Chương 164: Ăn Mừng

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chiến!

Chiến!

“Ân?” Đằng Thanh Sơn nhướng mày. Chỉ thấy ngoại ba dặm quân sĩ Thanh Hồ Đảo Ngân Giao Quân giống như nước lũ cưỡi chiến mã chạy như bay.

Vạn ngựa chạy như bay!

Đại chấn động!

“Bọn chúng định làm gì? Chẳng lẽ cưỡi chiến mã đâm vào tường thành” Đằng Thanh Sơn không sao hiểu nổi, thật là không đơn giản hắn nghi hoặc . Quy Nguyên Tông rất nhiều người đều nghi hoặc. Chỉ thấy đại lượng chiến mã Ngân Giao Quân chạy như bay khoảng chừng một dặm. Đột nhiên… Rẽ ngang! Không ngờ lại hướng phương bắc chạy như bay.

Phía đông Giang Ninh thành, có mấy cái quan đạo.

Một cái thẳng hướng nam, từ đây có thể đi Hà Nguyên Thành, hoặc Duyên Giang thành.

Một cái đi thông phương bắc theo nó có thể dẫn thẳng tới Từ Dương quận.

Một cái đi tây bắc vượt qua Giang Ninh thành. Rồi sau đó theo hướng tây có thể tới được Nghi Thành, Hoa Phong thành.

“Chẳng lẽ bọn chúng muốn công kích cửa thành bắc?” Đằng Thanh Sơn cả kinh. Vượt qua đó. Hoàn toàn có thể công kích cửa bắc. Thậm chí còn công kích cửa tây thành! Thanh Sơn chợt hiểu ra trong bốn cửa thành của Giang Ninh thành thì cửa Đông thành là phòng thủ tối nghiêm mật.

“Tang thống lĩnh. Dẫn dắt ngươi dưới trướng của ngươi một ngàn năm trăm Hắc Giáp Quân, tới cửa Bắc tiếp viện.” Gia Cát Nguyên Hồng quát.

“Rõ .”.

Tàng Phong lập tức dẫn dắt một ngàn năm trăm Hắc Giáp Quân. Nhanh chóng chạy tới cửa bắc thành.

Đại lượng quân sĩ dọc theo hướng tây bắcchạy như bay. Thanh Hồ Đảo mười ba vị Tiên Thiên cường giả. Không ngờ cũng cưỡi chiến mã đi theo đại quân.

“Ân? Này mười ba vị tiên thiên cao thủ cũng chạy tới cửa bắc. Xem ra muốn chủ công cửa bắc thành. Chẳng lẽ tại cửa bắc thành, bọn chúng đã cài sẵn gian tế?” Đằng Thanh Sơn đáy lòng nghi hoặc. Bên cạnh Gia Cát Nguyên Hồng lập tức hạ lệnh: “Phong trưởng lão ngươi thống lĩnh một đội nhân mã cùng Ta chạy sang cửa bắc.

Ra lệnh một tiếng. Nhân mã bắt đầu nhốn nháo chỉnh đốn hướng phía Bắc thành chạy tới.

Lúc này Ngoài Gia Cát Nguyên Hồng còn có Đằng Thanh Sơn một trong ba vị trưởng lão chạy tới cửa Bắc.

Bọn họ chạy dọc theo tường thành để đến cửa Bắc.

Mà nhân mã Thanh Hổ Đảo lại chạy theo quan đạo ngoài thành vì thế phải vòng vèo tốn không ít đường.

Lấy thực lực tiên thiên cao thủ như Đằng Thanh Sơn tốc độ so với chiến mã thì nhanh hơn không ít.

Đêm tối. Cửa bắc Giang Ninh quận thành. Đèn đuốc sáng rực trên cổng thành Ban đầu chỉ có năm nghìn thành vệ quân cảnh giới.

Quy Nguyên Tông bốn vị Tiên Thiên cường giả rất nhanh đã chạy tới bắc cửa thành.

“Sư phó Thanh Hồ Đảo muốn công kích bắc cửa thành sao? Bọn chúng có mười ba Tiên Thiên cường giả. Còn làm như vậy… cửa Bắc thành chắc chắn có nội ứng?” Thanh Sơn lo lắng nói.

“Nhìn thì biết.” Gia Cát Nguyên Hồng trước sau như một bình tĩnh bình tĩnh.

Rốt cục đại quân tiên phong Thanh Hồ Đảo đã vọt bắc cửa thành ngoài hai dặm tại ngã ba quan đạo. Nhưng quỷ dị chính là… Bọn họ không có rẽ ngang hướng cửa thành chạy tới. Mà là tiếp tục dọc theo quan đạo nhằm hướng tây chạy như bay.

“Muốn công kích cửa tây thành?” Yến Mạc Thiên nhíu mày nói.

Ba vị chấp pháp trưởng lão đều nghi hoặc.

Thanh Hồ Đảo rốt cục bọn chúng có chủ ý gì.

“Chúng ta chỉ cần theo giõi hành động của mười ba vị Tiên Thiên cường giả.” Họ Gia Cát nguyên lạnh đạm cười nói. Liền chứng kiến Cổ Ung cùng một đám người. Cưỡi chiến mã theo đại quân chạy đi.

“Đến cửa tâythành.” Gia Cát Nguyên Hồng ra lệnh một tiếng.

“Phong nhi người dẫn theo nhân mã theo ta chạy tới cửa Tây.” Vừa mới dừng chân từ cửa Đông chạy tới cửa Bắc. Tang Phong cùng một ngàn năm trăm quân sĩ dưới trướng. Chỉ có thể tiếp tục chạy như bay hướng về phía cửa Tây.

Giang Ninh quận thành. Cửa Tây thành.

Một đám Quân sĩ Hắc Giáp Quân phải chịu sức nặng của trọng giáp.

“Kẻ nào để cho lão tử chạy lòng vòng, nhất định phải đem đàn rùa này giết sạch sẽ.” Một vài quân sĩ Hắc Giáp Quân trong mắt bốc lên sát ý. Thanh Hồ Đảo đại quân, đến. Mọi người đáy lòng vốn còn có chút lo lắng. Nhưng là lo lắng thì lo lắng. Quân sĩ Hắc Giáp Quân không một ngươi sơ sệt.

Chết! Cũng phải chết ở trên chiến trường!

Không ai có thể nghĩ sau 3 canh giờ thời hạn. Nhân mã Thanh Hồ Đảo không ngờ từ cửa Đông thành chạy một vòng lớn. Chạy đến cửa Tây thành? không phải trêu người ta hay sao.

Đằng Thanh Sơn đứng ở đầu tường. Nhìn xa xa.

Đầu lĩnh Thanh Hồ Đảo cùng các quân sĩ đã vọt tới ngã ba quan đạo.

Đát! Đát! Đát! Đát!

Dày đặc tiếng vó ngựa cộng hưởng gây nên chấn động to lớn. Nhóm quân sĩ Ngân Giao Quân không ngờ giật cương ngựa. Chiến mã cứ như thế nhằm thẳng hướng Tây mà chạy.

“Này đây la trò đùa gì vậy?” Thanh Sơn tròn mắt á khẩu.

“Sao còn chạy tiếp về hướng Tây?” Tang Phong thống lĩnh từ phía sau chạy tới. Nhìn thấy một màn này kinh ngạc không thôi.

Đã tới bên ngoài cửa Tây Giang Ninh thành nhưng không có dừng lại mà chạy tiếp về phía Tây

“Long ~~-” Thiên quân vạn mã. Phía trên tường thành Giang Ninh quận thành. Tinh thần lên cao thà chết không sờn, chuẩn bị thề sống chết một trận, nhưng chứng kiến một màn này tất cả đều kinh ngạc không thôi.

“Quái!” Yến Mạc Thiên kinh ngạc cười nói. “Tên Cổ Ung kia lúc trưa còn tàn nhẫn thuyết giáo. Nói ba giờ sau sẽ biến Quy Nguyên Tông thành vùng đất chết. Nhưng lúc này hắn làm gì?

Một đường từ cửa Đông thành chạy đến Cửa tây thành giờ vẫn còn chạy tiếp về hướng tây? Chẳng lẽ. Bọn họ định khởi động chạy tầm mười dặm đường rồi sau đó quay lại bắt đầu chém giết sao?

Nếu thật sự như vậy. Người của Thanh Hồ Đảo não thật sự có vấn đề a!

“Thật sự là kì quái.” Trung niên nhân măt vẫn nghiêm lạnh. Cũng lộ vẻ tươi cười. “Nhìn kìa mười ba cường giả tiên thiên cũng đang chạy theo về hướng Tây.”

Gia Cát Nguyên Hồng mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Đại quân của Thanh Hồ Đảo liên miên không dứt. Chạy tới ngã ba quan ngoại thì chợt dừng lại chờ đợi mười ba vị tiên thiên cướng giả. Một nhóm nhân mã vừa tới liên hướng phia Tây chạy đi

Đi dọc theo quan ngoại về phía tây chính là chạy tới Nghi Thành, Hoa Phong thành rồi.

“Cổ Ung!” Một đạo âm thanh rõ ràng vang lên, quanh quẩn trong thiên địa. Gia Cát Nguyên Hồng vẻ mặt mỉm cười, đứng ở trên đầu thành nói: “Thứ cho Gia Cát Nguyên Hồng ta không tiễn xa!”.

“Ha ha. Gia Cát Nguyên Hồng. Ta coi thường ngươi!”

Âm thanh của Cổ Ung hùng hậu quanh quẩn tại phía chân trời. Mười ba cường giả Tiên Thiên rất nhanh biến mất trong phạm vi tầm mắt. Thanh Hồ Đảo đại lượng các quân sĩ cũng chạy như bay về hướng tây…

Trên thành tường cửa Tây. Thanh Sơn, Yến trưởng lão Chu trưởng lão. Còn có Tàng Phong thống lĩnh. Cùng một nhóm Hắc Giáp Quân lúc này đều nhìn về Gia Cát Nguyên Hồng.

Ánh mắt toát lên vẻ khó hiểu.

Thanh Hồ Đảo đại quân không có tiến công mà lại rút lui ! Hơn nữa nghe đoạn đối thoại vừa rồi. Chỉ cần có chút đầu óc khi nghe được:

“Gia Cát Nguyên Hồng. Ta coi thường ngươi!”

Một câu nói này. Phỏng chừng đều đoán được… Thanh Hồ Đảo xuất quân ồ ạt đến đây. Sau đó lại giận dữ nói rồi ảm đạm rút lui. Tuyệt đối cùng tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng có liên quan!

“Nhìn các người một đám sao lại trợn tròn mắt như vậy?”

Gia Cát Nguyên Hồng nở nụ cười, cả ngày hôm nay hăn vẫn yên lặng trầm mặc . Tới này thời điểm. Mới thoải mái cười to

“Thành vệ quân các quân sĩ. Buổi tối hôm nay tiếp tục tại trên tường thành gác đêm. Đợi lát nữa sẽ có thịt, rượu đưa đến mọi người hảo hảo ăn uống vui vẻ. Đương nhiên cũng phải chú ý người của Thanh Hồ Đảo. Có hay không dùng chiêu hồi mã thương.”.

“Vâng! Thưa Tông chủ.”.

Tất cả quân sĩ hộ thành đều vui mừng hoan hô.

“Quân sĩ Hắc Giáp Quân toàn bộ quay về nội thành.” Gia Cát Nguyên Hồng nói. Đêm nay, Quy Nguyên Tông ta. Hảo hảo ăn mừng một phen!”.

Lúc này một trận hoan ho vang dội phát ra từ tất cả mọi người có tại đường trường.

Đêm nay, sáu ngàn chiến sĩ Hắc Giáp Quân cùng với trên vạn đệ tử trung tâm, cùng với mây vạn đệ tử ngoại môn đều rất vui mừng.

Từ quỷ môn quan bước trở về tất cả đều hưng phấn không thôi. Tuy rằng tất cả mọi người đều ôm quyết tâm liều chết bảo vệ Quy Nguyên Tông, bảo vệ bằng hữu , bảo vệ người thân , nhưng kết cục cuối cùng có thể nói nằm ngoài ý niệm của bọn họ, bọn họ làm sao có thể không hưng phấn được chứ!

Hảo huynh đệ! Thân nhân, bằng hữu tất cả đều an toàn, không một ai bị chết hay bị thương!

Đằng Thanh Sơn cũng vui vẻ.

Không người nào phải chết. Toàn bộ tông môn an toàn. Còn có thân nhân của chính mình cũng không phải chết!

Đêm nay Quy Nguyên Tông đèn đuốc sáng rực, nào nhiêt vô cùng so với lễ mừng năm mới còn muỗn vui vẻ hơn vài phần. Bởi vì tất cả mọi người đều hưng phần vì mới từ cõi tử trở về.

“Ha ha. Cổ Ung đảo chủ Thanh Hồ Đảo. Không phải là rất kiêu ngạo nói. Ba canh giờ sau. Sẽ san bằng Quy Nguyên Tông ta sao?”.

“Đúng! Cổ Ung quả thật rất kiêu ngạo. Nhưng cuối cùng lại ảm đạm rút lui sao!”

“Vẫn là tông chủ chúng ta oai phong! Còn chưa ra tay, đã dọa cho nhân mã Thanh Hồ Đảo chạy trốn.”

Chúc mừng! Các đệ tử trong Quy Nguyên Tông ăn mừng.

“Ca!”.

“Tiểu Vũ.”.

Đằng Thanh Sơn cùng với muội muội Thanh Vũ ôm chặt lấy nhau. Các nhóm Thân nhân hạnh phúc ngồi cùng một chỗ cười nói vui vẻ

“Tất cả mọi người đều an toàn, đều nhờ vào một tay sư phụ.” Đằng Thanh Sơn nhìn về phía xa xa. Khoác trên mình áo bào trắng, tiêu sái nâng chén cùng với một vài trưởng lão chúc mừng, tông chủ “Gia Cát Nguyên Hồng”.

Cổ Ung đảo chủ Thanh Hồ Đảo. Huy động đại quân vây thành. Còn hung dữ nói. Tuyệt đối không phải diễn trò! Nhưng là vì cái gì mà đến cuối cùng lại ảm đạm rút lui về phía tây? Hoàn toàn bãi chiến?

Sư phụ người cuối cùng dùng biện pháp gì mà có thể làm mười ba vị Tiên Thiên cường giả, đều lựa chọn bãi chiến lui đi?”.

Đằng Thanh Sơn trong lòng có vô tận nghi hoặc.

Quy Nguyên Tông một phương náo nhiệt chúc mừng. Mà Thanh Hồ Đảo nhân mã lại yên lặng lui đi trong đêm đen. Mười ba vị Tiên Thiên cường giả tụ tập cùng một chỗ.

“Thật sự là mất mặt! Chúng ta Thanh Hồ Đảo điều động đại quân khí thế trời long đất lở, nhưng cuối cùng thật ảm đạm chưa đánh đã lui . Chỉ sợ… biến thành trò cười trong thiên hạ.” Ngân phát tuấn tú thiếu niên “Triệu Đan Trần” Giọng căm hận nói.

Cổ Ung than khoác hoang bào. Lắc đầu thở dài nói: “Là ta coi thường Gia Cát Nguyên Hồng. Coi thường Quy Nguyên Tông.”.

“Gia Cát Nguyên Hồng thực sự đã đột phá tiên thiên Kim Đan. Đạt tới khó lường hư cảnh?” trung niên nhân áo bào tro “Hồ trường lão” Vẫn như trước không thể tin được hỏi.

Cổ Ung thở dài nói: “Lúc ấy ta ở trong lều lớn nhìn địa đồ! Trước khi ta xem xét địa đồ. Trên bàn còn không có tờ giấy kia. Vẻn vẹn trong một khắc thời gian. Trên bàn đã xuất hiện một tờ giấy!”.

“Trong đại trướng. Chỉ có một mình ta! Có thể để cho ta không một chút nào phát hiện. Đem một tờ giấy đặt lên bàn, còn lặng yên rút đi. Thực lực đạt tới mức này… Tuyệt đối đột phá tiên thiên Kim Đan.” Cổ Ung thở dài nói. “Cho nên. Ta không thể nghi ngờ. Trên trang giấy nói ‘Lưỡng bại câu thương'”.

“Quy Nguyên Tông hơn nghìn năm qua,cũng không có một người nào đột phá tiên thiên Kim Đan a. Nay lại xuất hiện môt người. Chẳng lẽ bắt đâu từ bây giờ Quy Nguyên Tông sẽ quật khởi?”

“Đừng nghĩ nhiều.”

Cổ Ung đạm mạc nói “Quy Nguyên Tông rất mạnh. Chúng ta nhất định phải thừa nhận! Mà Thanh Hồ Đảo diệt Thiết Y Môn thu hoạch cũng không nhỏ. Phát hiện Vũ Hoàng bảo tàng.

Nếu đạt được Vũ Hoàng bảo tàng. Thanh Hồ Đảo có lẽ sẽ có một ngày, có thể cùng Ma Ni Tự sánh vai! Căn cứ sự biến đổi mấy ngàn năm qua. Ta cẩn thận xem xét. Cuối cùng xác định… Vũ Hoàng bảo tàng. Hẳn là ở Giang Ninh quận Nghi Thành Đại Duyên Sơn!”.

——————————–