuyên qua không gian, hướng Tôn Trạch và Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu mà phi tới.

Tôn Trạch cười lạnh, hướng ngọn phi đao đang phóng tới mà khai hoả .

Nếu luận về thương thuật thì Tôn Trạch tuyệt đối có thể bài danh trong nhóm thập đại cao thủ trên toàn thế giới, bắn một phát trúng phi đao chỉ là chuyện rất đơn giản.

“Hừ”

Gã Nga la tư đại hán “Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu phát ra một thanh âm trầm thấp, hữu quyền đeo găng kim loại (metal glove) đấm thẳng về phía phi đao.

Đằng Thanh Sơn nhãn thần u lãnh thâm thúy, một tia ảm đạm tang thương ẩn chứa trong hai thanh phi đao không nghi ngờ gì chính là mơ hồ có quan hệ với tâm cảnh của Đằng Thanh Sơn.

“Bồng!”

“Bồng!”

Ngay khi phi đao sắp va chạm với mũi thương thì đột ngột không có gì tác động mà phi đao bỗng quỷ dị băng liệt thành bảy tám khối cương thiết, bảy tám khối cương thiết này quỹ tích thoáng thay đổi rồi cực nhanh bắn về phía Tôn Trạch, đầu đạn tự nhiên đâm không trúng.

“Không…” Tôn Trạch sắc mặt đại biến.

Hắn vốn cách Đằng Thanh Sơn không tới thập thước cự li, Đằng Thanh Sơn phi đao vừa xuất thì hắn trong nháy mắt cũng đã khai hoả. Khi phi đao bạo liệt thì cũng chỉ cách hắn chừng hai thước .

Hai thước khoảng cách, với tốc độ phóng tới của những khối cương thiết vỡ vụn ra từ phi đao, cộng với sự biến hóa đột ngột thì ngay khi thần kinh của Tôn Trạch mới có phản ứng là những khối cương thiết vỡ vụn ra từ phi đao đã tới trước mắt hắn rồi.

“Phốc!” “Phốc!” “Phốc!”

Phỏng chừng có ba phiến trong số những mảnh vụn của phi đao trực tiếp xuyên thủng con mắt của Tôn Trạch, xuyên qua sau gáy.

“Ách…”

Ánh mắt của Tôn Trạch khó có thể tin, nhưng ngay sau đó nhanh chóng mờ đi, cả người mềm oặt đổ xuống đất.

Một trong năm mươi hai sát thủ cấp S của thế giới ngầm: Bát quái chưởng – “Thần Thương Thủ” Tôn Trạch đã mất mạng!

Cho dù là nội gia có cường thì khuôn mặt cũng là chỗ yếu nhất, trừ phi là đạt tới tông sư cảnh giới, toàn thân không có nhược điểm. Mà Tôn Trạch còn chưa đạt tới tông sư cảnh giới cho nên hẳn chết cũng không có gì là lạ.

“Bồng.”

Nga la tư đại hán “Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu” cũng đồng dạng cũng ngộ hiểm cảnh, nhưng là hắn vận khí lại tốt hơn. Bởi vì hắn chỉ dùng hữu quyền mà ngăn cản phi đao, còn tả quyền thì theo thói quen mà phòng thủ trước mặt. Trong số những mảnh vụn của phi đao thì có hai phiến bắn tới mặt hắn, hắn liền dùng tả quyền vốn có đeo găng bằng kim loại mà bạt qua, dễ dàng ngăn cản hai phiến cương thiết lại.

“Ngươi, ngươi…”

Gã Nga la tư đại hán nhìn về phía gã đồng bọn người Hán đã mất mạng, mắt không khỏi chấn kinh mà nhìn Đằng Thanh Sơn, còn Đằng Đằng Thanh Sơn thì khuôn mặt rốt cục cũng đã nở nụ cười.

“Hầu tử, hầu tử…”

“Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu” nhìn vào thi thể của Tôn Trạch:

“Phi đao, phi đao như thế nào lại toái vụn ra được?”

Một thanh phi đao vô duyên vô cớ mà tự băng liệt?

Đằng Thanh Sơn nhìn gã Nga la tư đại hán, trong lòng thở ra một hơi.

Lần trước khi đại chiến tại bên trong tổ chức red. Một mình hắn đã đơn thân độc mã mà kịch chiến với một đám sát thủ. Song quyền nam địch tứ thủ, mắt nhìn chính mình đang bị vây công sắp chết. Chính cái lúc ở tại bên bờ sanh tử đó mà tâm tình trở nên tuyệt vọng đau buồn. Bản thân tự nhiên rơi vào cái loại đặc thù tâm cảnh này mà đối với thiên địa chung quanh tự nhiên lại có một tia liên lạc đặc thù, khiến cho phi đao phóng ra có chứa đựng một tia liên lạc đặc thù với “nội kình”

Bằng vào một tia liên lạc này mà hắn hoàn toàn có thể khống chế cho phi đao khi nào thì bạo liệt ra.

Một thanh phi đao đang phóng tới gần địch nhân thì đột nhiên vỡ vụn thành vài phiến cương thiết thì làm sao có thế phản ứng kịp? Tỷ như Tôn Trạch kia vậy, hai thước khoảng cách ngắn ngủi căn bản là không có cách nào có thể phản ứng kịp mà bị xuyên thủng đầu.

Tuyệt đối sát chiêu!

Mặc dù Đằng Thanh Sơn không hiểu là tại sao mà dưới cái loại tâm cảnh này thì hắn có thể phóng ra phi đao có chứa đựng một tia liên lạc đặc thù với “nội kình”. Tuy nhiên thì Đằng Thanh Sơn biết rất rõ cái loại trạng thái nầy, hắn đặt nhất chiêu này cái tên là: “Ảm nhiên nhất Đao” (Đau buồn nhất đao).

“Lang, ta sẽ chôn ngươi cùng Hầu tử!” Gã Nga la tư đại hán “Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu” hai con mắt ẩn hiện hồng quang, phảng phất như một con sư tử đang lên cơn đại nộ mà thấp giọng rít lên, trong phạm vi tầm mắt, gã Nga la tư đại hán này bộ trang phục màu đen bắt đầu bành trướng lên nhất hào, cỗ máy giết người khổng lồ này dậm mạnh một cái xuống mặt đất.

Mặt đất cement liền bị chấn động mà vỡ nứt ra, giống như là bị những chiếc xe tải siêu trường siêu trọng (heavy-duty trucks) liên tục phóng qua .

“Ha ha, hảo tới đi!” Đằng Thanh Sơn cũng cười lớn một tiếng, không né tránh mà lại đón nhận.

Hai chân liên tục đạp mạnh lên mặt đất, phảng phất như một gã khổng lồ cự nhân đang đạp xuống, xi măng trên mặt đất không ngừng vỡ ra, Đằng Thanh Sơn trông như bạo mãnh, nhưng thân hình lại phiêu dật như du long, tả chưởng hoành tại trước mặt, hữu quyền lại như giao long xuất thủ, lấy phần eo làm trung tâm, toàn thân lực lượng trong nháy mắt hoàn toàn tập trung lên hữu thủ.

“Xuy xuy” hữu thủ đột nhiên quỷ dị bành trướng nhất hào.

Tĩnh mạch nổi lên như muốn bung toác ra, cơ nhục lại như đàn hồi co dãn nở căng, bắt đầu xuất hiện một cổ kình lực mạnh mẽ cuốn lại theo hình xoắn đinh ốc, hữu quyền như thiểm điện vừa xoay vừa lao tới, tạo ra một thanh âm xé gió bén nhọn.

“A…!”

Gã quái vật Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu nhảy lên, hữu quyền đeo găng bằng kim loại giơ lên cao, sau đó hội tụ toàn bộ đại lực (vạn quân chi lực), như đạn pháo xạ kích bắn nhanh tới Đằng Thanh Sơn.

Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu na cực đại quyền đầu mang theo một đạo tàn ảnh mà lao tới, trực tiếp ngạnh kháng với quyền đầu của Đằng Thanh Sơn.

“Xuy”

Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu rõ ràng cảm nhận được một cổ kì lạ kình khí xuyên qua găng tay của hắn mà truyền lại, thậm chí còn khiến cho toàn bộ cánh tay hắn bị xoay theo. Một thanh âm rất nhỏ vang lên, Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu biến sắc, may là hắn tại cổ thuật yoga thành tựu cực cao thì mới có thể chống lại một kình lực xoắn đinh ốc vừa rồi:

“Nếu như thực lực chỉ kém một chút thì e rằng cánh tay đã bởi bị vặn gãy! Hiện tại, hữu quyền phỏng chừng chỉ có thể phát huy tám phần mười thực lực”

Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu không cảm thấy dễ chịu gì nhưng Đằng Thanh Sơn lại còn ở trong tình trạng tệ hại hơn.

Quyền đầu giao kích trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn cả người liền mượn thế mà bay ngược trở lại.

“Ha ha…”

Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu cất tiếng cười càn rỡ, không chút do dự mà cực nhanh lao theo.

——————————–