Chương 12:Chương 12: Thiên Niên Kỷ Sự

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Căn biệt thự này chính là nhà của chủ tịch tập đoàn Minh Sơn: Lý Minh Sơn. Trên sân thượng tầng ba của căn biệt thự có một cái bể bơi lộ thiên. Lý Minh Sơn đang thoải mái nằm trong bể bơi, ngửa mặt lên trời mà nhìn ngắm các vì sao. Lý Minh Sơn thông thường khi tập trung suy nghĩ thì thường một mình nằm trên một cái phao nổi trong bể bơi. Thân thể thoải mái, đầu óc cũng trở nhanh nhạy linh hoạt hơn.

“Hợp đồng này, có đến cả tỷ bạc, phải nghĩ cách để cướp cái hợp đồng này mới được.” Lý Minh Sơn nhíu mày.

“Ân?”

Lý Minh Sơn bỗng nhiên cảm giác có một trận gió thổi tới, nửa người trên đang nổi trên mặt nước không khỏi hơi cảm thấy lạnh, hắn liếc mắt một cái, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Chỉ thấy ở sân thượng đang có một gã thanh niên mặc quần dài màu đen, áo sơ mi cộc tay màu xanh. Người đang đứng đó chính là Đằng Thanh Sơn.

“Ngươi là ai? Như thế nào mà vào được chỗ này?”

Lý Minh Sơn lâm nguy bất loạn, trầm giọng nói. Đồng thời liền bước ra khỏi bể bơi mà bước tới, tiện tay với một chiếc khăn tắm mà quấn quanh eo. Đằng Thanh Sơn nhìn Lý Minh Sơn, thầm đánh giá hắn. Lý Minh Sơn là một gã đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi trông rất nho nhã, phong độ bất phàm.

“Nếu không biết rõ về Lý Minh Sơn thì e là rất khó nhìn thấu bản chất của hắn.” Đằng Thanh Sơn trước khi đến thì cũng đã thông qua Elena mà có được thông tin về gã Minh Sơn này. Lý Minh Sơn, năm nay bốn mươi ba tuổi. Khi còn nhỏ đã từng là thành viên của một nhóm đầu đường xó chợ chuyên ăn cắp vặt , Sau này đã trở thành này lão đại của nhóm, bằng vào tài sản ăn cắp được mà bắt đầu kinh doanh. Những kẻ đi theo hắn xuất thân từ hắc đạo có , từ bạch đạo cũng có, chính vì vậy mà đám thủ hạ của hắn chính là rất hỗn tạp. Tài sản tăng lên rất nhanh. Đến hai mươi năm sau thì tập đoàn Minh Sơn của Lý Minh Sơn tài sản đã có gần mười tỷ.

“Ta khuyên ngươi không động vào cái khẩu súng giấu ở trong cái khăn tắm kia.” Đằng Thanh Sơn đạm mạc nói.

Lý Minh Sơn khuôn mặt biến sắc, khi tay hắn vơ chiếc khăn tắm thì bàn tay cũng ẩn trong khăn tắm mà chớp nhoáng rút ra một khẩu súng. Khi hắn làm ăn đã bức bách không ít người gia phá nhân vong, cho vay nặng lãi khiến cho không biết bao nhiêu người trong cả hai giới hắc bạch phải vì hắn mà tự sát. Người có cừu oán với hắn là rất nhiều.

Súng ngắn thường là vật bất ly thân của hắn. Lý Minh Sơn mới vừa giơ súng lên thì Đằng Thanh Sơn vốn đang ở cách hắn một khoảng cỡ mười thước đã xuất hiện ngay ở trước mặt.

“Ngươi.”

Lý Minh Sơn bị tốc độ của đối phương doạ đến mức choáng váng, khẩu súng trong tay hắn đã ở Trong tay Đằng Thanh Sơn. Chỉ nghe thấy khẩu súng vang lên một vài thanh âm, khẩu súng trong tay hắn đã bị tháo ròi thành nhiều bộ phận, Đằng Thanh Sơn mỉm cười nắm các mãnh thép vào trong tay mà vặn lại như bánh quẩy vậy. Đằng Thanh Sơn tùy ý ném xuống đất.

Lý Minh Sơn sợ tới mức tim đập thình thịch, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, còn cố nở ra một nụ cười thân thiện:

“Huynh đệ quả nhiên là thủ đoạn không vừa. Vô thanh vô tức mà lên đến lầu ba này. Bội phục, bội phục!”

Có thể không kinh động đến đám vệ sĩ và hệ thống camera giám thị mà lên đến lầu ba này, đây là thủ đoạn như thế nào? Bóp vặn cương thiết thành hình cái bánh quẩy, đây là thủ đoạn như thế nào?

“Ta bây giờ hỏi ngươi mấy vấn đề”

Đằng Thanh Sơn biểu tình không chút biến hóa, cái loại vệ sĩ của đám phú hộ thường dân này đối với hắn mà nói thì căn bản là không một chút tác dụng. Bao nhiêu năm tung hoành trên toàn thế giới, có cái cảnh giới bảo về sâm nghiêm nào mà Đằng Thanh Sơn chưa từng gặp qua?

“Huynh đệ, xin mời nói.” Lý Minh Sơn liền đáp.

Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm Lý vào minh sơn:

“Nói cho ta, ngươi vì sao lại muốn giết Tần Hồng?”

“Giết Tần Hồng?” Lý Minh Sơn đáy lòng kinh hãi, số người biết chuyện này là rất ít. Dù sao thì Tần Hồng cũng là nhân viên của một ban đặc biệt thuộc cơ quan anh ninh quốc gia, Lý Minh Sơn hắn cũng không dám trắng trợn công khai việc này.

“Huynh đệ ngươi từ đâu mà nghe được cái tin đồn này, tuyệt đối là nói xấu, là vu hãm a!” Lý Minh Sơn nói tiếp:

“Lý Minh Sơn ta tuy không phải là loại doanh nhân đứng đắn gì, các loại thủ đoạn đánh đấm giết chóc thì Lý Minh Sơn ta thời trẻ đều cũng đã trải qua. Nhưng là bảo ta giết Tần Hồng thì có cho ta mười lá gan, ta cũng không dám a.”

“Hô!”

Chỉ nghe một tiếng gió vang lên, Lý Minh Sơn liền cảm thấy cả tai lẫn nửa trái khuôn mặt một trận đau nhức khôn tả. Một tát của Đằng Thanh Sơn đã đánh ngã Lý Minh Sơn. Chiếc khăn tắm rơi ra ngoài, Lý Minh Sơn chỉ còn mặc độc một cái quần lót , trông vô cùng thảm hại.

“Huynh đệ, sao ngươi lại…”

Lý Minh Sơn có chút tức giận ngẩng đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Nhưng đáp lại hắn lại là ánh mắt lạnh như băng của Đằng Thanh Sơn cùng với một thanh âm trầm tĩnh:

“Ở trước mặt ta, ngươi tốt nhất không nên giở cái thủ đoạn vặt ấy ra, nếu vẫn còn nói dối tiếp thì ngày này sang năm chính là ngày giỗ đầu của ngươi.”

Lý Minh Sơn đáy lòng một trận run rẩy. Phạm nhân giết người, những kẻ cứng đầu cứng cổ Lý Minh Sơn hắn gặp qua cũng không hề ít. Chỉ là Lý Minh Sơn có cảm giác… Những tên phạm nhân giết người hung ác so với kẻ trước mặt thì chỉ như một con thú yêu giương nanh múa vuốt mà thôi. Tự nhiên bất giác cúi đầu nhìn nòng súng bị bóp vặn cong keo, Lý Minh Sơn hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn mà nói:

“Huynh đệ, Lý Minh Sơn ta và Tần Hồng là vô oán vô cừu. Đúng, lần này ta kêu người đi giết Tần Hồng. Nhưng là ta cũng là nhận uỷ thác của người khác.”

Đằng Thanh Sơn nhướng mày, nhận uỷ thác của người khác?

“Ai?” “Ai?”

Đằng Thanh Sơn hỏi dồn. Lý Minh Sơn ngần ngại nhìn Đằng Thanh Sơn, ánh mặt Đằng Thanh Sơn chợt sắc bén lên.

Lý Minh Sơn bị dọa sợ quá liền nói “Là Trầm Dương Minh! Đông bắc Trầm Dương Minh!”

“Trầm Dương Minh trong Đông bắc nhị hổ?” Đằng Thanh Sơn nhướng mày, hắn không ngờ là Trầm Dương Minh.

Trong thế giới ngầm, Đông bắc nhị hổ cũng là đôi sát thủ tương đối lợi hại, trong đó một người là “Vương Khánh”, người kia là “Trầm Dương Minh”. Hai sát thủ này đều là sát thủ cấp A, danh tiếng của “Đông Bắc nhị hổ” không nhỏ. Nhưng một năm trước, Vương Khánh của Đông Bắc nhị hổ đã bỏ mạng, đôi sát thủ này giải tán.

Trong sát thủ, có người thuộc về tổ chức lớn, có người độc lập tự do. Đông Bắc nhị hổ là sát thủ tự do, làm loại công việc mình thích thì mới nhận.

“Đúng, ngươi cũng biết Trầm Dương Minh?” Đằng Thanh Sơn cười khổ nói “Huynh đệ vì đã biết Trầm Dương Minh, chắc cũng biết chỗ khổ của ta. Trầm Dương Minh này, danh tự của hắn chính là chiêu bài vàng! Lý Minh Sơn ta có ngon cỡ nào cũng không dám trêu chọc hắn. Lần này hắn nhờ ta giết Tần Hồng, ta dám không cấp thể diện cho hắn sao?”

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn như đao, thầm đánh giá Lý Minh Sơn

“Trầm Dương Minh, hừ” Ánh mắt Đằng Thanh Sơn chuyển lạnh.

Lý Minh Sơn nghe thế hoảng sợ, thanh niên thần bí trước mắt dường như không thèm để “Trầm Dương Minh” vào mắt.

“Thật đáng tiếc, ngươi cho người giết Tần Hồng, ta phải trừng phạt ngươi” Giọng Đằng Thanh Sơn vẫn lạnh lùng như trước.

“Không, chờ chút” Lý Minh Sơn hoảng sợ liền nói. Hắn là người tinh minh, làm sao không đoán ra ý tứ của Đằng Thanh Sơn.

“Đừng giết ta, ngươi có giết ta thì cũng chẳng được lợi lộc gì. Chỉ cần ngươi không giết ta… ta có thể cho ngươi rất nhiều, rất nhiều. Ta cho ngươi cả tập đoàn Minh Sơn cũng được”

Lý Minh Sơn biết, đi bên bờ sông sao có thể không ướt giày? Cho nên, tài khoản ở nước ngoài của Lý Minh Sơn đã gửi sẵn một khoản tiền lớn, đến lúc quan trọng bỏ chạy giữ mạng còn có cái để dùng. Cho dù có dâng tập đoàn Minh Sơn cho đối phương, hắn vẫn làm đại phú ông như trước.

“Tiền bạc, ta không quan tâm” Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nói.

Trong đầu Lý Minh Sơn chuyển động cực nhanh.

Đối phương không để ý kim tiền, phải làm sao đây?

“Ta, ta còn có bí kíp!” mắt Lý Minh Sơn lóe sáng, vội kêu lên: “Ta biết huynh đệ rất lợi hại, mặc dù ta cũng tu luyện nội gia quyền nhưng thực lực lại chưa nhập môn. Bất quá… ta lại có bí tịch, bí kíp tu luyện thành tuyệt đỉnh cao thủ”

Đằng Thanh Sơn không nhịn được lộ ra nụ cười trên mặt : “Bí kíp? Trở thành tuyệt đỉnh cao thủ? Ngươi xem phim chưởng nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma rồi sao?”

Đằng Thanh Sơn đã bước vào cảnh giới tông sư, lại tu luyện “Hổ hình thông thần thuật”, có thể nói là cường giả cao nhất, còn có bí kíp gì hấp dẫn hắn?

“Không, đúng là bí kíp” Lý Minh Sơn liền nói:

“Lúc ta còn trẻ, là đệ tử tiểu môn phái “Thần thâu môn”. Ài, thật ra là thằng trộm vặt, chẳng qua là môn phái ta quá suy sụp, cả môn phái, hiện tại không có một người luyện ra được nội kình nữa”

Đằng Thanh Sơn không biết nên khóc hay cười.

Thần thâu môn? Một môn phái không có đến một cao thủ luyện được nội kình?

“Nhưng Thần thâu môn chúng ta lịch sử đã lâu, trước đây đã từng xuất hiện cao thủ đạt tới cảnh giới tông sư” Lý Minh Sơn vội nói, hắn minh bạch đối phó loại siêu cấp cao thủ, có lẽ cũng chỉ có bí tịch mới có thể cứu được mình “đó là bí kíp truyền thừa hơn 2000 năm của Thần thâu môn chúng ta, là một ghi chép của Tông sư cao thủ thời kì dân quốc”

Đằng Thanh Sơn nhướng mày, trong lòng nổi lên một chút hiếu kì.

“Bí kíp dấu ở đâu ” Đằng Thanh Sơn hỏi.

“Trong thư phòng của ta, ở lầu ba” trong lòng Lý Minh Sơn thở ra một hơi, liền nói “đi theo ta”

“Đề nghị người đừng kiếm đường chạy, mấy bảo tiêu ở biệt thự của ngươi, có hay không có đối với ta không khác gì” Đằng Thanh Sơn nói.

Lý Minh Sơn nhớ lại cảnh đối phương bẻ vặn nòng súng liền minh bạch, mấy tên Lýnh giải ngũ kia thật sự vô dụng “Ta không dám có tâm tư gì khác, mời theo ta”

Đằng Thanh Sơn đi theo Lý Minh Sơn tới thư phòng ở lầu ba. Thư phòng của Lý Minh Sơn rất lớn, có một giá sách cơ hồ chiếm nửa bức tường. Lý Minh Sơn đến bên giá sách, bấm vào nút bên hông, sau đó cả giá sách như một cánh cửa mở qua một bên.

Lộ ra một cửa sắt khóa Kýn một thông đạo.

“Giấu kỹ ghê” Đằng Thanh Sơn cười nói nhỏ.

Lý Minh Sơn liền cười nói “Dù gì cũng coi như là bảo bối của Thần thâu môn chúng ta” vừa nói vừa kéo cửa sắt ra, vươn tay lấy từ trong ra một quyển cổ thư, có các trang sách được buộc lại với nhau bằng dây.

“Ngươi xem” Lý Minh Sơn liền đưa quyển sách cho Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn nhận lấy xem, trên quyển sách cổ có bốn chữ – Thiên niên ký sự, ở góc bên có hai chữ – Liễu Nham.

——————————–