Chương 342: Khiêu Chiến

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vù!

Mảnh vải rơi xuống một bên, lộ ra một khối thạch điêu giống như ngọc bích màu xanh lục tạo hình mà thành. Trên bức điêu khắc phủ pháp, không quản là bên trái hay phía bên phải ‘Đạo’ tự, đều có thể khiến cho Đằng Thanh Sơn cảm thấy như có một thanh búa lớn bổ tới trước mắt. Cổ khí thế bức người kia có thể rõ ràng cảm giác được.

“Quả thật là thức thứ mười một!” Đằng Thanh Sơn trong lòng mừng thầm.

Căn cứ trên hiểu biết về ‘Khai Sơn Tam Thập Lục Thức’, Đằng Thanh Sơn phán định, trong ba mươi sáu thức, chia làm mười hai thức đầu, mười hai thức giữa, mười hai thức sau, và càng lúc càng thâm ảo. Mà từ Vân Mộng Cổ thành Mục gia, Đằng Thanh Sơn có được sáu bức thạch điêu, trong đó thực sự có ‘thức thứ mười hai’.

– Đây là thức thứ mười một, hơn nữa còn có thức thứ mười hai kia, vừa vặn là hai thức cuối cùng trong mười hai thức đầu, ẩn chứa ‘Thổ Hành Chi Đạo’ cùng ‘Kim Hành Chi Đạo’ cũng là bộ phận cao thâm nhất.

– Một khi ta nghiên cứu thấu triệt, hoàn toàn có thể sáng chế quyền thứ chín trong ‘Thổ Hành Chi Quyền’, bước vào Hư Cảnh.

Đằng Thanh Sơn nhìn thức thứ mười một này như có được chí bảo trong tay!

Thạch điêu không phải là càng thâm ảo càng tốt, mà thích hợp với chính bản thân mình mới là tốt nhất.

– Phó Đao.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại.

– Hiện tại thế cục như thế nào?

– Tin tức mới nhất trong hai ngày nay, chỉ có các gia tộc chung quanh Ngưu Đầu Sơn mới có thể bằng tốc độ nhanh nhất điều quân đội đến đây.

Phó Đao đạm cười nói:

– Còn có không ít quân đội của các gia tộc khác đang trên đường tới. Ta phỏng chừng, đợi đến cuối ngày, quân đội khắp nơi mới có thể tụ tập.

– Hơn nữa, hôm nay các đại gia tộc đều đã đến. Hỏa Lưu Thiết quặng mỏ làm cho người ta thèm đỏ mắt, chẳng qua Đông Hoa Vực chúng ta cũng không có một gia tộc nào có thể độc chiếm được. Một khi có một gia tộc nào đó chiếm trước Hỏa Lưu Thiết quặng mỏ, tuyệt đối sẽ bị những gia tộc khác liên hợp công kích.

– Cho nên, Phó gia chúng ta nghĩ rằng, biện pháp tốt nhất chính là yên lặng chờ xem tình hình như thế nào, sau sẽ đục nước béo cò.

Phó Đao cười.

– Nói không chừng, Phó gia chúng ta có thể chiếm được lợi ích lớn.

Phó Đao cũng rất tự tin.

Chính hắn cũng là tiên thiên Kim Đan Võ Thánh, mà hắn lại biết rõ thực lực của Đằng Thanh Sơn… Đằng Thanh Sơn tuy nói là tiên thiên Kim Đan Võ Thánh, nhưng trong suy nghĩ của Phó Đao, một mình Đằng Thanh Sơn đủ để chiến đấu được với bảy tám tiên thiên Kim Đan Võ Thánh! Đằng Thanh Sơn hiện chính là con bài trọng yếu cuối cùng của Phó gia bọn hắn.

– Hiện tại đã không còn việc gì, Phó Đao… Từ đêm nay trở đi, ta bế quan tĩnh tu, nếu không có sự tình quan trọng, đừng tới quấy rầy ta.

Đằng Thanh Sơn nói.

– Được.

Phó Đao sau khi đáp ứng, đồng thời trong lòng than thở, không hổ là siêu cấp cường giả, tại trong quân doanh cũng không ngừng khắc khổ tu luyện.

Bên trong một lều lớn tại quân doanh của quân đội Nghiêm gia.

Trong trướng, sáu người chia làm hai bên ngồi xuống đối diện nhau. Một trong ba người bên trái chính là Nghiêm Bạch Thú, cầm đầu Nghiêm gia cao tầng, mà phía bên phải một loạt ba người, còn lại là Hạ Hầu An cầm đầu họ Hạ Hầu gia tộc cao tầng. Giờ phút này, nhân viên cao tầng của hai đại gia tộc cũng đang nghị luận.

– Nghiêm lão ca, không phải chỉ là một Đằng Thanh Sơn được Phó gia mời về thôi sao? Không mời được hắn thì đã sao, ngươi không cần lo lắng. Ngay lúc đầu ta đã nói, dùng ba bức thạch điêu để mời một người, hắn không đủ tư cách!

Trong đám người của Hạ Hầu gia tộc, vị hán tử râu rậm ngồi ở vị thứ hai cười nhạo nói:

– Đằng Thanh Sơn này, không biết từ địa phương nào nổi lên? Xuất đạo tới nay, trong thiên hạ đồn đãi hắn từng đánh thắng Phó Đao, rồi sau đó, xông vào Đổng phủ bắt Đổng Triết Tử. Vẻn vẹn chỉ có hai chiến tích này thôi.

– Bắt Đổng Triết Tử, là có thể chứng minh thực lực Đằng Thanh Sơn. Nhưng hắn cũng chỉ là một cước đá bay tiên thiên Thực Đan Võ Thánh thôi. Tiên Thiên Kim Đan cường giả phần lớn đều có thể làm được. Một trận chiến như vậy, chỉ có thể khẳng định hắn là tiên thiên Kim Đan Võ Thánh.

– Mọi người kinh hãi người tên Đằng Thanh Sơn này, không phải chỉ bởi vì Phó Đao gọi Đằng Thanh Sơn là “Tiên sinh” sao? Đâu có nghĩa Đằng Thanh Sơn là nhân vật đỉnh cao trong tầng thứ tiên thiên Kim Đan Võ Thánh.

– Hơn nữa hắn cùng Phó Đao đánh một trận, có ai chứng kiến? Không ai chứng kiến!

Hán tử râu rậm cười lạnh hai tiếng.

– Không ai chứng kiến, vậy ai biết, thực lực của Đằng Thanh Sơn này như thế nào? Nói không chừng… Đằng Thanh Sơn này có ân đối với Phó Đao, Phó Đao mới tôn kính như thế. Ngoại trừ Phó Đao, hắn đã đánh bại được ai trong các tiên thiên Kim Đan Võ Thánh nữa không?

– Nữ Võ Thánh? Bắc Hàn Vực Thiết Kiếm Võ Thánh? Nam Sơn Vực Huyết Phủ Võ Thánh? Hay vị Tây Thang Vực Tối Cường Húc Nhật Võ Thánh kia?

– Hừ, hắn một người cũng chưa từng đánh bại! Mọi người làm gì đưa hắn lên cao như vậy.

Hán tử râu rậm của Hạ Hầu gia tộc rất tùy ý nói.

Trận chiến Đằng Thanh Sơn cùng Húc Nhật Võ Thánh Mục Vọng, đồng dạng không mấy người biết.

– Tam Đệ.

Ngồi ở vị trí đầu bên phía Hạ Hầu gia tộc, nam tử độc nhãn lạnh lùng trịnh trọng nói:

– Thiết nghĩ không thể xem thường tên Đằng Thanh Sơn kia, không quản như thế nào, trải qua xác định của chúng ta, bên trong Sát Thủ Đường, người được xưng là ‘Tối Cường Võ Thánh’, mười thành thì có tám chín phần chính là Đằng Thanh Sơn. Có thể được Sát Thủ Đường xưng là Tối Cường Võ Thánh, sao lại có thể khinh thường?

– Đại ca, ngươi nói lời này không đúng rồi.

Hán tử râu rậm lập tức trừng mắt nói:

– Đầu tiên, Tối Cường Võ Thánh không chắc chắn là Đằng Thanh Sơn. Chỉ là do chúng ta phỏng đoán, dù sao Sát Thủ Đường cũng không công khai thân phận sát thủ. Thứ hai, thực lực mạnh hay yếu, không phải căn cứ lời đồn đãi do thiên hạ thổi phồng, mà là thực lực đánh ra!

– Để nhận biết mạnh hay yếu, cần nhờ vào nắm tay, dựa vào chiến tích để chứng minh.

Hán tử râu rậm cười nhạo nói:

– Nghe những lời đồn bậy, thì như thế nào?

– Thực lực Đằng Thanh Sơn như thế nào, hiện còn không biết, mọi người không cần nâng cao sĩ khí người khác, diệt uy phong của chính mình.

Ngân phát lão giả (lão già tóc bạc) ngồi ở vị thứ ba bên phía Nghiêm gia cười nói:

– Hơn nữa, lần này Thiết Kiếm Võ Thánh cũng ở bên phía chúng ta. Thiết Kiếm Võ Thánh là đệ nhất Võ Thánh tại Bắc Hàn Vực. Có Thiết Kiếm Võ Thánh ở đây, còn sợ gì Đằng Thanh Sơn?

– Ân.

– Đúng, Thiết Kiếm Võ Thánh đánh bại Phó Đao không khó. Thiết Kiếm Võ Thánh so với Đằng Thanh Sơn, cho dù Đằng Thanh Sơn có lợi hại thế nào đi nữa, phỏng chừng cũng không khác biệt mấy.

– Đằng Thanh Sơn này, dù sao chưa bao giờ đánh bại nữ Võ Thánh, Thiết Kiếm Võ Thánh trong bốn người bọn họ. Đằng Thanh Sơn kia phỏng chừng thực lực nhiều nhất là cùng Thiết Kiếm Võ Thánh bọn họ không sai biệt lắm, mới được xưng Tối Cường Võ Thánh.

Tại đây, Nghiêm gia cùng Hạ Hầu gia sáu người cũng đàm luận. Hôm nay trong bốn khu vực trên Đoan Mộc đại lục này, Đông Hoa Vực nữ Võ Thánh, Tây Thang Vực Húc Nhật Võ Thánh, Nam Sơn Vực Huyết Phủ Võ Thánh, Bắc Hàn Vực Thiết Kiếm Võ Thánh. Tứ đại Võ Thánh, xem như đệ nhất Võ Thánh đại diện cho tứ đại khu vực, chẳng qua… Trong bốn người này, lại lấy Húc Nhật Võ Thánh là Tối Cường. Cho nên Húc Nhật Võ Thánh được xưng là thiên hạ đệ nhất Võ Thánh.

– Thiết Kiếm Võ Thánh khi nào thì đến?

Nghiêm Bạch Thú mở miệng nói.

– Theo lý thuyết, trong hai ngày này, có thể là sớm hoặc muộn hơn một chút. Cường giả bậc này, cũng không ngoan ngoãn nghe ta sai khiến.

Hạ Hầu gia gia chủ lạnh nhạt nói, đột nhiên, hắn quay đầu, cùng nam tử độc nhãn nhìn về phía cửa của lều lớn.

Trong trướng, sáu người cũng an tĩnh lại.

– Bẩm gia chủ, Thiết Kiếm Võ Thánh đến.

Thanh âm từ phía bên ngoài truyền đến.

– Ha ha, mới nói đã đến rồi.

Nghiêm Bạch Thú nở nụ cười.

– Các vị, cùng ta đi nghênh đón Thiết Kiếm Võ Thánh chứ.

Không bao lâu, một đám sáu người Nghiêm Bạch Thú cùng một vị trung niên nhân lạnh lùng, hai bên tóc mai đã có sợi bạc, đi vào bên trong lều lớn. Vị nam tử trung niên lạnh lùng này mặc một thân áo da dầy màu bạc, sau lưng đeo một thanh thiết kiếm to lớn, cả thân kiếm toàn một màu đen. Mà cặp mắt của ông ta càng thêm lợi hại, sắc bén như kiếm.

Người này chính là nhân vật chói sáng nhất trong Thiên Phong gia tộc hiện nay.

Thiên Phong Chiến Thần cực kỳ coi trọng đệ tử đời sau. Húc Nhật thương thành Mục gia cùng Thiên Phong gia tộc, hai đại gia tộc lớn mạnh như vậy đương nhiên cũng vô cùng coi trọng cường giả thiên tài trong gia tộc. Tại Mục gia, Vân Mộng Chiến Thần rất coi trọng đại trưởng lão “Mục Vọng”, hy vọng Mục Vọng có thể đột phá đạt đến Hư Cảnh trở thành Chiến Thần.

Như vậy… Húc Nhật thương thành có thể lại huy hoàng thêm ba đến bốn trăm năm nữa, không cần cúi đầu rút cổ làm việc.

Thiên Phong gia tộc cũng đồng dạng như vậy, bọn họ ký thác toàn bộ niềm tin vào Thiết Kiếm Võ Thánh, hy vọng hắn có thể đạt tới Hư Cảnh. Mà Thiết Kiếm Võ Thánh quả thật cũng rất mạnh, ngoại trừ hơn mười năm trước thua ở trên tay Húc Nhật Võ Thánh Mục Vọng.

Ngoài ra, chưa từng có kẻ nào có thể đánh bại được hắn. Hơn nữa mười mấy năm khổ tu, lấy thiên phú của hắn… Sớm đã có tiến bộ vượt bậc.

Thiết Kiếm Võ Thánh một mực mong muốn có thể cùng Húc Nhật Võ Thánh đánh lại một trận nữa, để xem ai mạnh hơn ai! Nhưng mà Húc Nhật Võ Thánh rất ít khi ra khỏi Vân Mộng Cổ thành, căn bản rất khó có cơ hội.

– Các vị, ngồi đi.

Thiết Kiếm Võ Thánh ngồi ở ghế chủ tọa trung ương.

Nghiêm gia gia tộc cùng Hạ Hầu gia tộc còn lại là giống như cũ, chia làm hai bên ngồi xuống.

– Lần này Hỏa Lưu Thiết quặng mỏ hiện thế, tầm quan trọng không cần nói nhiều. Nhiều năm qua như vậy, Hỏa Lưu Thiết cơ hồ phần lớn đều nằm trong tay Thiên Phong gia tộc chúng ta. Nhưng mà, Hỏa Lưu Thiết quặng mỏ này, Thiên Phong gia tộc còn cần nhiều hơn nữa. Do vậy, Thiên Phong gia tộc sẽ toàn lực giúp đõ hai gia tộc các ngươi đoạt được Hỏa Lưu Thiết quặng mỏ. Cho nên, sau khi chiếm được quặng mỏ, sẽ phân chia… Hai gia tộc các ngươi cũng là hao phí đại khí lực, còn quặng mỏ lại phi thường lớn. Thiên Phong gia tộc chúng ta sẽ lấy sáu thành, hai gia tộc các ngươi mỗi nhà lấy hai thành. Hai thành Hỏa Lưu Thiết quặng mỏ, đủ để cho hai gia tộc các ngươi trở nên lớn mạnh hơn nhiều. Hai gia tộc các ngươi không có ý kiến gì chứ?

Thiết Kiếm Võ Thánh ánh mắt như lợi kiếm đảo quanh qua sáu người phía dưới.

Để cho hai gia tộc phân biệt đứng ra tranh giành, nhưng Thiên Phong gia tộc lại chiếm đến sáu thành, cường thế có thể tưởng tượng.

Đương nhiên không ai có ý kiến. Nghiêm Bạch Thú nhíu mày nói:

– Chúng ta Nghiêm gia cùng Hạ Hầu gia quân đội liên thủ, tự nhiên có tư cách đoạt được Hỏa Lưu Thiết quặng mỏ. Nhưng chúng ta đang lo lắng là… Tiên thiên Kim Đan Võ Thánh, đặc biệt do Phó gia mời đến người tên là ‘Đằng Thanh Sơn’ kia; Đằng Thanh Sơn này quá mức thần bí, không ai biết nguồn gốc của hắn, hơn nữa trong Sát Thủ Đường cũng có một danh hiệu Võ Thánh là “Tối Cường Võ Thánh”, chúng ta nghĩ chính là Đằng Thanh Sơn này.

– Điểm ấy đơn giản.

Thiết Kiếm Võ Thánh phân phó nói:

– Nghiêm Bạch Thú, lệnh cho người của ngươi đưa một phong thiếp đi đến Phó gia, nói rằng, ta muốn cùng với Đằng Thanh Sơn luận bàn tỷ thímột phen. Thời gian địa điểm là sáng sớm ngày mai, tại Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc trong Ngưu Đầu Sơn.

Khiêu chiến?

Ở đây mọi người đều kinh hãi.

– Tiên sinh muốn khiêu chiến, chuyện này nhưng…

Hạ Hầu gia chủ liền nói.

– Ta đi chuyến này, một là muốn cùng cường giả như hắn luận bàn tỷ thí, hai là cũng muốn tìm hiểu nguồn gốc của hắn. Biết rõ thực lực của hắn, chúng ta mới có thể định ra sách lược tốt nhất. Nếu thực lực của hắn bình thường, hoàn toàn là tin đồn nhảm, ra vẻ thần bí để thiên hạ thổi phồng lên, đến lúc đó tranh giành Hỏa Lưu Thiết quặng mỏ tựu không cần để ý đến hắn.

Thiết Kiếm Võ Thánh lạnh nhạt nói.

Cửa chính trước quân doanh Phó gia.

Đông! Đông! Đông!

Tiếng chân chiến thú chấn động mặt đất, hơn mười con đà thú chạy nhanh mà đến, cầm đầu là một người cưỡi một con chiến hống một sừng.

“Ngao ngô”. Cả đám cùng kéo động dây cương, chiến cuồng, đà thú cũng lập tức ngừng lại.

Thương thương thương!

Các quân sĩ bảo vệ bên phía Phó gia, đồng loạt cầm trong tay trường thương giống nhau, mũi của trường thương san sát, phản xạ hàn quang lạnh lẽo, chỉ về hướng một đám kỵ sĩ phía xa này.

– Người tới là ai?

Thủ vệ cầm đầu đội quân sĩ quát to.

Người cưỡi trên chiến cuồng kỵ sĩ, tại phía trên lưng chiến cuồng cao giọng nói:

– Phụng lệnh Thiết Kiếm Võ Thánh, chúng ta tới đưa chiến thư, mời Võ Thánh Đằng tiên sinh sáng sớm ngày mai, đến Hỏa Giám Thiết Hạp Cốc trong Ngưu Đầu Sơn tỷ thí.

Thanh âm cuồn cuộn, giống như tiếng sấm quanh quẩn tại trong quân doanh, âm thanh lớn khiến ngàn vạn người đều nghe được.

– Không tiễn.

Đám kỵ sĩ đem khiêu chiến thư cho các quân sĩ bảo vệ, sau đó dẫn dắt các kỵ sĩ dưới trướng gào thét mà đi.

Cả quân doanh Phó gia đều nghị luận. Phó Đao lần đầu tiên từ trước đến nay đến trước lều lớn Đằng Thanh Sơn.

– Tiên sinh, tiên sinh.

Phó Đao mở cửa lều lớn.

Đằng Thanh Sơn đang trong lều lớn luyện quyền.

– Chuyện gì?

Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nói:

– Ta nói rồi. Không có chuyện trọng đại, không cần đến quấy rầy ta.

– Chuyện Thiết Kiếm Võ Thánh đến khiêu chiến, tiên sinh có nghe chứ?

Phó Đao lập tức hỏi. Trong đầu Phó Đao xem ra, đây chính là đại sự vô cùng lớn.

Đằng Thanh Sơn nhướng mày.

Lúc trước chưa đột phá, mới đang là cương kình trung kỳ, lực lượng đánh ra là một trăm hai mươi vạn cân phối hợp với Ngũ Hành Thương pháp có thể đánh bại Húc Nhật Võ Thánh. Hiện đã đạt tới cương kình hậu kỳ, Đằng Thanh Sơn lập tức đều có thể đánh bại Lục Túc Đao Trì!

Một tên Thiết Kiếm Võ Thánh?

Có thể tính là gì.

– Có nghe được, sáng mai, ta sẽ đi đến Ngưu Đầu Sơn, đem cái tên Thiết Kiếm Võ Thánh kia đánh bay là được.

Đằng Thanh Sơn đạm mạc nói:

– Tốt lắm, giờ ngươi đi ra ngoài đi.