Chương 279:Chương 37: Lựa Chọn.

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Sau khi thuê người, chúng ta còn muốn mua thêm đà thú loại thượng đẳng. Tiền hoa hồng khẳng định không thiếu phần của ngươi đâu mà lo.

– Dạ vâng.

Thanh niên xuýt xoa một tiếng lại nhiệt tình dẫn đường.

Lý nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn, cười trong trẻo nói:

– Đằng đại ca. Người này nghĩ huynh nên mua thêm một ít nô lệ, thì muội thấy Đằng đại ca mua thêm vài người cũng tốt. Có một đám các cô gái dung mạo xinh đẹp tíu tít hầu hạ bên người, cuộc sống vậy chẳng phải là sướng như tiên đó sao!

Gã dẫn đường bên cạnh nghe vậy cũng hăng hái nói thêm vào:

– Vị cô nương này nói rất đúng a. (Thằng cò này ngu thế?- DG: Vide.)

– Tiểu tử ngươi. Câm miệng.

Đằng Thanh Sơn trừng mắt nói.

Gã dẫn đường cười khan một tiếng rồi cũng không dám nhiều lời nữa.

– Tiểu. Muội cũng giễu cợt huynh nữa à!

Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lý. Lý liền phì cười, gương mặt đẹp ý cười nồng đậm. Ngay cả Tiểu Bình cũng ở một bên cười trộm.

– Aizz, nữ nhân a!

Đằng Thanh Sơn than thở.

– Ba vị. Tới rồi.

Gã dẫn đường chợt mở miệng nói.

– Đám đông nhốn nháo đằng trước đều là bọn người làm thuê. Cũng không phải là nô lệ.

Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn qua.

Một khoảng đất rộng ngồi đầy những người là người. Chỉ nhìn qua cũng thấy tối thiểu phải có hơn một ngàn người. Đúng lúc này, một gã trung niên to béo nhiệt tình chạy lại chào hỏi bọn họ. Cười ha hả:

– Ba vị. Ta là nhị quản sự của nơi này, ba vị muốn thuê loại nhân công nào, có yêu cầu gì về dung mạo hay thực lực đều có thể nói ra với ta.

Hơn một ngàn người, nếu tự mình đi tìm quả thật là khó khăn không ít.

Đằng Thanh Sơn gật đầu nói:

– Ta muốn tìm một người chăn ngựa. Về diện mạo thì không có yêu cầu gì cả.

– Người chăn ngựa?

Gã béo nhướng mày mang chút thất vọng. Dù sao nghề chăn ngựa thuê lương lậu cũng cực kỳ bình thường, rất nhiều người đều có thể làm. Mà lương nhân công được thuê thấp thì phường thị cũng không kiếm chác được nhiều nhặn gì.

– Được. Để ta đi phân phó một chút.

Gã béo liền nói.

– Các ngươi chờ một lát nhé.

Nói xong. Gã xoay người chạy đến trong đám đông kia, truyền đạt yêu cầu cho vài tên thủ hạ, tiếp đó mấy tên này cũng nhanh chóng hướng phía trong đám người chạy vào, bắt đầu chọn người. Lác đác bắt đầu có vài người từ vị trí đang ngồi ban đầu đứng lên. Chỉ sau một lát trên bãi đất trống đã có hai, ba mươi người tụ tập tại chỗ gã béo nọ.

Cũng chỉ chừng chưa uống cạn chén trà thời gian thì hai, ba mươi người này đều đi đến trước mặt bọn Đằng Thanh Sơn.

– Ba vị, hai mươi sáu người này đều có thể điều khiển xe ngựa.

Gã béo cười nói:

– Các vị cần ai, cứ việc tuyển?

Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo qua nhóm người này.

Trong nhóm người này không ngờ còn có cả nữ nhân. Chẳng qua dẫu sao hầu hết vẫn là các nam nhân.

– Ta chỉ cần một người trông nom ngựa.

Đằng Thanh Sơn nhìn qua mọi người mở miệng nói.

– Hơn nữa. Người chăn ngựa này sẽ cùng ta đi khắp thiên hạ. Cho nên tốt nhất là sở hữu nội kình, có khả năng tự bảo vệ.

Lời này vừa ra khỏi miệng. Nhất thời những người muốn nhận việc đứng ở đây xôn xao bàn tán.

– Đi khắp thiên hạ? Không phải muốn chết sao chứ?

– Có cho bao nhiêu tiền ta cũng không làm.

– Ta còn muốn nuôi dưỡng vợ con trong nhà, chạy loạn khắp thiên hạ sao được.

Nhất thời có hơn mười người lập tức quay đầu bỏ đi. Chỉ có chín người còn đứng trước mặt Đằng Thanh Sơn.

– Vậy một năm có thể quay về Đan Ương thành mấy lần?

Trong chín người này có người hỏi.

– Một lần cũng không có.

Đằng Thanh Sơn cười nói.

Chín người lập tức lại tản đi, chỉ còn lại có năm. Đây đều là những nam nhân có bộ dạng khắc khổ gầy ốm, thậm chí còn có cả tàn tật. Người tàn tật kia là một trung niên đầu tóc rối nùi, trên lưng đeo một thanh khảm đao, chân phải bị què, mắt lại chột một bên.

– Ngươi đi.

Đằng Thanh Sơn chỉ người què nói.

– Tham kiến chủ nhân.

Gã này có chút kinh ngạc khom người nói. Mà bốn gã khác thấy vậy không khỏi có chút bất mãn.

– Tốt lắm. Tốt lắm. Đều tản đi thôi.

Gã béo lập tức phẩy tay nói. Mặt khác bốn gã nọ cũng hiểu rõ quy củ bỏ về phía đám đông, nhưng miệng lại lẩm bẩm:

– Tuyển một người đã què lại còn chột mắt. Thật sự là đầu óc có vấn đề.

– Tiền hoa hồng ngươi lấy bao nhiêu?

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía gã béo.

– Nửa tháng tiền lương.

Gã béo cười nói.

– Ngươi muốn nhận lương hàng tháng là bao nhiêu?

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía người què. Người què cũng đảo con mắt còn lại nói:

– Ba mươi lượng bạc.

Lời này vừa nói ra khiến gã béo trợn trừng mắt. Ba mươi lượng bạc này đem thuê người chăn ngựa chạy khắp thiên hạ cũng là không quá đáng lắm. Nhưng là thuê một người què thì quả là quá cao.

Đằng Thanh Sơn gật đầu. Từ trong lồng ngực lấy ra một chút bạc vụn:

– Ân. Trong này đại khái là mười mấy lượng bạc.

Đằng Thanh Sơn đưa qua, gã béo liền cười nói:

– Chờ một chút. Chúng ta lập tức làm một bản khế ước hai bên. Hơn nữa ta là người trung gian cũng điểm chỉ vào, như vậy là giao dịch thành công.

Khế ước sau khi được điểm chỉ liền có hiệu lực. Đằng Thanh Sơn lúc này lập tức muốn đi mua đà thú thượng đẳng ngay.

Dù sao để có thể kéo chiếc xe cả vạn cân di chuyển thì đà thú bình thường cũng không làm được. Gã thanh niên dẫn đường nghe vậy liền hăng hái đi trước dẫn đường. Đà thú thượng đẳng giá cả cực cao, hoa hồng nhận được tự nhiên cũng rất nhiều.

Trên đường.

Đằng Thanh Sơn, Lý và Tiểu Bình cùng sánh vai bước còn gã chăn ngựa què vừa được thuê lại lẽo đẽo đi đằng sau.

– Đằng đại ca. Huynh như thế nào lại tuyển trúng hắn a?

Lý nghi hoặc nói. Đối với lựa chọn của Đằng Thanh Sơn nàng mặc dù có nghi hoặc nhưng cũng không có phản đối.

– Bởi vì. Hắn thực lực cũng không tệ.

Đằng Thanh Sơn trả lời.

– Không tệ?

Lý có chút kinh ngạc. Đằng Thanh Sơn thực lực cao cỡ nào chứ? Để cho hắn nhận định là “Không tệ” a… Ít nhất cũng phải là cao thủ cấp bậc Hậu thiên đỉnh phong mới có tư cách này.

Gã què bên hông giắt một cây roi ngựa, trên người áo xống xộc xệch, đầu tóc rối nùi. Hắn giờ phút này cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn, trong đôi mắt xẹt qua một tia kinh dị. Nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình tĩnh. Nhìn gã lúc này cũng thật không thể nhìn ra chỗ nào có thể gọi là cao thủ cả.

– Ta nói không sai chứ?

Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn gã què.

Bị ánh mắt Đằng Thanh Sơn chằm chằm nhìn tới, gã què lại cảm thấy đáy lòng run rẩy từng chặp. Hoảng sợ thực lực của đối phương, hắn vội nặn ra một nụ cười rồi chắp tay nói:

– Chủ nhân. Hảo nhãn lực.

– Mời một nội kình cao thủ, một tháng sợ phải tới cả ngàn lượng bạc mà ta lại chỉ tốn có ba mươi lượng bạc. Chính là đã chiếm được tiện nghi quá lớn.

Đằng Thanh Sơn cười nói.

– Nội kình cao thủ?

Phía trước gã dẫn đường nghe được liền kinh ngạc cười nói:

– Ngươi nói cái gã què này là cao thủ? Ha ha. Như thế nào có thể. Cao thủ làm sao mà có thể nghèo túng đến như vậy. Chỉ có ba mươi lượng bạc lại có thể để cho người khác thuê được?

– Ngươi cứ việc dẫn đường. Đừng quản nhiều việc quá.

Lý khiển trách một tiếng.

– Dạ vâng.

Gã dẫn đường tươi cười đáp.

Đằng Thanh Sơn lúc này đang cùng gã què nói chuyện với nhau:

– Ngươi tên gọi là gì?

– Bẩm chủ nhân. Ta gọi là Uông Dương. Chủ nhân cứ kêu ta là lão Uông là được.

Lão Uông chắp tay nói.

– Kỹ năng của ta vốn là dùng cả hai tay. Chẳng qua thời điểm tham gia quân ngũ bị người phế đi. Cho nên hiện tại cũng coi như một người chăn ngựa, tìm chút cơm ăn.

– Ân. Ta họ Đằng. Tên Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn sau khi xưng tên cũng không nói thêm nữa. Mà lão Uông lại cẩn thận quan sát thanh niên có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu thực lực của hắn này. Phải biết nội kình luôn nằm ẩn trong cơ thể người, nếu không thi triển ra thì người ngoài căn bản không thể phán đoán nổi thực lực đối phương. Vậy mà thanh niên thần bí trước mắt này vì cái gì lại có thể lập tức nhìn ra hắn là một cao thủ nội kình chứ? Việc này khiến lão Uông rất nghi hoặc.

– Đằng Thanh Sơn.

Lão Uông đáy lòng lẩm nhẩm.

Tại một gian phòng có mái vòm phía trên nô lệ phường thị, Công tử Lê một thân áo lông cừu trắng muốt đang đứng tại cửa sổ nhìn vài đạo nhân ảnh đi lại phía xa kia.

– Công tử. Người đã tới.

Theo một đạo thanh âm, vị nhị quản sự kia béo đã lên đến trên lầu. Lập tức hành lễ:

– Tiểu nhân bái kiến công tử.

– Ân. Vừa rồi ba người kia làm những gì. Còn nữa, bọn họ hiện tại đi đâu?

Công tử Lê vẫn hướng mặt ra cửa sổ đạm mạc hỏi.

– Ba người kia là đi thuê người đánh xe ngựa. Còn nói là để đi khắp thiên hạ.

Gã béo tuy rằng không biết vị công tử của Phương phủ trong truyền thuyết kia vì cái gì lại quan tâm tới ba người nọ. Nhưng hắn cũng không dám hỏi mà kể tiếp.

– Nghe bọn hắn vừa rồi nói chuyện thì bọn họ còn muốn đi tới chỗ bán đà thú bên kia. Họ cần mua vài con đà thú thượng đẳng.

– Đà thú thượng đẳng?

Công tử Lê thấp giọng lẩm bẩm.

– Ân. Ngươi lui ra đi.

Công tử Lê phân phó. Gã béo ngay cả mồ hôi lạnh trên trán cũng không dám quệt mà lập tức lui ra.

Lúc này bọn Đằng Thanh Sơn đã đi tới một quảng trường có diện tích thật lớn. Trên đó là đầy đủ các loại dã thú động vật.

– Ba vị. Trong này chính là nơi bán đà thú.

Gã dẫn đường cười nói:

– Không chỉ có đà thú mà tại đây các loại mãnh thú như đại xà, tuyết sư và các loại như mèo cảnh, chó bông được các tiểu thư ưa thích đều có.

“Hống ~~”.

Một con rắn đen lớn cỡ bắp chân mạnh mẽ rống lên một tiếng. Thân thể uốn lượn vặn vẹo, uốn éo mạnh mẽ va chạm tại một lồng sắt nằm ở phía trên. Vảy rắn cùng với lồng sắt chạm vào nhau sinh ra tiếng loảng xoảng. Một đôi mắt lạnh lẻo nhìn chằm chằm người bên ngoài lồng.

Tiểu Bình hoảng sợ.

– Không có việc gì đâu. Đừng sợ.

Gã dẫn đườnglại không hề e ngại mà cười cười một đường đi tới.

Đằng Thanh Sơn nhìn chung quanh. Chỉ thấy đủ loại dã thú kỳ lạ. Nếu là tại địa cầu ở kiếp trước thì tuyệt đại đa số đều là dã thú hắn chưa bao giờ gặp. Có loại hung mãnh dữ tợn, cũng có loại ôn thuần đáng yêu, thậm chí có cả loại khiến cho người ta nổi da gà. Trên quảng trường này dã thú có thể nói là nhiều không kể xiết.

– Nhà này là nơi chuyên môn bán đà thú. Là chỗ tốt nhất chung quanh đây.

Gã dẫn đường nói.

– Các vị muốn mua thú gì vậy?

Một gã mập mạp đôi mắt híp lại cười nói.

– Đà thú. Thượng đẳng đà thú.

Đằng Thanh Sơn cười nhẹ nói:

– Cần ngay lập tức.

– Ân?

Đôi mắt híp toát ra vẻ mừng rỡ.

– Mời theo ta đến đây.

Nói rồi gã mập mạp còn đánh mắt với gã dẫn đường. Gã dẫn đường cũng đem ánh mắt hưng phấn trả lời. Hắn rất rõ ràng vụ này tuyệt đối kiếm chác được một khoản lớn.

Đi giữa hai hàng máng ăn, từng đầu từng đầu đà thú ở bên cạnh.

– Chúng ta lúc này còn lại hai con Xích Phong Chiến.

Gã mập mắt híp nói.

– Xích Phong Chiến này, mỗi một con đều có thể ngày đi ngàn dặm, hơn nữa có thể đeo mấy ngàn cân trên lưng. Các vị may mắn là tới kịp lúc, nếu không hai con Xích Phong Chiến này sẽ sớm bị người khác mua rồi.

Đằng Thanh Sơn cũng rõ ràng. Đà thú so với ngựa của Cửu Châu đại địa năng lực vận tải mạnh hơn một chút mà tốc độ tương ứng lại yếu hơn.

Ngày đi ngàn dặm, tại Cửu Châu đại địa Ô Vân mã có thể làm được dễ dàng. Chẳng qua Ô Vân mã cũng không có khả năng lưng cõng theo cả vạn cân hàng hóa như vậy.

– Đương nhiên. Giá cả cũng cao một chút. Một con Xích Phong giá ba nghìn lượng bạch ngân.

Gã mập mắt híp nói, tên dẫn đường bên cạnh mặt mày liền hớn hở hẳn lên.

– Di. Tiên sinh ở đây a.

Một đạo thanh âm mang vẻ hưng phấn vang lên.

——————————–