Chương 375: Bất Tử Phượng Hoàng

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Đằng phu nhân, các ngươi dựa vào phi cầm Yêu Thú này chạy đi.”

Vân Mộng Chiến Thần, đại trưởng lão Mục Vọng trực tiếp từ cửa sổ lầu ba nhảy ra, hóa thành lưỡng đạo tàn ảnh hướng Thiên Phong thành ngoại thành. Lý cũng lo lắng vạn phần, lưng đeo hộp gỗ lớn, nói: “Tiểu Bình, A Đông, chúng ta đi. A Thú, bản thân ngươi tự đi ra ngoài thành.” Nói xong, Lý, Phó Vũ Bình, Dương Đông ba người sẽ cùng lúc leo lên trên lưng Cuồng Phong Ưng.

Cuồng Phong Ưng thân thể tuy lớn, nhưng chở ba người Lý cũng đã chiếm gần như cả lưng nó. Chưa kể đó là vì Lý, Phó Vũ Bình thân thể gầy yếu, Dương Đông là thiếu niên. Nếu là hán tử cao lớn như Đằng Thanh Sơn và Đằng Thú, chỉ thân thể hai người cũng đã chiếm đầy lưng nó.

“Vù ~~ vù ~~”

Cuồng Phong Ưng vỗ vỗ hai cánh, nhanh chóng bay vào bầu trời đầy tuyết, nhắm hướng Đông bay đi.

Đạt tới Cương Kình tiền kỳ, Đằng Thú liền nhảy khỏi lầu ba, phảng phất như vượn, khỉ linh hoạt bay nhảy trên các nóc nhà trong thành. Bằng tốc độ cực nhanh, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đông: “Thanh Loan bay đích thực nhanh, chỉ để ý nhìn lão sư cùng Thiên Phong Chiến Thần chiến đấu.”

Hắn vốn định cưỡi Thanh Loan, mà Thanh Loan đã bay ra ngoài thành.

Cửa thành vốn rộng lớn đủ để cho hơn mười người đồng thời đi qua, ở trước mặt đám đông mãnh liệt cũng có vẻ quá mức nhỏ hẹp. Thiên Phong thành rất nhiều vũ giả du hiệp, cùng với một số nhóm cư dân thậm chí còn trực tiếp thông qua lỗ thủng lớn hơn mười trượng ở tường thành phía trước do Đằng Thanh Sơn cùng Thiên Phong Chiến Thần chiến đấu tạo nên, mà chạy ra ngoài thành.

“Thanh Sơn đâu?” Lý ở trên lưng Cuồng Phong Ưng, cố gắng hướng trên mặt đất phía ngoài thành quan sát. Tuyết lớn rơi đầy trời, thị lực của Lý xa xa không bằng Đằng Thanh Sơn. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng căn bản tìm không thấy Đằng Thanh Sơn cùng Thiên Phong Chiến Thần chiến đấu ở đâu.

“Thanh Loan.” Lý liếc mắt liền chứng kiến giữa không trung, Thanh Loan phảng phất như một đoàn hỏa diễm. “Thanh Loan ở kia, Thanh Sơn hắn cùng Thiên Phong Chiến Thần khẳng định là ở khu vực phía dưới.”

Phân phó Cuồng Phong Ưng bay tới. Ở trên lưng chim ưng, Lý, Phó Vũ Bình, Dương Đông ba người cũng thấy được cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi ở phía dưới.

Đằng Thanh Sơn cả người như một con cá chạch, chẳng những thân pháp né tránh giống như cá chạch, ngay cả thân thể hắn cũng tựa như một con cá chạch quanh co trơn trượt. Một cái xoay người lại, song chưởng tựa như hai đại mãng xà đột ngột phát ra ra lực đạo kinh người, Luân Hồi Thương lấy góc độ bất khả tư nghị trực tiếp hướng thắt lưng Thiên Phong Chiến Thần mà đâm.

Xuy xuy ~~ Mũi thương luân chuyển , đủ để đâm thủng một toà núi nhỏ!

Soạt ~~ Thiên Phong Chiến Thần dễ dàng đón đỡ, đồng thời còn mượn lực khiến cho thân pháp càng nhanh hơn.

“Hừ!” Thiên Phong Chiến Thần thân hình như quỷ mỵ, hóa thành hơn mười đạo tàn ảnh đồng thời quấn quanh Đằng Thanh Sơn.

“Quả nhiên, cùng Hư Cảnh cường giả chém giết mới có thể càng chuẩn xác phát hiện nhược điểm của chính mình.” Đằng Thanh Sơn trong lòng mừng thầm: “Phát hiện và phát huy ưu thế, tránh đi nhược thế của chính mình. Như vậy, mới có thể phát huy đến mức cao nhất!” Ngắn ngủi chém giết một lát, Đằng Thanh Sơn đã phát hiện không ít chuyện tình.

Uu thế của Thiên Phong Chiến Thần chính là tốc độ rất quỷ dị, thân pháp cũng nhanh hơn so với bản thân mình, kiếm pháp có thể trong khoảnh khắc phát ra lực công kích rất mạnh.

Còn bản thân mình, tốc độ không bằng đối phương, thân pháp không bằng đối phương, chỉ khi Luân Hồi Thương thi triển Xích Kim Hổ Bào mới có thể cùng đối phương liều mạng. Nhưng là, thi triển Xích Hổ Pháo cần thời gian chuẩn bị rất dài.

Không giống như Như Ảnh Tùy Hình, Độc Long Toản có thể trong khoảnh khắc liền thi triển ra.

Chẳng qua, chính mình cũng có ưu điểm, đó chính là thân thể rất mạnh! Hơn nữa, độ mềm dẻo của thân thể đã đạt đến mức tận cùng. Không chỉ vậy, Hỏa Hành Chi Đạo, Kim Hành Chi Đạo đã thành, Thủy Hành Chi Đạo, Thổ Hành Chi Đạo cũng có chút thành tựu.

Thân thể mạnh, như vậy sẽ không sợ chính diện cứng đối cứng. Mỗi lần cứng đối cứng, lực phản chấn đáng sợ đã đủ để làm Thiên Phong Chiến Thần bị thương nhẹ.

Độ mềm dẻo của thân thể Đằng Thanh Sơn đã bù lại được sự yếu kém về thân pháp so với đối phương.

“Ha ha, Hách Liên, ngươi bước vào Hư Cảnh cũng đã hai trăm năm mà chỉ có chút thực lực như vậy thôi sao!?” Đằng Thanh Sơn không chỉ ra sức chém giết, đồng thời còn dùng ngôn ngữ đả kích đối phương. Phải công nhận rằng, trong lời nói của Đằng Thanh Sơn thật đúng là đã đả kích được Thiên Phong Chiến Thần.

Thiên Phong Chiến Thần sắc mặt âm lãnh, đáy lòng tràn đầy lửa giận, cực độ không cam lòng: ” Đằng Thanh Sơn này thực lực sao lại đề cao nhanh như vậy? Lúc này mới ngắn ngủn mấy tháng không thấy…! Mấy tháng trước, tại Ngưu Đầu Sơn ta cho dù không rút kiếm cũng có thể dễ dàng đùa bỡn hắn. Nhưng là, lúc này mới mấy tháng…!”

Hắn đã nghĩ, Đằng Thanh Sơn phải hao phí hơn mười năm mới có thể uy hiếp mình.

“Hơn nữa, thân thể hắn cũng rất quỷ dị. Thân thể của hắn có đôi khi giống như không có xương cốt, né tránh quỷ dị, công kích cũng quỷ dị!” Thiên Phong Chiến Thần rất đau đầu. Hắn chưa bao giờ gặp được thân thể quỷ dị như thế. “Vốn định hôm nay nhân cơ hội giết hắn, không nghĩ tới, ngay cả đánh bại hắn cũng đã rất khó!”

Phẫn hận!

Không cam lòng!

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, thực lực Đằng Thanh Sơn tất sẽ càng ngày càng mạnh. Hắn lại cùng Thiên Phong gia tộc ta đối lập. Tương lai, Thiên Phong gia tộc ta…” Thiên Phong Chiến Thần càng thêm lo lắng.

“Loảng xoảng đương!”

Hai người lại một lần giao kích.

“Ha ha, Hách Liên, lại ăn một Thương của ta.” Đằng Thanh Sơn tựa như quái thú trong tiền sử, đột ngột nhảy lên, đồng thời tay phải chuyển thành chưởng. Luân Hồi Thương trong tay phảng phất như trong truyền thuyết, khai thiên tích địa Bàn Cổ giơ Khai Sơn Thần Phủ*. Thậm chí thiên địa chi lực và kình lực toàn thân trong khoảnh khắc mãnh liệt bao quanh Đằng Thanh Sơn, làm hắn giống như kim diễm Chiến Thần!

Một Thương nện xuống.

“Hừ!” Thiên Phong Chiến Thần cười âm lãnh: “Dùng cán của trường thương để đập? Thật là tên ngu ngốc, xem ta chặt đứt cán thương của mi!” Mũi thương của Trường thương có lực xuyên thấu tự nhiên là mạnh nhất, nhưng Đằng Thanh Sơn lại dùng cán thương.

Thần kiếm trong tay Thiên Phong Chiến Thần cũng nhanh chóng bổ ra.

“Phốc phốc phốc phốc phốc phốc ~~~~~~”

Trong nháy mắt khi cán thương của Luân Hồi Thương nện vào mũi kiếm, bằng vào cán thương thân mình có tính dẻo dai kinh người, trong khoảnh khắc liền bộc phát ra một chấn động rất lớn. Một cỗ lực đạo âm nhu quỷ dị dọc theo thần kiếm truyền đến cánh tay phải Thiên Phong Chiến Thần, khiến cả cánh tay phải hắn không nhịn được mà mềm nhũn xuống.

Thiên Phong Chiến Thần sắc mặt đại biến, ngay lập tức liền thối lui, quang mang màu bạc, màu xám xung quanh thân thể không ngừng chấn động, nhằm tiêu trừ cỗ kình đạo này!

Hình ý Ngũ Hành Thương chi kim Thương — Phách Sơn!

Trong Ngũ Hành Thương pháp của Đằng Thanh Sơn, chỉ có chiêu “Phách Sơn” này là vận dụng cùng loại với cách sơn đả ngưu* kình, trong khoảnh khắc xuyên thấu qua phòng ngự bề ngoài công kích vào tạng phủ yếu hại. Lúc trước, khi đối phó Lục Túc Đao Trì, Đằng Thanh Sơn đã từng làm như vậy. Hôm nay Kim Hành Chi Đạo đã công thành, đối với một chiêu “Phách Sơn” này, Đằng Thanh Sơn lại có được sự lĩnh ngộ.

Hưu!

Thiên Phong Chiến Thần đã thối lui đến ngoài trăm trượng. Đứng ở trên tầng tuyết dày, sắc mặt Thiên Phong Chiến Thần nhất thời trắng bệch. “Phốc!” Nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

“Ha ha, một chiêu này của ta như thế nào?” Đằng Thanh Sơn cười lớn, đồng thời giống như một đạo thiểm điện bắn về phía Thiên Phong Chiến Thần, lại một lần nữa huy lên Luân Hồi Thương trong tay.

“Đằng Thanh Sơn, ta muốn ngươi chết!!!”

Thiên Phong Chiến Thần phẫn nộ rít gào một tiếng. Trên bầu trời, vô tận bông tuyết đột nhiên điên cuồng tụ tập về phía Thiên Phong Chiến Thần. Sau khi bông tuyết khắp thiên địa hoàn toàn tụ tập về phía Thiên Phong Chiến Thần, không ngờ làm phạm vi trăm trượng ở xung quanh hắn trở nên tối đen. Hai tròng mắt phiếm hồng, Thiên Phong Chiến Thần hai tay cầm kiếm, u mang màu xám cùng ngân quang luân phiên lóe ra.

“Chết đi!”

Thiên Phong Chiến Thần không lùi mà tiến.

Đằng Thanh Sơn biến sắc. Luận tốc độ, hắn căn bản không bằng Thiên Phong Chiến Thần.

“Muốn ta chết, nằm mơ!” Đằng Thanh Sơn không sợ nhất chính là cứng đối cứng!

Hít sâu một hơi, Đằng Thanh Sơn cảm thấy khi bản thân hắn kích động, lực lượng trong cơ thể liền phảng phất như một ngọn núi lửa sắp phun trào, năng lượng dần được tích tụ lại, trong nháy mắt tựa như muốn hoàn toàn bạo phát!

Sinh tử thời khắc, đối với cách vận chuyển chiêu “Xích Hổ Bào” này, Đằng Thanh Sơn lại có lĩnh hội mới.

“Chết!”

Đằng Thanh Sơn sắc mặt dữ tợn, gầm lên một tiếng, năng lượng trong cơ thể trong khoảnh khắc liền bùng nổ giống như núi lửa phun trào! Luân Hồi Thương trong tay đột ngột xoay, phảng phất như một con đại mãng xà. Lưu quang màu vàng, màu đỏ trong khoảnh khắc vờn quanh cán thương. Chỉ nghe một tiếng rống mơ hồ như tiếng hổ gầm vang lên, quần áo bên ngoài thân thể Đằng Thanh Sơn cũng bành trướng, gân xanh trên trán nổi lên, mũi thương Luân Hồi Thương xé rách thiên địa, trực tiếp đâm về phía Thiên Phong Chiến Thần!

Thởi khắc khi Đằng Thanh Sơn liều mạng thi triển “Xích Hổ Bào”, vốn đang ở giữa không trung phi hành, cẩn thận quan khán, thân thể Thanh Loan khẽ chấn động một chút. Mấy năm nay, mỗi ngày nó đều nhìn Đằng Thanh Sơn luyện “Hỏa Hành Chi Quyền”. Hơn nữa, Thanh Loan đối với Hỏa Hành Chi Đạo vốn phi thường có ngộ tính.

Mỗi ngày quan khán đều có chút lĩnh ngộ, bất tri bất giác đã sớm đạt tới cánh cửa cuối cùng.

“Xuy xuy ~~”

Thân thể Thanh Loan đột nhiên bốc cháy lên. Hỏa diễm bên ngoài thân thể không ngờ là một màu tử sắc làm cho người ta sợ hãi, tầng bên ngoài lại là hắc tử sắc, tầng ngoài cùng là hắc sắc. Hỏa diễm bên ngoài thân thể Thanh Loan càng lúc càng nhiều, phạm vi bao trùm càng lúc càng lớn. Trên bầu trời, tuyết còn chưa đến gần sát nàng liền hoàn toàn bị bốc hơi.

Biến hóa của Thanh Loan cũng không làm bao nhiêu người chú ý. Giờ phút này, người quan sát Đằng Thanh Sơn cùng Thiên Phong Chiến Thần chiến đấu cũng không nhiều, chỉ mấy trăm người mà thôi, vì tuyệt đại đa số mọi người cũng mới chỉ đang trên đường tới. Đang xem cuộc chiến, tự nhiên còn có Vân Mộng Chiến Thần, mấy người Lý. Lý sớm đã rơi xuống trên mặt đất.

“Bất hảo!” Nhìn thấy Thiên Phong Chiến Thần phát cuồng, Vân Mộng Chiến Thần biến sắc.

Làm sao vậy?” Lý Quân lo lắng hỏi.

“Thiên Phong Chiến Thần này đang liều mạng.” Ánh mắt Vân Mộng Chiến Thần gắt gao nhìn chằm chằm phía xa xa: “Nhìn bộ dáng vừa rồi, hắn rõ ràng là muốn sử dụng chiêu số đặc thù nào đó. Phỏng chừng, đối với thân thể cùng “Thần” của hắn sẽ bị tổn hại. Chẳng qua, “Thần” của hắn không ngờ khiến bông tuyết xung quanh vài dặm cuồn cuộn tụ tập ở phạm vi trăm trượng. Không ổn!”

Vừa dứt lời —-

“Oanh… …”

Xa xa bị ánh lửa, kim quang, quầng trắng mờ, ngân quang các loại lưu quang bao trùm, khu vực giao nhau giữa Đằng Thanh Sơn và Thiên Phong Chiến Thần mãnh liệt nổ tung ra. Một đạo nhân ảnh tựa như lưu tinh cực nhanh bắn ra xa khoảng hai, ba trượng. Mà một đạo nhân ảnh khác, cũng bị bắn ra xa hơn mười trượng.

“Thanh Sơn!” Lý Quân chấn động.

Bị bắn ra xa hai, ba trượng đúng là Đằng Thanh Sơn. Giờ phút này, Đằng Thanh Sơn sắc mặt trắng bệch, khóe miệng có tơ máu.

“Ha ha…”

“Hách Liên, một chiêu này thật lợi hại, còn có thể lại một lần nữa được không?” Đằng Thanh Sơn trên người nhiễm huyết, lại cười lớn bay đi. Thân thể của hắn cường hãn đến bực nào, cho dù bị thương, năng lực khôi phục của bản thân cũng rất mạnh.

“Còn không chết!?” Phát ra một chiêu này, sắc mặt tái nhợt lại phun ra một búng máu, Thiên Phong Chiến Thần không khỏi phẫn nộ không thôi.

Đúng lúc này ——

“Ân?” Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên trời cao, khiếp sợ nhìn thấy ở giữa không trung…

“Không đúng.” Thiên Phong Chiến Thần cũng cảm giác được tuyết ở xung quanh không ngờ hoàn toàn đình chỉ, thậm chí độ ấm cũng lập tức đề thăng. Trên mặt đất, không ít tuyết đọng bắt đầu chậm rãi hòa tan, Thiên Phong Chiến Thần cũng ngẩng đầu nhìn lên trời. Không chỉ là bọn họ hai vị Chiến Thần, lập tức gần ngàn người tụ tập ở phía xa xa, thậm chí mấy vạn người đang trên đường đi tới đều ngẩng đầu nhìn lên trời!

Lan ra chừng một dặm, hỏa đoàn rất lớn treo ở giữa không trung, tất cả bông tuyết ở xung quanh đều hóa thành hư vô.

Hỏa đoàn nóng cháy càng lúc càng thu liễm, hỏa diễm cũng dần dần là bạch sắc, hắc sắc, hắc tử sắc, thậm chí chỗ sâu nhất bao phủ ở tử sắc là một Thần điểu rất lớn…

*Sự tích này chính là sự tính Bàn Cổ khai thiên lập địa, phân ra trời và đất. Chi tiết, vui lòng search google vì cái này dài lắm ^^

*Cách sơn đả ngưu: xuyên qua một ngọn núi đánh được trâu, hay nói chính xác hơn chính là phương pháp dùng lực xuyên qua 1 vật gián tiếp tác động vào vật cần đánh. Trong karate, môn này được coi là 1 tuyệt kỹ. Mình xin ví dụ 1 chút: có 2 viên gạch xếp chồng lên nhau, võ sư karate phải làm sao để tác dụng 1 lực để đánh vỡ viên gach ở dưới mà viên gạch ở trên không xây xát 1 chút nào.

——————————–