Chương 44:Chương 26: Bắt Giữ Thủ Lĩnh Giặc

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Bắn chết hắn!” Gã thanh niên tuấn tú vội hô.

“Hưu!” “Hưu!” “Hưu!” “Hưu!” …

Làn tên giống như châu chấu bắn về phía Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn lôi kéo sự chú ý của đối phương, đã khiến áp lực của các tộc nhân khác giảm xuống, đám người Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Thanh Hổ thấy thế liền hết sức khẩn trương, Đằng Thanh Hổ thét lớn: “Bọn chúng vây công Thanh Sơn rồi, mọi người xông hết lên đi.”

“Sát!”

Các nam nhân Đằng thị nhất tộc ai nấy con mắt đều đỏ ngầu.

Sự huấn luyện từ nhỏ đã bắt đầu có tác dụng, mọi người tự nhiên hình thành một thế trận, trường thương như rừng, đâm về phía đám phỉ đồ đang lao tới.

“Hừ.”

Đằng Thanh Sơn căn bản không thèm nhìn những mũi tên đang phóng tới, Tấn thiết thương trong tay chỉ đảo một vòng theo một đường kì dị, tất cả những mũi tên tới gần Đằng Thanh Sơn đều bị cuốn sang một bên.

Thương pháp — Hỗn Nguyên Nhất Khí!

Tên đầu lĩnh thổ phỉ nhe răng cười một tiếng: “Tiểu tử, tìm chết!”

Không tránh né, ngược lại, nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay Hậu Bối Đại Khảm Đao xẹt lên một đường cong, mang theo âm thanh xé gió, hướng vào đầu Đằng Thanh Sơn mãnh liệt bổ tới.

Tấn thiết thương trong tay Đằng Thanh Sơn tựa như là có tánh mạng, mũi thương liền điểm vào mặt trên của thanh Hậu Bối Đại Khảm Đao.

“Lực lượng thật mạnh.”

Đầu lĩnh thổ phỉ sắc mặt đột nhiên đại biến: “Đao của ta…”

Hắn chỉ cảm thấy sau khi Hậu Bối Đại Khảm Đao trong tay va chạm với mũi thương của đối phương thì phảng phất như bị cuốn vào vòng nước xoáy, không tự chủ được bị văng lệch sang một bên.

“Ân?”

Đằng Thanh Sơn cảm nhận được hướng văng Đại Khảm Đao của đối phương, trường thương liền thoáng biến thế.Trường thương trong tay Đằng Thanh Sơn chuyển thế, nhưng tốc độ vẫn không giảm, nhắm thẳng vào yết hầu của tên đầu lĩnh thổ phỉ đâm tới.

Tốc độ nhanh như tia chớp!

“Hô!”

Trơ mắt nhìn mủi thương đã đâm đến nơi, tên đầu lĩnh tội phạm trong lòng cuống lên: “Làm sao lại có thể như vậy?”

Tên đầu lĩnh nguyên bổn rất tự tin vào lực lượng của chính mình. Hắn cho rằng một đao của hắn, cho dù là trường thương của đối phương có thể ngăn cản được thì trường thương cũng phải bị hất sang một bên, làm sao mà đầu thương lại chuyển thế đâm đến, tốc độ gần như là không suy giảm chút nào? Hắn vĩnh viễn không thể hiểu nổi sự ảo diệu của chiêu thức ẩn chứa trong mũi tấn thiết thương.

Như Ảnh Tùy Hình thương pháp,sự ảo diệu thực sự chính là ở chữ “chuyển” này .

Cái gọi là “chuyển” này, nói một cách chính xác thì là một cổ kình lực xoắn ốc.

Như Ảnh Tùy Hình thương pháp vốn diễn hoá ra từ Băng Quyền trong Ngũ Hành quyền, thân là Hình Ý tông sư nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn phải hao tổn mất mấy năm công phu thì mới có thể thành công từ Băng Quyền sáng chế thành “Như Ảnh Tùy Hình” thương pháp.

Băng quyền như mũi tên, điểm đặc thù nhất của Như Ảnh Tùy Hình thương pháp chính là nhanh! Nhanh như mũi tên, nhanh tựa ảo ảnh!

Điểm thứ hai chính là trên thân của trường thương có ẩn chứa một cổ kình lực xoắn ốc.

Địch nhân cho dù là đao kiếm bổ tới, hoặc là trường thương đâm tới thì trường thương trong tay Đằng Thanh Sơn vẫn hoàn toàn có thể dễ dàng ngăn cản lại, hơn nữa mượn đạo kình xoắn trôn ốc sẽ làm cho vũ khí của địch nhân bị cuốn theo kình đạo xoay tròn gạt sang một bên, còn binh khí của mình thì lại cơ hồ không bị ảnh hưởng gì sẽ đâm thẳng tới chỗ hiểm của đối phương, giết chết đối phương.

Giết địch, chỉ cần một chiêu!

Một chiêu này nhìn như đơn giản, nhưng chính là khảo nghiệm trên rất nhiều phương diện, tỷ như “Thính Kình”, phải hoàn toàn nhận biết được kình đạo của đối phương, hơn nữa thì lại phải có thể mượn lực dụng lực, khiến cho kình đạo của đối phương bị xoay tròn cuốn văng sang một bên, vũ khí của mình lại thuận thế đâm tới giết chết đối thủ. Chỉ riêng một chiêu này thì đã phải đạt tới cảnh giới “Nhân Thương hợp nhất”.

Thứ hai, chính là tại phương diện sử dụng kình lực xoắn trôn ốc, phải đạt tới cảnh giới rất cao mới có thể gạt văng vũ khí của đối phương sang một bên.

Phải là Băng Quyền tông sư, đạt tới trạng thái Nhân Thương hợp nhất thì mới có thể thi triển chiêu này một cách hoàn hảo.

Lúc chân chánh chiến đấu thì giết người cũng chỉ cần một chiêu. Một chiêu này nhìn thì đơn giản nhưng trên thực tế thì phải trải qua nhiều năm nghiên cứu tìm tòi.

“A!!!” Tên đầu lĩnh thổ phỉ lâm vào cảnh sinh tử, liền gào một tiếng, chưởng trảo của tay trái chưởng chụp thẳng vào đầu thương của Đằng Thanh Sơn.

“Xoẹt!”

Mũi của thanh Tấn thiết thương xuyên qua lòng bàn tay của tên đầu lĩnh thổ phỉ, bị bàn tay cản lại, nhưng đầu mũi thương vẫn trực tiếp đâm vào cơ thể, gân cốt, xuyên qua vai trái của tên đầu lĩnh thổ phỉ.

Máu tươi trào ra.”Hừ!” Đằng Thanh Sơn đầu thương vừa dụng một chút lực liền đẩy tên đầu lĩnh cả người té xuống mặt đất, vết thương trên vai đã trở nên lớn hơn.

Thương vừa rút ra, đầu thương liền chĩa thẳng vào mắt tên thổ phỉ đầu lĩnh.

“Dừng tay!” Đằng Thanh Sơn quát lớn một tiếng.

Giữa cánh đồng trống trải, máu tràn lênh láng, bọn cường đạo khiếp sợ nhìn một màn này, tính mệnh của lão đại đã rơi trong tay một thiếu niên. Không tự chủ được, bọn cường đạo đều dừng tay lui về phía sau.

Tên đầu lĩnh thổ phỉ bị thương trên vai, lộ ra vẻ đau đớn co quắp, đột nhiên, tên đầu lĩnh ánh mắt loé lên một tia hung tàn điên cuồng, đang nằm trên mặt đất, Đại Khảm Đao trong tay phải mãnh liệt vung lên.

“Hô!” Hậu Bối Đại Khảm Đao bổ về phía bắp đùi của Đằng Thanh Sơn.

“Tìm chết!”

Đằng Thanh Sơn quát lớn một tiếng, đùi phải như tia chớp đá vào cổ tay tên đầu lĩnh, nội kình ào ra.

“Rắc..rắc”! Đầu khớp xương vỡ vụn, thanh âm phát ra!

Đại Khảm Đao bay tung lên, rơi xuống trên mặt đất phía xa.

Cánh tay phải tên đầu lĩnh thổ phỉ gập xuống, đầu khớp xương bên trong đã hoàn toàn vỡ vụn thành phấn mạt.

“Ngươi còn động một cái, ta róc sống xương của ngươi!” Đằng Thanh Sơn ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm tên đầu lĩnh.

Đầu lĩnh thổ phỉ trong lòng hung hãn, nhưng lúc này, bị ánh mắt của Đằng Thanh Sơn sợ đến tim đập thình thịch, hắn rõ ràng cảm giác được… Nếu như hắn động một cái, thiếu niên này tuyệt đối sẽ một thương xuyên thủng đầu hắn. Trong thoáng chốc, đầu lĩnh thổ phỉ như có cảm giác… Thiếu niên dùng thương này, chính là Hồng Tứ gia của Bạch Mã bang.

Hồng Tứ gia, khi còn trẻ cùng ba vị huynh đệ tung hoành thiên hạ,tạo nên hung danh của “Hồng gia Tứ huynh đệ”, trong tay tánh mạng vô số, các loại thổ phỉ bình thường, chỉ một cái ánh mắt của Hồng Tứ gia liền sợ đến nhũn người.

Mà giờ phút này, Đằng Thanh Sơn, khí thế, ánh mắt, đồng dạng làm gã đầu lĩnh sợ hãi.

“Cha, không có việc gì chứ.” Đằng Thanh Sơn liền nói.

Đám người Đằng Vĩnh Phàm cũng chạy tới, đồng thời đỡ các tộc nhân bị thương, Đằng Vĩnh Phàm thật xa liền hô:

“Những người khác không sao, chỉ là…”

Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo qua, liền thấy, một tộc nhân cả đùi phải bị chặt đứt một đoạn, đã được băng bó lại, ngoài ra một vị tộc nhân trên mặt toe toét, một con mắt bị mất, miệng vết thương trông rất dữ tợn.

Cơ hồ các tộc nhân trên người đều đẫm máu.

May là, mọi người trợ giúp lẫn nhau, tạo thành thương trận, không có người chết. Nếu như không phải Đằng Thanh Sơn bắt thủ được gã thủ lĩnh, một hồi nữa thôi, nhiều người chết là việc không tránh khỏi.

“Hừ, Thanh Sơn, chúng ta cũng giết được mấy người bọn chúng.” Đằng Thanh Hổ nói.

Đằng Thanh Sơn thở phào một hơi, mới vừa rồi kì thật, giao chiến thời gian quá ngắn, may mắn hắn tại ngay từ đầu đã chế trụ gã thủ lĩnh, nếu không, không thể tưởng tượng ra chuyện gì.

Đằng Thanh Sơn cúi đầu, nhìn về phía tên đầu lĩnh thổ phỉ ngã trên mặt đất, quát: “Nói, tại sao hạ thủ chúng ta? Nếu như nói láo, ta sẽ đâm ngươi liền.”

“Chúng ta là cường đạo, đương nhiên phải cướp bóc.” Tên đầu lĩnh vẫn ngang nhiên ngẩng đầu quát.

“Vèo!”

Trường thương huyễn động, gã đầu lĩnh thổ phỉ lập tức rên to một tiếng, trường thương của Đằng Thanh Sơn đã xuyên thủng vai phải hắn, máu tươi chảy ra, trường thương rút một cái, máu tươi phun thành vòi.

“Mẹ nó, coi chúng ta là kẻ ngu hả.”

Bên cạnh Đằng Thanh Hổ rít lên: “Lão tử vào thành nhiều lần như vậy,cũng chưa thấy phổ phỉ cường đạo nào đi cướp đám thợ săn của chúng ta,con mẹ nó! Nếu không khai ra, huynh đệ của ta không giết ngươi, ta cũng đâm chết ngươi.” Đằng Thanh Hổ tay cầm trường thương quơ lên.

Đám người Đằng thị tộc nhân rất rõ ràng, các thợ săn tương đối cũng rất cường hãn, bọn cường đạo không mấy khi động thủ.

Mà hôm nay, nhóm Đằng thị tộc nhân đã cố ý đi vòng cánh đồng, đám cường đạo vẫn cứ động thủ, hiển nhiên, bọn cường đạo ẩn núp ở đó, chính là vì bọn họ.

Rốt cuộc là cái gì, để cho đám cường đạo động thủ với thợ săn chứ?

Các Đằng thị tộc nhân tự nhiên nghĩ tới một vạn lượng ngân phiếu! Một vạn lượng ngân phiếu, đáng giá để bọn cường đạo này động thủ.

“Thả lão Đại chúng ta ra.” Bọn phỉ đồ cũng nóng nảy.

“Câm.”

Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo một vòng.

Vừa rồi Đằng Thanh Sơn giết bọn chúng, tốc độ giống như cắt cỏ, hoàn toàn đã gây kinh sợ cho cả đám cường đạo. Ngay cả lão đại bọn chúng cũng bị nằm trong tay Đằng Thanh Sơn, bọn chúng nào còn dám gây cùng Đằng Thanh Sơn? Ai nấy chỉ là sốt ruột, cũng không dám lên tiếng. Không ít phỉ đồ hung hăng trợn mắt nhìn tên hán tử mắt tam giác.

Hán tử mắt tam giác cũng có chút sợ hãi.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, trong ba mươi mốt tên thợ săn, thằng nhóc mà hắn xem thường nhất, lại là một sát thần đáng sợ nhất.

“Ta nói.”

Gã thủ lĩnh thổ phỉ rốt cục cũng khuất phục, hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào tên hán tử mắt tam giác đứng ở xa. “Chính là hắn, Nhị cẩu tử! Con mẹ nó, hắn có tên huynh đệ hỗn đản nào đó, hình như là thủ hạ của một Diêm thương gì đó, hắn cho ta biết, các ngươi có một vạn lượng ngân phiếu! Lão tử hai tay đều bị phế đi, chính là được cái tên Nhị cẩu tử này ban tặng!”

Tên thủ lĩnh thổ phỉ đương nhiên hận hán tử mắt tam giác kia. Các trợ thủ đắc lực đều bị phế bỏ, tả hữu hai vai đều bị đâm thủng, hắn cả đời này coi như xong.

“Biết là thế mà.”Không ngoài suy nghĩ của Đằng Thanh Sơn.

Biết bọn họ có một vạn lượng ngân phiếu, ngoại trừ đám người trong tộc, chỉ có người của diêm thương kia.

“Gã đó , chắc là gã tên Tần Tam!” Đằng Thanh Sơn vẫn còn nhớ kỹ,một màn tại hội quán của Dương Châu thương hội,vẫn nhớ rõ tên của gã kỵ binh thủ lĩnh, “Hẳn chính là hắn.”

“Nhị cẩu tử, là ai?” Đằng Thanh Sơn ánh mắt quét về phía đám cường đạo.

“A” Hán tử mắt tam giác sợ đến sắc mặt đại biến, iền xoay người muốn trốn.Nhưng ngay bên cạnh hắn, một tên cường đạo, hung hăng lập tức sút ra một cước đá vào mông làm hắn ngã sập xuống.

“Còn muốn trốn?”

Chỉ thấy trong đám phỉ đồ, thanh niên tuấn tú đi ra, túm lấy gã hán tử mắt tam giác trực tiếp kéo dài về hướng đám người Đằng Thanh Sơn, ném thẳng tới trước mặt mọi người.

Thanh niên tuấn tú chắp tay,hướng Đằng Thanh Sơn nói: “Vị huynh đệ kia, chúng ta nhận được tin từ Nhị cẩu tử là…, có dê béo, mới xuất động các huynh đệ. Nếu đã đụng tới huynh đệ ngươi, các huynh đệ Hổ sơn chúng ta xin chịu nhận! Xin huynh đệ ngươi thả anh của ta, tất cả đâu có đó!”

——————————–