Chương 85:Chương 38: Mệnh Lệnh!

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Hai mươi tháng sáu sẽ tuyển mộ người mới, cho nên qua mấy ngày nữa sẽ xác định ra tám Bách Phu trưởng yếu nhất. Thanh Hổ đại ca, ta rất lo lắng cho ngươi đó” Gia Cát Vân cười chọc. Đằng Thanh Hổ lại rất tự tin “Thiếu tông chủ, qua mấy ngày nữa, tỉ thí bắt đầu, ngươi xem sẽ biết!”

“Ồ?” Gia Cát Vân kinh ngạc quay đầu nhìn Đằng Thanh Sơn.

Trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ vẻ tươi cười.

Thật lực của biểu ca, hắn là người biết rõ nhất, thắng không được những Bách Phu trưởng xuất sắc nhưng cũng ở mức trung bình khá.

Những ngày tiếp theo, giữa các Bách Phu trưởng với nhau, giữa các Ngũ Phu trưởng với nhau đều bắt đầu các vòng tỉ thí. Từng trận tỉ thí giữa các cao thủ khiến giáo trường náo nhiệt phi thường. Đằng Thanh Hổ là Ngũ Phu trưởng thăng lên Bách Phu trưởng, tự nhiên rất nhiều Bách Phu trưởng cho hắn là trái thị mềm.

Cho nên tỉ thí vừa bắt đầu đã có người khiêu chiến Đằng Thanh Hổ.

Còn Đằng Thanh Hổ nhờ vào hai chiêu “Hỏa thượng kiêu du” hung tàn và “Hỏa trung thủ lật” âm hiểm, phi thường nhanh gọn một mạch thắng liên tiếp ba Bách Phu trưởng. Các Bách Phu trưởng lập tức hiểu ra Đằng Thanh Hổ không dễ chọc.

Buổi chiều ngày hè vẫn hanh nóng.

Ký Hồng vẫn bộ hắc bào đến ngoài cửa thư phòng tông chủ “Gia Cát Nguyên Hồng”. Vừa đến bên cửa từ trong thư phòng đã truyền ra thanh âm “Nhị sư bá vào đi”

Đẩy cửa tiến vào.

Gia Cát Nguyên Hồng đang cầm xem một tờ giấy.

“Tông chủ, ngươi tìm ta gấp như vậy có chuyện gì?” Ký Hồng hỏi.

Gia Cát Nguyên Hồng cười nhạt nói “Đứa con thứ chín của người bạn tốt “Chu Đồng” của ta nhờ ta một việc”

“Chu Đồng, Chu tài thần ở Dương Châu?” Ký Hồng hơi kinh ngạc. Trong thiên hạ Dương Châu diêm thương và Vũ Châu thương nổi danh nhất. Nếu như nói vô số năm lại đây, trong thiên hạ thương nhân nào danh khí lớn nhất. Vậy không nghi ngờ gì nữa chính là Phạm tài thần “Phạm Lễ” phú giáp thiên hạ hơn ba ngàn năm trước.

Đương nhiên Phạm Lễ chết lâu rồi!

Hiện tại trong thiên hạ, nổi danh nhất không cần nghi ngờ chính là Dương Châu đệ nhất nhân Chu Đồng. Nếu nói Chu Đồng rốt cuộc có bao nhiêu tiền, có lẽ không ai nói rõ được.

Cha của Chu Đồng chỉ có thể xem là một tiểu thương nhân. Chu Đồng lúc mười tuổi đã mở “Phượng Dương tửu lâu”. Chỉ gần ba năm, Phượng Dương tửu lâu đã rải khắp Dương Châu, thu cho hắn rất nhiều tiền tài. Trên cơ sở đó, Chu Đồng bắt đầu từng bước thâm nhập các ngành nghề.

Chu Đồng làm việc có quy củ.

Từng bước một, mỗi lần chỉ làm một ngành nghề, đến khi thành công ở ngành nghề đó xong mới thâm nhập vào ngành nghề mới.

Qua sáu mươi năm, gia tài của Chu Đồng nhiều vô kể.

Chỗ ghê gớm nhất chính là…

Chu Đồng, kẻ được xưng là “tài thần”, bản thân còn là tiên thiên cường giả. Cùng lúc hao phí rất nhiều tinh lực để kinh doanh còn có thể trở thành tiên thiên cường giả, ngay đến Gia Cát Nguyên Hồng cũng phải tán thưởng không thôi, bội phục không hết!

Người trong thiên hạ sùng bái Chu Đồng quá nhiều.

Quê quán của Chu Đồng nằm trong phạm vi thế lực của Thanh Hồ Đảo. Có chuyện gì, con của hắn sao không nhờ Thanh Hồ Đảo giúp mà lại nhờ chúng ta?” Ký Hồng nghi hoặc nói.

Đối với Chu Đồng người được xưng là “Thiên hạ đệ nhất phú thương” dù là Quy Nguyên tông cũng phải trịnh trọng đối đãi.

“Ha ha, vị tài thần này, thiên phú kinh doanh của hắn trong lịch sử e rằng không ai có thể so sánh được. Nhưng có vô tận tiền tài, hắn cũng có chỗ khó xử!” Gia Cát Nguyên Hồng cười nói “Hắn có mười sáu đứa con trai! Con gái không nói, gả ra ngoài, cho ít của hồi môn là được. Nhưng con trai khó xử lý. Hắn làm cha thông minh tuyệt đỉnh, mười sáu đứa con từng người đều rất giỏi. Tài sản vô tận của Chu Đồng chia làm sao? Ai cũng muốn tranh làm gia chủ của Chu gia”

Ký Hồng liền cười “Chia tài sản? Ha ha… lý thú! Tông phái lớn có tranh đoạt tông chủ. Chu gia nhà hắn cũng có tranh đoạt gia chủ!”

Một đại gia tộc khẳng định chỉ có một người con trai kế thừa vị trí gia chủ. Một khi kế thừa vị trí gia chủ, vậy có gần như tuyệt đại đa số tài sản. Còn những đứa con khác chỉ được chia cho rất ít.

Đương nhiên, với tài sản của Chu Đồng mà nói, dù rất ít cũng đã là rất nhiều rồi.

Nhưng những đứa con này có mấy người tự biết đủ? Lòng tham của con người rất đáng sợ. Dù miệng nói không tham nhưng trong lòng có mấy người buông được gia tài ức vạn, không quan tâm?

“Tông chủ, Chu Đồng là tiên thiên cường giả, tuổi thọ rất dài, không cần lo lắng những chuyện đó chứ” Ký Hồng nói.

“Người không lo xa tất có lo gần! Hơn nữa vị tài thần này đối với việc thu bạc đã không còn hứng thú. Hắn chuẩn bị dồn sức lực trí tuệ nghiên cứu võ đạo nên mới phải chọn người kế thừa” Gia Cát Nguyên Hồng nói “Mười sáu đứa con trai hắn mỗi người đều rất thông minh. Chu Đồng định ra quy củ, cho mỗi đứa con một khoản tiền, thời gian mười năm. Ai sau mười năm kiếm được nhiều nhất người đó sẽ là gia chủ!”

Ký Hồng cười nói “Cách này thật ngốc. Chu Đồng không sợ có vài môn phái nhúng tay vào cuộc tranh giành gia chủ nhà hắn, ngầm hỗ trợ một đứa nào đó?”

“Ngốc? Một tài thần mười tuổi đã kiếm được trăm vạn lượng bạc mà ngốc, trong thiên hạ chẳng còn ai thông minh” Gia Cát Nguyên Hồng cười nhạt.

Ký Hồng không khỏi lúng túng.

Đích xác trong thiên hạ ai dám nói Chu Đồng ngốc? Dù Chu Đồng có làm một việc ngốc, khẳng định cũng có người nói việc Chu Đồng làm còn có thâm ý khác, người bình thường không thể hiểu.

“Đứa con thứ chín của hắn nhờ tông chủ làm việc gì?” Ký Hồng nghi hoặc nói.

“Hắn nhờ ta phái vài cao thủ, giúp hắn bảo hộ một chuyến hàng!” Gia Cát Nguyên Hồng nói “tiền thuê mười vạn lượng bạc!”

Giá tiền này mời cao thủ Quy Nguyên tông hoàn toàn không cao.

“Tông chủ, ngươi có đáp ứng không?” Ký Hồng hỏi.

Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu “Năm xưa ta đi bái phỏng Chu Đồng đã gặp qua mười sáu đứa con của hắn, đều là những nhân vật lợi hại. Đứa con thứ chín giao thiệp khá tốt, là một người nhìn như còn trẻ nhưng thực tế tâm cơ… rất thâm trầm. Ta cảm giác gia chủ tương lai của Chu gia nên là một trong ba đứa, đứa con trưởng, đứa thứ chín và thứ mười ba.

Trí tuệ của Gia Cát Nguyên Hồng ở Cửu Châu này còn ai không biết?

“Giúp hắn một chuyến, đối với chúng ta không có gì xấu” Gia Cát Nguyên Hồng cười nhạt “Tỉ thí Bách Phu trưởng mấy ngày trước, ngươi có xem ha?”

“Ừm, xem” Ký Hồng gật đầu.

“Có thấy thương pháp của Đằng Thanh Hổ, biểu ca Đằng Thanh Sơn không?” Gia Cát Nguyên Hồng cười nói.

“Hử?” Ký Hồng kinh ngạc “Đằng Thanh Hổ có hai chiêu lợi hại, một chiêu cuồng bạo hung ác, chiêu kia quỷ dị âm hiểm, sao vậy? Nhưng Quy Nguyên tông ta không có thương pháp nào giống vậy”

“Ta lại nhắc nhở thêm một câu, ta từng cho Đằng Thanh Sơn một bản “Liệt hỏa thương quyết”” Gia Cát Nguyên Hồng nói.

“”Liệt Hỏa thương quyết”, cấp Đằng Thanh Sơn? “Liệt Hỏa thương quyết” ta đã xem qua, có chín chín tám mốt chiếu, uy lực bình thường” Ký Hồng có chút ngập ngừng, lập tức mắt sáng lên “Tông chủ, ngươi nói Đằng Thanh Sơn lấy thương quyết…”

Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu “”Liệt Hỏa thương quyết” mỗi chiêu uy lực bình thường. Nhưng hai chiêu của Đằng Thanh Hổ, ta xác định, là từ trong “Liệt Hỏa thương quyết” dung hợp sáng tạo ra! Chẳng qua Đằng Thanh Hổ thật lực bình thường, chỉ học được hai chiêu. Ta phỏng đoán, thương pháp do chính Đằng Thanh Sơn dung hợp lĩnh ngộ “Liệt Hỏa thương quyết” mà sáng tạo ra không chỉ có hai chiêu. Hơn nữa uy lực chiêu thức so với Đằng Thanh Hổ thi triển còn lớn hơn nữa!”

Ánh mắt của Gia Cát Nguyên Hồng rất độc, xem Bách Phu trưởng tỉ thí, nhìn chiêu số của Đằng Thanh Hổ liền đoán ra.

“Dung hợp “Liệt Hỏa thương quyết” rồi sáng tạo ra thương pháp lợi hại hơn? Hơn nữa chỉ ngắn ngủi trong mấy tháng, việc này…” Ký Hồng lắc đầu cười khổ “Ta không dám tin, Đằng Thanh Sơn đạt tới trình độ này!”

“Nhị sư bá” Gia Cát Nguyên Hồng mở miệng.

Ký Hồng khẽ cúi người.

“Lần này, việc hộ tống chuyển hàng của vị Cửu thiếu gia “Chu Sùng Thạch” giao cho Đằng Thanh Sơn! Nói hắn chọn ra hai Bách Phu trưởng cùng với hai tiểu đội, mỗi đội mười Hắc Giáp quân!” Gia Cát Nguyên Hồng cười nhạt “Mười vạn lượng bạc, ta phái Đằng Thanh Sơn mang theo nhân mã, vị Cửu thiếu gia coi như lời rồi”

“Vị Cửu thiếu gia này ta sẽ báo tin, để hắn sáng sớm ngày mốt dẫn người đến cửa Bắc quân doanh Hắc Giáp quân đợi” Gia Cát Nguyên Hồng lại bổ sung.

“Dạ” Ký Hồng lĩnh mệnh, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn phía quân doanh của Hắc Giáp quân “Ngắn ngủi mấy tháng có thể sáng tạo ra thương pháp như thế! Đánh giá trước đây của ta vẫn còn thấp! Xem ra không lâu nữa, Quy Nguyên tông ta có thể xuất hiện một thiên tài đồng thời bài danh trong “Tiềm Long Bảng” và “Địa Bảng” rồi”

Quy Nguyên tông không có ai có thể liệt danh trong “Tiềm Long Bảng”, còn như “Địa Bảng” cũng đồng dạng không có.

Một người muốn đồng thời bài danh trong cả hai bảng cũng tương đương với trước ba mươi tuổi phải liệt danh trong “Địa Bảng”! Điều kiện như thế quá khó khăn. Trong thiên hạ có quá nhiều người, đương nhiên người có thiên phú và nghị lực rất nhiều. Gia Cát Vân chỉ xem như thiên tài của Quy Nguyên tông. Ở cả Dương Châu này, vẫn có người thiên phú hơn hắn, chứ không cần nói đến cả Cửu Châu.

Có thể đồng thời bài danh “Địa Bảng” và “Tiềm Long Bảng” tương đương danh chấn cả Cửu Châu.

Buổi luyện sáng, trên giáo trường.

Đằng Thanh Sơn vừa nhận được mệnh lệnh từ Ký Hồng, đứng trước mặt nhân mã lạnh giọng nói “Bách Phu trưởng Đỗ Hồng, Đằng Thanh Hổ, các ngươi mỗi người từ thuộc hạ của mình chọn ra một tiểu mười người. Sáng sớm ngày mai cùng ta xuất phát đến Sở quận!”

Theo mệnh lệnh của Thống Lĩnh, tự mình phải chọn hai Bách Phu trưởng. Đỗ Hồng lớn tuổi nhất có kinh nghiệm, mà lần này có chính mình trong đó, cũng có thể cho biểu ca “Thanh Hổ” được rèn luyện. Cho nên mới chọn ra hai vị Bách Phu trưởng này.

“Dạ”

Đỗ Hồng, Đằng Thanh Hổ hai người khom người lĩnh mệnh, sau đó lập tức chọn từ dưới trướng một tiểu đội mười người.

“Không ngờ mới về chưa lâu, còn không kịp xem tuyển người mới đã phải ra đi!” Đằng Thanh Sơn tuy nghĩ như vậy nhưng trong lòng rất mong chờ. Sở quận ở phía Bắc của cả Dương Châu, từ Giang Ninh quận đến Sở quận mất hai ngàm dặm lộ trình. Bởi vì phải áp tải hàng, mỗi ngày có thể đi hai trăm dặm đã coi như không tệ rồi.

“Thanh Sơn huynh đệ, đi Sở quận?”

Đỗ Hồng và Đằng Thanh Hổ đi tới, nhỏ giọng nói.

“Ừ, là giúp áp tải hàng hóa. Lão Đỗ, trên đường này có nguy hiểm không?” Đằng Thanh Sơn dò hỏi.

“Mời Hắc Giáp quân chúng ta áp giải hàng đều là làm ăn lớn! Phiền phức không nhỏ. Hơn nữa từ Giang Ninh quận chúng ta đến Sở quận, gần hai ngàn dặm lộ trình, trên đường còn phải đi qua nơi hỗn loạn nhất là Từ Dương quận! Phiền toái khẳng định không nhỏ” Đỗ Hồng nhăn mày.

Đằng Thanh Sơn dõi nhìn phía Bắc.

Nguy hiểm?

Đằng Thanh Sơn không sợ bất kì nguy hiểm gì. Đến thế giới này, hắn trước giờ vẫn luôn ở trong Giang Ninh quận, cuối cùng có thể lăn lộn một phẽn.

“Chuyến này, phải thưởng thức thực lực của cao thủ trong thiên hạ” trong lòng Đằng Thanh sơn mong đợi. Trong Quy Nguyên tông hắn không dễ ra tay nhưng ở bên ngoài hắn chính là thủ lĩnh. Đến lúc đó bộc phát thực lực chân chính cùng vài cao thủ chém giết, lấp liếm vài người bên cạnh hoàn toàn không khó.

“Đi chuẩn bị một chút, nghỉ ngơi cho khỏe, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát. Lần này lộ trình vừa đi vừa về phải bốn ngàn dặm” Đằng Thanh Sơn phân phó.

——————————–