Chương 71: Tương lai của Hoàng Kim Thiết Tam Giác.

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong Nguyên Lực Tháp.

– Đem chỗ “Vũ Tiền Mao Tiêm” (một loại chè xanh, hái trước tiết Cốc Vũ) này đi, lão sư tử tuy không phải loại người tao nhã gì, thế nhưng cái này chính là thứ mà hắn yêu thích nhất.

Mạch Kha nhẫn nại dặn dò:

– Lần này lão sư tử vì ngươi cũng tốn không ít tâm tư, ngươi đi tay không cũng không được.

– Hì hì, Mạch Kha gia gia, thực ra gia gia người tuyệt đối không có thích uống loại trà đó! Gia gia nói cho con biết, người yêu thích nhất chính là cướp đoạt chè Vũ Tiền Mao Tiêm này từ tay Mạch Kha gia gia, sau đó nhìn bộ dáng thương tiếc của Mạch Kha gia gia, hì hì.

Kiều Kiều cười nói. Nàng nghe được tin tức Lăng Phong tỉnh lại, sáng sớm ngày hôm nay liền đã đến Nguyên Lực Tháp.

Mạch Kha không nói gì, Lăng Phong cũng là buồn cười một trận, sợ rằng trong Tinh Lam Công Quốc, rất ít người biết hai vị đại nhân vật này còn có một bộ mặt khác khả ái như thế.

Tối hôm qua mấy người Ny Khả đã sớm tìm đến Nguyên Lực Tháp, lúc nhìn thấy Lăng Phong đã tỉnh lại, nàng mới triệt để yên tâm. Sau đó Lăng Phong lại theo nàng trở về Đa Bảo các, gặp được bọn người Diệp Lạc, hắn liền chân thành cảm tạ. Nếu không nhờ có Diệp Lạc kịp thời, chỉ sợ đêm đó mình đã chết trong tay của Mông Đại rồi! Còn đám người Lệ Thành thì vui mừng cầm tay ầm ĩ một hồi, còn nói hắn mệnh lớn.

Xác thực đúng như lời Mạch Kha nói, lúc bản thân hắn bị thương cũng đã liên lụy cũng như nhận được nhân tình của nhiều người. Lăng Phong cũng đã biết một loạt sự tình sau khi mình hôn mê: Thụy Tinh thương hội bị khu trục triệt để, Ám Thung bị nhổ tận gốc, tổng cộng tính ra đến năm mươi mấy cứ điểm.

Bởi vì lục soát khắp thành, khiến Mông Nhị tuyệt vọng, mang theo trọng thương xông ra cửa thành, kết quả bị Phổ La quân đoàn trưởng tìm được đánh chết tại chỗ! Mà sau đó tra hỏi được, nhất phương Ai Nặc lãnh địa lên tiếng nói tài vật do huynh đệ Mông Thị trộm được đã sớm bị mang ra ngoài. Tất cả đều không quan hệ tới bọn chúng, lại vì một ít quan hệ phức tạp, nên lúc này Vương quốc vẫn không cách nào động thủ với bọn chúng được.

Cuối cùng là Sát Thủ Công Hội, đây là một tổ chức vô cùng bí ẩn, đến nay vẫn không có một ai biết được căn cứ của chúng ở đâu, cũng không biết thủ lĩnh của chúng là ai. Thế nhưng dưới cơn thịnh nộ của Hoàng Phủ Lập phát động lực lượng tra xét toàn thành, đem một số cứ điểm do Sát Thủ Công Hội bố trí ở trong thành phá huỷ toàn bộ, đáng tiếc là Hồng Y và Chu Nho, hai kẻ ám sát Lăng Phong, vẫn chưa có tìm được.

Đủ loại chuyện như vậy, chỉ vì một mình Lăng Phong quả thực là chuyện vô tiền khoáng hậu!

Từ biệt Mạch Kha, Lăng Phong theo Kiều Kiều đi đến Sư Tâm Học Viện.

Sư Tâm Học Viện này được sáng lập từ thời Tinh Lam lập quốc, nó tương đối rộng rãi hơn một chút, không yêu cầu nghiêm khắc đối với thiên phú tu luyện như Nguyên Lực Học Viện. Chủ yếu chia là hai hệ là Chiến Sĩ hệ và Binh Pháp hệ, phía dưới một hệ lại có sự phân chia khác nhau, ví dụ như Chiến Sĩ hệ chia làm Tiễn Thuật Viện, Quỷ Thứ Viện, Xích Hậu Viện

các loại.

Sư Tâm Học Viện bồi dưỡng nhân tài hoàn toàn là thông qua thực chiến, sau này thuận lợi tốt nghiệp, sẽ được học viện phái đi các nơi trong quân đội để làm nhiệm vụ cơ sở. Nên mỗi một học viên đều có thể coi như một quân sĩ dự bị, mà cả tòa học viện này cũng đều là nếp sống quân đội sâu sắc.

Kiều Kiều líu lo giảng giải với Lăng Phong về lai lịch cùng kết cấu của Sư Tâm Học Viện, có thể thấy được nàng vô cùng tự hào vì viện trưởng hiện tại của Sư Tâm Học Viện chính là nguyên soái Kiều Sâm Đặc.

Rốt cục thấy được Sư Tâm Học Viện!

Ở cửa lớn có tám gã học viên hình thành nên một đội cảnh giới đứng đó, bọn họ quân tư nghiêm trang, khuôn mặt tuy còn vẻ trẻ con, nhưng đã có một tia khí tức thiết huyết phát ra! Lăng Phong thấy thế âm thầm gật đầu, khí tức trên người những học viên này hắn rất quen thuộc – trên người đệ tử tại Huấn Luyện Doanh ở Băng Phong cốc đều là loại khí tức trang nghiêm này.

Bất quá hai bên lại có chút khác biệt rất nhỏ, nếu như nói đệ tử Huấn Luyện Doanh ở Băng Phong cốc như một khối đá sắc nhọn, cả người phát ra khí tức khiến người khác không dám tới gần, thì học viên của Sư Tâm Học Viện này lại như khối đá thô cứng, toàn bộ đều kết hợp thành một khối, ngoại lực không thể công phá!

Từ điểm khác biệt nhỏ này cũng có thể thấy được đạo dùng binh của Kiều Sâm Đặc.

Tuy rằng quen biết Kiều Kiều, thế nhưng học viên dẫn đầu vẫn cẩn thận kiểm tra hai người, sau đó mới cung kính chào theo nghi thức quân đội để hai người đi vào.

– Giết!

Dọc đường đi vào, khắp nơi đều có học viên xếp thành hàng luyện tập kỹ năng chém giết đơn giản, chiêu thức bọn họ luyện tập không có bất kỳ chỗ thần kỳ nào, thế nhưng từng chiêu lại chứa đựng sát ý vô cùng! Chiêu thức như vậy tuy rằng thô cứng, khi cao thủ giao chiến không có ích lợi gì lớn, nhưng nếu dùng để chém giết trên chiến trường lại có hiệu quả thần kỳ.

Nghe Kiều Kiều giới thiệu, học viên Sư Tâm Học Viện được miễn giảm học phí, đồng thời ăn uống ngủ nghỉ đều do học viện chu cấp, mỗi tháng còn có tiền trợ cấp nhất định, nên hấp dẫn không ít học viên nghèo khổ. Những hài tử gia đình nghèo khổ này một khi tốt nghiệp, liền đầu nhập quân ngũ, ra chiến trường tạo lập quân công sau đó thường thường sẽ được tưởng thưởng trọng hậu, người nhà từ đó có thể thoát khỏi cuộc sống quẫn bách trước kia! Nên cho dù biết rõ tiền nhập học viện sau này sẽ phải ra chiến trường, xác suất bị thương thậm chí là tử vong cực cao, nhưng vẫn không có ít người đăng ký báo danh đông như kiến.

Cho dù là một số thế gia quý tộc không quá nghèo khó, cũng cho đệ tử nhà mình gia nhập học viện, sau này nếu có thể ra chiến trường lập nhiều công lao, như vậy sẽ tạo ra bảo đảm rất lớn đối với quyền thế của gia tộc. Huống chi, một số học viên ưu tú hàng năm của học viện cũng được Kiều Sâm Đặc đích thân chỉ điểm!

– Này, đại mộc đầu, ngươi có nghe ta nói không vậy?

Kiều Kiều bất mãn nói.

– Ách, vẫn đang nghe đấy thôi.

Lăng Phong pha trò, vừa rồi hắn suy nghĩ quá nhập tâm, không chú ý đến Kiều Kiều bên cạnh. Đại tiểu thư này tức giận chu cái mỏ nhỏ nhắn lên, xem ra nàng biết Lăng Phong không chú tâm nghe.

– A, ba người kia sao không mặc đồng phục của học viện?

Lăng Phong nhìn ba người trước mặt, liền chuyển đề tài hỏi. Thực ra ba người này cũng khiến Lăng Phong rất hiều kỳ, nhưng không phải vì y phục của họ cổ quái thế nào, mà là vì khí tức trên người họ khiến Lăng Phong cảm thấy không hợp với khí tức của toàn thể học viện!

Kiều Kiều quay đầu nhìn lại, hài lòng gọi:

– Này, Hạ Á ca ca, các huynh vừa rồi không tham gia huấn luyện sao?

– Hì hì, Kiều Kiều muội muội, đã lâu không gặp a, trông vẫn xinh xắn nha!

Một người béo trắng đi ở giữa cười hì hì nói.

– Chu Cương Liệt ca ca, ngươi còn trêu chọc người ta như vậy, cẩn thận muội xử lý huynh đó.

Đại khái cũng chỉ có Kiều Kiều mới có thể nói mấy từ ” trêu cợt người khác” hùng hồn như vậy.

Tên mập mạp Chu Cương Liệt liền làm bộ sợ hãi, biểu tình kỳ quái, chọc cho Kiều Kiều cười khanh khách.

– Được rồi, lão nhị, không đùa giỡn nữa, ngươi với Kiều Kiều muội muội làm bộ như vậy ta đã sớm nhìn chán rồi a!

Nam tử trẻ tuổi, thân hình cao gầy, trên mặt lộ vẻ tươi cười ngạo nghễ, phảng phất như trời có sập xuống cũng không khiến hắn bận tâm nói.

Hắn chủ động đi từ từ về phía Lăng Phong, vươn tay nói:

– Làm quen một chút, ta là Hạ Á, tên mập kia là Chu Cương Liệt, chúng ta thường gọi hắn là Trư Cương Liệt.

Lời này khiến Chu Cương Liệt tức giận đến đám thịt mỡ trên người hắn nổi sóng một trận, Hạ Á chỉnh chuốt lại mái tóc vàng óng, khuôn mặt tuấn mỹ, thần tình như băng tuyết vạn năm không thay đổi, nói:

– Còn vị có vẻ lớn tuổi này tên là Lâm Kỳ.

– Lăng Phong.

Lăng Phong bắt tay, hướng hai người còn lại khẽ gật đầu, Chu Cương Liệt cười tủm tỉm bắt chuyện một tiếng, Lâm Kỳ lại là lạnh nhạt gật đầu, hình dạng của hắn khiến Lăng Phong nghĩ người này không giỏi giao tiếp.

Hai người bắt tay, Lăng Phong hơi chút tỏ ra quái dị.

– Kiều Kiều các ngươi các ngươi đi tìm viện trưởng hả? Người đang ở Sư Tâm Viện đó.

Hạ Á nói.

– Ừm.

Gật đầu ứng một tiếng, Kiều Kiều kéo Lăng Phong, lại nói với ba người kia:

– Chúng ta tới gặp gia gia, gặp lại sau nha.

Nhưng là nàng lôi kéo Lăng Phong, hắn lại không hề nhúc nhích, khiến Kiều Kiều không khỏi kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Lăng Phong mỉm cười nhìn Hạ Á, biểu tình vẫn là một mảnh ôn hòa, mà Hạ Á ở trước mặt cũng là càng ngày càng nghiêm mặt, cuối cùng Lăng Phong mỉm cười nói:

– Hạ Á huynh đệ, có phải huynh quên mất không trả lại ta cái gì đó không?

Khuôn mặt Hạ Á hiện lên vẻ khó tin, chậm rãi móc ra từ ngực một vật, đúng là Tiết Vân mà Lăng Phong mang trên người, không biết từ lúc nào lại ở trong tay hắn.