Chương 33:Chương 15: Về Nhà

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Đều chết hết cho ta!”

Đằng Thanh Sơn trong lòng sát cơ bùng lên, một cây trường thương vũ động như ngàn vạn mũi tên vọt ra.

“Xoẹt!” “Phốc!”…

Từng con dã lang bị đâm thủng thân thể, Đằng Thanh Sơn mục quang trở nên lăng lệ, tựa hồ trở lại năm xưa một mình hắn xông vào tổ chức Red chém giết. Trong đầu nhớ lại cảnh ba tộc nhân chết lúc trước “Đều tại ta ẩn dấu thực lực, không vào trường hợp bất đắc dĩ thì không muốn bại lộ. Chỉ trong chốc lát đó, mấy người Liên bá phải chết!”

Kiếp trước đối với Đằng Thanh Sơn ảnh hưởng quá lớn.

Hoạt động trong một thế giới hắc ám, Đằng Thanh Sơn luôn có thói quen phải che giấu thực lực, nhưng vào lúc này hắn đã cảm thấy hối hận.

“Tất cả chết hết đi!”

Một thanh trường thương đó giống như du long vũ động, đem cả người bảo vệ trong đó. Đằng Thanh Sơn cầm trường thương trong tay phảng phất như biến thành một con nhím cực to, dã lang nào dám lao đến cắn giết hắn, tất cả đều bị giết chết, đánh văng đi. Trường thương trong tay Đằng Thanh Sơn tựa như có sinh mệnh!

Thương pháp — Hỗn Nguyên Nhất Khí.

Bước đầu tiên Đằng Thanh Sơn luyện thương chính là hao phí tất cả thời gian, tinh lực đem “Hoành quyền” diễn hóa thành “Hỗn Nguyên Nhất Khí” thương pháp có tính chất phòng ngự. Bước thứ hai nghiên cứu thương pháp “Như Ảnh Tùy Hình” mang tính chất công kích.

“Xoẹt!” “Xoẹt!” “Xoẹt!”…

Đằng Thanh Sơn không ngừng đi tới. Những dã lang điên cuồng phóng tới cắn giết hắn, căn bản không thể ngăn cản được bước tiến của hắn.

Một mạch đi thẳng tới, để lại những xác lang đầy đất.

“Thương pháp của Đằng Thanh Sơn” Ánh mắt của Đằng Vĩnh Lôi lập tức rực sáng lên.

“Tất cả mọi người cùng chống đỡ, tiếp tục chống đỡ một lúc nữa.”

Đằng Vĩnh Lôi la lớn lên, nhưng đám dã lang đã điên cuồng lại không có một chút từ tâm nào. Ngay lúc Đằng Thanh Hổ đâm chết một con dã lang, liền có hai con dã lang từ hai bên áp sát vào Đằng Thanh Hổ, hiển nhiên bọn chúng đã phát hiện Đằng Thanh Hổ có uy hiếp khá lớn.

Đằng Thanh Hổ sắc mặt đại biến, hắn chỉ có thể miễn cưỡng dùng trường thương gạt bay dã lang bên phải, còn dã lang bên trái thì hắn không còn kịp ngăn cản nữa.

“Thanh Hổ!” Đằng Vĩnh Lôi biến sắc, liền áp sát tới bên Đằng Thanh Hổ. Trường thương một đẩy một gạt, lập tức đánh văng dã lang kia đi. Chỉ là thương thuật của Đằng Vĩnh Lôi cao tới đâu, nếu so với Đằng Thanh Sơn thì vẫn còn kém rất nhiều. Dưới tình huống bị đám sói lớn công kích này, hắn trợ giúp người khác, nghĩa là đẩy mình vào chỗ nguy hiểm.

“Hống!” Ba dã lang liền lao tới tấn công Đằng Vĩnh Lôi.

“Cút” Đằng Vĩnh Lôi tung cước đá bay một con, trường thương lập tức co về phòng thủ nhưng vẫn chậm một chút.

Cán trường thương vung lên đánh bay một con dã lang bên phải, dã lang bên trái cũng trực tiếp cắn mạnh lên trên cánh tay trái của hắn. “Rắc!” một tiếng, cánh tay trái của Đằng Vĩnh Lôi liền đứt rời ra, máu tươi phun ra bắn lên mặt Đường Thanh Hổ đang ở bên cạnh.

Đằng Thanh Hổ ngẩn ra, thê lương gào lên “Thúc!”

“Mọi người thu hẹp vòng tròn, giữ vững!” Đằng Vĩnh Lôi bị cụt một tay, vẫn dùng tay phải cầm trường thương, đâm chết dã lang vừa mới cắn đứt cánh tay hắn, đồng thời phát ra mệnh lệnh. Mặc dù đau đớn khiến mồ hôi hột đổ đầy trên trán, nhưng vẫn tiếp tục thủ vững tại vị trí cũ. Mỗi tộc nhân của Đằng gia trang đều cảm thấy bi phẫn mà giết địch.

“Thương pháp của Đằng Thanh Sơn cực cao, nhất định có thể giết được Lang vương, mọi người cố gắng kiên trì.” Đằng Vĩnh Lôi hô to.

Các tộc nhân đều cắn răng kiên trì. Nhưng mặc kệ là bọn họ hay là Đằng Vĩnh Lôi trong lòng đều có chút lo lắng — Thanh Sơn thật sự có thể giết Lang vương không?

“Ngao ~~” Từ xa truyền đến một tiếng sói tru đầy phẫn nộ.

Lập tức thế công của đám dã lang đang điên cuồng tấn công liền chậm lại. Tất cả dã lang đều quay đầu chạy về phía Lang Vương.

“Là Thanh Sơn” Đằng Vĩnh Lôi có chút lo lắng.

“Thúc, người xử Lý vết thương tốt đi.” Đằng Thanh Hổ thiếu chút nữa phát khóc.

Đằng Vĩnh Lôi xé một miếng vải, buộc chặt cánh tay trái lại, đề phòng máu chảy ra quá nhiều.

Trên một khối cự thạch, một cự lang toàn thân trắng như tuyết, cao trên hai thước đang chăm chú nhìn Đằng Thanh Sơn. Chỉ luận thể tích, con cự lang trắng như tuyết đó đã vượt xa mãnh hổ. Bên cạnh người nó còn có bốn con sói to lớn hơn hẳn những con lang bình thường khác, bốn con sói này có nhiệm vụ bảo vệ Lang vương.

Tại ở cách đó không xa là Đằng Thanh Sơn, đang không ngừng đi tới, quẳng lại sau lưng là vô số thi thể dã lang đã tấn công hắn.

“Ngao ~~” Lang vương một lần nữa tru lên.

Chỉ thấy bốn con sói lớn bên cạnh cùng mạnh mẽ nhảy lên, cực nhanh hướng đến Đằng Thanh Sơn lao tới.

“Hừ, súc sinh !” Trong mắt Đằng Thanh Sơn hiện lên sát cơ lạnh thấu xương, trường thương trong tay không chút lưu tình. Chỉ thấy bốn con sói giảo hoạt này di chuyển trong bầy sói, thỉnh thoảng tìm cách áp sát Đằng Thanh Sơn, dùng lợi trảo chụp vào vũ khí của Đằng Thanh Sơn, kiềm chế Đằng Thanh Sơn.

“Đều chết cả đi!”

Nội kình trong cơ thể Đằng Thanh Sơn, từ kinh mạch ở hai tay quán nhập vào trong trường thương, tốc độ của trường thương trong tay đột nhiên tăng lên.

“Vèo!” “Vèo!”

Liên tục hai chiêu, hai con sói lớn đã bị đâm thủng đầu, mất mạng ngay tại chỗ.

Nói về sự hùng hậu của nội kình, lúc Đằng Thanh Sơn bốn tuổi, so với nội kình ở trạng thái đỉnh cao của kiếp trước còn nhiều hơn. Đằng Thanh Sơn hôm nay nội kình càng mênh mông mãnh liệt, hơn nữa qua sáu năm tu luyện Nội gia quyền, khiến kinh mạch ở hai tay, hai chân, lưng đều hoàn toàn được đả thông.

Hai con sói lớn khác tựa hồ đã bị kinh sợ, Đằng Thanh Sơn không khỏi cười lạnh, bước nhanh tiến tới, trường thương trong tay như độc xà xuất động.

“Phốc” “Phốc”

Lại một lần nữa lấy mạng hai con sói lớn . Loại súc sinh này, đối với Đằng Thanh Sơn đã sớm đạt tới cảnh giới “Nhân thương hợp nhất mà nói, căn bản không là gì cả.

“Grào!” Lang vương nổi giận gầm lên, từ cự thạch nhảy thẳng đớp tới Thanh Sơn. Nhảy một bước đã hơn mười thước.

“Nhanh thật” Đằng Thanh Sơn rùng mình.

Trường thương trong tay xoay tròn đâm tới đầu Lang Vương. Thân hình Lang vương hụp nhanh xuống, dễ dàng tránh thoát, thoáng cái đã áp sát Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn hữu thủ rút lại, trường thương nhanh chóng thu về. Lại một lần nữa đâm về phía Lang vương.

“Ba” lợi trảo của Lang Vương hung hãn chộp trúng cán thương, tựa hồ muốn đánh gãy nó.

Cán thương đã sớm quán thâu nội kình, đột nhiên, nội kình bột phát!

Lang Vương vội lui.

“Ca ca~~” cán thương của Đằng Thanh Sơn không ngờ phát ra tiếng kêu quái dị. Thanh Sơn đã sớm luyện đến “Nhân thương hợp nhất” lập tức phát hiện ra vấn đề ở đâu “Bất hảo, sức mạnh một trảo của Lang vương tuyệt đối đạt tới mấy ngàn cân. Cho dù nội kình của ta quán nhập vào cán thương nhưng cán ngọn Thanh Nam thương này không thể thừa nhận nổi, bên trong đã có vết nứt”

Lang vương lại rít gào, lao tới Đằng Thanh Sơn. con mắt hung ác màu u lục nhìn cứng Thanh Sơn.

Cán thương lại chuyển, đầu thương như tia chớp đâm tới mắt Lang Vương.

“Ba” một trảo như chớp đánh trúng cán thương.

Cán thương bị nứt từ trước “Bồng” một tiếng gãy làm hai. Lang vương cực nhanh lùi về phía sau, đồng thờ tru lên, ra lệnh cho đại lượng dã lang vây công Đằng Thanh Sơn. Hiện tại Đằng Thanh Sơn không còn binh khí, gọi là lưỡng quyền khó địch tứ thủ. Bị một đám dã lang vây công, hắn làm sao chống đỡ?

“Ba” “Ba”…

Chưởng của Đằng Thanh Sơn liên tiếp đánh trúng đầu năm con dã lang. Phàm là con nào bị đánh trúng đều vô lực ngã xuống, mất mạng tại chỗ.

Đến lúc này, Đằng Thanh Sơn cũng không tiếc nội kình nữa.

“Chíu” một đạo hàn quang xẹt qua.

Lang vương lập tức né tránh. Một thanh phi đao đã cắm vào lưng lang vương, lang vương không ngờ quay đầu bỏ chạy.

“Tốc độ của lang vương nhanh thật. May là kinh mạch hai chân ta đã sớm đả thông” Đằng Thanh Sơn tâm ý vừa động, tại thế giới này, lần đầu tiên vận chuyển công pháp “Thiên nhai hành”. Trong nháy mắt, cả người Đằng Thanh Sơn hóa thành khói xanh, chớp mắt lao ra khỏi vòng vây của đám sói, trong phút chốc đã đuổi kịp lang vương đang chạy trốn.

Lang vương hoảng sợ quay đầu, rống giận một tiếng, muốn đớp lại.

“Chết!” Đằng Thanh Sơn gầm nhỏ, hữu quyền mang theo vô tận lực lượng cùng với nội kình mãnh liệt, một quyền đấm ra.

Pháo quyền!

“Bồng”

Nội kình mạnh mẽ chấn gãy lang trảo của Lang vương, quyền đầu đập trúng ngực bụng, đánh lang vương bay tung lên, sau đó nặng nề rơi xuống đất. Toàn thân lang vương co giật, khóe miệng phun ra bọt máu, tựa hồ còn muốn giãy dụa phản kháng. Nhưng qua một lát, sức sống của lang vương đã hết, cuối cùng không nhúc nhích nữa.

“Gràoo” chỉ còn mấy chục con sói còn sống thấy Lang vương dễ dàng bị giết khẽ gầm nhẹ, bỏ trốn tứ tung, biến mất giữa núi rừng.

Lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn từ xa xa vang lên. Bọn Đằng Vĩnh Lôi cùng chạy tới. Nhưng khi nhìn thấy thây sói đầy đất, thậm chí còn có một ngọn Thanh Nam Thương bị gãy rời, mọi người hoàn toành chấn kinh. Đặc biệt khi nhìn thấy bọn thân thể không lồ của bốn con sói lớn, đều hít vào một hơi lạnh ngắt.

Con sói như vậy, mỗi con đều cực kì đáng sợ vậy mà không ngờ cả bốn con đều bị giết chết.

Tất cả đều lộ ra chiến đấu mới rồi thảm thiết đến mức nào.

“Thanh Sơn” mọi người đều thấy Đằng Thanh Sơn phía xa xa.

Bọn họ cũng thấy được thi thể Lang vương còn to hơn cọp đang nằm trên mặt đất. Trên lưng Lang vương còn cắm một thanh phi đao.

“Thúc” Đằng Thanh Sơn quay lại, nhưng khi đang quay sắc mặt Đằng Thanh Sơn đại biến, nhìn chằm chằm cánh tay không trọn vẹn của Đằng Vĩnh Lôi, trong óc “Ông” một tiếng. Trong các trưởng bối trong tộc, mấy người như Ngoại công, Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Vĩnh Tương là quan hệ gần gũi với Đằng Thanh Sơn nhất.

Tính cách Đằng Thanh Sơn rất đặc biệt. Bởi vì trước đây hoạt động trong thế giới ngầm, hắn rất ít tiếp nhận một người nào.

Nhưng một khi tiếp nhận, hắn sẽ xem là người chí thân.

Như cái chết của thê tử có thể khiến hắn phẫn nộ mà đánh tới tổng bộ tổ chức Red, hắn không tiếc sinh mệnh của chính mình. Vậy mà hiện tại, cánh tay của thúc thúc hắn đã gãy rồi.

“Thanh Sơn, đừng đau khổ” trên khuôn mặt tái nhợt của Đằng Vĩnh Lôi lộ nụ cười.

“Tất cả là vì ta” trong mắt Đằng Thanh Hổ dâm dấp nước mắt “Nếu không vì cứu ta, thúc thúc sẽ không bị cắn đứt cánh tay trái”

“Thanh Hổ, dù ta có chết ngươi cũng phải còn sống” Đằng Vĩnh Lôi nói.

Đằng Thanh Hổ giật mình.

“Thiên hạ hỗn loạn, đạo phỉ hoành hành, muốn cho tộc nhân sống tốt đẹp phải để những người mạnh hơn sống sót. Thanh Hổ, ngươi năm nay mới mười lăm tuổi đã có sức mạnh ngàn cân. Hiện tại duy nhất còn kém chính là thương pháp, kinh nghiệm” Đằng Vĩnh Lôi nói. Đằng Thanh Hổ run rẩy gật đầu.

Sức của hắn mạnh nhưng thương pháp lại không bằng Đằng Vĩnh Lôi.

“Ta còn may, chỉ là cụt tay. Thằng Cường, lão Liên… bọn họ đều đã chết” đôi mắt Đằng Vĩnh Lôi ửng đỏ.

Lập tức nhìn về phía Đằng Thanh Sơn “Nhưng hôm nay ta rất cao hứng, thật sự cao hứng! Thanh Sơn, chỉ một mình ngươi giết chết bốn con sói lớn, một Lang vương, lại thêm hơn trăm con sói! Hiện tại, có thể nói ngươi là đệ nhất hảo hán của Đằng gia trang chúng ta” Đằng Vĩnh Lôi bây giờ mới chân chính ý thức được thực lực của Đằng Thanh Sơn.

Một người giết hơn trăm con sói, bốn con lớn và một Lang vương, đây là nhân vật đáng sợ cỡ nào?

Ánh mắt những người còn sống xung quanh tỏa sáng nhìn Đằng Thanh Sơn.

Đằng gia trang có hảo hán như vậy, tương lai còn ai dám xem thường làm nhục?

“Mang theo thi thể bốn con sói lớn và Lang vương, chúng ta về nhà” Đằng Vĩnh Lôi nói.

“Phải, về nhà” không ít tộc nhân trong mắt đã ửng hồng.

——————————–