Chương 38:Chương 20: Hai Sáu Tháng Chạp.

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trên tay xách theo hai con gà rừng, Đằng Thanh Sơn cũng cười: “Vâng, đã trở về, Phòng thúc, hôm nay chúng ta săn được mấy con mồi, tối nay các ngươi có thức nhắm để uống rượu rồi.” Lần vào núi này, mục đích là để lấy nước nhưng hắn cũng tiện tay liệp sát mấy con thú. Trong trang, không sai biệt lắm mỗi nhà có thể được chia một cân thịt.

“Ân?” Vừa tiến vào luyện võ trường, Đằng Thanh Sơn liền nhíu mày.

Có thể mơ hồ nhận ra là trên mặt đất còn in vết bánh xe hằn trũng xuống. Mặt đất luyện võ trường hàng năm bị cước dậm xuống, đã trở nên vô cùng rắn chắc, bánh xe có thể tạo ra vết ấn hằn xuống luyện võ trường thì có thể tưởng tượng được chiếc xe này nặng đến mức nào. Đằng Thanh Sơn quay đầu hướng sang một gã thiếu niên ở bên cạnh mà hỏi:

“Tam tử, hôm nay trong trang có ai đến vậy?”

Thiếu niên kia nói: “Thanh Sơn ca, lúc nãy có một đội ngũ gần trăm người đã áp tải hai cỗ đại xa mã. Những người đó lúc này đều đã tới quầy binh khí ở bên kia rồi.”

Nghe xong, Đằng Thanh Sơn trong lòng liền đoán được. Đội ngũ kia e rằng chính là đội ngũ áp tải nguyên liệu, khoáng thạch để luyện chế 182 thanh Bích Hàn Đao.

“Ca, ca!” Một thanh âm thanh thuý vang lên.

Đằng Thanh Sơn quay đầu lại nhìn, đó chính là mẫu thân cùng với Thanh Vũ muội muội, hôm nay Thanh Vũ lúc này trông rất vui, chạy nhanh tới mà ôm lấy Đằng Thanh Sơn, sau đó thì ngay lập tức trợn to con mắt mà nhìn con gà rừng trên tay Đằng Thanh Sơn: “Ca, hôm nay có thịt gà ăn a. Hai con cơ à!”

“Nương, người đem con gà rừng này về, con đi gặp phụ thân.” Đằng Thanh Sơn đưa hai con gà rừng cho mẫu thân Viên Lan.

“Hảo, mấy ngày nay cha ngươi rất vất vả, phải ăn nhiều một chút để bồi bổ thân thể.” Viên Lan nhận lấy hai con gà rừng.

Trong tộc, việc phân phối vật thực thì đều dựa theo sự đóng góp nhiều ít của các gia đình, đương nhiên cho dù là không có chút đóng góp nào thì cũng được chia số lượng thịt tối thiểu. Còn gia đình của Đằng Thanh Sơn thì Đằng Vĩnh Phàm là thợ rèn số một trong tộc, nhi tử của hắn, Đằng Thanh Sơn bây giờ đã là đệ nhất cao thủ trong tộc – thủ lĩnh đội thợ săn. Tự nhiên, sẽ được chia tương đối nhiều vật thực. Sau khi phân phối thực vật xong thì hai con gà rừng này, Đằng Thanh Sơn chuẩn bị mang về nhà.

“Ca, ta cũng đi theo ngươi.” Thanh Vũ ôm lấy tay Đằng Thanh Sơn.

Ở bên cạnh, mẫu thân Viên Lan cười nói: “Thanh Sơn, ngươi dẫn muội muội đến chỗ phụ thân ngươi chơi đi, nhưng nhớ là lát nữa các ngươi phải cùng về ăn cơm trưa.” Đằng Thanh Sơn vâng một tiếng rồi nắm cánh tay nhỏ bé của muội muội, cùng với hai người Đằng Thanh Hổ, Đằng Thanh Hạo, hướng chỗ quầy binh khí đi đến.

“Thanh Hổ ca, Thanh Hạo ca.” Đằng Thanh Sơn đang đi trên đường thì từ xa đã nhìn thấy có một chiếc xe đậu ở ngoài cửa quầy binh khí, ngoài ra thì còn có rất nhiều người đang ở đó, một người nói: “Các ngươi đi vòng đi, vào bằng cửa sau ấy, mang thùng nước vào đó là xong nhiệm vụ.”

“Hiểu.”

Mặc dù ngay cả khi ngoại nhân nhìn thấy thùng nước thì cũng không có vấn đề gì, tuy nhiên thì Đằng Thanh Hổ và Đằng Thanh Hạo cũng đều hiểu là giữ được bí mật càng Kýn thì càng tốt.

Lúc này, bên trong quầy binh khí rất náo nhiệt, không ít các nhóm học đồ ở trong đang khuân các loại nguyên liệu. Ở đại viện của quầy binh khí, tại một bàn gỗ ở góc bên, lúc này có bốn người đang ngồi. Đó là Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vân Long cùng với hai người lạ mặt. Một người cao lớn cường tráng trông rất uy mãnh. Người còn lại là béo phì, cái bụng to như đàn bà đang chửa, gã đại bàn tử trông vô cùng mập mạp này trên người mặc một chiếc khoác lông cáo màu vàng, ở ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn vàng loé sáng.

“Thanh Sơn, đến rồi à.” Đang ngồi ở binh khí phổ ở trong đình viện, Đằng Vân Long cười hỏi.

Thanh Vũ cất giọng giòn tan gọi: “Cha, ngoại công.” Đồng thời lập tức chạy ngay tới.

“Vĩnh Phàm, đây là con gái của ngươi à? Thật là khả ái.” Gã đại bàn tử nói.

Đằng Vĩnh Phàm mỉm cười gật đầu, đồng thời vươn tay ra ôm Thanh Vũ đặt ở trên đùi. Gã đại bàn tử lại nói tiếp: “Đằng lão tộc trưởng, Vĩnh Phàm, việc buôn bán của chúng ta không phải là chuyện một năm, hai năm gì, các ngươi cũng đều biết là cái giá mà ta phát ra cho ngươi, tuyệt đối không hề cao. Một vạn ba ngàn hai trăm lượng bạc trắng! Ta chỉ có thể bớt cho các ngươi chỗ lẻ thôi.”

“Lý nhị.” Đằng Vân Long cười nói: “Chúng ta đều là bằng hữu lâu năm, Đằng Vân Long ta chưa bao giờ nói dối, hơn nữa thì ngươi cũng hiểu. Những kẻ giao cho chúng ta cái thương vụ lớn đến như vậy đâu phải là kẻ ngu? Bọn họ lặn lội đến tận Đằng Gia Trang này của ta, khẳng định là để ép giá xuống thấp. Đằng Gia Trang chúng ta không có cách gì mà đành phải chấp nhận. Cái giá mà ngươi vừa đưa ra, hay là hạ thấp thêm tý nữa đi, để chúng ta có thể kiếm được chút lợi nhuận a.”

Gã đại bàn tử suy nghĩ nhanh.

“Hảo.”

Tay phải đeo chiếc nhẫn vàng của gã béo mập vỗ ầm xuống bàn một cái, hào sảng đáp: “Bằng vào mối quan hệ bằng hữu đã bao nhiêu năm qua lại giữa hai chúng ta, ta cũng thông cảm với vấn đề của các ngươi. Không nói nhiều nữa – một vạn hai ngàn năm trăm lạng bạc trắng. Đây là giá thấp nhất rồi, không thể giảm thêm một đồng.”

Đằng Vân Long và Đằng Vĩnh Phàm nhìn nhau.

“Được.” Đằng Vân Long gật đầu.

“Ta sẽ cho người đi lấy bạc!” Đằng Vân Long vừa nói vừa cười gật đầu nhìn Đằng Vĩnh Phàm đang ngồi bên cạnh, Đằng Vĩnh Phàm liền tự mình đi lấy bạc.

Đằng Thanh Sơn liếc liếc mắt nhìn gã tráng hán ngồi bên cạnh gã béo mập nghĩ : “Gã nam tử này… cặp mắt có thần, lực lượng trên gân cốt cũng rất mạnh, là một cao thủ không tệ. Tuy nhiên để so với tên thủ lĩnh đội kỵ binh tới đây vào hôm qua, thì còn kém xa.”

Đúng vào lúc này, Đằng Vĩnh Phàm ôm một cái rương đi tới.

“Bồng!” Cái rương được đặt xuống mặt đất.

“Lý Nhị, Trong này là bốn ngàn năm trăm lượng bạc! Còn đây là ngân phiếu trị giá tám ngàn hai trăm lượng!” Vừa nói, Đằng Vân Long vừa chìa tấm ngân phiếu ra.

“Ngân phiếu?”

Gã mập mạp tên gọi Lý Nhị sắc mặt khẽ biến, nhướng mày liếc mắt nhìn tấm ngân phiếu, thấy trên ngân phiếu hai chữ “Dương Diêm” rõ nét, sắc mặt khôn ngoan của hắn có chút hơi giãn ra:”Đằng lão tộc trưởng, ngân phiếu tám ngàn lượng này, ta đi Dương Châu tiền trang lấy bạc, sẽ phải nộp mất phí tám mươi lượng a.”

Một trăm lấy một (1/100), đây là tỉ lệ thu phí của Dương Châu tiền trang.

Đằng Vân Long cười khổ nói: “Lý Nhị, loại như Đằng Gia Trang chúng ta làm sao có ngân phiếu chứ? Còn không phải là của những người đặt hàng sao,họ chỉ đưa cho chúng ta tấm ngân phiếu tám ngàn lượng này, ta còn lo là đến lúc đó,bọn họ không giao nốt cái khoản lớn kia kìa. Ai…, ai kêu chúng ta chỉ là một thôn trang nhỏ, dễ dàng bị ăn hiếp. Lý Nhị, ngươi bớt luôn cả chút này đi.”

Lý Nhị ậm ạch đứng lên, thở dài một hơi nói: “Được, ta cũng không so đo làm gì, việc buôn bán của bọn ta,bản thân cũng muốn dự trữ bạc ở tiền trang, coi như xong. Ân, đếm kỹ chưa đấy?”

“Đúng bốn ngàn năm trăm lượng.” Tráng hán mở rương đếm số bạc gật đầu nói.

“Tốt lắm!” Lý Nhị liếc nhìn Đằng Vân Long nói: “Đằng lão tộc trưởng, Vĩnh Phàm huynh đệ, chúng ta, vụ sinh ý này coi như xong. Ta đi trước một bước.”

Đằng Vân Long lập tức đứng dậy tiễn đám người.

Đám người rời đi, bên trong quầy binh khí lập tức an tĩnh không ít, Đằng Thanh Sơn nhìn về phía phụ thân Đằng Vĩnh Phàm: “Phụ thân, vụ làm ăn này, có lỗ nhiều không?”

“Nếu như có thể thu được khoản lớn kia đến tay thì không lỗ gì.” Đằng Vĩnh Phàm nói, “182 thanh Bích Hàn Đao,trị giá một vạn tám ngàn hai trăm lượng bạc, phí tổn mà chúng ta chi ra, chỉ riêng các loại tài liệu, bây giờ mua vào đã tốn hao một vạn hai ngàn năm trăm lượng,thêm vào một ít đặc thù tài liệu bên trong trang, phí tổn cũng gần hai ngàn lượng bạc trắng. Hơn nữa nước ở Bích Hàn Đàm! Còn có chi phí công sức con người.”

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Chỉ riêng tài liệu phí, đã đến một vạn bốn ngàn năm trăm lượng bạc. Nước ở Bích Hàn Đàm đối Đằng Gia Trang mà nói thì không đáng giá tiền, nhưng với người không biết Bích Hàn Đàm, thì lại chính là bảo bối vô giá. Ngoài ra Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vân Long sẽ mất hơn một tháng không ngừng khổ cực chế luyện.

Vụ sinh ý này,lấy được hết khoản tiền lớn còn lại, cũng chỉ có thể xem như lãi chút ít.

“Những bọn “diêm thương”* này, đừng nhìn bọn họ lắm tiền nhiều của, chỉ cần động đến chút sinh ý là rất keo kiệt hẹp hòi. Nếu không, như thế nào rủ nhau chạy đến nơi này của chúng ta đặt hàng?” Đằng Vĩnh Phàm cười nhạo nói.

“Cái khoản tiền lớn còn lại kia, có thể lấy được hay không?” Đằng Thanh Sơn nhíu nói.

Đằng Vĩnh Phàm thoáng suy tư, lắc đầu nói: “Mặc dù ta cũng có chút lo lắng, bất quá… Hẳn là sẽ không, một là, đối phương thuộc Dương Châu diêm thương, địa vị bất đồng, phỏng đoán không đáng nuốt mất số bạc của chúng ta. Thứ hai, với vũ lực chống lưng của họ, căn bản không cần dùng thủ đoạn đùa giỡn chúng ta, trực tiếp cưỡng bức chúng ta luyện chế binh khí, nếu không luyện chế giết liền.Không phải dứt khoát hơn sao?”

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Phụ thân nói không phải không có lý, chỉ là đối phương chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhưng Đằng Gia Trang cũng vẫn lo lắng tình huống xấu nhất.

“Thanh Sơn, từ hôm nay trở đi, đến khi Bích Hàn Đao toàn bộ luyện thành, mỗi ngày buổi tối, ta đều phải ở lại trong quầy binh khí. Sự tình trong nhà, ngươi giúp đỡ mẫu thân ngươi một chút, Thanh Vũ còn chưa hiểu chuyện,mẫu thân ngươi lại ham công tiếc việc,còn phải trông chừng Thanh Vũ, sẽ phải mệt chết thôi.” Đằng Vĩnh Phàm dặn bảo.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Muội muội Thanh Vũ dù sao cũng mới chỉ là hài tử sáu tuổi, cũng không phải giống như mình có được trí nhớ kiếp trước, bướng bỉnh không hiểu chuyện là bình thường.

Ngày hôm sau, phụ thân Đằng Vĩnh Phàm cùng tộc trưởng Đằng Vân Long, cơ hồ hoàn toàn sống ở quầy binh khí, đôi khi vội vàng cũng không có thời gian về nhà ăn cơm. Chỉ có thể nhờ người đưa cơm mang đến.

Đảo mắt, cách niên tế chỉ còn năm ngày.

“Thanh Sơn, tộc trưởng bảo ngươi tới quầy binh khí.”

Đằng Thanh Sơn suất lĩnh đội săn thú vừa trở về, liền có tộc nhân báo tin.

“Đã biết.”

Đằng Thanh Sơn đem con mồi cầm trong tay đưa cho Đằng Thanh Hổ nói: “Thanh Hổ, con mồi này các ngươi phân chia ra đi.”

Vừa nói, Đằng Thanh Sơn cầm Tấn thiết thương, hướng quầy binh khí chạy tới. Giữa đường, còn cách xa quầy binh khí đã nghe tiếng “đinh đinh đang đang”, tiếng thanh âm nghề nguội.

Đi vào quầy binh khí.

“Thanh Sơn tới rồi hả.” Không ít các tộc nhân đang là học đồ cười chào hỏi.

Đằng Thanh Sơn chú ý, giờ phút này phụ thân Đằng Vĩnh Phàm ngực đang để trần, tay quơ thiết chùy.

“Thanh Sơn, ngươi lại đây.” Ngồi trong đình viện, trên người chỉ khoác chiếc áo choàng, khuôn mặt tràn đầy mồ hôi, Đằng Vân Long đang thở hổn hển, thấy Đằng Thanh Sơn đi tới, lão liền giễu cười nói: “Cũng già rồi, mới được có nửa canh giờ, ta mệt đến làm không nổi. Vẫn là phải dựa vào cha ngươi a.”

Đằng Thanh Sơn cười ngồi xuống nói: “Ngoại công, nhiều thanh niên khẻo mạnh trong tộc, lực cánh tay cũng không đủ để luyện ra Bích Hàn Đao đó, người rất lợi hại a.”

Lời vừa nói xong, Đằng Vân Long liền nở nụ cười: “Ngươi a, nghe được ở đâu vậy, được Thanh Sơn, ta hôm nay tìm ngươi, là muốn nói với ngươi! 182 thanh Bích Hàn Đao này, phỏng đoán tới khuya hôm nay là có thể toàn bộ thành công. Ngày mai, hai mươi sáu tháng chạp, vừa đúng là một ngày đẹp để xuất hành! Thợ săn đội của các ngươi sẽ ngụy trang vào trong thành bán da lông dã thú, đem 182 thanh Bích Hàn Đao vào thành. Đến lúc đó, cha ngươi cũng sẽ đi cùng ngươi.”

——————————–

(*). Diêm: Muối

(*). Diêm thương: buôn muối

——————————–