Chương 179: Giãy Dụa Giữa Sinh Tử

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Đảo chủ, nhìn xem. Là Tuyết Ưng của Tuyết Ưng giáo!”

Vừa mới Hỏa táng Liên trưởng lão, mười hai vị cường giả của Thanh Hồ đảo thu thập xong tro cốt và tụ tập ăn cơm ngoài trời.

“Tuyết Ưng?”

Tất cả mọi người đều buông bát buông đũa ngước đầu nhìn lên trên trời, trên không trung có năm con Tuyết Ưng cực lớn đang xoay vòng. Lấy thị lực của Tiên thiên cường giả có thể thấy có bóng người khoanh chân ngồi trên lưng Tuyết Ưng.

Có thể để cho người ngồi ở trên lưng, Tuyết Ưng này tầm vóc phải rất to lớn.

“Quả nhiên là Tuyết Ưng của Tuyết Ưng giáo” Cổ Ung nhíu mày.

Triệu Đan trần ánh mắt lăng lệ cười lạnh nói “Người của Tuyết Ưng giáo là một đám chó hoang! Tin tức về bảo tàng của Vũ Hoàng vừa mới truyền ra bọn họ ngay trong đêm liền chạy tới. Ở tận Yên Châu đầu Miền Bắc trong một đêm quả nhiên đã chạy tới!” Cũng không trách được Triệu Đan Trần tức giận, cái chết của Liên trưởng lão, sự tồn tại của Kim sắc Long Quy (rùa vàng) đã khiến cho người của Thanh Hồ đảo hết sức phiền não rồi, giờ lại thêm Tuyết Ưng giáo…

Hiện tại khắp thiên hạ đều biết tin tức này, người của Tuyết Ưng giáo tới đây đúng là họa vô đơn chí.

Năm con tuyết ưng vẫn còn xoay quanh ở trên không!

“Các vị trưởng lão chuẩn bị một chút, người của Tuyết Ưng giáo sẽ tới ngay bây giờ” Đôi mắt Cổ Ung híp lại giống như con ngươi lạnh lùng của một con mãng xà vậy.

Đột nhiên—

“Các bằng hữu của Thiên Ưng giáo!!” Một âm thanh lanh lãnh vọng từ Đại Duyên sơn vang lên “Nếu không ngại chúng ta cùng nhau đi”

“U…!!”

Âm thanh vang đội tận phía chân trời, năm con Tuyết Ưng từ trên cao lao xuống cực nhanh, trong nháy mắt liền vọt vào sơn mạch. Chỉ trong chốc lát năm con Tuyết Ưng lại một lần nữa bay lên trên không, tuy nhiên lần này trên lưng Tuyết ưng đã không còn thấy ai. Rất hiển nhiên năm vị cường giả của Tuyết Ưng giáo đã tới bên trong Đại Duyên Sơn.

Cổ Ung và mười hai vị Tiên Thiên cường giả sắc mặt khó coi, vốn họ tưởng rằng chỉ có Tuyết ưng giáo tới, ai ngờ còn có những cao thủ khác cũng tới.

“Nghe giọng của người nọ, hẳn là người của bên kia Thanh Châu” hắc bào tráng hán cau mày nói “Tám chín phần mười là người của Tiêu Dao cung ở Thanh Châu” Dải đất cửu châu rộng lớn, mặc dù ngôn ngữ nói cùng một loại nhưng ở đụa phương khác nhau thì ngôn ngữ cũng có chút khác biệt.Khi nghe kỹ từng chữ liền có thể biết được người nói ở địa phương nào.

“Tiêu Dao cung!” Cổ Ung không lên tiếng nhưng mày nhíu lại càng sâu hơn.

Phóng mắt toàn cửu châu, nói về độ giàu có đương nhiên phải kể đến Dương Châu, Thanh Châu. Nhưng nói về diện tích lớn lại phải kể đến Nhung Châu, Lương Châu, Yên Châu đất rộng người thưa.

Địa phương giàu có, dân cư có mật độ lớn nhưng diện tích lại nhỏ một chút, mà diện tích lớn thì lại đất rộng người thưa.

Nói về tổng số dân cư phải kể đến Dương Châu và Thanh châu. Tiêu Dao cung ở Thanh Châu chiếm được khu dân cư rất tốt, mặc dù mười tám quận ở Thanh Châu không hoàn toàn thống nhất nhưng thống trị khu vực mười lăm quận cũng khiến cho Tiêu Dao cung có đông đảo cao thủ.

Mười hai người của Cổ Ung đứng ngay phía trước của Ngân Giao quân, mà lúc này ở xa xa đã xuất hiện không ít bóng người, người thì mặc tử bào, người thì mặc trường bào, có người mặc lăng giáp đeo trường cung sau lưng, có người lại đội mũ trùm đầu… tổng có mười sáu người.

Mười sáu vị cường giả sóng vai đi tới.

Mặc dù sau lưng Cổ Ung có một lượng lớn Ngân giao quân sĩ ngươi đối phương chỉ vẻn vẹn có mười sáu người cũng tạo nên khí thế như sóng lớn.

“Ngay cả Xạ Nhật Thần Sơn cũng tới” Mười hai vị Tiên Thiên cùng Cổ ung đều đau đầu.

Dương Châu ở phía Đông Nam, Thanh Châu ở phía chính Đông, Viêm Châu ở Chính Nam cho nên Xạ Nhật Thần Sơn cùng Tiêu Dao cung dễ dàng chạy tới.

“Cổ đảo chủ, vận khí của Thanh Hồ đảo thật là tốt, có thể chiếm được bảo đồ của Vũ Hoàng, giờ tại Đại Duyên sơn khai thác bảo tàng… tuy nhiên, bảo tàng của Vũ Hoàng hẳn là không dễ dàng khai thác, Tiêu Dao Cung ta còn có Xạ Nhật Thần Sơn, Tuyết Ung môn sẽ rất vui vẻ hỗ trợ, tin tưởng chúng ta liên thủ, khai thác bảo tàng sẽ dễ dàng hơn không ít” Nam tử nho nhã mặc tử bào cầm đầu Tiêu Dao Cung cười vang nói, trong trọng nói tựa hồ khẳng định Thanh Hồ đảo đã có bảo đồ của Vũ Hoàng trong tay.

Một tông phái phái ra năm sáu người, ta tông phái cộng lại có mười sáu người.

Đây chính là vốn liếng của Đại Tông phái!

Như Quy Nguyên Tôn muốn phái ra năm sáu Tiên Tiên cũng không được, vì cả tông phái họ chỉ có bốn tiên thiên cường giả mà thôi.

“Bảo tàng của Vũ Hoàng?” Cổ Ung cười nói “Sử trưởng lão, ngươi từ đâu nghe được tin tức đó? Bảo tàng của Vũ Hoàng lưu truyền đã vài ngàn năm nhưng chưa từng có người khai thác được bảo tàng này, đây thuần túy chỉ là lời đồn. Có lẽ vài ngày trước Thanh Hồ đảo của ta tiêu diệt Thiết Y môn khiến một ít dư nghiệt trong lòng oán hận, có ý tung tin xấu”

Vừa dứt lời —-

“Cổ Đảo chủ!” Âm thanh trầm thấp hùng hậu vang lên, phát ra từ miệng một vị hán tử đầu trọc gầy gò, ánh mắt hắn sắc bén như đao của Xạ Nhật Thần sơn “Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, Xạ Nhật Thần Sơn ta, Tiêu Dao cung, Tuyết Ưng giáo cũng đã tới đây. Chúng ta mấy phương liên thủ đoạt được bảo tàng có phải là tốt không? Nếu để Doanh Thị gia tộc, Ma Ni tự, Vũ Hoàng môn tới, rất có thể…”

” Cổ đảo chủ, làm người cũng đừng quá tham lam như thế. Ăn quá nhiều sẽ bội thực mà chết!”

Khẩu âm của Viêm Châu mười phần hoang dã khiến cho lời nói của vị Tôn giả Xạ Nhật Thần Sơn càng thêm bá đạo.

“Hừ!”

Sắc mặt Cổ Ung trầm xuống, Triệu Đan Trần bên cạnh cười lạnh nhìn quang mọi người một vòng nói “Thanh Hồ đảo ta làm việc, không cần các vị phải quản. Nếu như các vị cho rằng Đại Duyên Sơn có bảo tàng của Vũ Hoàng, các vị có thể tự động đi tìm, Thanh Hồ đảo chúng ta tuyệt không nhúng tay! Tuy nhiên cũng xin các vị không nhúng tay vào việc của Thanh Hồ đảo”

Dù gì Triệu Đan Trần cũng liệt danh thứ mười của Thiên Bảng.

“Cổ đảo chủ!” Một người đội mũ mạo, tóc và trường bào đều một màu trắng, mũi ưng, con mắt híp lại “Nếu như các ngươi không khai thác bảng tàng của Vũ Hoàng, có dám để cho chúng ta tiền vào nhìn trong quân doanh?”

“Xin lỗi, thứ cho Thanh Hồ đảo ta không phụng bồi” Sắc mặt Cổ Ung trầm xuống, phất tay áo xoay người quay đi”

Mười một vị cường giả cũng quay đầu đi theo Cổ Ung, cũng không thèm nhìn ba nhóm người của Xạ Nhật Thần sơn, Tiêu Dao Cung và Tuyết Ưng giáo.

Xôn xao!

Một đám Ngân giao quân sĩ mặc giáp đứng phía trước, trong tay cầm trường thương sẵn sàng dàn trận ngăn đón quân địch

Mười sáu vị tiên thiên cường giả của Xạ Nhật Thần Sơn, Tiêu Dao Cung, Tuyết Ưng giáo cũng chỉ biết nhìn lẫn nhau.

“Xem ra bảo tàng của Vũ Hoàng là thật”

“Nếu như chúng ta mạnh mẽ ép đến, tên Cổ Ung này hiển nhiên không tiếc tiêu hao tính mạng Ngân giao quân cùng chúng ta chém giết. Trước tiên chúng ta nên lui xuống” lão già tóc bạc đội mũ nói. Tiên thiên cường giả cũng không phải là vô địch, mặc dù nói Tiên Thiên có khả năng giữa ba quân giết tướng địch nhưng cũng phải xem quân đội này là quân đội gì.

Ngân giao quân mỗi người đều mặc trọng giáp, những trọng giáo này cho dù là Đằng Vĩnh Phàm có được bốn ngàn cân cự lực, cầm trong tay trường thương đều đâm không xuyên qua giáp của Ngân giao quân, có thể thấy trọng giáp khó đâm cỡ nào.

Tiên Thiên cường giả có thể giết chết các quân sĩ mặc trọng giáp nhưng muốn đâm thủng trọng giáp giết chết người cần phải tiêu hao không ít tiên thiên chân nguyên. Một khi thiên quân vạn mã vây giết, mười sáu gã Tiên Thiên sẽ bị tiêu hao đại lượng tiên thiên chân nguyên, nếu như không ham chiến chạy trốn đương nhiên không phải là khó, nhưng nếu như không trốn cường công xông vào đến khi hết sạch tiên thiên chân nguyên sẽ lâm vào hiểm cảnh.

Mười sáu vị cường giả của tam đại thế lực cùng mười hai vị cuờng giả của Thanh Hồ đảo đứng đối diện cách nhau ba trượng cao giọng nói chuyện nhưng thanh âm đó vẫn truyền vào động không đáy.

Dưới động không đáy.

Âm thanh truyền tới dưới đáy động mặc dù tương đối yếu ớt nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn nghe rất rõ ràng.

“Thanh Hồ đảo thật đúng là rất triệt để, thà đánh một trận cũng không chịu cúi đầu. Tuy nhiên chỉ sợ Cổ Ung cũng nắm chắc được đối phương không dám dễ dàng động thủ” Đằng Thanh Sơn lạnh lùng cười “Cổ Ung, các ngươi không muốn ai quấy rầy đi được đến bảo tàng của Vũ Hoàng? Hừ, nằm mơ! Ta sẽ cho các ngươi thêm một mồi lửa!”

Người khác không biết biện pháp đi đến đáy hồ động không đáy nhưng Đằng Thanh Sơn lại biết.

Động không đáy không chỉ riêng có một chỗ nơi mà Thanh Hồ đảo đóng quân.

“Hô!” Đằng Thanh Sơn lập tức quay người, một lần nữa rất nhanh tiến vào trong hồ nước.Lần này hắn rất nhanh tiến vào hướng phía trước mình tiến vào động không đáy bơi đi.

….

Đường thủy trong động không đáy có rất nhiều huyệt động.

Lúc này Đằng Vĩnh Phàm đang dựa lưng vào huyệt động, yên lặng chờ đợi. Từ lúc chứng kiến một con yêu thú bò qua, ông ta đã đợi nửa canh giờ.

“Không thể lại lãng phí thời gian” Đằng Vĩnh Phàm cảm giác đầu lại có chút choáng váng. Hiển vấn đề là lão mất quá nhiều máu và cũng chưa có cái gì bỏ vào bụng. “Nửa canh giờ có lẽ yêu thú kia đã đi tới chỗ khác ” Đằng Vĩnh Phàm cắn răng một cái, rất nhanh lặng lẽ chui ra khỏi huyệt động”

Róc rách…!!!

Tiếng nước phát ra rất nhẹ, Đằng Vĩnh Phàm ngâm cơ thể trong nước, nước cũng chỉ tới phần cổ. Kỳ thực nửa cơ thể bên dưới Đằng Vĩnh Phàm không thể khống chế và nước sâu đủ để bao phủ lão, tuy nhiên nhờ vào hai tay hữu lực bám vào vách tường chậm rãi đi tới.

Tiếng nước phát ra rất nhỏ, dường như chỉ sợ tiếng nước cũng làm yêu thú chú ý.

“Còn hơn hai mươi trượng nữa là động không đáy” Đằng Vĩnh Phàm cắn răng, chậm rãi đi tới.

Đột nhiên…

Từng cỗ mùi tanh truyền đến khiến Đằng Vĩnh Phàm kinh hãi dừng lại. Khung cảnh đen kịt khiến khả năng quan sát của lão cũng rất có hạn.

“Nếu như nó phát hiện ra, ta phải sớm động thủ” Đầu của lão giờ này từng đợt choáng váng, hiển nhiên nhắc nhở lão rằng thân thể không kiên trì được bao lâu nữa.

“Ta nhất định phải trở về, nhất định…! A Lan…!!” Đằng Vĩnh Phàm cắn răng, mạo hiểm tiếp tục chậm rãi đi tới. Nước lạnh khiến vết thương của lão lại đau đớn lên từng đợt, ánh mắt Đằng Vĩnh Phàm gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, mà mùi tang kia lại càng ngày càng đậm.

Đồng tử Đằng Vĩnh Phàm đột nhiên co rút lại.

Lão chứng kiến một con yêu thú, chính là Hắc Thiết Ngô Công (con rết đen cứng như sắt) đang nằm ở cửa huyệt động cách đó một trượng nghỉ tạm, con mắt cũng đang nhắm lại.

“Ta nhất định phải trở về, nhất định” Đằng Vĩnh Phàm nuốt một ngụm nước miếng, đi càng chậm hơn, lão chỉ e phát ra tiếng động làm yêu thú này tỉnh lại.

Một thước, ba thước…!!

Vị trí cửa huyệt động lúc này cũng đã song song với Đằng Vĩnh Phàm. Lúc này lão vẫn chậm chạp đi tới, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm yêu thú kia không bỏ sót một chi tiết nào.

Khoảng cách từ từ kéo xa…một trượng, hai trượng, ba trượng

Đến khi không thể nhìn thấy yêu thú kia nữa.

“A Lan, chờ ta” Đằng Vĩnh Phàm có chút kích động, tuy nhiên lão cũng không có chút khinh thường. Lão không nhìn thấy Hắc Thiết Ngô công nhưng với khung cảnh tối đen, vài trượng khoảng cách Hắc Thiết Ngô Công vẫn dễ dàng thấy lão. Tuy nhiên chỉ cần cẩn thận một chút khoảng cách càng xa, động tĩnh càng nhỏ lại càng không dễ bị phát hiện.

Đi tới, tiếp tục đi tới.

Mắt đã có thể thấy ánh sáng yếu ớt mơ hồ phát ra từ đáy động.

“Thi thể!!” Đằng Vĩnh Phàm nhìn thấy thi thể của Ngân giao quân, bởi vì chỗ này nước cạn, chỉ sâu đến thắt lưng của người bình thường nên một số thi thể có thể dễ dàng thấy được.

Vẻ mặt hưng phấn của Đằng Vĩnh Phàm đột nhiên đọng lại.

Ước chừng phía trước khoảng năm trượng. Một con mắt đang trừng trừng nhìn hắn. Đây lại là một con Hắc Thiết Ngô Công. Bởi vì đoạn thủy đạo này thẳng cho nên con Hắc Thiết Ngô Công này đã sớm phát hiện ra Đằng Vĩnh Phàm từ khi lão mới tiến vào thủy đạo. Rõ ràng nó nhìn thấy Đằng Vĩnh Phàm nhưng nhìn bộ dánh vô cùng cẩn thận của Đằng Vĩnh Phạm, nó liền thấy hứng thú và chờ đợi.

Hắc Thiết Ngô Công là yêu thú nên nó cũng có trí tuệ.

Nó muốn nhìn một chút xem loài người này đang cực kỳ cẩn thận, tràn ngập hi vọng nhưng đến cuối cùng lại tuyệt vọng thì vẻ mặt sẽ ra sao.

“Như thế nào mà…” Trong nháy mắt, trán của Đằng Vĩnh Phàm đã lấm tấm mồ hôi.

“Rống..~~~”

Hắc Thiết Ngô Công nhẹ nhàng rống lên một tiếng.

Nhất thời…

Đằng xa xa cách Đằng Vĩnh Phàm mười trượng, con Hắc Thiết Ngô Công đang tạm nghỉ cũng tỉnh lại, mở to mắt nhìn về phía phương hướng phát ra tiếng rống rồi cũng rống lên phụ họa.

“Rống…”

Con Hắc Thiết Ngô Công đó lập tức trượt xuống huyệt động bơi vào trong nước,

“Phía sau…” Trong lòng Đằng Vĩnh Phàm gấp gáp cực độ, lão không nghĩ mình kiên trì tới mức như vậy đột nhiên lại rơi vào tình cảnh này. Rốt cuộc con rết phía sau cũng bơi lại, cũng xuất hiện trong tầm mắt của Đằng Vĩnh Phàm. May mà gần ở đáy động nên có chút ánh sáng yếu ớt, lão mới có thể nhìn xa được năm trượng.

Hai con Hắc Thiết Ngô Công một trước một sau, cách Đằng Vĩnh Phàm khoảng năm trượng.

Hai con Hắc Thiết Ngô Công nhìn chằm chằm Đằng Vĩnh Phàm,

“Rống~~~ Rống~~~” Hai con Hắc Thiết Ngô Công gầm nhẹ, dường như chúng truyền cho nhau tin tức gì đó.

Sắc mặt Đằng Vĩnh Phàm đã có chút tái nhợt, lão gắt gao nhìn cả hai phía, hai tay vẫn đặt ở trong nước.

Đột nhiên…!!

Hai con Hắc Thiết Ngô Công nhảy ra khỏi nước hướng Đằng Vĩnh Phàm đánh tới.

“Chết đi” Đằng Vĩnh Phàm sắc mặt dữ tợn hét lớn, hai tay nắm hai thi thể mặc trọng giáp đột ngột hướng hai bên quăng ra. Lão đã chuẩn bị rất tốt, lấy lực cánh tay của lão ném ra thi thể mặc trọng giáp khiến hai cỗ thi thể này ầm ầm hướng phía hai con Hắc Thiết Ngô Công bay tới.

“Bồng!!””

Hai con Hắc Thiết Ngô Công dễ dàng đem hai cỗ thi thể đánh bay.

“Chết đi!!”

Thanh âm yếu ớt cũng truyền vào trong nước.

Đằng Thanh Sơn đang bơi trong nước đột nhiên sắc mặt biến đổi. “Oanh” Toàn thân đột nhiên bốc lên khí lãng màu đỏ rực, tốc độ trong nháy mắt tăng lên mấy lần. Hắn giờ giống như một mũi tên. Chỉ trong nháy mắt đã lao ra xa khoảng cách hơn mười trượng.

“Loạt xoạt” Một bóng người từ trong nước phóng ra, phảng phất như một tiếng sấm.

“Cha”

Thân thể Đằng Thanh Sơn đột nhiên bành trướng, trên trán gân xanh nổi lên giống như từng con giun, thân thể nhanh chóng cao tới tám thước tựa như quái vật hình người, cuồng bạo xong vào trong thủy đàm khiến thụy đạo cũng run lên.

“A Lan, ta đi trước!” Đằng Vĩnh Phàm sắc mặt dữ tợn, rống lên một tiếng. Một quyền đập vào một con Hắc Thiết Ngô Công, mùi tanh tràn ngập, một đôi răng nanh cũng xoắn vặn lao lại.

“Cha!!”

Một tiếng thét truyền đến khiến Đằng Vĩnh Phàm tỉnh lại

“Thanh Sơn!!” Đằng Vĩnh Phàm quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người cao lớn mang theo tốc độ nhanh chóng tới mức khiến thủy đạo rung động lao tới.

“Hưu, Hưu!!”

Hai tia hàn quang nhanh như chớp bắn lại, cùng lúc bắn thủng đầu hai con Hắc Thiết Ngô Công. Phi đao vừa tới nơi cơ hồ đồng thời bóng người như ma thần cũng phóng đến.

Hai con Hắc Thiết Ngô Công cả người nổ mạnh “Bồng” một tiếng.

“Cha!!”

Một âm thanh run rẩy kèm theo như tiếng khóc vang lên.

——————————–