Chương 27:Chương 9: Kế Hoạch Trong Tộc

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đằng Thanh Sơn, một đứa nhỏ sáu tuổi, muốn nâng vật nặng một trăm cân sao?

Điều này có thể không?

Đây là cố ý thể hiện hay là có thực lực thật sự?

“Thanh Sơn!” Đằng Vĩnh Phàm cùng Viên Lan cũng khẩn trương nhìn đứa con trai của mình.

“Hô!” Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào thạch tỏa trước mặt. Đây chính là thạch tỏa mà tộc nhân thường xuyên dùng để luyện tập, vừa vặn nặng 100 cân. Cho nên lúc khảo hạch vì thuận tiện mới mượn lại đây.

Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn đưa một đôi bàn tay nhỏ bé ra, cầm lấy hai bên thạch tỏa.

Một đứa trẻ chỉ cao đến hông người bình thường, muốn nâng một thạch tỏa nặng trăm cân? Cảnh này khiến cho mọi người cảm thấy quái đản.

“Phù~~” Đằng Thanh Sơn phun ra một ngụm khí.

Hai tay mạnh mẽ dùng sức, cánh tay gầy nhỏ kia trong nháy mắt bộc phát ra một lực lượng kinh người, mạnh mẽ nhấc lên.

Hô!

Thạch tỏa nặng một trăm cân, lập tức đã bị hai tay nâng đến trước ngực.

“Đây–” Tộc nhân trong Đằng thị gia tộc, từ tộc trưởng cho tới những đứa trẻ bình thường, đều mở to hai mắt, vô cùng khẩn trương. Đằng Thanh Sơn có thể đem thạch tỏa nâng quá đầu được không?

Gầm nhỏ một tiếng, Đằng Thanh Sơn lại một lần nữa dùng sức, đem thạch tỏa một lần nâng đến qua đỉnh đầu.

Cả Luyện võ trường đều trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh này — một đứa trẻ còn bé như vậy lại có thể đem thạch tỏa nặng trăm cân nâng lên quá đỉnh đầu, khiến đầu óc mọi người đều cảm thấy mê muội, hỗn loạn. Một lúc lâu sau mới có người tỉnh táo lại.

“Hay !” Một tiếng hô to vang lên.

“Một trăm cân, ha ha, đứa nhỏ Thanh Sơn này thật lợi hại a!”

“Thanh Sơn hắn thành công rồi!”

Nhất thời xung quanh đều hoan hô ầm ĩ, mọi ngưởi đều vô cùng hưng phấn. Lịch sử của Đằng thị gia tộc rốt cuộc cũng được viết lại. Năm sáu tuổi có thể giơ được thạch tỏa một trăm cân, có thể nói khí lực lớn vô cùng. Sáu tuổi đã như vậy, khi đứa trẻ này trưởng thành, vậy sẽ đạt tới trình độ gì?

Giơ thạch tỏa, hai chân Đằng Thanh Sơn không run chút nào, lực nâng của hai tay còn mạnh hơn.

“Đây cũng không phải là cực hạn của Thanh Sơn.” trong lòng không ít người bọn Đằng Vân Long không khỏi run lên. Đạt tới cực hạn, hai tay hai chân hẳn là không tự chủ được phải run rẩy mới đúng.

“Hô!”

Thạch tỏa hạ xuống, rơi ầm xuống mặt đất. Đằng Thanh Sơn lúc này mới thu hai tay lại, quay người cười nhìn về phía cha mẹ mình.

“Phàm ca, thằng nhãi con nhà ngươi lợi hại a!”

“A Lan, Thanh Sơn nhà ngươi thật là… Mai sau khẳng định còn lợi hại hơn cả phu quân ngươi nữa.”

Một đám nam nhân nữ nhân đều đang vây quanh Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan. Hai vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan lúc này cũng đang cười tươi, bị kích động đến khuôn mặt đỏ bừng lên. Có người con như vậy, cha mẹ còn cầu gì nữa? Trong đôi mắt của Đằng Vĩnh Phàm mang theo sự kích động, tự hào nhìn về phía Đằng Thanh Sơn đang đứng ở trung tâm.

“Ha ha… Ngoại tôn của ta khá lắm, ha ha…” Đằng Vân Long rất kích động ôm lấy Đằng Thanh Sơn, “Đằng Vân Long ta đến lúc tuổi già, còn có được ngoại tôn mạnh mẽ như ngươi, ha ha, chết cũng không đáng tiếc, ha ha…”

Đằng Vân Long vô cùng kích động.

Có được vũ lực siêu cường, sẽ khiến cả tộc có được nhiều lợi ích.

“Thanh Sơn !” Xung quanh không ít chú bác cô dì quen thuộc vây quanh, từng người tán dương, khen ngợi, sủng ái sờ lên cái đầu nhỏ của Đằng Thanh Sơn.

Hôm nay, theo đạo lý, sau khi những đứa trẻ sáu tuổi trắc thí xong sẽ là lễ thành nhân mà mọi người vốn quan tâm hơn. Nhưng vì có Đằng Thanh Sơn hoành không xuất thế, khiến lễ thành nhân bị lu mờ đi không ít. Tối nay, vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan cũng trở thành những người rạng rỡ nhất trong cả gia tộc họ Đằng.

Cơ hồ tất cả mọi người đều vây quanh đôi vợ chồng này, bởi vì Đằng Thanh Sơn đã sớm lấy cớ “quá mệt” để lẻn về nhà.

Trong nhà Đằng Thanh Sơn.

“Ca, ngươi thật là lợi hại a!” Muội muội Thanh Vũ ở bên trong phòng chính, kích động nhảy choi choi “Tảng đá lớn như vậy mà ca chỉ hô một cái là có thể nhấc lên”

Thạch tỏa một trăm cân thể tích cũng không lớn, nhưng mà đối với một nữ hài tử mới có ba tuổi thì đó là tảng đá rất lớn rồi.

Đằng Thanh Sơn nghe vậy không khỏi hiện lên nét tươi cười.

“Hôm nay hiển lộ chút thực lực, tựa hồ như là một việc rất tốt!” Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ. Lúc ở kiếp trước, bởi vì trải qua quá nhiều chuyện đen tối nên Đằng Thanh Sơn không dễ dàng biểu lộ thực lực. Chính là khi ở trong tổ chức sát thủ Red, Đằng Thanh Sơn cũng giấu đi thực lực.

Bởi vì che giấu thực lực nên đã giúp hắn nhiều lần thoát khỏi cái chết.

Mà hiện giờ tuy Đằng Thanh Sơn mới có sáu tuổi nhưng bắt đầu từ ba tuổi cho đến giờ đã là ba năm khổ tu. Đặc biệt là nội kình không ngừng cường hóa thân thể và gân cốt. Dù năm nay sáu tuổi nhưng chỉ luận gân cốt, so với biểu ca Đằng Thanh Hổ chín tuổi đã mạnh hơn một bậc. Đằng Thanh Hổ chín tuổi có thể nâng được ba trăm cân.

Hiện tại Đằng Thanh Sơn chỉ dựa vào sức mạnh của cơ bắp, nâng 300 cân rất nhẹ nhàng.

Đó là trong tình huống không dùng nội kình, dù sao nội kình của đứa bé cũng không khác gì nội kình người trưởng thành, đều là nội kình! Một khi sử dụng nội kình, Đằng Thanh Sơn sẽ bộc phát thực lực đáng sợ.

“Hử?” Tai Đằng Thanh Sơn khẽ động.

Ngay sau đó cửa sân nghe két một tiếng, vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan đi vào. Đằng Vĩnh Phàm mặt đỏ bừng, bước đi lảo đảo. Từ xa Đằng Thanh Sơn đã ngửi thấy nồng nặc mùi rượu.

“Rượu trong tộc nồng độ thấp hơn rất nhiều so với rượu của xã hội hiện đại. Cha phải uống bao nhiêu rượu mới say như vậy”

Công nghệ nấu rượu của xã hội cổ đại kém xa công nghệ của xã hội hiện đại.

Rất nhiều người uống hết cả vò rượu vẫn không say.

Mà Đằng Thanh Phàm tửu lượng rất mạnh. Mấy năm nay, Đằng Thanh Sơn chưa từng thấy cha say.

“Ha ha, Thanh Sơn, con trai, lại đây” Đằng Vĩnh Phàm vừa nhìn thấy con liền vui vẻ bước tới ôm lấy Đằng Thanh Sơn “Con trai, cha con hôm nay rất cao hứng, ha ha… Đằng Vĩnh Phàm ta có đứa con lợi hại như vậy. Sau này đợi danh tiếng của con vang xa, khiến cho người ta biết con có người cha tên Đằng Vĩnh Phàm, ha ha…”

Đằng Vĩnh Phàm nói chuyện, đã hơi có chút Lýu lưỡi.

“Được rồi Phàm ca, mau ngồi xuống nghỉ đi” Viên Lan giúp Đằng Vĩnh Phàm ngồi xuống.

“Mẹ, cha hôm nay uống bao nhiêu rượu?” Đằng Thanh Sơn hỏi.

“Thanh Sơn, tiệc tối nay, từng người trong tộc lại kình rượu cha ngươi. Cha ngươi hôm nay vui vẻ, lại không biết tiết chế, uống không ngừng…” Viên Lan nói tới đây, Đằng Thanh Phàm đứng bật dậy, lảo đảo bước nhanh hai ba bước tới góc sân, cúi người ói ra.

Uống rượu tới mức phải ói, Đằng Vĩnh Phàm quả nhiên uống rất nhiều.

Ở góc sân có lu nước, Đằng Vĩnh Phàm cầm gáo múc nước lạnh đổ lên mặt.

“Hô, khỏe hơn rồi!” Đằng Vĩnh Phàm đứng thẳng người dậy.

“Sau này đừng uống như vậy nữa” Viên Lan có chút đau lòng nói.

“Ha ha, cũng chỉ có một lần như vậy thôi. Con trai lợi hại như vậy, ta làm cha, thật nở mày nở mặt” Đằng Vĩnh Phàm đã ói ra một lần, lại dội qua nước lạnh, rõ ràng đã khỏe hơn nhiều.

Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Cốc cốc cốc”

“Vĩnh Phàm, mở cửa” âm thanh từ ngoài truyền vào.

“Dạ sư phó” Đằng Vĩnh Phàm liến bước tới mở chốt cửa. Ngoại sân đứng năm sáu người, dẫn đầu là tộc trưởng Đằng Vân Long. Đằng Vĩnh Phàm vừa thấy liền nói “Sư phó, đại bá, mời mọi người mau vào” nói xong dẫn mấy người vào trong nhà.

Tổng cộng có sáu người tới.

Trong sáu người này, ngoại trừ Đằng Vĩnh Tương, Đằng Vĩnh Lôi hai người là đồng bối (đồng lứa) với Đằng Vĩnh Phàm ra, bốn người khác là trưởng bối trong tộc, đều rất có danh vọng.

“Thanh Sơn, mau lại đây” Đằng Vĩnh Phàm nói

Thanh Sơn đi tới hô “Ngoại công, đại gia gia, tam đại gia, đại gia gia, đại bá, thúc!” gia tộc họ Đằng vì nhân khẩu quá nhiều, hôm nay mấy lão già lại đây đều là trưởng bối của Đằng Thanh Sơn nhưng trong đó chỉ có tam gia gia là anh em ruột của gia gia Đằng Thanh Sơn. Hai vị “Đại gia gia” kia là đường huynh đệ (anh em họ) của gia gia (ông nội) Đằng Thanh Sơn.

Còn gia gia của Đằng Thanh Sơn rất lâu trước kia chém giết thổ phỉ mà chết, nãi nãi (bà nội) cũng sinh trọng bệnh nhanh chóng qua đời.

“Thanh Sơn à” Đằng Vân Long cùng mấy lão già nhìn Đằng Thanh Sơn mục quang sáng lên, đó dù sao cũng là hi vọng trong tương lai của gia tộc họ Đằng.

Đằng Vân Long quay đầu nhìn Đằng Vĩnh Phàm “Đằng Vĩnh Phàm, ta cùng mấy vị đại bá của ngươi đã thương lượng qua, đứa nhỏ Thanh Sơn này tiền đồ vô lượng. Nếu cứ để nó ở lại Đằng gia trang chúng ta chỉ là rèn luyện ra thêm được chút khí lực, tiền đồ sau này có hạn. Không bằng tộc chúng ta xuất ra 500 lượng bạc, đưa Thanh Sơn tới Quy Nguyên tông, xem Thanh Sơn có thể luyện ra nội kình hay không”

Muốn gia nhập Quy Nguyên tông chỉ có hai biện pháp.

Một là đứa trẻ dưới mười tuổi, tốn 500 lượng bạc có thể ở lại Quy Nguyên tông một năm. Trong một năm này, luyện ra nội kình thì trở thanh đệ tử Quy Nguyên tông, luyện không ra thì đuổi ra khỏi cửa.

Còn lại là người trưởng thành tiến hành khảo hạch, gia nhập Hắc Giáp quân.

“Đi Quy Nguyên tông?” chút hơi rượu cuối cùng trong người Đằng Vĩnh Phàm bay sạch.

“Thanh Sơn mới sáu tuổi” Viên Lan bên cạnh có chút miễn cưỡng “Nghĩa phụ, con ngại Thanh Sơn nó…”

“Hừ” Đằng Vân Long không khỏi hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói “Từ mẫu chỉ hại con! Thanh Sơn tiền đồ vô lượng, tư chất tốt như vậy, ở chỗ chúng ta ai dạy nó? Dạy nó thương thuật do tộc chúng ta tự tổng kết ra? Mấy người quen làm nông (*) này chỉ lãng phí thiên phú của Thanh Sơn.”

Trong tộc không có năng lực để đưa hết các đứa trẻ đi Quy Nguyên tông.

Nhưng Đằng Thanh Sơn thiên phú tốt như vậy bọn họ cũng nguyện ý xuất ra 500 lượng bạc.

Bị nghĩa phụ Đằng Vân Long khiển trách, Viên Lan không dám lên tiếng nữa.

“Sư phó nói đúng, với chút ít trình độ của chúng ta đích thực là lãng phí thiên phú Thanh Sơn” Đằng Vĩnh Phàm dù sao cũng là đệ nhất hảo hán trong tộc, đã gặp qua không ít việc lớn, gật đầu nói “Nhưng Đằng Thanh Sơn mới sáu tuổi, hiện tại cần đưa đi Quy Nguyên tông gấp như vậy sao? Yêu cầu của Quy Nguyên tông không phải là dưới 10 tuổi sao, có thể đợi thêm hai năm nữa.”

Lão già tóc bạc trên trán có u thịt nhỏ ngồi cạnh Đằng Vân Long trầm giọng nói “Hồ đồ! Vĩnh Phàm, không lẽ ngươi chưa nghe qua, nội kình luyện càng sớm càng tốt”

Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan dù sao cũng là cha mẹ, sao lại chịu sớm rời xa con. Trong lòng họ quả thật không nỡ.

Đằng Vĩnh Phàm nhìn thê tử, cuối cùng nghiến răng gật đầu nói “Vậy cũng tốt, để Thanh Sơn nó…”

“Ngoại công, cha!” Đằng Thanh Sơn đứng bên chợt mở miệng “Con không muốn đi Quy Nguyên tông”

——————————–

(*). Nguyên văn: trang giá bả thức

——————————–