Chương 540:Chương 50: Chí Cường Chiến Giáp

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Xuy ~” Luân Hồi Thương chỉ kịp lưu lại một điểm trắng nho nhỏ trên lớp da cực dày của Tử Mao Thần Viên thì Đằng Thanh Sơn đã bị chấn văng ra xa, dưới cơn đau thắt ruột trực tiếp chấn đổ lưỡng khỏa đại thụ, đại thụ ầm ầm ngã xuống. Đằng Thanh Sơn bị chấn bay vào sâu trong núi rừng, nặng nề lùi lại liên tiếp chín bước mới có thể bài trừ cỗ lực đạo đang đánh sâu vào cơ thể.

“Ha ha, Đằng Thanh Sơn, đừng có lấy cứng chọi cứng cùng tên gia hỏa đó. So về lực đạo, ta cũng chưa chắc có thể thắng được hắn, vậy mà ngươi còn dám làm cái đó.” Tiếng cười của Bùi Tam đột ngột ngừng lại.

Chỉ thấy ở giữa không trung, hắc sắc Yêu Long sử dụng long trảo, nhất kích đánh văng Bùi Tam.

“Lại còn cười ta, bất quá con khỉ này quả thật là rất mạnh.” Từ trong đáy lòng, Đằng Thanh Sơn cũng minh bạch, Tử Mao Thần Viên sở hữu thiên phú dị bẩm, ngay từ khi còn là Tiên Thiên Kim Đan Yêu Thú, chắc hẳn là đã sở hữu cự lực kinh người. Một khi đạt tới Hư Cảnh, thân thể sẽ có sự lột xác về chất, thân thể lực lượng sẽ càng thêm kinh khủng.

Tỷ như Lục Túc Đao Trì, vừa mới tiến nhập Hư Cảnh là đã có thể so với Hư Cảnh đại thành nhân loại có thể phát huy mười thành thiên địa chi lực là Hạt Tử Kiếm Thánh. Mặc dù là ở thế hạ phong, nhưng Lục Túc Đao so với Hư Cảnh cường giả nhân loại thì mạnh hơn rất nhiều.

Huống chi… con khỉ này thiên phú tuyệt đối không kém hơn Lục Túc Đao Trì, nó là Hư Cảnh đại thành Yêu Thú nhưng cũng đủ đánh một trận với Động Hư cường giả.

“Ô ô~~” Tử Mao Thần Viên đột nhiên phát ra tiếng kêu quái lạ, cánh tay phải dài ngoằng kia vung lên một cái, thật giống như cái cột nhà thật lớn quét ngang một đường vậy.

Vèo!

Đằng Thanh Sơn trực tiếp chui vào lòng đất, Tử Mao Thần Viên lập tức xoay ngược cánh tay lại, bàn tay to lớn đầy lông hung hăng hướng mặt đất đập một cái.

“Oanh ~long~ long”

Mặt đất đột ngột lún xuống hơn mười trượng, mà lực đạo trong một chưởng này lập tức chấn các mảng loạn thạch bên dưới thành vô số mảnh vụn. Đồng dạng cũng ở bên dưới, Đằng Thanh Sơn cũng bị chấn đến mức toàn thân tê rần.

“Cái con khỉ lớn này, ta không tin không đối phó được với ngươi. Nếu nó về tốc độ toàn diện trên mọi mặt thì ta không bằng ngươi, nhưng nếu là mức độ di chuyển linh hoạt trong phạm vi nhỏ thì ngươi không có khả năng vượt qua ta…”

Đằng Thanh Sơn gặp phiền toái thì đồng dạng Bất Tử Phượng Hoàng cùng Lôi Điện Thần Ưng cũng như vậy.

“Vù ~~ Vù” Hỏa diễm của Bất Tử Phượng Hoàng đối với Hư Cảnh đại thành nhân loại thì có sức uy hiếp rất lớn, nhưng đối với Yêu Thú thì lại bất đồng.

Yêu Thú lợi hại ở chỗ, thân thể so với nhân loại cùng cấp thì mạnh hơn rất nhiều, ngay cả thân thể hoàn mỹ của Động Hư cường giả so ra vẫn còn kém xa so với Hư Cảnh đại thành Yêu Thú. Thân thể phòng ngự cường hãn, lại thêm có thể khống chế mười thành thiên địa chi lực,việc ngăn cản một Bất Tử Phượng Hoàng vẻn vẹn chỉ mới bước vào Hư Cảnh cũng không khó khăn là mấy.

Hắc Ô cùng con cự hình ngô công(con rết lớn) căn bản không hề e ngại hỏa diễm từ Bất Tử Phượng Hoàng.

Lôi Điện của Lôi Điện Thần Ưng đồng dạng cũng không thể thương hại đến hai con Hư Cảnh đại thành Yêu Thú này. Cũng chẳng thế nào khác được, niên kỉ của Lôi Điện Thần Ưng cũng không tính là lớn, chúng nó cũng đều mới bước vào Hư Cảnh không lâu, mà Hắc Ô cùng con ngô công kia đều có tuổi thọ đã mấy nghìn năm.

“Vọng tưởng giết được ta.” Được Hắc Ô cùng ngô công bảo hộ, kim diện nam tử trong lòng cười lạnh.

“Hai con Yêu Thú mới bước vào Hư Cảnh cũng muốn so với hai Hư Cảnh đại thành Yêu Thú.” Kim diện nam tử đột nhiên chứng kiến một đạo lưu quang từ xa bay tới, chính là ba vị thần miếu trưởng lão. Chỉ thấy vị trưởng lão gầy gò hiện giờ mặc một bộ huyết sắc chiến giáp, ngay cả chiến khôi cũng là một màu đỏ như máu, bộ chiến giáp vừa hiện ra đã khiến cho thân thể kim diện nam tử khẽ run lên.

Sưu!

Vị trưởng lão này bay thẳng đến chỗ Bất Tử Phượng Hoàng, đồng thời quay lại truyền âm nói với kim diện nam tử: “Kim trưởng lão, ngươi cứ yên tâm, Bất Tử Phượng Hoàng này cứ giao cho ta.”

Kim diện nam tử thầm mắng trong lòng: “Hừ, ta mà có một bộ Chí Cường Chiến Giáp thì ta cũng sẽ dám đánh một trận cùng Bất Tử Phượng Hoàng.”

Thứ mà Man tộc đại trưởng lão đang mặc đích thực chính là chí bảo của Man tộc: “Sát Lục Chiến Giáp”. Phóng nhãn khắp Cửu Châu đại địa, bởi vì chỉ có bốn vị cường giả đạt tới cảnh giới Chí Cường Giả nên Chí Cường Chiến Giáp cũng chỉ có bốn bộ. Trong đó, một bộ là ở tại Vũ Hoàng Môn. Bất quá lần trước Đằng Thanh Sơn đánh vào Vũ Hoàng Môn,một phần vì muốn chứng kiến Chí Cường Chiến Giáp thì lại không thấy ai mặc.

Bất quá, sau này Đằng Thanh Sơn cũng đoán được, Chí Cường Chiến Giáp rất có thể được Hùng Tôn Giả thủ hộ.

Bộ thứ hai hiển nhiên là ở Doanh thị gia tộc.

Bộ thứ ba không thể nghi ngờ là ở Ma Ni Tự.

Mà việc Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch có sở hữu Chí Cường Chiến Giáp hay không thì lại là một bí mật không ai biết. Thế nhưng, cho dù là bí mật thế nào đi nữa thì trên toàn Cửu Châu đại địa vẫn có một số rất ít người biết được.

Năm đó Lý Thái Bạch không thu nhận đệ tử, mà sau khi đạt tới Chí Cường Giả thì lại mang tuyệt học bản thân cùng Chí Cường Chiến Giáp đều trao cho Man tộc thần miếu. Các đời trưởng lão của Man tộc thần miếu sở dĩ có thể đạt tới Hư Cảnh đại thành rất sớm, hoàn toàn là nhờ vào tuyệt học của Lý Thái Bạch, Thanh Liên Kiếm Ca. Lại nói, Lý Thái Bạch mặc dù thích làm người nhàn tản, tiêu dao khắp nơi, nhưng cũng là người mà một lời bất hòa máu văng năm bước. Mười bước giết một người, nghìn dặm không lưu dấu.

Bộ chiến giáp tại Man tộc thần miếu hiện nay chính là do năm đó Lý Thái Bạch tâm trạng không thoải mái, một bên vừa uống rượu vừa giết người. Lại thêm bộ chiến giáp của hắn hấp thu không ít máu tươi, nên được hắn đặt là Sát Lục Chiến Giáp.

Thần bí kim diện nam tử từng nói với Bùi Tam, tại Man tộc thần miếu có một tấm bia đá được Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch viết ra sau khi đạt tới cảnh giới Chí Cường Giả. Bùi Tam cũng không hề hoài nghi, bởi vì hắn biết nếu như nói trong thiên hạ nơi nào có thể có di vật của Lý Thái Bạch nhất, thì nơi đó phải là Man tộc thần miếu.

“Hô~~” Thấy vị thần miếu trưởng lão mặc Sát Lục Chiến Giáp lao tới, Bất Tử Phượng Hoàng hưng phấn phun ra một đạo hỏa diễm.

Hư Cảnh đại thành nhân loại cho dù có mặc chiến giáp đi nữa, thì chỉ cần có một khe hở thì hỏa diễm của Bất Tử Phượng Hoàng vẫn có thể len vào mà thiêu hủy cả người lẫn chiến giáp.

“Xuy~~xuy” Dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm, vị trưởng lão thần miếu vẫn không bị tổn thương gì. Chí Cường Chiến Giáp đã đạt tới hình thái hoàn mỹ, sở hữu linh tính. Thần Giáp bình thường, khi mặc vào thì có thể căn cứ theo hình thể người mặc mà tự động biến hóa lớn nhỏ sao cho phù hợp. Mà Chí Cường Chiến Giáp sau khi mặc lên, thì ngay cả một cái khe hở cũng không có. Điểm duy nhất có thể coi là khe hở là mặt nạ bảo hộ thì cũng được thiên địa chi lực của người mặc quán thâu vào, hình thành một tầng hào quang bảo hộ.

Đây chính là Chí Cường Chiến Giáp!

Oanh~ long!

Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn bị Tử Mao Thần Viên hung hăng tát một cái, văng ra xa, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

“Lực đạo của con Thần Viên này mạnh thật.” Tại thời điểm bị chấn bay, Đằng Thanh Sơn cũng chú ý tới tình huống của Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh.

“Bộ Thần Giáp mà thần miếu trưởng lão đang mặc tựa hồ so với Hồng Thiên Thần Giáp thì còn phải mạnh hơn.” Đằng Thanh Sơn phóng ra Ngũ Hành thế giới lực, đảo qua một cái liền phát hiện: “Điểm bất phàm của bộ chiến giáp kia chính là bao bọc toàn bộ thân thể. Nhưng Hồng Thiên Thần Giáp đã là tốt nhất trong số mấy bộ Thần Giáp, gần đạt tới mức Chí Cường Chiến Giáp, bộ giáp kia còn phải hoàn hảo hơn Hồng Thiên Thần Giáp. Không lẽ đó là…”

Đương khi Đằng Thanh Sơn còn đang khiếp sợ trong lòng.

“Oanh~~long” Một bàn tay thật lớn bất ngờ chộp tới.

“Lại là cái con khỉ này.” Đằng Thanh Sơn vốn định quấn lấy Tử Mao Thần Viên để Tiểu Thanh có thể bắt lấy Kim Thắng. Thế nhưng Tiểu Thanh thất bại, mà con Tử Mao Thần Viên này lại càng thêm bừa bãi, làm cho Đằng Thanh Sơn như muốn phát hỏa.

“Khiếu ~~ phê” Tử Mao Thần Viên phát ra từng đạo từng đạo tiếng hô hung ác, đôi cánh tay dài tới đầu gối không ngừng quơ loạn, hoặc là chộp tới hoặc là bổ tới.

So với Thần Viên cao hơn mười trượng, Đằng Thanh Sơn đích thực chỉ là một cái tiểu bất điểm*.

Thế nhưng, thân thể to lớn đôi khi cũng có phiền toái.

“Phốc.” Đằng Thanh Sơn đột ngột lắc một cái, tránh được một trảo hung ác của Tử Mao Thần Viên, ngay lập tức liền vọt tới bên người Tử Mao Thần Viên.

Sưu sưu!

Đằng Thanh Sơn nhanh chóng lẻn lên lưng Tử Mao Thần Viên. Mà Tử Mao Thần Viên cũng tức giận lắc mình một cái,huy động lợi trảo sắc bén chộp tới Đằng Thanh Sơn.

“Thân thể khổng lồ mà còn linh hoạt như vậy.”

Đằng Thanh Sơn hung hiểm tránh được một trảo này, nhưng đang giữa không trung thì lại có một trảo chộp tới.

“Không tốt.” Lần trước Đằng Thanh Sơn chính là bị công kích liên tục, cuối cùng né tránh không kịp mà bị đánh văng đi. Dù sao, tốc độ của hắn cho dù có cao hơn nữa cũng không thể nào so sánh với lợi trảo của Tử Mao Thần Viên được.

Vù vù!

Hai cái cự chưởng như hai cái bánh xe của xe buýt tả hữu luân phiên đập về phía Đằng Thanh Sơn, đồng thời lợi trảo sắc bén cũng được giấu bên trong. Nhờ một lần lúc trước, Tử Mao Thần Viên cũng phát hiện vì có Luân Hồi Thương nên lực đạo bị giảm bớt đáng kể, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho nhân loại trước mặt bị thương chứ không thể giết chết. Cách tốt nhất, chính là sử dụng lợi trảo xé hắn ra làm mấy mảnh.

Sưu!

Đằng Thanh Sơn cực nhanh rơi xuống, đồng thời cố gắng né tránh đôi song chưởng như hai cái bánh xe buýt kia.

“A.” Đằng Thanh Sơn gian nan tránh được một chưởng, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy bàn tay thứ hai đánh tới.

“Oanh~long long” Chỉ thấy hai tròng mắt Tử Mao Thần Viên phiếm hồng, không ngờ song chưởng vốn đã rất dọa người của nó giờ lại phát ra một tầng tử quang rồi dần bắt đầu bành trướng. Nguyên bản nắm tay đã có thể coi như là một tòa núi nhỏ, trong nháy mắt đã bành trướng gấp đôi.

Tầng tử quang dần dần càng ngày càng dày đặc trên lớp lông của nắm tay Thần Viên, giống như một cái tử sắc lôi điện thần chuy(chùy sét) mang theo thanh âm đinh tai nhức óc hướng Đằng Thanh Sơn đập tới.

Thật nhanh.

Vốn đã vô cùng đau đớn khi bị đánh văng vào lòng đất, biểu tình Đằng Thanh Sơn chợt trở nên nghiêm túc. Một quyền này có tốc độ cực nhanh, với tốc độ của Động Hư cường giả căn bản không thể né tránh. Hơn nữa, nắm tay lớn như vậy thì Đằng Thanh Sơn cũng không còn đường nào mà tránh, lựa chọn duy nhất chính là ngạnh kháng!

Hai tròng mắt Đằng Thanh Sơn trở nên sắc bén như đao. Hắn biết, nếu không đỡ được một chiêu này thì cho dù không chết cũng sẽ bị trọng thương hoặc tàn phế.

Bất chấp như vậy.

Đằng Thanh Sơn lập tức chuyển thành thế Tam thể thức mà trong khoảng thời gian trước đó hắn thường xuyên bế quan luyện tập. Lúc này, giữa thế giới Nê hoàn cung của Đằng Thanh Sơn vốn mới sinh ra chút ít sương mù màu đen, nay ở trong khoảng khắc sinh tử được ngưng tụ đến cực điểm trước nay chưa có. Một vài tia hắc sắc hủy diệt ở thế giới lực của Nê hoàn cung lúc này liền điên cuồng, dũng mãnh tiến vào giữa Luân Hồi Thương.

Giờ khắc này, trong đầu Đằng Thanh Sơn không ngừng hiện ra phủ pháp trong Khai Sơn Tam Thập Lục Thức cùng hàng văn tự tiêu sái trên Thần Tiên Ngọc Bích ở giữa hải đảo. Sau đó hết thảy tiêu tán, trong đầu Đằng Thanh Sơn chỉ còn cảnh tượng bản thân luyện tập Tam Thể Thức trong phòng luyện công, súc thế rồi xuất quyền, lại súc thế rồi lại xuất quyền.

Đằng Thanh Sơn cảm thấy mình giống như luyện quyền liên tục hơn hai mươi canh giờ không nghỉ, không ngừng lặp đi lặp lại luyện tập Tam thể thức. Lúc này đối mặt với sinh tử, đối mặt với nắm tay rất lớn mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa áp đỉnh mà đến.

Ở giữa lòng đất, Đằng Thanh Sơn từ từ nhắm lại hai mắt, không quản đất đá chèn ép, trực tiếp xuất ra một thương cực mạnh.

Oanh!

Xa xa, thấy tình thế không ổn, Bùi Tam biến sắc. Lấy tốc độ phi hành của hắn, căn bản không kịp qua cứu Đằng Thanh Sơn. Hơn nữa một màn này diễn ra quá đột ngột, cho dù là Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh cũng không kịp phản ứng. Ở phía xa, dưới sự bảo hộ của Hắc Ô cùng ngô công, thân thể kim diện nam tử kích động đến phát run, trong vô thức phát ra thanh âm: “Giết, giết chết hắn”, ánh mắt cũng trở nên dữ tợn điên cuồng mà trước nay chưa từng có.

Nhất thời, mọi ánh mắt đương trường đều chú mục vào đôi nắm tay của Tử Mao Thần Viên.

Oanh!

Một tiếng nổ mạnh như động đất vang lên, mọi vật đều quy cuồng.

“Rống ~~” Tử Mao Thần Viên phát ra một tiếng hô đau đớn.

Giống như đại địa băng liệt, một đạo hắc sắc lưu quang từ dưới nền đất xuyên qua hữu trảo đã thu nhỏ trở lại của Tử Mao Thần Viên. Trên bàn tay của Tử Mao Thần Viên có mười lỗ thủng, máu từ giữa lòng bàn tay nhẹ chảy quả lớp lông của nó rồi rơi xuống mặt đất.

Hô!

Chỉ thấy một đạo thân ảnh từ dưới nền đất phóng ra, trên người đạo thân ảnh này áo bào đã sớm rách tung tóe, chỉ còn lại Luân Hồi nội giáp màu xanh biếc, người cũng tràn đầy vết máu. Bất quá, giờ phút này toàn thân thân ảnh này lại có thêm một tầng hắc sắc khí lưu đang vờn quanh, trên mũi thương Luân Hồi Thương còn lưu lại vết máu.

“Con khỉ lớn, tới tiếp đi.” Tiếng cười to từ trong luồng hắc sắc khí lưu truyền ra.

——————————–

*tiểu bất điểm: đứa trẻ con, ý nói độ cao chênh lệch giữa Đằng Thanh Sơn và Thần Viên là khá lớn.

——————————–