Chương 141:Chương 18: Chém Giết Ra Ngoài

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đằng Thanh Sơn lau qua bên ngoài hồ lô một chút, rồi sau đó đậy nắp hồ lô lại, bỏ vào bên trong bao chứa đồ.

“Thiết Tí Hầu này cũng đúng thật là quá nghèo nàn, ngoại trừ rượu chu quả cũng không có vật gì khác cả. Yêu thú mặc dù có trí tuệ, nhưng mà trên phương diện nhu cầu hưởng thụ lại vẫn là rất thấp. Ân… Chu quả cũng đã lấy rồi, cần phải đi thôi!” Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn xung quanh một cái, liền đem bao chứa đồ buộc chặt ở trên người, tay cầm Luân Hồi Thương lặng yên vô thanh vô tức rời khỏi lòng núi.

Trong hang ổ bầy khỉ, chém giết nhanh chóng qua đi.

Lần này đám yêu thú đến đoạt rượu chu quả để uống, sau khi uống xong một đám lại toan tính trốn đi. Mà bầy Thiết Tí Hầu thì từng nhóm vây lại, muốn giết chết đám yêu thú này. Dám đến đoạt rượu, chắc chắn có vài phần bản lĩnh, hơn phân nửa số yêu thú trọng thương mà chạy đi, chỉ có hai đầu yêu thú xui xẻo bị bầy Thiết Tí Hầu vậy lại phân thây!

Đương nhiên Thiết Tí Hầu cũng chết hai con. Thế giới yêu thú vốn là như thế tàn khốc!

“!”

“!!!”

Đánh một hồi, trận này bầy Thiết Tí Hầu thắng lớn, tất caÌ0 đều hưng phấn gào lên. Mà xa xa giữa rừng núi, Kim đồng Hầu Vương cùng Thần Ưng đánh nhau, trên người hai yêu thú đã đâ̬y vết thương. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu cao vút sắc nhọn, Thần Ưng một lần nữa bay lên, lần này thì Kim đồng Hầu Vương cũng không có tiếp tục truy đuổi.

“!” Hầu Vương nhìn chằm chằm bóng dáng trên bầu trời, lớn tiếng rống vài tiếng.

Ngay lúc này…

Bên sâu trong huyệt động trên đỉnh vách núi đá, phaÌ0ng phất một bóng người giống như thằn lằn toàn thân dán vào trần huyệt động, sau lưng Luân Hồi Thương cắm ở đai lưng, cả người ẩn dấu trong bóng tối, lặng yên không một tiếng động chậm rãi tiến gần tới cửa động. Nhất thời cặp mắt u lãnh của hai con Thiết Tí Hầu to lớn chú ý tới của động.

“Thật là đủ loại xui xẻo !” Trong đáy lòng Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ “Xem ra không sai biệt lắm, đám yêu thú chém giết nhau đã kết thúc rồi thì dĩ nhiên hai con Thiết Tí Hầu to lớn này phải tự mình đứng gác! Tốc độ chém giết này quả thực là nhanh.”

Vốn Đằng Thanh Sơn tưởng rằng chém giết còn đang tiếp tục, hắn có thể thư̬a dịp đó mà lẻn ra ngoài trốn đi.

Ai mà ngờ…

Đám yêu thú này chạy đi, phụ sự Kì vọng hắn. Một đám yêu thú sau khi uống rượu liền chạy trốn, trong chốc lát làm hang ổ bầy khỉ an tĩnh lại.

“Hi vọng đừng phát hiện ra ta.” Đằng Thanh Sơn chậm rãi tới gần cưÌ0a động.

Kì thâÌ£t, lấy lực trảo ngón tay của hắn, một tay cũng có thể làm cho cả người áp vào trần động, cần gì phải… Nhưng mà vì an toàn, vì không muốn gây ra một tiếng động nên Đằng Thanh Sơn dùng sức cả hai tay lẫn hai chân, phaÌ0ng phất giống như dính trên trần động. Lúc này khoảng cách tới của động còn có hai trượng.

Hai con Thiết Tí Hầu to lớn đứng tại cửa động, đột nhiên một con trong đó nghiêng người, móng vuốt chỉ hướng xa xa “!!” kêu lớn cái gì đó.

Lúc nó nghiêng người một cái, khóe mắt dư quang dĩ nhiên là phát hiện Đằng Thanh Sơn trên trần động.

“!!!”

Con Thiết Tí Hầu này hai mắt trợn to, loài người cư nhiên dám tiến vào bên trong bầy của nó!

“Không xong rồi !” Ánh mắt Đằng Thanh Sơn sắc như đao, vốn Đằng Thanh Sơn như một con nhện bám vào trần thạch động, lúc này đây hai tay hai chân dùng thêm chút lực, giống như một con ếch đột ngột nhanh như chớp nhảy ra.

“!”

Tức giận, con Thiết Tí Hầu cao lớn này một trảo chộp tới.

“Bồng!”

Đắng Thanh Sơn quần áo căng phồng dùng tay phải đỡ lấy, quyền này mạnh mẽ nện lên lợi trảo của Thiết Tí Hầu cao lớn kia “Bồng!” Giống như một tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, liệt khí mãnh liệt ép làm cho khí kình xung quanh đồng loạt khuếch tán. Hơn hai vạn cân bạo lực va chạm làm con Thiết Tí Hầu to lớn luống cuống ứng phó, bị một quyền này nện vào liên tiếp lui về phía sau ba bước, mỗi một bước đều lưu lại trên mặt đất một dấu chân thật sâu.

Mà Đằng Thanh Sơn mượn ngay lực phản trấn của quyền này lộn ngược lại, thân thể ở trong không trung lộn vòng!

“Hô!”

Cực Kì linh hoạt, hướng tới phía trên cao lộn nhào vài trượng, sau đó một tay thành trảo bám vào vách núi, lại nhảy lên bình đài (khoảng đất bằng phẳng nhô lên cao ,tạo thành như sân khấu vậy).

“!!!”Hai con Thiết Tí Hầu cao lớn phẫn nộ mà cùng rống lên.

Cả đàn khỉ đều bắt đầu huyên náo, trong chớp mắt, một nhân loại hiện ra trong ít nhất mấy trăm con Thiết Tí Hầu. Chúng nó từ trong trọng địa huyệt động kia lộn nháo lên bình đài trên vách đá. Bên trong huyệt động kia là thứ chúng nó trân quý nhất “Rượu Chu Quả”, bình thường bản than húng nó khó mà có được một ngụm để uống.

Tiếng kêu vang vọng lên không trung, hàng trăm ha̬ng nghìn Thiết Tí Hầu từ khắp nơi điên cuô̬ng mà hướng lại đây, một maÌ0ng rậm rạp.

Hô! Hô! Hô!

Mỗi bước nhaÌ0y của Thiết Tí Hầu là cao khoảng bảy tám trượng, một đám dêÌ’ dàng nhảy lên bình đài trên vách đá. Phảng phất giống như bị điên, hướng Đằng Thanh Sơn giết đến.

Chạy nhanh như tia chớp, sắc mặt Đằng Thanh Sơn đại biến: “Thế này thật phiền toái! Không còn biện pháp khác, chỉ có thể đi theo một con đường gần nhất” một tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái thêm “Không trốn ra ngoài chính là chết! Giết ra ngoài!” Đằng Thanh Sơn tay phải nhanh chóng rút Luân Hồi Thương sau lưng, cả người như một tia chớp nhảy trên vách đá.

Đằng Thanh Sơn vư̬a vận chuyển Thiên Nhai Hành, lại vừa bộc phát lực lượng thân thể.

Tốc độ của hắn chỉ có thể hình dung cực nhanh!

Phía đằng sau tốc độ truy đuổi Thiết Tí Hầu như nhau ,thấy được khoảng cách ngày càng cách xa. Đáng tiếc… Thiết Tí Hầu quá nhiều, lại có rất nhiều Thiết Tí Hầu từ bốn phương tám hướng trực tiếp chạy lại ngăn trở! Tất cả các phương hướng đều bị chặn lại, mặc kệ như thế nào, chung quy Đằng Thanh Sơn đều phải đối mặt với trở ngại.

Đằng Thanh Sơn con mắt híp lại, ánh mắt lạnh như băng!

Đống thời có tám Thiết Tí Hầu chạy song song với Đằng Thanh Sơn vọt tới, mỗi một con Thiết Tí Hầu đều rống giận, điều chúng nó tự hào nhất là đôi cánh tay sắt.

“Giết!!!”

Luân Hồi thương trong tay Đằng Thanh Sơn, trong nháy mắt hóa thành hư ảo phảng phất như gai độc bọ cạp, bốn đạo ánh sáng màu bạc xẹt qua.

Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!

Thương ảnh như châm!

Tiên huyết bay tứ tung!

Tám con Thiết Tý Hầu thậm chí không thể làm tốc độ Đă̬ng Thanh Sơn giảm xuống . Một làn sóng Thiết Tí Hầu giao nhau cùng Đằng Thanh Sơn như vậy bị vượt qua. Bốn đầu Thiết Tí Hầu nọ trong yếu hầu phun ra máu tươi, vô lực ầm ầm ngã xuống. Mặt khác những con Thiết Tí Hầu còn sống bắt đầu phẫn nộ gào rống lên!

Tốc độ Đằng Thanh Sơ không một chút nào dám chậm chêÌ’, tiếp tục lao về phía trước.

Giết!

Bất cứ cái gì ngăn cản đều giết hết!

Lúc này, thời gian khẩn trương đến nỗi, nếu công phu trong nháy mắt chậm lại đều có thể làm Đằng Thanh Sơn phải chết.

Bốn con Thiết Tí Hầu chết đi, nhóm Thiết Tí Hầu khác đều bắt đầu rống giận gào lên, Thiết Tí Hầu khắp nơi vây quanh lại đây.

Mà Kim đồng Hầu Vương sau trận đại chiến cùng với Thần Ưng, vốn chỉ là xem thuộc hạ đuổi giết tên nhân loại này. Nhưng thương ảnh sắc bén của Đằng Thanh Sơn, ngay cả Kim đồng Hầu Vương cũng không khỏi nổi giận. Nó ngước đầu gào rống lên một tiếng “!!!!” Chân lập tức đạp một cái.

Oanh !! Mặt đất cứng như đá cũng bị nứt ra.

“Hưu !”

Kim đồng Hầu Vương này hóa thành một đạo kim quang, trong nháy mắt nhảy xa hơn mười trượng, một lần nữa rơi xuống mặt đất, lại đạp chân một cái là nhảy xa thêm hơn mười trượng.

“Không tốt!” Sắc mặt Đằng Thanh Sơn đại biến “Hầu Vương này tốc độ so với ta ít nhất phải nhanh hơn gấp đôi, dựa theo lộ tiết, ta không kịp rồi! Đằng Thanh Sơn vừa chạy như bay đồng thời ánh mắt đảo qua xung quanh, đột nhiên tập trung tại phía xa xa “Không còn con đường nào khác, chỉ có thể như vậy thôi!”

Đằng Thanh Sơn chợt nghiêng người một cái, hướng chính nam phóng đi. Lại là mười con Thiết Tí Hầu vây giết tới, thậm chí phía trước còn có một đầu Thiết Tí Hầu to lớn!

“Luân Hồi thương của ta có khả năng một thương giết chết một Thiết Tí Hầu bình thường, nhưng tuyệt đối không thể có cách nào một thương giết chết con Thiết Tí Hầu to lớn trước mắt này.” Đằng Thanh Sơn qua ngắn ngủi giao thủ với con Thiết Tí Hầu này, biết nó tuyệt đối có thể so sánh với thực lực “Quỷ Hổ” Tư Mã Khánh. Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt hướng tới phía trước, tay trái một đạo ánh sáng hiện lên.

“Hưu!”

Hàn quang xẹt qua không trung, bắn thẳng tới yết hầu con Thiết Tí Hầu to lớn.

Con Thiết Tí Hầu to lớn ngay lập tức chụp lấy hàn quang bay tới, tại khoảng cách cách hai bên sáu thước, một đạo hào quang bay hình vòng cung, vượt qua lợi trảo bay thẳng vào mặt.

“Vèo!”

Phi đao đâm thủng đầu con Thiết Tí Hầu to lớn! Máu não bắn tứ tung. Kim đồng Hầu Vương thấy thế càng thêm tức giận, Thiết Tí Hầu bình thường số lượng rất nhiều, chết là coi như xong. Nhưng Thiết Tí Hầu to lớn như vậy mới chính là phụ tá đắc lực a! Trong cơn tức giận, Hầu Vương với tốc độ kinh người, mỗi bước của nó đều làm đá núi bay tung tóe.

Thiết Tý Hầu rất thông minh, khi nhìn thấy Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt giết chết bốn con Thiết Tí Hầu cho nên mười một Thiết Tý Hầu này xếp thành ba hàng, hàng một có bốn con, hàng hai có ba con, hàng ba có bốn con, nhưng lại giao nhau đánh về phía Đắng Thanh Sơn. Làm cho Đằng Thanh Sơn cho dù đánh chết bốn con cũng không phá được hoàn toàn trở ngại.

“Có trí tuệ, thật là phiền toái a!”

Tốc đôÌ£ cuÌ0a Đằng Thanh Sơn không chậm đi chút nào, giống như xe tăng điên cuồng gia tốc, ầm ầm phóng đi.

“Bồng!”

Vừa đạp đất, Đằng Thanh Sơn liền nhảy lên.

Hô! Hô! Hô!

Mười một con Thiết Tý Hầu cơ hồ đồng thời nhảy lên, ngăn đón hướng Đằng Thanh Sơn tới!

“Trận hình rối loạn rồi!” Đằng Thanh Sơn ánh mắt lạnh lẽo, Luân Hồi thương trong tay phaÌ0ng phất như độc xà, trong nháy mắt đâm ra ba thương liên tiếp giết chết ba con Thiết Tí Hầu. Theo sau đó Luân Hồi thương liền hóa thành một đạo vòng cung… Hỗn Nguyên Nhất Khí thương pháp! Trong Ngũ Hành thương pháp là chiêu thương pháp duy nhất phòng ngự.

“Bồng!”

Ba con Thiết Tí Hầu vô lực vẫn lạc, mặt khác tám con Thiết Tí Hầu còn lại đều phải tứ tán khai mở.

“Hầu tử này lực lượng thật là cường đại” Quần áo nơi cánh tay Đằng Thanh Sơn vỡ tan, một đạo trảo ngân sắc bén xuất hiên trên cánh tay Đằng Thanh Sơn, chỉ là phá da thôi. Hỗn Nguyên Nhất Khí thương pháp cũng không phải là phòng ngự tuyệt đối, nếu như địch nhân mỗi lần công kích đều mạnh, tốc độ Luân Hồi thương bị ảnh hưởng, như vậy thương pháp phòng ngự sẽ không được hoàn mĩ.

Giống như tia chớp…

Vượt qua con Thiết Tí Hầu to lớn, trở ngại do mười một con Thiết Tí Hầu bình thường bị để lại phía sau, Đằng Thanh Sơn trực tiếp hướng phía nam phóng đi.

Hô!

Liền nhảy đánh tới.

Vốn theo hướng nam nhanh chóng phóng đi, đôÌ£t nhiên Đă̬ng Thanh Sơn quay đầu lại phất tay một cái, một đợt hàn quang phá không bay ra! Trong không trung hiện lên một đạo quang mang kim loại.

“Bồng!” Trảo tay phải Hầu Vương tất nhiên phá nát phi đao, nhưng trong những phi đao này lại ẩn chứa lực đạo trên hai mươi vạn cân. Nó đang bay vọt trong không trung lai bị lường lực này đánh vào, không khỏi tự bắn dội lại phiá sau.

“Tốc độ lợi trảo cuÌ0a Hầu Vương dĩ nhiên theo kịp tốc độ chuyển biến phi đao của ta.” Đằng Thanh Sơn kinh ngạc cảm thán “Hầu Vương này so với tưởng tượng của ta mạnh hơn nhiều, phỏng chừng có thể cùng với cấp bậc cường giả Tiên thiên Kim đan so sánh.” Đối mặt với yêu thú đáng sợ như vậy, Đằng Thanh Sơn càng thêm kiên định với quyết định của mình.

Một khi bị đuổi kịp, hẳn chết không thể nghi ngờ!

Bị lực phản chấn làm cho rơi xuống đất, Hầu Vương lập tưÌ’c hướng đuôÌ0i theo.

Song…

Trong nháy mắt Hầu Vương bị phản chấn rơi xuống đất trì hoãn, Đằng Thanh Sơn đã vọt tới vách núi bên phía nam Thiết Tí Hầu Sơn. Mà bên dưới vách núi là sương trắng mờ mịt lượn lờ, sâu không thể lường được.

Không một chút do dự.

Hô! Đằng Thanh Sơn tay cầm Luân Hô̬i thương đột ngột nhảy xuống phía chân núi.

Đứng ở bên cạnh vách núi đá, Hầu Vương nổi giận dị thường, nhấc hai khối đá ném xuống bên dưới hướng Đằng Thanh Sơn nhảy xuống.

“Oanh! Oanh!”

Lơ lửng giữa không trung, Đằng Thanh Sơn không thể nào né tránh.

——————————–