Chương 30:Chương 12: Thời Gian Trôi Mau

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mặc dù thương pháp của Đằng Thanh Sơn không phải là siêu tuyệt gì nhưng trình độ thương pháp cũng sớm vượt xa đại bá. Hắn đương nhiên không muốn lãng phí thời gian, cho nến đã cười hỏi ngược lại:

“Đại bá, ngươi còn có chiêu thức gì mới, có thể dậy cho ta được không?”

“Này…”

Đằng Vĩnh Tương xấu hổ không nói nên lời.

Thương pháp của Đằng gia trang cũng chẳng khác gì phương pháp canh nông, lấy đâu ra cái gì mới ? Tuy nhiên thì cùng một chiêu nhưng người thi triển khác nhau thì uy lực cũng khác nhau vô cùng. Còn về kinh nghiệm thì không phải muốn dạy là dạy được.

Quan sát Đằng Thanh Sơn diễn luyện, căn cơ là rất tốt, bọn họ căn bản là không có gì hay hơn để dạy.

“Đằng gia trang chúng ta chỉ có một bộ thương pháp… nhưng là một bộ đáng để cho chúng ta theo đuổi cả đời.” Đằng Vĩnh Tương nói.

“Nền tảng căn cơ cùng một số kiến thức chung thì ta đã đã hiểu, tự ta sẽ tự nghiên cứu thêm” Đằng Thanh Sơn nói.

Bọn Đằng Vân Long, Đằng Vĩnh Tương cả đám nhìn nhau mà không thể nói gì hơn. Về điểm này thì bọn họ đã không còn gì hay hơn để dạy cho Đằng Thanh Sơn.

“Thế thì từ sáng ngày mai, ngươi và nam nhân trong tộc sẽ cùng tu luyện không?” Đằng Vĩnh Tương dò hỏi.

“Ta vẫn còn là một tiểu hài tử, tốt nhất là nên một mình ở phía tây rừng cây bên kia mà luyện tập.” Đằng Thanh Sơn sớm có kế hoạch.

Đằng gia trang ở chân núi Đại Duyên Sơn, dựa vào núi mà kiến tạo.

Bởi vì là ở ngay cạnh ngọn đại sơn cho nên mỗi khi mưa to gió lớn thì trên núi ngẫu nhiên sẽ có đá lăn xuống. Vì lo lắng cho sự an toàn cho nên Đằng gia trang, ở một góc phái tây bên cạnh ngọn đại sơn, đã cho trồng hàng loạt cây đại thụ. Ttrải qua hơn một ngàn năm sinh sản, nơi đây đã trở thành một rừng cây rậm rạp.

Cho dù là có cổn thạch rơi xuống thì cũng sẽ bị chặn lại bởi rừng cây đại thụ này.

Lúc này, ở bên trong rừng cây đang có một tiểu hài đồng mặc một cái áo bông màu xanh, cầm trong tay một cây thanh nam thương,

Đằng Thanh Sơn đang đứng một cách thả lỏng, tay phải duỗi thẳng ra phía trước.

“Hô.”

Tay phải năm ngón tay nắm chặt lấy chỗ đuôi cán của thanh trường thương mà giữ thẳng cây trường thương có đầu nhọn đó. Đằng Thanh Sơn cứ như vậy, nhắm mắt mà đứng không hề nhúc nhích.

“Oa nhi Thanh Sơn nầy rốt cuộc là đang làm cái gì?”

Ở cách đó không xa, Đằng Vĩnh Phàm và Đằng Vĩnh Tương đang lặng lẽ quan sát. Đằng Vĩnh Tương thấp giọng nói:

“Vĩnh Phàm, nhi tử của người cứ nắm một thanh đại thương như vậy không hề nhúc nhích. Rốt cuộc thì đây là loại phương pháp luyện thương gì vậy? Ta cảm thấy rất khó hiểu?”

“Ta cũng không biết.” Đằng Vĩnh Phàm lắc đầu.

“Gĩư một cây trường thương (với tư thế như vậy), thì sẽ rất mất sức, oa nhi Thanh Sơn nầy quả là có khí lực, tuy nhiên, nhiều nhất thì cũng chỉ trong thời gian uống hết một chén trà nhỏ thì đầu của thanh trường thương sẽ bị rơi xuống.” Đằng Vĩnh Tương bình luận.

Đã gắn bó với thương pháp trên nửa cuộc đời, Đằng Vĩnh Tương đương nhiên là có quyền lên tiếng.

Nửa canh giờ đã trôi qua… Đằng Thanh Sơn vẫn như trước, không hề nhúc nhích.

Một canh giờ đã trôi qua… Đằng Thanh Sơn vẫn như trước, không hề nhúc nhích.

“Làm sao mà có thể như vậy?”

Đã hết giờ luyện tập của buổi sáng. Đằng Vĩnh Tương, Đằng Vĩnh Phàm có chút kinh ngạc khi chứng kiến Đằng Thanh Sơn vẫn như trước mà không hề nhúc nhích.

“Đi qua dó đi.” Đằng Vĩnh Phàm mở miệng nói.

Đằng Thanh Sơn nhắm mắt mà đứng đó một cách lẳng lặng nhưng điểm quỷ dị chính là… trên thân thể hắn, gân cốt lại phát ra thanh âm rất nhỏ. Đột nhiên, Đằng Thanh Sơn vừa động lổ tai, liền thu hồi trường thương, quay đầu nhìn về phía đám người đang tới, mà cười nói:

“Cha, đại bá, các người sao lại đến đây?”

“Thanh sơn, ngươi từ nãy đến giờ là đang luyện cái gì vậy?” Đằng Vĩnh Phàm nghi hoặc hỏi.

“Ngươi như cứ nắm thanh trường thương, rốt cuộc thì có ích lợi gì?” Đằng Vĩnh Tương cũng không hiểu được: “Ngươi hẳn là luyện rung (gạt) thương, đâm thương mới đúng.”

Đằng Thanh Sơn trong lòng thoáng chần chờ: “Rốt cuộc thì có nên nói hay không đây? Nếu nói ra thì chỉ sợ phụ thân và đại bá sẽ khiếp hãi, thôi quên đi vậy, bốc đồng lên một chút là sẽ nguy hiểm, chỉ cho bọn biết một chút là đủ rồi.”

Đằng Thanh Sơn lấy khẩu khí của một hài đồng mà cất giọng nói:

“Cha, đại bá! Ta vẫn thường rèn luyện như vậy, ta nghĩ… Bất kể là loại binh khí gì thì cũng đều là quyền cước vươn dài. Nếu có thể luyện đến mức trường thương trở thành một bộ phận của cơ thể thì ta sẽ trở nên rất lợi hại.”

Giọng nói ngây ngô của một tiếu hài đồng khiến cho cả hai đều ngẩn người ra.

“Là một bộ phận của thân thể?” Đằng Vĩnh Tương, Đằng Vĩnh Phàm hai người đều rùng mình.

“Cái này, cái này…”

Đằng Vĩnh Tương bỗng nhiên kinh hô:

“Vĩnh Phàm, ta từng nghe nói qua về cảnh giới Nhân Thương Hợp Nhất này , theo như lời của Thanh Sơn thì trường thương trở thành một bộ phận của thân thể, liệu có phải là Nhân Thương Hợp Nhất hay không?”

Đằng Vĩnh Phàm nhãn tình cũng sáng lên: Nhân Thương Hợp Nhất? Các tộc nhân của Đằng gia trang cũng nghe nói qua về điều này nhưng không ai biết là làm thế nào mới có thể đạt tới trạng thái như vậy, dù sao thương vẫn là thương, người vẫn là người, như thế nào có thể hợp nhất lại được?

“Thanh sơn, trường thương như thế nào có thể trở thành một bộ phận của thân thể?” Đằng Vĩnh Tương liền hỏi.

Đằng Vĩnh Phàm cũng nhìn nhi tử của chính mình.

Đằng Thanh Sơn cười đắc ý: “Theo ta thì nó giống như việc nắm lấy cây thương mà cảm thụ lực lượng trên thân của nó, luyện tập cho đến khi ngay cả một con ruồi đậu trên cây thương thì cũng đều có thể phát hiện rõ.”

Thực ra thì phương pháp này chính là nền tảng trọng yếu của Thái Cực quyền, một trong tam đại nội gia quyền từ kiếp trước của hắn: “Đại thương thung”.

Đại thương thung nói ra thì rất đơn giản.

Chỉ là lắng nghe nội kình!

Rèn luyện đến mức chỉ cần một cây sợi tóc chạm đến đại thương thì cũng đều có thể cảm giác rõ ràng được. Có thể “nghe kình” linh mẫn đến mức đó thì đại thương kia đã không khác gì thủ cước (tay chân) của chính mình nữa rồi.

Đạt tới trình độ đó, khi ra chiến trường, va chạm với binh khí đối thủ. E rằng trong nháy mắt tiếp xúc đó có thể thuận theo kình đạo (đường vận lực) của đối phương, phảng phật như độc xà chui vào người đối thủ, lưu lại lỗ thủng trên người đối phương. Cao thủ chân chính chém giết, từ trước tới nay đều là một chiêu giết địch.

Từ nay về sau, hắn lấy thương pháp là cơ sở sinh tồn, hắn đương nhiên muốn có cơ sở vững chắc. Đại thương thu hắn khẳng định phải cẩn thận nghiên cứu kỹ.

Kì thật, hắn chọn trường thương làm binh khí là bởỉ hai nguyên nhân.

Thứ nhất là chiến đấu bằng binh khí lạnh, dài một thốn thì mạnh một thốn, binh khí dài chiếm ưu thế. Hai ngươi giao chiến, đao của ngươi chỉ e còn chưa chạm tới ta thì trường thương của ta đã đâm tới ngươi. Chỉ là binh khí càng dài thì càng khó vận dụng.

Thứ nhì, Hình Ý quyền bản thân chính là Thương quyền. Đối với thương, bản thân Đằng Thanh Sơn cũng có tạo nghệ.

“Cầm một cây thương, cảm thụ lực lượng trên thân thương?” hai người Đằng Vĩnh Phàm và Đằng Vĩnh Tương nhìn nhau, cùng có chút hoài nghi, nhưng cũng không nhiều lời, nhắc nhở vài tiếng rồi dời đi.

Đằng Thanh Sơn mỉm cười.

Đại thương thung, trong nội gia quyền được công nhận là phương pháp luyện thương tốt nhất.

“Vũ khí, vĩnh viễn là quyền cước vươn dài, muốn luyện vũ khí đến mức cực hạn thì trước tiên quyền cước phải luyện đến mức cực cao. Nếu không thì còn nói gì đến dùng vũ khí? Hình Ý quyền của ta đã tới cảnh giới Tông sư, hiện tại mà theo luyện thương pháp thì là hợp nhất” Đằng Thanh Sơn mỉm cười, lại một lần nữa cầm lấy thương. Một tay cầm thương, thân thể lại một lần nữa phát ra tiếng kêu cực nhỏ. Đây là âm thanh do gân cốt phát ra.

“Nguyệt côn, niên đao, cả đời thương! Thương pháp phức tạp nhất. Quyền pháp của ta tuy đạt tới cảnh giới tông sư nhưng thương pháp còn lâu mới tới. Bản thân Hình Ý ngũ hành quyền cũng tương thông với thương pháp. Từ hôm nay trở đi, ta bắt đầu thông qua Hình Ý ngũ hành quyền suy diễn ra Hình Ý ngũ hành thương”

Trong lòng có kế hoạch như vậy nhưng Đằng Thanh Sơn cũng minh bạch là muốn diễn thành Ngũ hành thương thì tuyệt không phải tốn năm ba năm công phu là có thể thành công.

Rất nhiều người dành cả đời cho thương pháp nhưng vẫn không thể coi là cao thủ thương pháp, có thể tưởng tượng thương pháp khó luyện thế nào.

Trời gian trôi qua, chớp mắt đã qua ba năm.

Trên luyện võ trường.

“Mẹ, ca luyện thương trong rừng, sao còn chưa về, sắp tới bữa trưa rồi” đứa bé gái cả mặt đỏ ửng hỏi mẫu thân Viên Lan.

“Anh con cả ngày luyện thương, cứ như là bị nghiện, nói với hắn cũng vô dụng” Viên Lan mỉm cười, con trai có thể khắc khổ nỗ lực đến vậy, làm mẹ đương nhiên là kiêu hãnh.

Hơn nữa thì ba năm nay, danh khí của Đằng Thanh Sơn ở Đằng gia trang mỗi lúc một lớn, rất nhiều chuyện càng đồn đại thì càng đi xa sự thật.

Như việc học chữ, các hảo hán trong tộc từ sáu tuổi trở đi phải bắt đầu học chữ. Tối thiểu phải học ba ngàn chữ cơ bản nhất.

Những đứa bé khác phải học mất mấy năm nhưng Đằng Thanh Sơn chỉ học một tháng đã biết.

Hay như nói luyện thương. Đằng Thanh Sơn tự nghĩ ra “Đoan đại thương”, kì thật chính là “Đại thương thung”. Những nhân vật tinh anh trong tộc như Đằng Vĩnh tương, Đằng Vĩnh Phàm; những người tạo nghệ trên thương pháp không tệ. Sau mấy tháng thử tập Đoan đại thương thì đều phát hiện là trên thương pháp đã có tiến bộ lớn. Thương pháp tựa hồ như là có linh tính vậy.

Lại như nói về khí lực. Đằng Thanh Sơn từ nhỏ khí lực đã mạnh, qua niên tế không lâu, lúc đó Đằng Thanh Sơn chín tuổi, không ngờ một hơi nâng lên cự thạch sáu trăm cân. Khiến cho người ta trợn mắt há mồm. Dù sao một “thiên tài” khác là Đằng Thanh Hổ lúc chín tuổi cũng mới nhấc nổi ba trăm cân.

Người ngoài trang nhắc tới Đằng Thanh Sơn cũng sẽ tán thưởng một tiếng “Lực mạnh vô cùng”.

Truyền thuyết về Đằng Thanh Sơn rất nhiều. Tóm lại ở Đằng gia trang, Đằng Thanh Sơn là thiên tài ngàn năm khó gặp.

Trong rừng.

Một thiếu niên áo vải cầm một Thanh Nam thương, ngẩng đầu nhìn lá vàng khô trên cây. Ba cước liên tục như chớp, đá lên ba gốc đại thụ xung quanh.

“Ông” đại thụ chấn động mạnh, rất nhiều lá cây từ trên cao rụng xuống.

Đợi đến chiếc lá đầu tiên rơi xuống còn cách đỉnh đầu ba thốn, Thanh Nam thương trong tay Đằng Nam Sơn liền động.

“Xoát”

Cả trường thương trong nháy mắt hóa thành ngàn vạn mũi tên, thương ảnh lướt qua trên không. Đỉnh đầu Đằng Thanh Sơn hoàn toàn bị thương ảnh bao trùm, Chì lát sau, toàn bộ lá rụng rơi xuống đất. Nếu có ai cẩn thận quan sát sẽ phát hiện mỗi lá rụng vừa rồi đều bị đâm thủng một lỗ nhỏ.

“Băng Quyền như tiễn, biến Băng Quyền trong Hình Ý ngũ hành quyền thành thương pháp “Như ảnh tùy hình”, không ngờ đến hôm nay mới hoàn toàn đại thành”

Tùy ý liếc nhìn một gốc đại thụ ở bên cạnh.

Khẽ rung trường thương, trường thương đâm ra như chớp.

“Phốc” Đâm chết một con sâu trên thân đại thụ nhưng vỏ cây không một vết xước.

Hiển nhiên, ngay trong chớp mắt khi Đằng Thanh Sơn đâm chết con sâu thì trường thương đã thu lại, hoàn toàn không chạm đến vỏ cây. Loại lực khống chế tinh chuẩn chính xác như vậy, nếu như bọn Đằng Vĩnh Phàm thấy được thì sợ rằng sẽ vô cùng kinh ngạc. Thương thuật cỡ này trong mắt bọn họ, thì đã là đạt tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng trong mắt Đằng Thanh Sơn thì nó vẫn chưa là gì.

“Nội gia quyền tiền bối đã nói qua, luyện thương cần cả đời.

Quả thật không sai, thương pháp quả thật rất khó! Gọi là nhân thương hợp nhất chỉ là cơ sở của cao thủ thương pháp mà thôi.

Hình Ý ngũ hành quyền diễn hóa thành Ngũ Hành thương pháp, cho tới giờ ta mới chỉ diễn hóa Băng Quyền thành “Như Ảnh tùy hình” thương pháp, diễn hóa Hoành quyền thành “Hỗn Nguyên nhất khí” thương pháp”

Hoành quyền thuộc tính là thổ, là quyền pháp phòng ngự duy nhất trong Ngũ hành quyền.

Thương pháp “Hỗn Nguyên nhất khí” cũng là thương thuật phòng ngự.

Thương thuật của Đằng Thanh Sơn không có chiêu thức cố định. Vô luận là Thái cực quyền, Hình Ý quyền, Bát quái chưởng, khi đạt tới đỉnh thì đều là xem trọng ý cảnh. Đạt tới Ý cảnh thì mỗi một quyền đều có uy lực rất lớn.

Thương pháp cũng giống như vậy.

Thương pháp “Như Ý tùy hình”, ý cảnh ẩn chứa trong đó chính là ý cảnh của Băng quyền. Chuyển hóa ý cảnh của quyền pháp vào thương pháp cực khó.

Đằng Thanh Sơn hao tốn hết ba năm công phu mới thành công được hai chiêu.

Có thể nói là chỉ trong suốt ba năm mà Đằng Thanh Sơn luyện thành hai chiêu là do trước đây hắn đã là tông sư Hình ý quyền.

“Nhất thốn trường nhất thốn cường, ý cảnh giống nhau, dùng thương thi triển uy lực lớn hơn nhiều” trong lòng Đằng Thanh Sơn suy nghĩ “Hai chiêu này, một phòng ngự, một công kích. Thương pháp mới thành, cũng phải thí nghiệm một chút” Sau đó Đằng Thanh Sơn quay người đi về nhà. Bây giờ đến lúc ăn cơm trưa rồi.

——————————–