Chương 3: Thành Dương Châu

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bên cạnh cửa sổ trên lầu hai quán trà Dương Liễu trong khu phố cổ tại thành Dương Châu, Đằng Thanh Sơn đeo kính yên lặng ngồi đó, trước mặt hắn là một ly sữa đậu nành và một giỏ bánh bao.

“Hành tung của mình đã bị lộ, có lẽ chỉ một hai ngày nữa sát thủ tìm được mình” – Trong lòng Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ sức mạnh của tổ chức tình báo số 1 trên thế giới là “Hắc Ám Chi Thủ”. Huyện An Nghi chỉ là một huyện nhỏ tại Dương Châu. Đêm qua hắn từ huyện An Nghi chạy hơn 100 km tới đây. Không phải hắn không thể trốn mà là hắn không muốn trốn.

Bởi vì ở Dương Châu này có người mà hắn muốn gặp nhất.

“Thanh Hà”

Đằng Thanh Sơn nhìn tòa nhà cao hai tầng phía xa xa.

Ăn xong bánh bao, uống hết sữa đậu, thậm chí còn rót thêm một tách nước trà, vừa uống vừa đợi. Uống đến tách thứ ba đã là 11 giờ trưa, Đằng Thanh Sơn vẫn chưa phát hiện ra người mình muốn gặp.

“Quay về”

Đằng Thanh Sơn tính tiền xong liền rời khỏi quán, quay lại chỗ ở hiện thời của hắn tại Dương Châu.

Đây là khu nhà ở phía Tây thành Dương Châu. Giá thuê căn hộ loại này theo thị trường đại khái khoảng 1.000 nhân dân tệ (NDT). Đằng Thanh Sơn cũng chỉ muốn ở ba tháng nhưng hắn đưa ra 10.000 NDT nên chủ căn hộ cũng chẳng thèm đòi xem CMND của hắn, thậm chí chẳng thèm lằng nhằng thêm một câu. Trả nhiều tiền như vậy, chủ nhà còn sợ gì nữa?

Trong phòng khách, Đằng Thanh Sơn nằm trên ghế trường kỉ (ghế sô-pha). Vừa đặt chén trà xuống, ĐTDD đã kêu. Đằng Thanh Sơn nhíu mày.

Điện thoại này mới mua, biết số của hắn cũng chỉ có hai người, một là Lâm Thanh, một là dì Lưu ở viện phúc lợi. Lúc trước là vì để liên hệ với viện phúc lợi nên mới mua ĐTDD này.

“A, Đằng Thanh Sơn, cùng nhau đi ăn trưa nha” giọng nói quen thuộc vang lên.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười miễn cưỡng, mở miệng nói “Thật có lỗi, Lâm Thanh, hiện tại ta đã đi ra khỏi huyện An Nghi rồi”

“Cái gì?” tiếng kêu kinh ngạc từ trong điện thoại truyền ra.

“Ngươi sao lại đi ra ngoài, hôm qua không phải vẫn…” Lâm Thanh có chút cấp thiết.

“Lâm Thanh, huynh đệ ta hôm qua gọi điện nói trong nhà xảy ra chuyện nên ta phải vội về nhà. Hơn nữa lúc đó đã tối rồi nên ta cũng không nói cho cô sợ làm phiền” Đằng Thanh Sơn bịa ra một lý do, hắn không muốn một người bình thường bị cuốn vào thế giới của hắn.

“A…” Lâm Thanh hạ giọng xuống, lộ ra chút thất vọng. Lát sau mới mở miệng “Đằng Thanh Sơn, nhà của ngươi ở đâu? Nếu ta có thời gian không chừng sẽ tới đó thăm”.

“Nhà ta ở một vùng núi rất xa, có nói cô cũng không biết đâu” Đằng Thanh Sơn nói “Lâm Thanh, đợi sau này khi ta trở lại huyện An Nghi, lúc đó nhất định sẽ đến thăm cô. Ờ, ta cũng phải đi ăn cơm trưa rồi, sau này có cơ hội nói chuyện tiếp nha” Đằng Thanh Sơn nói xong liền ngắt điện thoại.

Đằng Thanh Sơn mỉm cười tự giễu, quăng điện thoại lên bàn.

Sau đó thò tay vào trong cổ áo lấy ra một cái đỉnh nhỏ màu đen to bằng đầu ngón tay vẫn được đeo trước ngực. Nhẹ nhàng vuốt vẻ tiểu đỉnh, tựa như đang vuốt ve tình nhân.

“Tiểu Miêu à, coi đàn ông của nàng mị lực có lớn không nè? Mới đó mà đã có gái theo rồi”

Đằng Thanh Sơn cứ thế nhìn tiểu đỉnh, nhỏ giọng tự nói tự nghe “Tiểu Miêu à, ta ở huyện An Nghi gần một tuần, ta đã gặp được viện trưởng nãi nãi, bà ấy vẫn hiền lành như năm xưa. Gặp được viện trưởng nãi nãi, ta đã hoàn thành một tâm nguyện. Hiện tại vẫn còn 1 tâm nguyện khác, gặp đệ đệ Thanh Hà của ta. Thanh Hà cũng ở Dương Châu, có lẽ, ta sẽ gặp được”

“Đợi đến khi gặp được đệ đệ Thanh Hà, ta chẳng còn gì tiếc nuối nữa”

“Đến lúc đó, ta sẽ đi khắp đại giang nam bắc của tổ quốc, theo đuổi đỉnh cao của vũ đạo. Đương nhiên, trên đường, có nàng theo bên ta”

Nếu theo biểu hiện bên ngoài thì Đằng Thanh Sơn chỉ như một chàng trai trẻ mới vừa học xong đại học. Nhưng thực tế tuổi hắn đã gần 30. Chỉ là nhờ tu luyện nội gia quyền đến mức cực cao, trải qua khổ tu khiến cho nếp nhăn, lớp da chết rơi ra. Cả người lấp lánh một sức sống mới, trẻ lại rất nhiều.

Cầm ba lô ở bên, lấy ra một chiếc laptop (notebook PC).

Sau khi nối điện, mở máy lên xong liền chạy chương trình chơi nhạc, rồi đặt máy tính xuống bàn.

“Ta là con sói từ phương bắc, đi trong cuồng dã mênh mông, đi khắp phương bắc thê lương…” bài hát “Lang” của Tề Tần vang lên trong phòng. Bài hát này là bài Đằng Thanh Sơn rất thích, bởi vì hắn trong gần 20 năm cũng chỉ có 1 tên – Lang!

Cũng giống như người con gái mà hắn yêu thương cũng chỉ có một tên – Miêu!

Kể từ khi đến Siberia ở Nga trở đi, cái tên “Thanh Sơn” đã thành quá khứ. Qua nhiều vòng chọn lựa, rèn luyện sinh tử, đi ra từ núi người chết, hắn mới đủ tư cách có một danh hiệu (code name) – Lang!

Trước bảy tuổi, hắn vô tư lự, là đứa bé trong cô nhi viện.

Năm bảy tuổi, hắn được nhận làm con nuôi, vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ tốt hơn nhưng lại rơi vào địa ngục. Hắn trở thành sát thủ dự tuyển của tổ chức sát thủ, vòng chọn lọc đầu tiên, một đám trẻ con chém giết nhau chỉ vì một chút thức ăn, 360 người chỉ còn sống 113 người. Sau đó hắn được đưa đến trại huấn luyện đáng sợ tại Siberia.

Năm hắn 10t, từ 113 người chỉ còn sống 38 người. Hắn dựa vào ý chí mà còn chống đỡ được. Hắn được ban cho một danh hiệu – Lang! Cũng năm đó, hắn gặp được sư phụ, một vị đại sư Hình Ý Quyền người Hoa “Đằng Bá Lôi”. Khi đó Đằng Bá Lôi thu bốn người, ba người kia chỉ là Ký danh đệ tử, chỉ có hắn là thân truyền đệ tử của Đằng Bá Lôi. Điều này ngay cả tổ chức sát thủ cũng không biết.

Năm 16t, hắn quay về tổ chức sát thủ, chính thức bắt đầu con đường của sát thủ.

Ngụy trang, ẩn náu các loại, đều là trên con đường sinh tử không ngừng học tập, không ngừng đề cao.

Trong cuộc sống nhàm chán, hắn luôn có một cô gái cùng trang lứa là “Miêu” làm bạn. Bọn họ khi trước cùng ở trong nhóm 360 người, cùng nhau vượt qua vòng tuyển chọn, cùng nhau trải qua huấn luyện sinh tử, cùng học với sư phụ Đằng Bá Lôi, cùng nhau tại tổ chức sát thủ… bọ họ giúp đỡ lẫn nhau, lá rách đùm lá nát (Chưa tìm được câu thành ngữ nào thích hợp, nhưng ý là vậy).

Trên con đường tối tăm của sát thủ, bất tri bất giác, hai người bọn họ không ai rời xa người kia được nữa.

Theo kế hoạch, sẽ có một ngày hai người có thể thoát li tổ chức, hai người sẽ sống cuộc sống tự do. Nhưng mà…

Đầu năm 29 tuổi, ác mộng ập đến.

Ngọn lửa của vụ nổ khiến cho Đằng Thanh Sơn tuyệt đọng. Lần đó, nửa sinh mệnh kia của hắn, một nữ sát thủ gọi là “Miêu” đã chết. Đó là cô gái mà hắn thương yêu nhất, là điều quan trọng nhất trong đời hắn. Cái chết của “Miêu” khiến Đằng Thanh Sơn rơi vào điên cuồng tuyệt đối, khiến Đằng Thanh Sơn biến thành cô lang (sói cô độc) đi báo thù, một cô lang điên cuồng, bất chấp tát cả bắt đầu trả thù.

Giết, giết hết đám cao tầng đã đặt ra kế hoạch đó!

Hắn mang ý niệm hẳn phải chết trong đầu đi báo thù. Ai ngờ, trong sát na sinh tử cuối cùng, tuyệt kĩ phi đao của hắn lại đột phá, không ngờ còn sống chạy trốn ra khỏi trụ sở của tổ chức.

Cái chết của “Miêu” khiến tâm cảnh của Đằng Thanh Sơn hoàn toàn cải biến. Hắn lần này trốn về tổ quốc chính là muốn gặp lại “viện trưởng nãi nãi” mà hắn xem như mẫu thân và em ruột “Thanh Hà” của hắn. Hoàn thành hai tâm nguyện này, Đằng Thanh Sơn sẽ không còn gì phải quan tâm lo lắng, một lòng theo đuổi vũ đạo.

Đằng Thanh Sơn nghe xong ca khúc, hít sâu một hơi, cẩn thận để tiểu đỉnh vào lại trong lồng ngực, tắt chương trình nghe nhạc, đồng thời kết nối wifi (khoan đái -broadband – kết nối băng thông rộng, nhưng hắn ở nhà thuê 3 tháng, dùng laptop nên mình nghĩ nó là wifi). Tiếp đó, Đằng Thanh Sơn thuần thục mở một trang web nước ngoài.

Toàn là tiếng Anh. Nhưng hắn lại rất quen thuộc click, nhập chữ tiếng Anh, vô cùng thuần thục. (Xin lỗi, bình 1 cái. Cái trò đang được ca ngợi của siêu cấp sát thủ này, con nít VN cũng làm được).

“Mỗi lần liên hệ Elena đều phiền toái như vậy, chương trình “Giáp Trùng” lần nào cũng phải download lại” – Đằng Thanh Sơn sau khi download software “Giáp Trùng” liền cài đặt nó vào máy. Software “Giáp Trung” tương tự Yahoo Messenger là một loại chương trình IM (NV QQ: phần mềm IM Tung Của bắt chước YM, sợ bà con không biết nên đổi thành YM. IM: Instant Messenger)

Nhưng software “Giáp Trùng” này là do bằng hữu “Elena” của Đằng Thanh Sơn lập trình 1 mình.

Nếu nói YM có mấy trăm ngàn tài khoản người dùng còn software IM “Giáp Trùng” này chỉ có 2 tài khoản người dùng – một là Elena, một là Đằng Thanh Sơn. Software này được lập trình là để hai người chat với nhau.

Sau khi khởi động phần mềm IM “Giáp Trùng” cả màn hình chợt đen thui, chỉ có 2 giọt máu tươi đẹp mà thê lương. Sau đó hiện lên ô để nhập username và password, nhập vào để kết nối (logon)

“Elena” Đằng Thanh Sơn sau khi nhập tiếng Anh vào, ngồi chờ bên kia trả lời.

Chỉ lát sau, đối phương đã trả lời.

“Lang! A, hiện tai nên gọi ngươi là Đằng

Thanh Sơn rồi”. Tại Châu Âu xa xôi, trong một biệt thự ở ngoại ô Luân Đôn, Anh quốc, một vị mĩ nữ tóc vàng, mặc áo ngủ, chân trần đang gõ phím, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

“Elena, lần trước ngươi nói cho ta biết, đứa trẻ mồ côi gọi là “Thanh Hà” hiện đang ở Dương Châu phải không?” Đằng Thanh Sơn hỏi lại.

“Đương nhiên, ngươi hoài nghi tình báo của ta? Lúc sống ở cô nhi viện, hắn tên là Thanh Hà, sau khi được cha mẹ nuôi nhận đổi tên thành “Tần Hồng”. Năm đó tốt nghiệp trung học xong hắn đi bộ đội, sau gia nhập một cơ quan đặc thù của quốc gia, hiện tại phụ trách khu vực Dương Châu. Địa chỉ ta đưa cho ngươi tuyệt đối không có vấn đề” Elena bảo đảm.

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu. Hôm nay hắn chỉ là đợi nửa ngày, tuy không đợi được nhưng cũng không đại biểu em hắn không ở Dương Châu.

“Phải rồi, Lang, ta phải nhắc ngươi 1 lần nữa! Gia tộc Redmayne cường đại không thể để ngươi còn sống, lần này ngươi coi như đã tát thẳng vào mặt gia tộc Redmayne. Tổ chức Tử Vong Liêm Đao đã tiếp nhận nhiệm vụ giết ngươi. Hai đại siêu cấp cường giả của chúng đã sớm tiềm nhập vào Trung Quốc. Ngươi phải thật cẩn thận, một khi hành tung bại lộ phải lập tức trốn đi thật xa”

“A, hai đại siêu cấp cường giả của tổ chức Tử Vong Liêm Đao? Là “Thần Thương Thủ” Lôi Trạch và “Toái Thể Cơ” Dorgotrov (Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu) ” Đằng Thanh Sơn gõ phím trả lời.

“Thông minh, chính là hai người họn họ. Đó dù sao cũng là hai sát thủ cấp S, riêng từng người đều không yếu hơn ngươi. Ngươi không thể sơ suất” Elena nhắc nhở.

Trong mắt Đằng Thanh Sơn bộc phát tia sáng “Tổ chức Tử Vong liêm đao ngoại trừ hai người đó ra, những kẻ khác ta căn bản không thèm để mắ tới. Vì đã tới, cũng nên đánh với ta một trận thôi”.

“Ngạo mạn vậy sao? Ha ha, không hổ là “Phi Đao” cô lang. Hiện tại danh tiếng của ngươi không kém chúng chút nào. Nhưng mà, ngươi chỉ 1 người, bọn chúng hai tên, một cận chiến, một viễn công, phối hợp với nhau uy lực tăng nhiều lần. Lang, ta lấy danh nghĩa là bạn bè nhắc ngươi, một khi hành tung bại lộ, phải lập tức trốn đi” Elena khuyên.

“Ngươi khuyên muộn rồi, hành tung của ta đã bại lộ hôm qua” trên mặt Đằng Thanh Sơn hiện ra nụ cười đặc thù. Từ khi người vợ “Tiểu Miêu” chết đi, Đằng Thanh Sơn coi trọng nhất chính là vũ đạo. Có thể đánh với siêu cấp cường giả một trận, hắn cầu còn chẳng được.

“Gì, lộ rồi, mau trốn đi nha!” Elena vội nói.

“Ha ha, trốn cái gì mà trốn? Ta cứ ở Dương Châu, chờ hai người bọn chúng… tới đánh với ta một trận!” ánh mặt Đằng Thanh Sơn sắc bén hơn.

Thê tử đã chết, không còn gì vướng bận, hôm nay tới nước này, Đằng Thanh Sơn còn sợ gì nữa?

Lại bao nhiêu người, Đằng Thanh Sơn hắn đều tiếp hết!

Cùng lắm thì bất chấp tất cả, tại thành Dương Châu nho nhỏ này, đợi toàn bộ siêu cấp cường giả trên cả thế giới lại. Lại một giết một, đến một đôi thì giết một cặp.

“Ta rất muốn xem, ai có thể giết ta” ánh mắt Đằng Thanh Sơn sắc bén như đao.

——————————–