Chương 16:Chương 16: Các Phương Hội Tụ

Cửu Đỉnh Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Thanh nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn,một cô gái có hoàn cảnh cùng khổ như nàng, có thể bằng vào chút tiền vốn ban đầu để đi lên được như ngày hôm nay, Lâm Thanh cũng phải nhìn người rất khá. Nàng cảm giác được, Đằng Thanh Sơn lúc nào cũng như là một gã khổng lồ ở xa ngoài ngàn dặm, cho tới tận bây giờ vẫn không xem nàng như bằng hữu tri tâm.

“Đằng Thanh Sơn.” Lâm Thanh chần chờ,nhưng vẫn lấy dũng khí dò hỏi, “Tôi muốn hỏi anh, nếu tôi theo đuổi anh, anh sẽ chấp nhận tôi chứ?”

Là phái nữ mà hỏi như thế này, phải cần có dũng khí rất lớn.

“Thật xin lỗi.” Đằng Thanh Sơn không có chút do dự.

Lâm Thanh sắc mặt hơi trắng nhợt, tự chế giễu nói: “Chê tôi không trong sạch phải không?”

“Không phải.”

Đằng Thanh Sơn lắc đầu: “Trong lòng tôi, ngoài trừ thê tử ,tôi không thể đặt thêm vào một nữ nhân nào nữa.”

Lâm Thanh cố gắng tỏ vẻ tươi cười.

“Lâm Thanh, cô cần phải trở về.” Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên nói.

Lâm Thanh ngẩn ra.

Nàng phát hiện, giờ phút này ánh mắt Đằng Thanh Sơn đang tập trung vào một chỗ tối xa xa, chẳng lẽ có người? Lâm Thanh nghi hoặc nhìn kĩ.

Trong mơ mơ hồ hồ, hai bóng người đang dần tiến tới gần.Dưới ánh đèn đường chiếu rọi xuống, Lâm Thanh miễn cưỡng thấy rõ bộ dáng của hai người.

Bộ dáng, rõ ràng là người Nam Á!

Trong đó một người mặc áo trắng rộng ngắn tay, quần dài màu trắng, mái tóc xoăn tự nhiên của hắn kết thành một cái bím dài, khuôn mặt hiền lành, hai tròng mắt tựa như hai viên hắc ngọc thạch.

Người còn lại cao gần hai thước, cái đầu trọc bóng lưởng dưới ánh đèn đường chiếu rọi phản xạ ra ánh sáng nhè nhẹ,hung mang lạnh lẽo từ đôi mắt bắn ra như mắt mãng xà, làm cho lòng người run sợ. Hai người này rõ ràng chính là hai trong ba người đứng đầu trong tổ chức đệ nhất thế giới “Thần Quốc” – Víshnu, Shiva!

“A.” Lâm Thanh bị dọa đến run người.

“Xem ra Hắc Ám Chi Thủ cũng rất bình thường, cho đến bây giờ, các ngươi mới tìm được ta.” Đằng Thanh Sơn dùng Hán ngữ nói.

“Tìm, thấy ngươi, ngươi, liền phải chết!” Gã người Ấn Độ mặc áo trắng tóc xoăn thoáng dừng nói, hiển nhiên tiêu chuẩn Hán ngữ của hắn so ra vẫn còn thấp.

“Chết?” Lâm Thanh sợ hãi vội nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, hạ thấp giọng nói: “Đằng Thanh Sơn, chúng ta báo cảnh sát.”

Thanh âm tuy được ép tới mức rất thấp, nhưng ngoài ba mươi thước hai đại cự đầu của Thần Quốc lại nghe rõ mồn một. Người mặc áo trắng – Vishnu trên mặt lộ vẻ tươi cười, về phần còn lại Shiva căn bản không hiểu Hán ngữ.

Cảnh sát?

Ba người có thể nói là cường giả đỉnh phong trong nhân gian kịch chiến, cảnh sát có thể nhúng tay vào được sao?

“Lâm Thanh, ngươi trở về đi.” Đằng Thanh Sơn thân hình đột nhiên chớp động.

“Ha ha, muốn giết ta, cứ việc đến đây đi”

Đằng Thanh Sơn lao nhanh thấp thoáng trong màn đêm Minh Nguyệt Hồ.

“Muốn chạy trốn?” Gã đầu trọc Shiva rít gào một tiếng, toàn thân tựa sấm chớp lao nhanh đuổi theo. Về phần Vishnu vẫn điềm đạm mỉm cười, giống như tản bộ đi theo. Nhưng mỗi từng bước lại dài đến bốn năm mét.

Lâm Thanh ngơ ngác nhìn một màn này.

Tốc độ của ba người, hoàn toàn làm nàng sợ đến ngây người.

“Không tốt, bọn hắn muốn giết Đằng Thanh Sơn.” Lâm Thanh trong lòng bối rối.

Quan tâm sẽ bị loạn, tuy Đằng Thanh Sơn không cho nàng báo cảnh sát, nhưng tiềm thức của nàng luôn có phản ứng, gặp phải tình huống nguy hiểm phải báo cảnh sát ngay lập tức, Lâm Thanh lúc này vẫn là lựa chọn báo cảnh sát.

Từ lúc Lâm Thanh cùng Đằng Thanh Sơn gặp mặt ở Dương Liễu trà xã bị Tần Hồng phát hiện, tổ hành động đặc biệt liền phái người chuyên môn theo dõi Lâm Thanh. Giờ phút này, sau một hòn giả sơn cách không xa Minh Nguyệt hồ, một nữ tử mặc áo vest trông khá lão luyện, tay cầm điện thoại nói: “Dương đầu, đột nhiên xuất hiện hai gã người Ấn Độ, hẳn là hai đại cự đầu Vishnu cùng Shiva, Phi đao cô lang bắt đầu chạy trốn, hai đại cự đầu kia đang đuổi theo.”

Dương Châu thành, khu phố cổ.

Ở bên trong một căn nhà bình thường có gần 20 người tụ tập lại.

“Bây giờ,hai đại cự đầu của thần quốc tổ chức và Phi Đao Cô Lang đã tại Minh Nguyệt Hồ mà bắt đầu giao thủ, tình hình là rất khẩn trương, bây giờ chúng ta sẽ qua đó.” Dương Vân sau khi nói xong nói thì liền ấn di động:

“Lưu cục trưởng, là tôi. Vừa mới rồi có người báo cho cảnh sát nói là tại nguyệt hồ có người Ấn Độ muốn giết người? Tốt lắm, chuyện này chúng ta sẽ đến đó xử lý. Các anh đừng can thiệp vào.”

Trận đại chiến này, người bình thường mà hành động can thiệp vào thì chỉ làm ảnh hưởng đến bọn họ mà thôi.

“Tiểu quân, các ngươi ở đây giúp ta chiếu cố chị dâu các ngươi. Còn tên Trầm Dương Minh kia, ta đang lo là không biết lúc nào thì hắn xuất hiện đây.” Tần Hồng mặc áo chống đạn và một số trang bị khác, đồng thời căn dặn đám thủ hạ.

Lần xuất quân này chính là mười sáu người tinh anh nhất trong Giang Tô cảnh nội đặc tổ hành động ưu tú nhất. Tổ mà Tần Hồng quản lý thì chỉ có một mình hắn tham dự mà thôi.

“Yên tâm đi, Tần ca.” Những người ở lại tổng bộ lập tức nói.

Lúc này, Lý Nhiễm vốn đang hoài thai cũng đi ra khỏi phòng, Tần Hồng liền nói: “Tiểu Nhiễm, nàng nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta sẽ trở lại ngay.”

“Ca cũng cẩn thận một chút.” Lý Nhiễm bản thân cũng là thành viên của tổ chức, tự nhiên biết được mức độ nguy hiểm của lần hành động này.

“Yên tâm đi.” Tần Hồng an ủi.

“Bây giờ, xuất phát.” Dương Vân hạ lệnh.

“Nhanh lên đi Tần Hồng.” Những người khác đã lao ra khỏi phòng, Tần Hồng không dám chần chờ, liền lập tức đi theo các đồng đội, bọn họ chia nhau ra mà chui vào bốn chiếc xe Jetta màu đen có rèm che kính, nhanh chóng phóng tới Minh Nguyệt Hồ phía tây thành.

Ở trong căn phòng, Lý Nhiễm trên mặt cũng giấu nổi một tia lo lắng.

Một thành viên khác của tổng bộ lập tức chạy tới:

“Tiểu Nhiễm tỷ, hãy cẩn thận một chút, đừng đứng ở bên ngoài, mau vào nhà đi, tỷ quên cú điện thoại vài ngày trước rồi à?”

“Ta biết.” Lý Nhiễm cũng nhớ lại cuộc điện thoại cách đây vài ngày .

Nàng lúc đó đang đứng cạnh điện thoại nên có thể nghe thấy rõ ràng nội dung của cuộc điện thoại. Đối phương nhắc nhở Tần Hồng là Đông bắc Trầm Dương Minh muốn giết hắn, hơn nữa còn thỉnh Lý Minh Sơn trợ giúp. Lý Minh Sơn đã thuê gã tử tù vượt ngục có tên: Sở Thiên. Sở Thiên lúc này đang thuê một căn phòng ở khu phố cổ.

Sau đó thì bọn họ phát hiện thi thể của Sở Thiên. Đến sáng hôm nay thì bọn họ cũng lại được biết là là thi thể của Lý Minh Sơn đã bị phát hiện tại mật đạo trong tư gia thư phòng của hắn.

Bọn Tần Hồng bọn lúc này toàn xác định rằng Trầm Dương Minh thực sự muốn giết chết Tần Hồng.

Hơn nữa, chính Tần Hồng cũng đã đại ca của Trầm Dương Minh là “Vương Khánh” nên việc Trầm Dương Minh báo thù chính là hoàn hoàn có căn cứ. Bởi vậy cho nên Tần Hồng mới chuyển thê tử dời đến tổng bộ.

“Điện thoại, ai gọi? Đối phương vì sao lại muốn giúp đỡ chúng ta?” Cả Lý Nhiễm và Tần Hồng đều nghi hoặc nhưng đối phương tịnh không lưu lại tên tuổi.

Cuộc điện thoại đó là do Đằng Thanh Sơn gọi.

Trầm Dương Minh muốn giết chết đệ đệ của hắn, Đằng Thanh Sơn đương nhiên không thể để cho đối phương sống sót. Vì vậy nên hắn đã nhờ Elena hỗ trợ điều tra tung tích của Trầm Dương Minh để tiện động thủ.

Nhưng để điều tra tung tích của một người thì cần phải có thời gian, Cho nên, Đằng Thanh Sơn mới anh tĩnh ở tại Dương Châu thành mà chờ tin tức của Elena.

Nhưng hắn còn chưa kịp chờ đến tin tức của Trầm Dương Minh thì hai người đứng đầu của tổ chức Thần Quốc đã đến.

Nhưng tin tức còn chưa đến thì hai đại cự đầu của Thần quốc tổ chức đã tới.

Khu phố cổ – Trầm Dương Minh và ba thủ hạ của hắn đang ở trong một gian phòng cho thuê.

“Sao, Tần Hồng đã rời khỏi hang ổ? Đi về hướng Tây thành đúng không?” Trầm Dương Minh đang liên lạc qua điện thoại với tổ chức “Hắc ám chi thủ”, “Hảo, ta lập tức xuất phát. Sẽ tùy thời bảo trì liên lạc.”

Trầm Dương Minh lúc chập tối đã từ tổ chức “Hắc ám chi thủ” biết được rằng Tần Hồng vậy mà lại trốn tại tổng bộ của Đặc biệt hành động tổ nên hắn chỉ có thể bất lực từ từ chờ đợi. Không nghĩ đến nhanh như vậy Tần Hồng đã xuất hiện.

“Hảo, các huynh đệ, chúng ta chỉ có một mục tiêu của: giết chết Tần Hồng!”

Trầm Dương Minh giống như là một đầu ác lang, ánh mắt đảo qua ba người nói

“Yên tâm đi, đại ca.” Ba người đã lựa chọn cùng Trầm Dương Minh đến đây thì bọn họ cũng đều không để ý đến mạng sống nữa rồi.

“Nhớ mang theo súng.”

Trầm Dương Minh bốn người đều dắt theo súng, rồi lập tức rời khỏi gian phòng cho thuê. Bên ngoài đã có một chiếc xe hiệu Passat đậu sẵn. Bốn người sau khi lên xe thì liền phóng về phía Tây thành.

Đi trong chốc lát –

“Trầm Dương Minh, bọn Tần Hồng đã tới Minh Nguyệt hồ ở Tây thành. Bây giờ thì Phi Đao Cô Lang và hai cự đầu của Thần Quốc cũng đang ở đó. Nơi đó rất nguy hiểm, ta khuyến cáo ngươi tốt nhất đừng đến đó.” Trong điện thoại truyền ra âm thanh của một thành viên Hắc ám tổ chức.

“Cái gì? ”

Trầm Dương Minh sợ đến giật nẩy mình.

Phi Đao Cô Lang và hai cự đầu của Thần Quốc? Ba người này đều là những tồn tại mà mà hắn phải ngưỡng mộ.

“Cám ơn, bất quá cơ hội lần này rất hiếm có. Ta cho dù có phải chết thì cũng phải báo thù cho ca ca!” Trầm Dương Minh lập tức ra lệnh cho thủ hạ ngồi ở vị trí lái xe, “Nhanh, đến Minh Nguyệt hồ ở Tây thành.” Trên đường có biển chỉ dẫn đường đường bộ đến Minh Nguyệt hồ nên bọn Trầm Dương Minh không ngừng phóng nhanh, vượt qua các xe khác trên đường mà phóng tới Minh Nguyệt hồ.

Minh Nguyệt hồ đã trở thành nơi tứ phương hội tụ.

Một khu đất hoang nằm cách Minh Nguyệt hồ khoảng tám trăm mét. Đằng Thanh Sơn chạy một hơi đến đây thì đột ngột dừng lại. Hai đại siêu cấp cường giả cũng một mạch đuổi đến đây.

“Phi đao cô lang, ngươi chỉ biết chạy trốn sao?” Shiva phẫn nộ quát ra ra một tràng tiếng Anh lưu loát.

“Đồng thời đối phó hai người thì hầu như là không có khả năng để thắng. Ta chỉ có thể làm cho bọn họ sơ ý.”

Đằng Thanh Sơn đang đào tẩu nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng nhanh chóng hoạch định kế hoạch tác chiến. Đột nhiên, đang cực nhanh bỏ chạy, Đằng Thanh Sơn liền quay người lại phóng ra một mũi phi đao.

Giữa đêm đen, một điểm hàn tinh bay thẳng về phía yết hầu của “Shiva”

Tốc độ của nó nhanh đến mức Shiva không thể dùng tay chặn lại.

Cái đầu của gã tráng hán đầu trọc cao hai mét ” Shiva” này đột nhiên gấp khúc một cách quái dị. Cổ của hắn tựa hồ như kéo dài ra, lệch sang một bên, dễ dàng tránh khỏi mũi phi đao này.

Là một kẻ đã tu luyện cổ thuật yoga đến cảnh giới đại viên mãn, đầu của đại viên mãn cường giả Shiva có thể dễ dàng quay ba trăm sáu mươi độ. Gân cốt cơ nhục của hắn đã tu luyện đến trạng thái khó có tin.

“Hưu!”

Một tiếng rít sắc nhọn lại vang lên.

Đằng Thanh Sơn đã đến gần Shiva, quyền đầu nhanh như chớp dùng kích về phía hắn. Tráng hán đầu trọc “Shiva” nhếch miệng cười một tiếng, quyền đầu của hắn giống như đạn pháo oang xuất ra.

“Bồng!”

Đằng Thanh Sơn cả người chấn động mạnh một cái, đồng thời liên tục lùi về phía sau mấy bước.

“Đại ca, tên này thực lực không tệ, ha ha… Ngươi cứ ở bên cạnh mà quan chiến.” Shiva tựa hồ rất hưng phấn. Trong truyền thuyết về tam đại chí cao thần của Ấn Độ thì “Shiva” chính là hủy diệt phá hoại chi thần. Tráng hán đầu trọc này có thể đạt được danh hiệu “Shiva” thì điều này cũng đã lộ ra một điều là:

Hắn vô cùng hiếu chiến!

Bạch y nhân “Vishnu” đứng một bên, lặng lẽ quan sát tất cả điều này. Không biết là lúc thì hắn sẽ đột ngột xuất thủ.

——————————–