Chương 377: Bảo Tàng Của Thiên Phong Gia Tộc

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đoan Mộc đại lục chiến loạn không ngớt, trăm tộc tranh bá. Tục ngữ nói cực thịnh tất suy, không có một gia tộc nào có thể vĩnh viễn hưng thịnh. Cho nên, trong thiên hạ bất kỳ một đại gia tộc nào cũng đều có chuẩn bị ở phía sau, chuẩn bị Đông Sơn tái khởi*. Giống như Thần Phủ Sơn huyết mạch Phó gia, có thể trải qua sáu ngàn năm mà bất diệt. Đó chính là vì bọn họ đã chuẩn bị đủ, có thể làm gia tộc sau mấy trăm năm, thậm chí ngàn năm sau lại một lần nữa hưng thịnh!

Thiên Phong gia tộc, hôm nay là đệ nhất gia tộc trên Đoan Mộc đại lục! Gia tộc cường thịnh đã vượt quá ngàn năm!

Bọn họ đồng dạng sẽ tự lưu cho mình một con đường lui.

Một gia tộc muốn Đông Sơn tái khởi, các loại trân bảo, bí tịch cùng với tài phú kinh người là phải có!

“Thiên Phong gia tộc xưng bá Bắc Hàn Vực, làm thiên hạ đệ nhất gia tộc, bảo tàng ngàn năm sẽ trân quý và kinh người đến mức nào?” Mục Vọng ngẫm lại, không khỏi nhiệt huyết sôi trào.

“Thiên Phong Chiến Thần đã chết! Thiên Phong gia tộc tuy có phần đông binh mã, nhưng không còn Chiến Thần, Thiên Phong gia tộc bọ họ căn bản không tư cách độc chiếm cả Bắc Hàn Vực.”

Vân Mộng Chiến Thần trầm thấp nói:

“Thiên Phong gia tộc căn bản không nghĩ đến Chiến Thần của bọn họ sẽ chết. Bảo tàng tám chín phần mười ở Hách Liên phủ, chúng ta lập tức đi, đi Hách Liên phủ.”

Lập tức, Vân Mộng Chiến Thần, đại trưởng lão Mục Vọng, bóng dáng hai người nhoáng lên liền biến mất trong đám người.

Sau khi thiêu chết Thiên Phong Chiến Thần, Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh lơ lửng ở giữa không trung, không khỏi vui sướng hưng phấn mà ngửa đầu kêu lớn một tiếng: “U ~~~~”

Thanh âm cao vút vang dội, rung động tâm linh mọi người. Thấy một màn như vậy, mấy vạn người hoàn toàn bị Bất Tử Phượng Hoàng thuyết phục, có không ít người lại bị dọa đến mức choáng váng. Nhưng chỉ có đám người Hách Liên gia tộc, cơ hồ là không ai đều không trừng mắt to, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được. Họ không tin Chiến Thần của bọn họ chỉ như vậy mà đã chết!

“Ha ha.”

Đằng Thanh Sơn cười vang, đi về phía Bất Tử Phượng Hoàng. Lý Quân, Đằng Thú, Dương Đông, Phó Vũ Bình cũng đi theo ở bên cạnh.

“Tiểu Thanh!”

Đằng Thanh Sơn đi tới, mỉm cười hô lớn.

Bất Tử Phượng Hoàng quay đầu vừa thấy, trong hai tròng mắt xẹt qua một tia sợ hãi lẫn vui mừng. Nó tựa như thuấn di, ngay lập tức liền hiện ra bên cạnh mấy người Đằng Thanh Sơn.

“Tiểu Thanh, ngươi thật lợi hại.”

Lý Quân không khỏi vuốt ve lông chim Bất Tử Phượng Hoàng. Hỏa diễm bên ngoài thân thể Bất Tử Phượng Hoàng hoàn toàn được thu liễm vào trong, đồng thời hướng Lý Quân phát ra một tiếng kêu to.

“Thanh Sơn, Tiểu Thanh nói rất cảm tạ huynh đã giúp nàng đạt tới Hư Cảnh, lột xác thành Bất Tử Phượng Hoàng.”

Lý Quân cười nói, còn Đằng Thanh Sơn lại than thở không thôi:

“Cảm tạ ta? Nếu không có nàng, muốn giết Thiên Phong Chiến Thần ta căn bản không có khả năng. Cho nên, chúng ta còn phải hảo hảo cảm tạ Tiểu Thanh mới đúng a.”

Lý Quân cũng hướng Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh, phát ra vài tiếng kêu to.

Bất Tử Phượng Hoàng cúi đầu, nhẹ nhàng dụi dụi vào Đằng Thanh Sơn, như muốn bày tỏ lòng cảm kích. Trong thiên hạ, Hư Cảnh cường giả hầu như đều là tự mình ngộ đạo, lại căn bản không có cách nào miêu tả đạo. Nhưng Đằng Thanh Sơn lại thông qua quyền pháp đem đạo của chính mình hoàn toàn biểu đạt ra. Bởi vì, Nội gia quyền vốn chính là tu luyện trong luyện quyền và ý cảnh luôn ẩn chứa trong mỗi quyền của hắn.

Đằng Thanh Sơn rất tự nhiên đem đạo ngộ được chuyển hóa thành quyền pháp.

“Ân?” Đằng Thanh Sơn nhướng mày, quay đầu hướng phía sau nhìn lại.

“Mục lão ca đang làm cái gì?”

Hắn rõ ràng nhận thấy được ở bên trong lĩnh vực, khí tức Vân Mộng Chiến Thần đang nhanh chóng rời xa.

Thiết Kiếm Võ Thánh Hách Liên Hạo Duyên lấy tốc độ kinh người hướng về phía Thiên Phong thành.

“Tại sao có thể như vậy?”

“Lão sư như thế nào sẽ chết? Sao có thể chết!!?” Thiết Kiếm Võ Thánh rõ ràng nghe được tiếng nghị luận của ngàn vạn người quan khán, càng thêm cảm thấy thống khổ. “Lão sư là Chiến Thần, không nên chết, không nên chết!” Thiết Kiếm Võ Thánh vĩnh viễn nhớ rõ lão sư hắn từng nói: “Hạo Duyên, chỉ cần ngươi đạt tới Hư Cảnh, sau đó đạt tới Thần Dung Thiên Địa, ngươi sẽ có được lực lực rất lớn. Không chỉ vậy, đến lúc đó cho dù ngươi yếu hơn những Chiến Thần khác, họ cũng mơ tưởng giết được ngươi.”

Sau khi đạt tới Thần Dung Thiên Địa, tốc độ của Hư Cảnh cường giả gần như là tương đương với nhau. Cho dù người nào đó chiếm cứ ưu thế, cũng chỉ nhanh một bậc mà thôi.

Nhưng thời điểm khi chạy trốn, hoàn toàn không dựa vào quy tắc để thay đổi phương hướng… Ví dụ như, Hư Cảnh cường giả mỗi lần lắc thân là một hai dặm, nếu đột nhiên thay đổi phương hướng cũng sẽ làm người đuổi giết trở tay không kịp. Chỉ cần tốc độ không phải kém quá lớn, địch nhân căn bản không có khả năng đuổi giết, giết chết Hư Cảnh cường giả!

Đáng tiếc…

Thiên Phong Chiến Thần lần này lại gặp phải chính là Bất Tử Phượng Hoàng! Là vương giả trong phi cầm Yêu Thú, tốc độ của nó so với một phi cầm Thần thú cũng nhanh hơn rất nhiều. So về tốc độ, Bất Tử Phượng Hoàng siêu việt hơn hắn gần gấp hai lần! Chênh lệch quá lớn. Hơn nữa, hỏa diễm của Bất Tử Phượng Hoàng cũng không phải là chiêu thức gì, trực tiếp là dùng hỏa diễm đầy trời đốt tới, trốn cũng vô pháp trốn được.

“Ta cần phải sống.”

“Thoát khỏi hai người Vân Mộng Chiến Thần cùng Hỏa Diễm Chiến Thần khoảng ba đến bốn mươi dặm, sau đó cẩn thận ẩn núp. Đợi đến một ngày đạt tới Hư Cảnh, ta mới có hi vọng làm cho Thiên Phong gia tộc ta lại một lần nữa hưng thịnh.” Thiết Kiếm Võ Thánh trong lòng thống khổ, nhưng đầu óc lại cực kỳ thanh tĩnh. Không có Thiên Phong Chiến Thần tọa trấn, Thiên Phong gia tộc bọn họ tất sẽ bị các đại gia tộc khác trong thiên hạ xâu xé!

Trong đó xuống tay vô cùng tàn nhẫn, không thể nghi ngờ chính là Mục gia!

“Hách Liên Hạo Duyên.”

Một thanh âm già nua vang lên.

Vù!

Một đạo tàn ảnh mơ hồ xuất hiện trước mặt Thiết Kiếm Võ Thánh, sau đó ngưng tụ lại thành một người, đúng là lưng đeo một thanh Lang Đầu chiến đao to lớn, Vân Mộng Chiến Thần.

“Vân Mộng Chiến Thần!” Chứng kiến người trước mắt, Thiết Kiếm Võ Thánh sắc mặt trắng bệch, lập tức bài trừ vẻ tươi cười. Hắn nói:

“Vân Mộng Chiến Thần, ngươi, ngươi làm cái gì vậy?”

“Hách Liên Hạo Duyên, ngươi nên biết là ta muốn làm gì.”

Vân Mộng Chiến Thần cười nhẹ, nói:

“Nói đi, bảo khố của Hách Liên gia tộc ngươi ở đâu?”

Thiết Kiếm Võ Thánh nghe lời này, hiểu được hôm nay không thể trốn thoát được nữa. Hắn không khỏi tức giận, cười lớn:

“Mục lão nhân, ngươi cũng muốn bảo tàng của Hách Liên gia ta sao? Ha ha… Nằm mơ! Ngươi giết ta, cũng đừng mơ có được nó. Hách Liên gia ta, về sau như thường sẽ có thể lại hưng thịnh một lần nữa!”

Lời còn chưa dứt, “Vèo” một tiếng, một đạo đao mang xẹt qua cổ Thiết Kiếm Võ Thánh.

Một chiếc đầu lâu nhiễm huyết quăng lên, trong đôi mắt kia mang theo vẻ điên cuồng.

“Thật sự là muốn chết.”

Vân Mộng Chiến Thần lắc đầu, lạnh nhạt cười. Trong Hách Liên gia tộc, Thiết Kiếm Võ Thánh là người có hy vọng lớn nhất có thể đạt tới Hư Cảnh, Vân Mộng Chiến Thần đương nhiên không có khả năng để cho hắn sống. Vân Mộng Chiến Thần vừa muốn đi, đột nhiên “Sưu” một tiếng!

Thiên địa chi lực khẽ chấn động, một đạo nhân ảnh liền hiện ra bên cạnh Vân Mộng Chiến Thần, đúng là Đằng Thanh Sơn.

“Thanh Sơn.”

Vân Mộng Chiến Thần mỉm cười hô.

“Mục lão ca, ngươi đi đâu vậy?”

Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn thi thể Thiết Kiếm Võ Thánh trên mặt đất. Trong thời đại loạn thế ở Đoan Mộc đại lục này, sau khi Thiên Phong Chiến Thần chết, Thiết Kiếm Võ Thánh cũng bị giết, đây cũng không phải là điều gì đáng kinh ngạc. Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể minh bạch, Đoan Mộc đại lục có hai gia tộc mạnh nhất là Mục gia và Hách Liên gia. Hai gia tộc này luôn âm thầm cạnh tranh nhau.

Nếu có cơ hộ hạ bệ đối phương, một trong hai bên đương nhiên sẽ không do dự mà làm ngay!

“Thanh Sơn, Hách Liên vừa chết, ta cũng đã cho Thiết Kiếm Võ Thánh đi theo hắn! Thiên Phong gia tộc không có cường giả tọa trấn, sao có thể chiếm lấy cả Bắc Hàn Vực?”

Vân Mộng Chiến Thần cười nói.

“Hơn nữa, cái chết của Thiên Phong Chiến Thần Hách Liên, ngàn vạn người đều chứng kiến, Thiên Phong gia tộc muốn giấu diếm cũng lừa không được. Cho nên, Thiên Phong gia tộc khẳng định sẽ lập tức di dời bảo tàng của gia tộc.”

“Bảo khố?” Đằng Thanh Sơn lập tức tỉnh ngộ.

Khi vừa tới Đoan Mộc đại lục lúc, Hắc Thiết Hà Lưu gia bị giết hại trên hải đảo, ở trên Đoan Mộc đại lục cũng chỉ có thể xem như tiểu gia tộc mà đã có nhiều hoàng kim như vậy. Ngay cả Phó gia, trầm mê mấy ngàn năm vẫn có thể luyện xuất Thần Đao Vệ! Mà Thiên Phong gia tộc là thiên hạ đệ nhất gia tộc, xưng bá hơn ngàn năm, bảo tàng sẽ kinh người đến mức nào?

“Thanh Sơn, chúng ta cùng đi tìm kiếm, ngươi thấy sao?”

Vân Mộng Chiến Thần cười nói.

“Nếu hôm nay không đi, về sau còn muốn tìm sẽ rất khó khăn.”

“Hảo.”

Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.

“Vậy xem trong chúng ta, ai tìm được trước.”

Vân Mộng Chiến Thần cười.

“Ai tìm được thì về người đó.”

Nếu là trước đây, khi Bất Tử Phượng Hoàng chưa sinh ra, Vân Mộng Chiến Thần sẽ không có khả năng nói như vậy. Nhưng sau khi chứng kiến thực lực đáng sợ của Bất Tử Phượng Hoàng, địa vị của Đằng Thanh Sơn sơn ở trong lòng Vân Mộng Chiến Thần đã kịch liệt tăng lên!

“Ha ha, hảo. Xem ai tìm được trước.”

Đằng Thanh Sơn cùng Vân Mộng Chiến Thần đồng thời thân hình tiêu tan, tiến nhập vào bên trong Thiên Phong thành.

Hách Liên phủ là cực tâm* của Thiên Phong gia tộc, hơn một ngàn năm chưa bao giờ từng loạn như thế!

Nhân tâm hoảng sợ!

Khi tin tức về cái chết của Thiên Phong Chiến Thần truyền đến, các tộc nhân của Thiên Phong gia tộc vốn rất kiêu ngạo, trong chớp mắt liền rơi vào cảnh khủng hoảng. Bởi vì, vị cường giả mạnh nhất trong lòng bọn họ, nay đã… Đặc biệt, khi thi thể của tộc trưởng Thiết Kiếm Võ Thánh “Hách Liên Hạo Duyên”, “Hách Liên Hạo Phàm”, những nhân vật trọng yếu liên tiếp được phát hiện càng làm gia tộc lâm vào cảnh hỗn loạn trước nay chưa có.

Tuyết lớn ngừng rơi, trên nóc một tòa cung điện của Hách Liên phủ, Đằng Thanh Sơn, Vân Mộng Chiến Thần sóng vai mà đứng còn đại trưởng lão Mục Vọng đứng ở bên cạnh.

“Bảo tàng này rốt cuộc được giấu ở địa phương nào?”

Vân Mộng Chiến Thần nhíu mày nói.

“Mục lão ca, không phải mới chỉ tìm một vài nơi thôi sao?”

Đằng Thanh Sơn cười nhẹ, nói.

Vân Mộng Chiến Thần nhíu mày, lắc đầu nói:

“Không, bảo tàng của một gia tộc, số người biết cực ít, có lẽ vẻn vẹn chỉ có Thiên Phong Chiến Thần là biết được. Hoặc là Thiên Phong Chiến Thần, Thiết Kiếm Võ Thánh cùng gia chủ ba người biết được. Hách Liên Hạo Duyên cùng Hách Liên Hạo Phàm bị giết chết không nói đến, còn những tên trưởng lão khác cũng đã chịu mở miệng nói ra… Nhưng là, những địa điểm đó ta phỏng chừng chỉ là bảo tàng bình thường của Thiên Phong gia tộc mà thôi. Bảo tàng chân chính, trưởng lão hẳn là sẽ không biết. Giảo hoạt ngụy trang thành hang động, Thiên Phong gia tộc che dấu bảo tàng khẳng định có không ít chỗ!”

“Thiên Phong gia tộc không nghĩ tới chính mình sẽ bị sụp đổ, cho nên tuyệt đại bộ phận bảo khố, hẳn là ở một nơi nào đó bên trong Hách Liên phủ.”

Vân Mộng Chiến Thần trầm thấp nói:

“Nhưng căn bản là tìm không thấy.”

Hư Cảnh cường giả có lĩnh vực, nhưng lĩnh vực vẻn vẹn chỉ có thể phát hiện sinh mệnh khí tức mà thôi. Một vài vật không có sinh mệnh lực như gỗ, búa… là không thể phát hiện.

“Chỗ tiềm ẩn bảo tàng khẳng định là phi thường khó tìm.”

Đằng Thanh Sơn cười.

“Dù sao nơi đó hẳn là có rất nhiều bảo bối, tựa như chín khỏa Liên Tử mà lần trước ta bị cướp.”

“Mục lão ca, ta đi trước một bước.”

Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên, thân thể nhất thời bay ra phía xa xa, sau đó hô lên một tiếng:

“… Tiểu Thanh!”

“Lão sư, Thanh Sơn hắn muốn làm gì?”

Mục Vọng kinh ngạc hỏi.

Vân Mộng Chiến Thần nghi hoặc nhìn bóng dáng Đằng Thanh Sơn phía xa xa, nhưng cũng không nhiều lời.

Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn trên trời cao, Bất Tử Phượng Hoàng đang đáp xuống, lập tức nhảy lên độ cao ước chừng năm sáu mươi trượng, dừng ở trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng.

“Thanh Sơn, tìm được bảo tàng sao?”

Lý Quân dò hỏi.

“Không có.”

Đằng Thanh Sơn cười nhìn về phía Lý Quân

“… Tiểu, đem hộp gỗ trên lưng muội cho ta.”

Lý Quân liền đặt hộp gỗ xuống, sau đó mở ra, bên trong đặt ngay ngắn một thanh Khai Sơn Thần Phủ, một cây Hắc Diễm côn, còn có không ít hộp ngọc nhỏ, trong này còn có hộp ngọc bảo tồn Vân Mộng Bạch Quả.

Đây là thứ mà Đằng Thanh Sơn coi trọng nhất. Đặt ở Vân Mộng Cổ thành Đông Hoa viên, hắn cũng không an tâm, nên mới bảo Lý Quân mang theo.

“Thanh Sơn, huynh muốn làm gì?”

Lý Quân nghi hoặc hỏi.

“Tìm bảo tàng.”

Đằng Thanh Sơn cười cầm lấy Hắc Diễm côn.

Vừa rồi khi nhắc tới chín khỏa hạt sen, Đằng Thanh Sơn đã nghĩ đến: “Chín khỏa Liên Tử là trung tâm của Hỏa Diễm Hồng Liên. Lúc ấy ta dựa vào Hắc Diễm côn mới tìm ra được Hỏa Diễm Hồng Liên! Như vậy, thông qua Hắc Diễm côn, hẳn là cũng có thể tìm ra chín khỏa Liên Tử. Chín khỏa Liên Tử này cực kỳ trân quý, khẳng định là ở trong bảo tàng trọng yếu nhất của Thiên Phong gia tộc. Tìm được chín khỏa Liên Tử, hẳn là có thể tìm ra nơi cất giấu bảo tàng! Hắc Diễm côn, nhờ ngươi.”

Cầm trong tay Hắc Diễm côn, Đằng Thanh Sơn từ trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng nhảy xuống, bay về phía Hách Liên phủ hỗn loạn phía dưới.

*Đông Sơn tái khởi: cái này mình cũng không rõ ràng lắm, nhưng có thể hiểu đại khái là vùng dậy(quật khởi) sau sự suy tàn.

*Cực tâm: điểm giữa của các cực. Trong chương này, có thể hiểu là nơi quan trọng nhất của Thiên Phong gia tộc.

——————————–