Chương 330: Bốn Thức Liền Nhau

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chạng vạng chiều tà.

Khói bếp lượn lờ.

“Đến đây.”

Tiểu Bình hai tay bưng hai đĩa thức ăn, chân như đạp mây nhẹ nhàng linh hoạt đi về phía bàn đá, sau đó tới Lý cũng bưng thức ăn, mà lão Uông cùng Đằng Thú lại là bưng bát đũa đi tới… Rất nhanh, đồ ăn đã được xếp đầy đủ lên trên bàn đá, tất cả cũng yên vị quanh mâm cơm chiều.

“Ân, đồ ăn thoạt nhìn cũng rất ngon a.”

Đằng Thanh Sơn khen.

Lý nghe xong ánh mắt cũng vui vẻ cười híp cả mắt.

“Đại thúc.”

Bên cạnh Tiểu Bình cố ý hằm hè nói:

“Gần hai mươi ngày đại thúc không có nhà chúng ta mỗi bữa đều chỉ có hai món ăn với một bát canh. Đại thúc vừa về đã lập tức biến thành sáu món ăn và một món canh, Tiểu Quân (tên của Lý là Lý Quân) tỷ tỷ thật sự là bất công quá đi. Chỉ chăm chăm lo cho đại thúc cho tốt, cũng chẳng thèm để ý đến chúng ta.”

Lời này khiến Lý mặt mày ửng đỏ tựa ráng mây chiều, không khỏi trừng mắt liếc Tiểu Bình:

“Nha đầu ngươi…”

“Ta nói sai chắc?”

Tiểu Bình cười vui nói.

“Không sai.”

Đằng Thú ở bên cạnh thấp giọng nói.

“Đấy nhé, A Thú cũng nói ta không có nói sai a.”

Tiểu Bình càng đắc ý cười, mà Lý mặt đỏ như mặt trời không khỏi liếc thoáng qua Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn cũng nhìn nàng một cái.

“Ha ha, mọi người ăn cơm thôi.”

Đằng Thanh Sơn cười nhẹ nói, hắn nhìn mấy người chung quanh, một mực đi theo chính mình – Lý, hoạt bát trí tuệ – Tiểu Bình, mãnh thú thiếu niên – Đằng Thú, người chăn ngựa luôn cười ha hả hào sảng – lão Uông. Bởi vì sinh hoạt cùng nhau một thời gian dài nên Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy quen thuộc với tính cách những người này, cái này khiến hắn có một loại nhàn nhạt cảm giác gia đình.

“A Thú, ta vắng mặt mấy ngày nay, quyền pháp luyện đến đâu rồi?”

Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.

“Ân, hoàn thành.”

Đằng Thú gật đầu.

Đằng Thanh Sơn rất kinh ngạc, đại đồ đệ này của hắn bởi vì thời điểm bắt đầu dạy dỗ đã bị chính mình răn dạy vô cùng nghiêm khắc, cho nên Đằng Thú lúc nào cũng cho rằng hắn làm chưa tốt. Nay dám nói “Hoàn thành” cũng tức là đại biểu hắn khẳng định có điểm đột phá lớn!

“Đằng đại ca.”

Lý lập tức hưng phấn nói:

“Huynh không biết, đoạn thời gian huynh đi vắng A Thú luyện quyền vô cùng khắc khổ đấy. Nhưng cũng đã luyện ra được cả Thổ Hành cương kình cơ nhé!”

“Ngươi luyện ra cương kình?”

Đằng Thanh Sơn chấn động.

Tuy rằng nói Đằng Thú đã sớm đạt tới cảnh giới Gân Cốt Tề Minh, chẳng qua Đằng Thanh Sơn sáng chế ‘Thổ Hành Chi Quyền’, ‘Thủy Hành Chi Quyền’ vài loại quyền pháp này đẳng cấp đều là ẩn dấu thiên địa chi đạo, chỉ có luyện tập quyền pháp loại này đến khi cảm nhận được ý cảnh mới có thể làm nội kình cùng Thần trong cơ thể sinh ra biến hóa đặc biệt để biến thành cương kình!

Mà một khi đã có thể sinh ra cương kình, cương kình tiền kỳ này đã khiến thân thể có thể so sánh với tiên thiên Hư Đan cảnh giới, cộng thêm thân thể lực lượng của Đằng Thú!

Tuyệt đối mạnh hơn tiên thiên Hư Đan bình thường.

“Ân.” Đằng Thú gật đầu.

“Hôm trước mới vừa luyện ra.”

“Tốt lắm, tốt lắm, ha ha…”

Đằng Thanh Sơn không khỏi vui sướng cười ha hả, tuy rằng Đằng Thanh Sơn cũng khá chắc chắn dựa vào luyện ‘Thổ Hành Chi Quyền’ quyền pháp là có thể luyện ra cương kình, nhưng là… cái này chẳng qua chỉ là suy đoán của hắn mà thôi. Dù sao bản thân hắn khi đã lĩnh ngộ một bộ phận của ‘Đạo’ mới bắt đầu sáng chế quyền pháp.

Còn hiệu quả của người khác khi luyện loại quyền pháp này hết thảy cũng chỉ do Đằng Thanh Sơn phỏng đoán.

Mà hiện tại, Đằng Thanh Sơn đã biết chắc được!

Đạt tới cảnh giới tông sư, tu luyện một loại trong ngũ hành chi quyền đích xác là có thể luyện ra được cương kình!

“Thập Nhị Hình của Hình Ý quyền, còn có Ngũ Hành Quyền, có Tam thể thức… Một bộ này truyền thừa xuống đủ để cho một người tu luyện đến cảnh giới tông sư! Mà ta hiểu được thiên địa chi đạo, sáng chế ‘Thổ Hành Chi Quyền’, ‘Kim Hành Chi Quyền’ các loại ngũ hành chi quyền, cũng đủ để cho tông sư tu luyện ra cương kính!”

“Dựa vào đây Nội gia quyền nhất mạch của ta cũng đã đủ để cùng Đạo gia, Phật tông so sánh, hoàn toàn có thể phát triển rộng rãi!”

Đằng Thanh Sơn mười phần tin tưởng.

“Tốt! A Thú, ngươi tiếp tục cố gắng tu luyện.”

Đằng Thanh Sơn nghiêm khắc nói, lại hỏi thêm:

“Ngươi chắc chắn mình đã luyện ra chính là Thổ Hành cương kình chứ?”

“Dạ chắc.”

Đằng Thú có chút hồi hộp nhìn Đằng Thanh Sơn.

Hắn biết, sư phó hắn có được nhiều loại cương kình.

“Tốt, từ hôm nay trở đi, ngươi hãy chuyên môn tu luyện ‘Thổ Hành Chi Quyền’ cùng Tam thể thức.”

Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói:

“‘Thổ Hành Chi Quyền’ này tuy nhìn đơn giản nhưng thật ra lại bác đại tinh thâm. Ngươi mặc dù có thể luyện ra cương kình thì cũng chỉ có thể nói ngươi mới lĩnh ngộ bề ngoài của nó mà thôi! Pha tạp không bằng chuyên tâm, đem ‘Thổ Hành Chi Quyền’ luyện cho thật tốt cũng đã đủ để ngươi tung hoành thiên hạ.”

“Vâng, lão sư.”

Đằng Thú cung kính đáp.

Chính hắn cũng cảm giác được “Thổ Hành Chi Quyền” bác đại tinh thâm, càng tu luyện càng có cảm giác mênh mông vô bờ bến. Đồng thời hắn cũng đặc biệt càng thêm khâm phục lão sư của mình có thể sáng chế quyền pháp đẳng cấp bậc này!

…..

Bữa cơm chiều xong, trời đã hoàn toàn tối đen.

Đằng Thanh Sơn mấy người bọn họ cùng hướng lòng núi Thần Phủ Sơn đi đến.

“Tiểu, thời gian này muội sống tốt chứ?”

Đằng Thanh Sơn cùng Lý sóng vai đi trên bậc thang ở thông đạo, Lý vui vẻ cười, gật đầu:

“Ân, cũng không tệ. Ngày ngày đều rất nhàn nhã, muội còn đi Nam Sơn Thành dạo chơi vài lần, tỷ như Nam Sơn Thành tây phố, còn có Hoa Dương phố, cũng rất thú vị.”

Đằng Thanh Sơn nhìn Lý, cũng không nói gì thêm.

Đối với Lý, Đằng Thanh Sơn hiểu rõ!

Năm đó nhà tan cửa nát, khi đó Lý là một cô gái rất đơn thuần nhu nhược. Rồi sau đó cùng sư phó nàng rời đi đầu nhập siêu cấp tông phái “Thiên Thần Cung” ẩn núp trong tối. Dưới sự dạy dỗ của Thiên Thần Cung Lý bắt đầu dần thay đổi, rồi sau đó trở thành thần nữ cao cao tại thượng trong Thiên Thần Sơn!

Bề ngoài lạnh lùng cao cao tại thượng, nhưng trong lòng lại rất yếu đuối.

Cùng Đằng Thanh Sơn ở một chỗ, bề ngoài nàng luôn làm bộ như rất kiên cường.

Dù cho hai mươi ngày này nàng đều tại ven hồ ngóng đợi, nàng cũng sẽ nói… hai mươi ngày qua rất vui vẻ rất nhàn nhã, vô ưu vô lo!

“Theo ta lênh đênh vượt biển, trong lòng có chuyện gì cũng không hề nói với ta.” Đằng Thanh Sơn thầm than.

Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng, buồn khổ mà đè nén ở trong lòng không giải tỏa ra sẽ thống khổ ra sao, kiếp trước huấn luyện sát thủ, Đằng Thanh Sơn chính là như vậy nghiến răng vượt lên. Sau mới gặp Tiểu Miêu rồi phát sinh cảm tình sâu nặng, hai người gắn bó, nương tựa lẫn nhau.

Trong lòng núi trống trải, Thiết Diệp quả được coi như dạ minh châu gắn quanh co, tán loạn khắp nơi khiến cả lòng núi ẩn ẩn có ánh sáng mầu xanh biếc mờ mờ mịt mịt như cảnh trong mộng ảo.

Lý và những người khác khi vào đây đều về chỗ ngủ, chỉ có Đằng Thanh Sơn một mình lấy ra Khai Sơn Thần Phủ, đem phủ để sang một bên rồi mở khóa sắt của rương.

“Cạch!”

Đằng Thanh Sơn mở hòm sắt đem sáu bức thạch điêu trong đó nhất nhất lấy ra xếp thành hàng ngang dựa vào vách núi. Mỗi một bức thạch điêu bên trên đều có điêu khắc tranh vẽ ẩn chứa “Đạo”, chỉ cần vừa nhìn đến sáu bức thạch điêu này Đằng Thanh Sơn liền cảm thấy một luồng khí thế mạnh mẽ ùn ùn phả vào mặt.

“Sáu bức thạch điêu này phân biệt là ‘Khai Sơn Tam Thập Lục Thức’ thức thứ sáu, thức thứ mười hai, thức thứ mười bảy, thức thứ mười tám, thức thứ mười chín, thức thứ hai mươi.” Vừa thấy nội dung điêu khắc, Đằng Thanh Sơn lập tức phán đoán ra thứ tự. “Lúc trước ta bắt Đổng Triết Tử, là nhận được bức thứ chín.”

Đằng Thanh Sơn nhận thấy được thứ tự trong lòng rất là vui sướng!

Bởi vì…

“Khai Sơn Tam Thập Lục Thức” chính là tuyệt học cực mạnh của Vũ Hoàng! Cho nên, ba mươi sáu thức này càng về sau càng là thâm ảo. Chiêu thức quá thâm ảo, chỉ sợ dù là cường giả mới vào Hư Cảnh cũng không thể lĩnh ngộ. Đằng Thanh Sơn lo lắng nhất, chính là sẽ xuất hiện chiêu thức thứ tự về sau.

Tỷ như nếu xuất hiện chiêu thức thứ ba mươi hai, thứ ba mươi ba độ thâm ảo cũng khiến Đằng Thanh Sơn mỡ treo mà mèo phải nhịn.

“Không hổ là Húc Nhật thương thành, một đại thương thành truyền thừa qua ba ngàn năm! Này sáu bức thạch điêu không ngờ có bốn bức là liền nhau.”

Đằng Thanh Sơn càng thêm vui mừng.

Thứ mười bảy, mười tám, mươi chín, hai mươi bình thường chiêu thức liền nhau như vậy ý cảnh hiển nhiên là sẽ nối tiếp nhau khiến lĩnh ngộ sẽ dễ dàng hơn một chút.

“Bắt đầu thôi.”

Đằng Thanh Sơn nhặt lên Khai Sơn Thần Phủ một bên, nhất thời lực lượng kỳ dị ẩn chứa trong Khai Sơn Thần Phủ cùng ấn ký trong sáu bức thạch điêu Vũ Hoàng lưu lại tương liên liền ẩn ẩn nhè nhẹ liên tiếp nhau phát sáng, sáu bức thạch điêu trở nên sinh động như vật sống.

“Oanh long long ~~~~”.

Mà giờ phút này, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của Vũ Hoàng!

Từng chiêu từng thức đều ẩn chứa sự huyền ảo vô cùng, sáu thức này bởi vậy bị Vũ Hoàng phân giải thành hơn một trăm chiêu, bóng người sử ra chiêu thức hiện lên liên tiếp không ngừng trước mắt Đằng Thanh Sơn, hắn lúc này toàn bộ tâm ý đều đắm chìm vào tu luyện.

Mà ở một bên, Thanh Loan đang cuộn mình trên mặt đất.

Cách đó không xa chỗ cửa thông đạo, Lục Túc Đao với cái đầu khổng lồ hình tam giác cũng ghé vào, mở to mắt nhìn Đằng Thanh Sơn tu luyện. Sau đó, Lục Túc Đao này lại nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Tu luyện không kể ngày tháng, Đằng Thanh Sơn ngày đêm tu luyện, thậm chí còn nói với Lý bữa trưa bữa chiều cũng đừng tới gọi hắn!

Đạt tới cảnh giới hôm nay Đằng Thanh Sơn dù mấy tháng ăn một bữa cũng chẳng sao. Chẳng qua Đằng Thanh Sơn tuy rằng mất ăn mất ngủ tu luyện nhưng cũng khoảng chừng bảy tám ngày lại ra ăn một bữa.

Rất nhanh đã trôi qua hơn ba tháng.

Hôm nay vào giữa trưa, ánh sáng mặt trời mát xa khiến trên người ấm áp, hồ Nguyệt Nha băng cứng cũng đã tan hết khiến mặt hồ lại lần nữa phản chiếu ánh dương chói mắt.

“Độ khó thức thứ sáu so với thức thứ chín thấp hơn, lĩnh ngộ thật ra khá dễ dàng. Chẳng qua thức thứ mười hai này, rõ ràng khó hơn.” Đằng Thanh Sơn bước đi trong rừng cây, đây là lần đầu tiên trong một tháng này hắn đi ra khỏi lòng núi, dù sao liên tục khắc khổ cũng cần phải có lúc thả lỏng. Hơn nữa thức thứ mười hai kia đích xác rất khó gặm.

“Ân?” Đằng Thanh Sơn đột nhiên thoáng thấy một đạo nhân ảnh trong rừng cây.

“Lão Uông?” rồi Đằng Thanh Sơn đi tới.

Lão Uông đang ngồi trên chạc cây, bên hông một thanh trường kiếm, tay nâng tẩu thuốc ‘bá bá’ hít, ánh mắt đê mê.

“Đi theo chủ nhân tu luyện lâu như vậy, kiếm pháp ta so với lúc trước không chỉ gấp mười lần a. Kiếm pháp chủ nhân dạy cho ta, đích thật là nhất đẳng trong thiên hạ. Nhưng… ta muốn đạt tới tiên thiên quá khó khăn, quá khó khăn!” Lão Uông vô cùng băn khoăn. “Trong thiên hạ tổng cộng có bao nhiêu Võ Thánh? Chẳng lẽ, ta phải đạt tới cấp độ Võ Thánh mới đi?”

“Chỉ sợ, đến chết ta cũng không đạt được.”

Lão Uông hai má cũng có chút run rẩy.

“Lão Uông, làm gì đó?”

Một đạo thanh âm từ phía dưới truyền lên.

Lão Uông vừa nhìn xuống phía dưới, lập tức nhảy khỏi chạc cây, cung kính nói: “Chủ nhân.”

Đối với Đằng Thanh Sơn, lão Uông trong lòng tràn đầy cảm kích.

“Lão Uông, ta lâu nay vẫn hiểu ngươi lòng mang tâm sự. Nếu không ngại, ngươi đem tâm sự trong lòng nói với ta đi a.”

Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.

Lão Uông rùng mình, mặt lộ vẻ phức tạp.

——————————–