Chương 503: Trận chiến chấn động. (5+6)

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Âu Mẫu Long thoáng ngây ra, bật cười chỉ vào lục dương biển trong tay Lăng Phong:

– Lăng tông chủ, chắc ngươi vẫn còn chưa rõ?

Hắn xòe đưa tử sắc quang hoa bị trấn áp ra, nói tiếp:

– Âu mẫu mặc dù không phải là người chuyên tinh luyện chế linh khí, nhưng cũng hiểu chỉ cần một loại linh tính nào đó của linh khí bị cấm, cả thanh linh khí sẽ mất đi chỗ dựa, trở thành phế phẩm! Không kẽ ngươi còn định dùng nó đối kháng với Âu mỗ sao?

Trong lúc nói hắn không khỏi lắc đầu, như đang nhìn thấy chuyện gì khó tin lắm.

– Vậy sao?

Câu hỏi của Lăng Phong hàm chưa một tia cổ quái, hắn cảm thấy lục dương biển trong tay bắt đầu nảy lên, có một luồng sức mạnh mênh mông như đại hải đang chảy trong nó, giống như có thể trào ra bất cứ lúc nào.

– Đương nhiên là vậy.

Âu Mẫu Long không biết tâm ý thực sự của Lăng Phong, gật đầu nói:

– Âu mỗ đã nắm bắt tinh kĩ huyễn hóa vận dụng, có thể phối hợp thi triển nguyên trận bất cứ lúc nào, chỉ dựa vào một món linh khí đại viễn mãn khiếm khuyết, cộng thêm thực lực nhị dung linh tôn, muốn đối kháng với Âu mỗ, thật đúng là~

Lời còn chưa nói hết hắn đột nhiên mở trừng mắt, kinh ngạc nhìn Lăng Phong.

Ở đó, tử quang nồng liệt xông thẳng lên trời, bên trong tử quang, Lăng Phong như biến thành thần nhân, toàn thân phát ra một loại khí tức hùng vĩ như cao sơn. Những đường bí văn to như rễ cây điên cuồng nhảy múa giữa thiên không, đan kết với nhau, từng luồng năng lượng cuồn cuộn trào ra, giống như một cọn mãnh thú hồng hoang bị nhốt hàng vạn năm nay.

Nhoẻn miệng cười.

Lăng Phong chỉ đứng yên, tay phải nắm hờ, một khối cầu tròn lớn độ nửa thước xuất hiện trong lòng bàn tay nó. Bí văn dạng rễ cây chính là mọc ra từ đó.

Nhưng bí văn này mỗi một sợi đều trực tiếp đâm thẳng vào hư không, giống như vắt sang bờ bên kia, ở giữa là vô số quang mang đang rung động như ẩn chưa vô vàn ảo diệu trong đó.

– Bí văn, trận đồ!

Âu Mẫu Long khó khăn thốt ra hai chữ, biểu tình trở nên có chút cổ quái. Lúc Lăng Phong thi triển đại viên mãn cấp linh vực chi năng của lục dương biển, cũng cũng biểu hiện vững vàng như vậy.

Nhưng sau khi Lăng Phong vận dụng bí văn, vẻ trấn định trên mặt hắn đã biến mất, thay vào đó là một thái độ nghiêm trọng và…

Chăm chú nhìn vào lòng bàn tay, khuôn mặt Lăng Phong lóe lên một tia hân hoan vui vẻ, một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu, nhìn Âu Mẫu Long:

– Đa tạ Âu tộc trưởng, nếu như không có ngài chỉ giáo, Lăng mỗ đã không có được tầng minh ngộ này!

Hắn nhấn mạnh hai chữ minh ngộ, dù có là kẻ ngốc thì cũng có thể nhận ra sát khí nồng đậm trong đó. Trên thực tế, “tạ ý” này không phải hoàn toàn là nói mát, lúc nhìn thấy Âu Mẫu Long thi triển “thiên nhất trọng thương”, Lăng Phong đột nhiên hiểu ra rất nhiều thứ.

Đối với phần lớn cường giả mà nói, chỉ cần tham ngộ ra một loại tinh kĩ nào đó là đã có thể xác định được phương thức công kích cường đại nhất. Trong chiến đấu, căn bản không có bất cứ chiêu thức nào có thể mạnh hơn tinh kĩ~

Kiếm điển quái thai mà Lăng Phong sở hữu lại như vậy.

Nhưng lúc nãy Âu Mẫu Long cũng triển lộ ra một thứ khác, tinh kĩ của hắn là “thiên nhất trọng thương” nhưng dựa vào những cảm ngộ trong lúc tu luyện thì trên cơ bản là có thể là phát huy được nhiều hơn.

Nếu như nói tinh kĩ là đất cát thì Âu Mẫu Long có thể biến nó thành ngói, ngam thạch, thậm chí kim cương!

Căn nguyên của những biến hóa ấy đều từ vận dụng bí văn.

Bây giờ thì Lăng Phong đã hiểu điều này, hắn cuối cùng ngộ ra nguồn gốc uy lực cường đại của thất đẩu tinh vũ trảm! Cùng là nguyên trận!

– Nhận một chiêu của ta, tử nguyệt ly băng!

Lăng Phong trầm ngâm thét lớn, đột nhiên vung tay, những dòng bí văn đang nhảy múa đầy trời đột nhiên biến huyễn thành những đoạn cắt, tràn ngập khắp không gian.

Nếu như dùng mắt thường quan sát chỉ thấy trong hư không xuất hiện những đường vân rất rõ, những đường vân này đều rất bắt mắt, nhìn như thực vật.

Lần tử nguyệt ly băng này bất luận là so với lần Minh Tâm Thiền thi triển hau Lăng Phong vận dụng lúc nãy đều kì quái hơn vài phần, giống như linh động hơn một chút, khiến người ta cảm thấy như những vật vô tri đột nhiên có sinh mạng, sự khác biệt là rất rõ ràng!

Mười ngón tay Lăng Phong như đang gảy đàn, xuy xuy xuy xuy xuy, những ngón tay vừa búng ra, lập tức lại có những tiếng khí nổ nho nhỏ truyền xuất. Giống như luân áp được khai phóng, liên tục nổi sóng quanh tử nguyệt nguyệt huyền.

Nhìn ra xa, chỉ thấy những sợi dây bị cắt đứt trong không trung, hành tung bỗng nhiên trở nên quỷ bí, khiến người ta nếu như không chú ý sẽ không thể nắm bắt được mạch máu trong đó.

Âu Mẫu Long dù có là đỉnh phong cường giả cũng vậy, băng ly nguyệt huyền biến huyễn bất định trong thị tuyến hắn mang theo bên mình một loại ý tứ khó đoán.

Mặc dù khó có thể nắm bắt nhưng hắn vẫn cứ nhắm mắt, kim sắc quang mang xung quanh cơ thể hắn đột nhiên bạo trướng, bao phủ cả một khoảng không gian gần một trặm trượng vuông quanh người.

Vực năng đại trướng, mặc dù không thể chiếu rọi mọi thứ ngoài ngoại giới vào trong thức hải như Lăng Phong, nhưng Âu Mẫu Long cũng là cường giả siêu cấp, hắn lập tức có thể tìm ra sự “khác thường” của năng lượng.

– Thiên nhất trọng thương, tung hoành bát hướng.

Miệng Âu Mẫu Long như phun ra thép, ầm ầm đập vào hư không biến huyễn ra thực chất hình gợn sóng, từng vòng gợn sóng lan ra, giống như sóng nước, nhưng lần gợn sóng này vô cùng cổ quái, bị đầu thường trói chặt trong một phạm vi vừa phải, một luồng sức mạnh vô cùng nặng nề liên tục điểm động trong hư không.

Póc póc póc póc!

Trừ những tử nguyệt nguyệt huyền không đánh trúng Âu Mẫu Long ra, còn lại đều bị thiên nhất trọng thương điểm trúng, hai loại năng lượng vô cùng bạo liệt chạm vào nhau và biến thành vô hình, ngay cả một chút bụi cũng không có, tiêu diệt cực kì triệt để.

Vù, Âu Mẫu Long còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bất ngờ, tử nguyệt nguyệt huyền vừa mới bay qua chỗ hắn đột nhiên quay lại. Hành động này diễn ra một cách vô cùng lặng lẽ, giống như một thợ săn lành nghề, chuẩn bị bắn ra một mũi tên chí mạng vào con mãnh thú!

Khoảnh khắc đó, trời đất như tối sầm lại.

Linh hồn lực của Âu Mẫu Long cảm nhận được luồng khí tức vừa nóng bỏng vừa lạnh lẽo đâm đến từ sau lưng. Biết rõ có biến nhưng tốc độ nhục thân lại không thể phản ứng kịp, không thể chạy kịp trong một phần triệu giây.

Ti ~

Một âm thanh như lụa rách vang lên, chỉ thấy lớp áo sau lưng Âu Mẫu Long nứt ra một vệt dài, những giọt máu tươi chảy ra.

Thân thể của hắn không khỏi lảo đảo, tranh thủ cơ hội đó, thương thân nhẹ nhàng hồi chuyển, điểm động mấy cái, những điểm hỏa mang lớn bằng bụng tay nở rộ, tiêu diệt hết mấy đường hắc nguyệt còn lại.

Thuận lợi chặn đứng một chiêu, Âu Mẫu Long bỗng dựng khựng lại giữa không trung, ánh mắt xuất hiện một tia nhẹ nhõm, giống như đang đắm chìm trong hoài niệm, nhưng có vẻ giống như…. sợ hãi cường liệt hơn?

Đường đường đại viên mãn cấp cường giả mà lại sợ hãi?

Tất cả mọi người đều nghĩ mình đang hoa mắt, bốn vị tộc trưởng đều ngẩn ra trong giây lát, họ thấy sau lưng Âu Mẫu Long đang có vết thương dài độ một ngón, ánh mắt chỉ toàn một cảm giác mờ mịt khó đoán.

Tộc trưởng đại nhân, thực sự bị thương rồi sao?

– Bao nhiêu năm nay.

Hút một hơi thật sâu, vẻ hoài niệm cường liệt trong giọng nói của Âu Mẫu Long không sao có thể che giấu được. Hắn chầm chậm nói:

– Năm đó tấn thăng trở thành đại viên mãn, ta thuận lợi bước lên ngôi vị tộc trưởng, đến Kim long tộc trú địa tham ngộ Long tộc ngọc bích. Lần đó, ta bị Long tộc ngọc bích phản phệ, bị thương một chút.

Nghe Âu Mẫu Long kể về bí mật mà ngay cả những người trong Long Tộc cũng không biết, tất cả mọi người đều nín thở, nhất là Ngao Châu lại càng giật mình: Thì ra lúc Âu tộc trưởng tham ngộ ngọc bích lại xảy ra chuyện như vậy?

Ngọc bích khí tức phản phệ? Tại sao lúc những người khác tiến hành tham ngộ lại không xảy ra chuyện này?

Hắn không biết một người lúc nào cũng ra vẻ hiền hòa và khiêm tốn như Âu Mẫu Long trên thực tế nội tâm vô cùng cao ngạo! Chưa bao giờ hắn thể hiện sự cao ngạo này với mọi người nên cũng không ai nghĩ rằng vị Long tộc tộc trưởng lại là người kiêu ngạo.

Nhưng chỉ có những người hiểu hắn mới biết bên trong bề ngoài hiền lành ấy là một tâm linh vô cùng cuồng ngạo!

Lúc mới tiến nhập tham ngộ ngọc bích ảo diệu, hắn không phải vì muốn rèn luyện bản thân mà là muốn chứng minh.

Chứng minh mình có thể cảm ngộ long tộc ngọc bích cao hơn cả các vị tiền bối!

Bởi vậy, đứng trước ngọc bích, hắn không chỉ bị động tiếp nhận mà âm mưu chủ động đem cảm ngộ của mình khắc lên ngọc bích!

Không cần nghĩ cũng biết, Âu Mẫu Long cũng giống như vị tiền bối đã từng vượt qua giới hạn thời không rất nhiều năm trước.

Kết quả mặc dù Âu Mẫu Long thua nhưng trên người hắn lại có dấu ấn tiền nhân, tu vi cũng đại tiến.

Chuyện này hắn chưa từng nói với bất cứ ai, nhưng bây giờ nói ra là có một ý nghĩ đặc thù.

Chầm chậm ngẩng đầu, Âu Mẫu Lonh không sao giấu được sát ý trong mắt:

– Nhưng hôm nay, ngươi lại khiến ta cảm nhận lại được mùi vị của sự đau đớn! Tốt, tốt lắm!

Lăng Phong rùng mình, Âu Mẫu Long của bây giờ đáng sợ hơn Âu Mẫu Long của lúc nãy. Dù đáng sợ không có nghĩa là tăng cường sức mạnh, nhưng

Sát ý trong lòng hắn!

Nếu nói trước đây Âu Mẫu Long vẫn còn muốn giằng co để bắt Lăng Phong tâm phục khẩu phục thì bây giờ trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là làm thế nào giết được Lăng Phong, giết chết một cách sạch sẽ.

Keng!

Lăng Phong không kịp suy nghĩ, thanh quang đột nhiên bùng lên dưới chân, hắn nhanh nhẹn di chuyển, đẩy thân thể lùi lại hàng trăm thước, nơi mà hắn đứng lúc nãy một đường kim sắc thân ảnh đột nhiên xuất hiện, chỉ thấy Âu Mẫu Long tay nắm thiên nhất trọng thương chầm chậm phù hiện.

– Thú vị, đúng là một kiểu bộ pháp thú vị.

Lăng Phong không sao khống chế nổi hàn ý đang trào lên trong lòng, trong mắt hắn chỗ mà Âu Mẫu Long đứng lúc nãy và chỗ mà hắn đang đứng bây giờ dưới chân đang có một đường bí văn nguyên trận trườn đến. Như hai nguyên trận bí văn này kết nối hai địa điểm không gian hoàn toàn khác nhau lại với nhau, khiến Âu Mẫu Long không mất một chút thời gian nào vẫn có thể di chuyển tức thời giữa hai chỗ!

Nếu luận thân pháp thực dụng thì đương nhiên thanh điện u quang bộ của Lăng Phong lợi hại hơn. Nhưng luận về tốc độ thì “vu ương thân pháp” trội hơn một bậc.

Trước mắt, thân pháp mà Âu Mẫu Long thi triển lợi hại hơn cả hai loại thân pháp.

Một tấc một dặm? Một tấc một dặm này rốt cục là cái gì?

Không để cho Lăng Phong có thời gian suy nghĩ, thân thể Âu Mẫu Long đã lại vụt chuyển, trong nháy mắt một loại khí tức giống như xuân triều dũng động, đại địa sống lại phát ra từ người hắn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, bốn vị tộc trưởng nhất tề thất sắc, quay sang nhìn nhau: Một thước một dặm này là chiêu thức mạnh nhất của Âu Mẫu Long vậy mà đã phải động dụng, không lẽ Sáng Tông tông chủ mạnh đến mức độ đó, phải dùng chiêu thức mạnh nhất mới hạ được hắn?

Biến hóa quỷ dị xảy ra trên người Âu Mẫu Long, cả một nửa bên phải cơ thể hắn giống như biến thành dao mỏng, trực tiếp đâm thẳng vào hư không, trong nháy mắt đã thấy có một đường sóng cường mãnh phá vỡ hư không lao đến.

Năng lượng chưa đến đã thấy có lực sát thương vô hình điên cuồng trào ra, y bào trên người Lăng Phong như bị lửa thiêu trụi, nhất thời biến thành một đàn bươm bướm phi tán khắp nơi.

Thần quang độn?

Mắt Lăng Phong co lại, hắn ngửi được một mùi rất quen thuộc trong chiêu thức của Âu Mẫu Long, đó là thần quang độn mà Ngao Châu đã từng thi triển qua!

Cùng là cường điệu tốc độ đến cực điểm, nhưng đồng thời cũng là dựa vào sóng trùng kích cự đại sản sinh từ tốc độ cường đại.

Đây là hai chân ý ẩn hàm bên trong!

Lăng Phong không biết Ngao Châu có thể có được chiến đấu lực như hôm nay cũng là nhờ Âu Mẫu Long chỉ điểm, thậm chí ba đại tộc trưởng cũng được Âu Mẫu Long giúp đỡ rất nhiều. Đây chính là nguyên nhân khiến Âu Mẫu Long được ba người họ tôn trọng đến vậy.

Nhún chân một cái, Lăng Phong thoát ngay khỏi tầm bao phủ của quang mang, hắn biết với tốc độ mãnh tiến của mình, mặc dù có thể phát huy chiến đấu lực cường đại, nhưng so với một đại viên mãn lão luyện như Âu Mẫu Long thì vẫn còn thua xa.

Một suy nghĩ trào lên trong lòng.

Đột nhiên, Lăng Phong nghiêng người, lách mình vào một góc hẹp, trong lòng thoáng giật mình: Là chuyện gì vậy?

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Lăng Phong cảm thấy trọng lực trên người trở nên vô cùng kì quái, giống như đang đeo trên người ba dãy núi vậy. Rồi trong nháy mắt lại như mất đi toàn bộ trọng lực, thân thể nhẹ nhõm, chỉ cần động niệm thức là có thể bắn thẳng lên mây.

Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trọng lực biến huyễn hàng trăm lần!

Dù Lăng Phong cơ biến bách xuất cũng phải gánh chịu không ít, thân thể nghiêng lệch không sao khống chế được. Vừa mới trì hoãn một lúc đã thấy một tấc một dặm của Âu Mẫu Long đã tiến tới.

Ầm ầm!

Thân thể Lăng Phong bay lên như con diều, ầm ầm va chạm vào vô số phong khí.

Thấy thuận lợi, Âu Mẫu Long không để chậm trễ, mũi thương rung mạnh, ập thẳng về phía Lăng Phong, sát khí tràn ngập trong đôi mắt kim sắc.

Từ sau khi cảm nhận được thiên phú cường đại của Lăng Phong, hắn đã hạ quyết tâm phải giết chết đối phương. Có thể cảm ngộ được tầng này của nguyên trận, tuyệt đối là linh tôn hoặc đị viên mãn cấp. Nếu như Lăng Phong có thể lãnh ngộ, bây giờ hắn còn phải dựa vào đại viên mãn cấp linh khí, sau này e rằng chỉ cần dựa vào khổ tu là có thể tiến nhập vào tầng thứ này!

Bất luận thế nào Âu Mẫu Long cũng không thể chấp nhận được điều này, trước đây hắn mời mọc Lăng Phong vì nghĩ mình có thể khống chế Lăng Phong! Long Tộc mặc dù cường đại nhưng không bao giờ từ chối nhân tài, nếu như có thể chiêu mộ được một hai nhị dung linh tôn, Âu Mẫu Long tuyệt đối không chê nhiều.

Nhưng, chỉ hạn chế là nhị dung linh tôn!

Nếu như một ngày Lăng Phong trở thành đại viên mãn, uy hiếp đến địa vị của hắn, Âu Mẫu Long sao có thể chịu đừng được? Vị tộc trưởng có vẻ rộng rãi này từ sau khi phải bò từng tầng từng tầng lên ngôi vị hiện tại đã tự thề với bản thân, tuyệt đối không để cho bất cứ ai trong tộc leo lên trên đầu mình!

Đây là quan điểm của hắn, và Lăng Phong cũng không phải ngoại lệ.

Nhãn thần mang theo một tia thần sắc cuồng nhiệt, Âu Mẫu Long điên cuồng rít lên một tiếng, thiên nhất trọng thương mang theo phong khí cường đại đâm thẳng về phía Lăng Phong, mũi thương xuất hiện một đường quang mang ngân bạch sắc, từng bước tiếp cận phần ngực Lăng Phong.

Sinh tử một đường.

Âu Mẫu Long trợn trừng mắt, miệng há rộng, mặt lộ rõ vẻ khó tin. Trước mắt hắn, một khối kim quang bất ngờ nổ tung, và Lăng Phong thì biến mất không chút dấu vết.

– Hử?

Trong thị tuyến, một chiếc hộp nhỏ vuông vắn xuất hiện giữa không trung, lặng lẽ phù hiện.

Một tia sắc bén ánh lên trong mắt Âu Mẫu Long. Với kiến thức của hắn đương nhiên nhận ra kim sắc này là một loại nội thế giới! Mặc dù trước đây hắn đã nhận được thông tin Lăng Phong sở hữu một loại nội thế giới nhưng hắn không ngờ nội thế giới ấy lại quỷ dị đến mức độ này.