Chương 511:Chương 21 : Âm Mưu

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Ba vị, ta xin cáo từ.” Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn ba người Hoàng Thiên Cần sắc mặt đang cảm thấy thật nhục nhã.

“Nhưng đừng quên ước định của chúng ta, nếu để Hình Ý môn ta phát hiện môn nhân Vũ Hoàng Môn ngươi có người tu luyện “Cửu Hoàng Pháo quyền”, vậy không hay đâu.”

Nói xong một câu này, Đằng Thanh Sơn cùng Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở cuối chân trời phía Đông Nam.

Hoàng Thiên Cần, Vũ Phụng, Liễu Hạ, ba vị Thái thượng trưởng lão Vũ Hoàng môn nhìn xa xa phía chân trời.

“Sao lại thế được? Lần này Tôn Giả như thế nào lại nghiêng về phe Đằng Thanh Sơn?” Đợi đến khi Đằng Thanh Sơn vừa đi, Liễu Hạ nhịn không được nhíu mày nói.

“Đúng là có chút kỳ quái.” Hoàng Thiên Cần nghi hoặc: “Vốn tưởng rằng Tôn Giả sẽ giúp chúng ta. Nhưng là, Tôn Giả không ngờ lại khiến chúng ta đáp ứng điều kiện của Đằng Thanh Sơn. Quả thực, truyền thuyết về Tôn Giả đều là từ trong thư tịch ghi lại, ta cũng mới chỉ cùng Tôn Giả ngẫu nhiên nói chuyện với nhau vài câu. Đối với tính cách của Tôn Giả, một chút cũng không hiểu.” Dù sao từ khi Vũ Hoàng Môn khai tông lập phái đến nay, số lần Hùng Tôn Giả phải ra tay cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Hai vị trưởng lão, theo ta thấy…” Vũ Phụng nhíu mày nói: “Hùng Tôn Giả vốn năm đó chỉ nhận lời với Vũ Hoàng tổ sư là muốn bảo toàn cho Vũ Hoàng Môn ta truyền thừa, mà không có trách nhiệm khiến Vũ Hoàng Môn ta mạnh lên. Cho nên, ở loại thời điểm này Hùng Tôn Giả cũng không muốn cùng Đằng Thanh Sơn cứng chọi cứng. Cũng giống như năm đó đối đãi với Tần Lĩnh Thiên Đế, cũng lấy lễ mà chịu nhịn. Cho nên, năm đó Tần Lĩnh Thiên Đế đối với Vũ Hoàng Môn ta cũng không đuổi tận giết tuyệt.”

“Ân.” Hoàng Thiên Cần, Liễu Hạ hai người bừng tỉnh.

Kỳ thật đạo lý này rất đơn giản, chỉ là bọn hắn từ trước đến giờ vẫn cho rằng Hùng Tôn Giả vốn là con bài tẩy của Vũ Hoàng Môn. Nhưng bọn họ quên mất rằng, kỳ thật Hùng Tôn Giả là cường giả tự do, lại càng không phải là một nhân vật trong Vũ Hoàng Môn. Vị Hùng Tôn Giả này ở lại, chỉ là vì lời hứa với Vũ Hoàng mà thôi.

“Chuyện này không nói thêm nữa. Lần này Thanh Sơn hắn tới đây có nói, Vũ Hoàng Môn ta từng phái người tàn sát Hình Ý Môn đệ tử của bọn hắn. Hơn nữa, trên chứng cớ kia cũng ghi lại rõ ràng.” Hoàng Thiên Cần nhíu mày nói: “Nhưng là, chuyện này ta vừa rồi hỏi lại thì căn bản Vũ Hoàng Môn ta không có làm. Mà ta cũng tin tưởng rằng, Đằng Thanh Sơn này cũng không đến mức là loại người ăn không nói có*.”

“Ân, đúng là không ổn.” Liễu Hạ gật gật đầu.

“Không phải chúng ta, vậy là ai động thủ?” Vũ Phụng nhíu mày nói.

“Ta cảm thấy bên trong có âm mưu gì đó.” Hoàng Thiên Cần biểu tình nghiêm trọng hẳn lên, phân phó: “Vũ Phụng, ngươi đi truyền lệnh xuống, tra cho rõ ràng, Quách Kiệt Tu, Cam Tử Đào hai người này như thế nào lại đi chặn giết Hình Ý Môn môn nhân?”

“Vâng.” Vũ Phụng gật gật đầu.

“Dám tính kế với Vũ Hoàng Môn ta…!” Hoàng Thiên Cần ánh mắt phát lạnh, sát khí ẩn hiện.

“Liễu Hạ, Vũ Phụng! Vũ Hoàng Môn tạm thời do hai người các ngươi quản lý. Ta vừa mới bước vào cảnh giới Động Hư, cần bế quan một lần để đem thân thể luyện hóa một phen, cũng để cho quen thuộc thế giới lực mới này thật tốt.” Hoàng Thiên Cần mỉm cười nói: “Lần này Đằng Thanh Sơn tới đây lại có thể khiến ta đạt đến Động Hư chi cảnh, cũng là một sự vui mư̬ng ngoài ý muốn.”

Liễu Hạ, Vũ Phụng lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười.

Động Hư chi cảnh, trong môn phái có thêm một người đạt Động Hư chi cảnh, đích xác sự tự tin sẽ tăng lên rất lớn.

“Đợi đến sau khi sư bá người thân thể biến cường, củng cố thêm cảnh giới một lần nữa, chuyện đánh bại Đằng Thanh Sơn hẳn là nắm chắc.” Liễu Hạ cười nói.

“Đến lúc đó, ta sao lại còn có thể để Đằng Thanh Sơn này làm loạn nữa chứ!” Hoàng Thiên Cần cười lạnh một tiếng.

Phân phó mọi việc xong Hoàng Thiên Cần liền bắt đầu bế quan, chuẩn bị củng cố cảnh giới thêm một lần, đề cao thực lực bản thân cho thật hoàn hảo.

Dương Châu, Giang Ninh quận, Đại Duyên Sơn Hình Ý Môn.

Sáng sớm, bắt đầu từ lúc Đằng Thanh Sơn cùng Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh đi Vũ Hoàng Môn, nhóm nhân vật cao cấp của Hình Ý Môn đều tụ tập tại giữa Đông Hoa Uyển lo lắng cùng chờ đợi. Dù sao, môn chủ Đằng Thanh Sơn của bọn họ lúc này đi ra ngoài là muốn đem Vũ Hoàng Môn khai đao để giết gà dọa khỉ!

Đây chính là đại sự, hơn nữa có tính nguy hiểm rất lớn.

“Ngươi đừng nói gở, môn chủ có Bất Tử Phượng Hoàng đi cùng, tuyệt đối sẽ không có việc gì.”

“Ta cũng chỉ nói như vậy thôi.”

Các trưởng lão lại đàm luận, khiến Lý Quân nhướng mày hướng một bên nhìn lướt qua. Mà đại môn chủ Dương Đông lại khẽ quát một tiếng: “Cùng đến một bên ngồi đi, đừng to tiếng nữa.” Lập tức Dương Đông cũng quay đầu đi tới chỗ Lý Quân cùng hai chị em Hồng Sương, Hồng Vũ cười nói: “Sư mẫu, theo ta thấy sư phụ lúc này đã sắp trở lại. Chúng ta hiện nên uống chén trà giải khát, hẳn là uống xong trà thì sư phụ đã trở lại.”

“Ân.” Lý Quân gật gật đầu.

“Cha, cha mau trở lại a.” Hồng Sương cắn miệng, gắt gao nhìn chằm chằm hướng Tây Bắc.

Đằng Thanh Sơn chính là một cây trụ cột!

Là trụ cột của gia đình hắn, cũng là trụ cột của cả Hình Ý Môn. Mọi người như thế nào có thể không lo lắng không quan tâm hắn chứ?

“Tỷ…” Hồng Vũ mới vừa mở miệng định an ủi chị.

“Cha đã trở lại.” Hồng Sương đột ngột kêu lớn, chỉ về phía xa hướng Tây Bắc.

Xôn xao!

Cùng lúc này, cơ hồ tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn phía xa hướng Tây Bắc. Chỉ thấy một đạo hỏa hồng sắc lưu quang(vệt sáng) nhanh chóng xẹt qua phía chân trời, lấy tốc độ kinh người nhanh chóng tiến lại rồi vẽ ra một đường cong, trực tiếp hạ xuống giữa đình viện Đông Hoa Uyển. Khi đạo lưu quang này ngưng thực, dần hiện ra một thanh niên mặc bạch sắc trường bào cùng một Thần điểu bao phủ trong một tầng hỏa diễm rất lớn.

“Cha!” Hồng Sương ào một cái, nhào vào trong lồng ngực Đằng Thanh Sơn.

“Tất cả mọi người ở đây cả a.” Đằng Thanh Sơn tươi cười nói với mọi người xung quanh.

“Sư phụ!” Đằng Thú, Tiết Tân, Dương Đông ba người cũng cung kính hành lễ.

“Môn chủ!” Tông Lộ cùng các chư vị trưởng lão cũng đều lập tức hành lễ.

Đằng Thanh Sơn cười, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Lý Quân. Lý Quân lúc này mới lộ ra một tia nhẹ nhõm đi lại, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì chứ?”

“Muội xem, huynh giống như có việc gì sao?” Đằng Thanh Sơn cười: “Các vị chấp pháp trưởng lão, trưởng lão, trong môn sự tình cần các ngươi xử lý rất nhiều. Các ngươi trước hết đi xuống nghỉ tạm đi.”

Đằng Thanh Sơn tươi cười nói tiếp: “Thanh Hổ, A Thú, Tiết Tân, còn có A Đông, các ngươi ở lại!”

Tại Hình Ý Môn, thân phận là chiếu theo Quy Nguyên Tông, khi đạt tới tông sư chi cảnh hay “Tiên Thiên chi cảnh” sẽ được trao tặng thân phận chấp pháp trưởng lão.

“Vâng.” Các trưởng lão cũng cười ha hả rời đi, chỉ còn lại có Đằng Thanh Hổ cùng bọn đệ tử như Dương Đông ba người ở lại.

“Sư phụ, lần này rốt cuộc thế nào?” Dương Đông nhịn không được, nói.

“Đúng vậy, Thanh Sơn, nói mau a.” Thanh Hổ cũng nhịn không được hỏi. Hiện nay, Đằng Thanh Hổ chính là tướng quân của Huyết Lang quân trong Hình Ý Môn, địa vị cực cao.

Đằng Thanh Sơn cười: “Còn phải hỏi sao?” Nói xong, Đằng Thanh Sơn từ trong lồng ngực lấy ra hai bản bí tịch đã dùng hộp gỗ bảo quản thật tốt, để lên trên bàn đá.

“Các ngươi qua nhìn xem đi.”

“Đây là cái gì?” Đằng Thú, Dương Đông mấy người, cả mẹ con Lý Quân cũng đều lập tức chạy tới, mở hộp gỗ ra.

“Thiên Ương Tâm Điển?”

“Tam Quang Kính?”

Khi bọn Lý Quân chứng kiến hai bản bí điển này thì đều chấn động. Vũ Hoàng Môn lịch sử lâu đời, Thiên cấp bí điển khiến người người đỏ mắt của Vũ Hoàng Môn này tự nhiên là uy danh lan xa.

“Là Thiên cấp bí điển?” Dương Đông kinh hỉ liền nói: “Thật tốt quá. Có Thiên cấp bí điển này, trong Hình Ý Môn ta vốn có phần lớn các đệ tử chuyển sang tu luyện Đạo gia nhất mạch. Nếu sau khi tu luyện đến Tiên Thiên chi cảnh, lại có thêm thượng đẳng bí điển này tu luyện thì so với bí điển của Thiên Phong gia tộc còn tốt hơn nhiều.”

“Vũ Hoàng Môn này như thế nào lại giao ra bí điển bực này? Sư phụ, chuyện này là sao vậy?” Mấy người đều kích động vạn phần.

Nội gia quyền có một ưu thế khá lớn khác, chính là có thể trong lúc tu luyện Nội gia quyền đồng thời kiêm tu luôn cả Đạo gia nhất mạch. Giống như lúc trước, Đằng Thanh Sơn cũng tu luyện cả “Mãng Ngưu Đại Lực quyết”. Tại Hình Ý Môn, khẳng định là sẽ có không ít người kiêm tu cả hai đường. Nay các đệ tử Hình Ý Môn đi theo Đạo gia nhất mạch khi đạt tới Tiên Thiên, cũng tuyệt đối sẽ có hai Thiên cấp bí điển để có thể khiến họ tìm được con đường thích hợp nhất của mình.

“Đương nhiên là từ Vũ Hoàng Môn, vậy mà còn hỏi?” Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười: “Tốt lắm, A Đông. Hai bản bí tịch này ngươi cầm đi xử lý đi. Đem sao ra một phần đặt ở Tàng Võ Điện, còn bản gốc đưa lại đây cho ta.”

“Vâng, sư phụ.” Dương Đông cúi người tuân mệnh.

“Trải qua việc này, những tông phái khác trên Cửu Châu đại địa khẳng định sẽ biết phần lớn sự tình! Chỉ sợ cũng sẽ không có tông phái nào dám can đảm đến Hình Ý môn ta trộm bí tịch.” Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói: “Chẳng qua, A Đông, Hình Ý Môn ta từ giờ khi truyền dạy Ngũ Hành Quyền càng phải cần thêm nghiêm mật. Ngàn vạn lần không thể để lọt ra ngoài như vậy nữa!”

“Vâng, sư phụ.” Dương Đông cũng cảm thấy trên vai chịu áp lực rất lớn.

Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói: “Kỳ thật, lúc ta đi Vũ Hoàng Môn có phát hiện một sự kiện, đó là lần trước đám người định tàn sát đệ tử Hình Ý Môn ta chỉ sợ thật đúng là cùng Vũ Hoàng Môn không có quan hệ.”

“Cái gì.” Mọi người đều chấn động.

“Cha, nếu như cùng Vũ Hoàng Môn không có quan hệ, vậy chuyện này trong đó khẳng định có người phá rối.” Hồng Vũ liền nói.

“Ân. Ta cũng cảm thấy là có âm mưu.” Đằng Thanh Sơn gật gật đầu suy nghĩ. Thời điểm lúc trước điều tra ra ba người, trong đó ngoài hai người của Vũ Hoàng Môn thì còn có một người của Thanh Hồ Đảo.

“Chẳng lẽ là Thanh Hồ Đảo?” Đằng Thanh Sơn xẹt qua ý niệm này trong đầu, mày nhăn lại: “Không đúng, mười bảy năm, Thanh Hồ Đảo cũng không có một chút động tĩnh nào. Khó có khả năng một môn phái đã tan rã, nguyên khí đại thương như vậy lại dám liều lĩnh đến gây chuyện với ta? Bình thường sau khi một tông phái bị diệt, những kẻ may mắn còn tồn tại nên nghỉ ngơi thật tốt để lấy lại sức mới đúng.”

Sau khi trở về, Đằng Thanh Sơn hạ một loạt mệnh lệnh xong liền bắt đầu lại bế quan, muốn nhanh chóng đạt tới Động Hư chi cảnh.

Mà lúc này trên toàn Cửu Châu đại địa, tính cả Thiên Thần Cung vốn chia ra làm nhiều tông phái, mỗi nơi đều nhận được tin tức Đằng Thanh Sơn hung hăng đánh đến tận cửa Vũ Hoàng Môn. Lấy hệ thống tình báo của bọn họ, liền rất nhanh có thể tra ra không ít tin tức.

Các đại tông phái cũng khiếp sợ sự điên cuồng này của Đằng Thanh Sơn, đồng thời cũng không nguyện ý cùng Đằng Thanh Sơn làm ra chuyện long trời lở đất gì.

Các đại tông phái cũng đoán được Vũ Hoàng Môn còn có con bài tẩy lợi hại.

Viêm Châu, trong một tòa thành nhỏ bình thường, tại một tòa phủ đệ yên tĩnh.

“Thưa ngài*, đây là mật tín U Châu đưa tới.” Một gã nam tử áo xanh cung kính lấy ra một phong thơ.

Một gã nam tử thần bí tóc dài rối tung, mặc trường bào bằng vải bố rộng thùng thình, mang một mặt nạ mỏng màu vàng tiếp nhận thư tín rồi khẽ phất tay: “Đi xuống đi.”

“Vâng.” Hạ nhân nhanh chóng thối lui.

Nam tử thần bí mang mặt nạ màu vàng này đi đến chiếc ghế bên cạnh bàn ngồi xuống, lúc này mới mở thư tín ra đọc.

“Lần trước chặn giết thất bại, mà lần này Đằng Thanh Sơn hắn cũng không ngờ lại có thể hoàn hảo không tổn hao gì trở về Hình Ý Môn. Vũ Hoàng Môn này như thế nào vô dụng như vậy! Một môn phái tồn tại sáu ngàn năm, lẽ nào một vài cao thủ lợi hại lại không có? Để cho Đằng Thanh Sơn hoàn hảo quay về được?” Thần bí nam tử oán hận cầm thư tín trong tay, đột ngột vỗ lên bàn đá, bàn đá khẽ run lên.

Ào ào ~~

Cả bàn đá cùng với phong mật tín kia trực tiếp hóa thành tê phấn, chậm rãi chảy xuôi xuống mặt đất đình viện. Trong ánh mặt trời vàng rực, mặt nạ màu vàng kia phản xạ ánh sáng lại khiến lòng người lạnh ngắt.

————————–

* ăn không nói có: ý nói mặc dù chuyện này không xảy ra nhưng vẫn nói là có, ý nói những người thích vẽ rắn thêm chân, thích nói xấu người khác.

*câu này nguyên văn là khuyển nhân, là người sói, là cách gọi tôn trọng đối với cấp trên của người man hoang xưa. Mình nghĩ để từ thưa ngài hay hơn, mong anh em thông cảm.

——————————–