Chương 412: Chiến khải huyền bí (1)

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mới vừa rồi liên tiếp tung ra bốn quyền. Sau đó Lăng Phong cảm giác giữa bốn quyền này dường như không có bất luận khoảng cách gì. Chính xác là không có bất luận khoảng cách thời gian gì.

– Hảo tượng tán linh.

Đem thời gian tiêu hao hạ thấp đến cực hạn.

Sự hiểu biết thông suốt không gì sánh được chảy qua nội tâm, giống như cam lộ, tâm thần của Lăng phong vô cùng vui sướng. Hắn rốt cục minh bạch linh tôn vì sao có thể ngạo thị với những cường giả linh cấp tầm thường, thì ra nguyên nhân là ở tốc độ ra chiêu.

Thử hỏi khi đối mặt với tốc độ xuất chiêu vượt xa người thường, thì có thể dùng phương thức gì để chống lại được ngoại trừ việc chịu đòn chứ? Lăng Phong hôm nay, đã cảm nhận được đầy đủ sự thích thú khi lăng nhục đối phương. Lăng Phong đã hiểu được vì sao trong mọi chiêu thức thì nhanh là không thể phá giải nổi.

Hát!

Tiếng quát như sấm, Lăng Phong đánh ra một chiêu bộc lộ triệt để cuồng tính, đơn giản không hề sử dụng bất kỳ kỹ năng gì khác, chỉ là một quyền hợp với một quyền liên tục tung ra, tiếng vang không dứt, chân thần thủ cước cực lớn bị nó oanh tạc không ngừng bay ngược trở về.

Bản thân nắm giữ tam đại tinh kỹ, một trong số đó là linh hồn hệ vô cùng cường đại, linh tôn vực của Lăng Phong so với người bình thường càng cường đại hơn. Phen này, người phải chật vật chống đỡ chắc chắn là Tịch Tùng Tử. Chính bản thân Lăng Phong cũng như Tịch Tùng Tử cũng không thể nào ngờ được gió lại xoay chiều nhanh đến thế.

Rầm rầm rầm! Nương theo thủ cước mỗi lần bị Lăng Phong đánh lui, sắc mặt của Tịch Tùng Tử càng ngày càng tái nhợt đi. Khu động linh khí đồng dạng phải gánh chịu tiêu hao rất lớn, với chân nguyên lực cùng với năng lượng niệm thức đều là một lần khảo nghiệm lớn. Có thể chống đỡ để điều khiển Chân thần Chiến Khải một thời gian dài như vậy đối với Tịch Tùng Tử mà nói, đã là một nỗ lực lớn lao, sao còn có thể chống lại sự công kích điên cuồng của Lăng Phong được? Tình thế của Tịch Tùng Tử hiện tại có thể nói là cung căng hết đà.

Tuyệt đối không thể bị đánh lui nữa.

Một thanh âm cường liệt ở trong lòng hắn vang lên, Tịch Tùng Tử biết rõ, tuyệt đối không thể để cục diện này tiếp tục diễn biến tùy ý, bằng không mình tuyệt đối sẽ thua. Hắn bỗng dưng cắn vào đầu lưỡi, nhất thời mùi máu tràn đầy trong miệng, cảm giác đau đớn khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn. Hai mắt Tịch Tùng Tử mở lớn, lưng cong, thân người ngực bụng thoáng cái đã lớn bên gấp ba bốn lần, cả người phóng đại nhìn phảng phất giống như một con cóc hoặc một con dế chũi. Cuối cùng thì Tịch Tùng Tử cũng đã quyết định tung ra tuyệt chiêu “đáy hòm” của mình.

– Chân thần chi thối, Chân thần chi quyền, Chân thần chi khu, Chân thần Chiến Khải! Hiện!.

Tiếng gào thét vàng lên, chỉ thấy những Chân thần thủ cước đang công kích Lăng phong bỗng nhiên dừng lại, sau đó “đăng” một tiếng quay trở về, tốc độ quay về vô cùng nhanh chóng, tạo thanh ma sát với không khí vang lên những âm thanh cực kỳ chói tai.

Phốc phốc phốc phốc! Bốn tiếng động vang lên, nhất thời Tịch Tùng Tử từ một “con dễ chũi” lại biến thành một quái thú thân mình như sắt thép. Hình dạng của hắn bây giờ cùng với trước kia có khác biệt rất lớn, cho dù là tay cũng phải lớn gấp ba bốn lần, cả người đứng ở nơi đó, liền thoải mái chiếm cứ một phương, mang theo một loại cảm giác áp bách cường liệt. Hình tượng Tịch Tùng Tử bây giờ giống như là ma thần sừng sững giữa hư không.

Môi khép mở, giọng nói ồm ồm, dường như sau khi sinh ra thì thanh âm trực tiếp đi thẳng vào niệm thức của Lăng Phong:

– Mộc tông chủ, ta không thể không thừa nhận, thủ đoạn của ngươi xác thực rất nhiều, dưới tình huống như vậy mà còn có thể có vài con bài chưa lật.

Ngừng lại một chút như để quen thuộc với thanh âm của chính bản thân mình, hắn lại tiếp tục mở miệng:

– Bất quá, vận khí tốt của ngươi cũng nên chấm hết đi thôi, cho ngươi nếm thủ Chân thần áo nghĩa do tam đại tinh kỹ của phong hệ hợp lại mà thành. Chết dưới chiêu thức này ngươi cũng cảm thấy vinh dự và tự hào. Chết đi!!!

Hai tay Tịch Tùng Tử đột nhiên vung lên, trên vai lại lộ ra một cái tay thật lớn nữa, chỉ bất quá cánh tay này so với hai cái kia còn lớn hơn ba phần.

Ba cánh tay hiện ra, vung về phía hư không một chút, đao, kiếm, xoa, mỗi tay đều cầm một thứ binh khí phát ra thanh quang lôi điện lóng lánh, điên cuồng bổ tới Lăng Phong.

Đạo kiếm xoa cùng lúc bổ tới, chung quanh bỗng nứt ra, mỗi một cự ly tới gần đều bị đẩy ngược lại kèm với một tiếng gào thét thê lương, trong mơ hồ lại xuất hiện xu thế ba người hợp nhất.

– Tinh kỹ dung hợp?

Lăng phong ngạc nhiên cả kinh, chợt phát hiện ra mình đã nhìn lầm, ở không gian giữa đao kiếm xoa vẫn luôn tồn tại một khoảng cách rất nhỏ, không nhìn kỹ hầu như sẽ không thấy. Tuy kém hơn tinh kỹ dung hợp một chút nhưng so với những tinh kỹ thông thường thì lại mạnh hơn rất nhiều.

Lăng Phong không khỏi hít một hơi thật sâu, phải biết rằng nếu như thật sự chân chính là tam kỹ hợp nhất, vậy thì trên người Tịch Tùng Tử chính là linh khí viên mãn mà đại linh tôn cường giả sở hữu.

Nếu như quả thật là vậy, việc Lăng Phong có thể làm chỉ có một, chính là: chạy!

Phải chạy trốn thậy xa!

Mặc dù có tự tin lớn là có thể tiến nhập đỉnh phong Tinh Không, nhưng Lăng Phong rất rõ ràng để đạt được chuyện đó hắn còn có một đoạn đường rất dài phải đi. Cho dù có Bảo Nhi trợ giúp, dùng chiến lực bây giờ của hắn đương nhiên là không đủ để đối mặt với đại viên mãn linh tôn. Kể cả liều mạng thì cũng không đủ để gãi ngứa cho cao thủ cấp bậc đó.

May là cũng không phải như vậy.

Một chiêu của Tịch Tùng Tử đánh tới, rất rõ ràng ba tay cùng lúc giơ lên: đao, kiếm, xoa đều thuộc về ba loại tinh kỹ phân biệt, những cũng chính là do bản chất của phong hệ nguyên lực biến thành.

Đao kiếm chủ yếu là nhanh chóng sát thương, chính là ý niệm chính thống ẩn chứa trong phong hệ nguyên lực, thế nhưng chuôi xoa này lại phi thường cổ quái, ba lăng rất hẹp dài, vung lên có thể mơ hồ nhìn thấy khí lưu hình dạng trường xà bay lên, triền miên như muốn bao phủ tất cả mọi thứ trong phạm vi của nó, loại ý niệm này lại thuộc về vận dụng biến dị của phong hệ nguyên lực. Có thể làm được như vậy trình độ đã vào hàng hiếm thấy.

Phát hiện như vậy, Lăng Phong không khỏi nghĩ xem thế là đủ rồi. Nói cách khác, sau khi nhìn thấy công kích của Chiến Khải mà Tịch Tùng Tử đang mang trên người, hắn đã có bước đầu tìm hiểu về tam đại tinh kỹ, một trong số đó là vận dụng nguyên lực biến dị, đồng thời hắn bắt đầu nỗ lực đem ba thứ dung hợp, hiện giờ đã có thành tựu nhất định.

Có thể đạt đến loại cảnh giới này, Lăng Phong tự nghĩ thấy mình còn lâu mới theo kịp. Bảo bối như vậy, không nên bị hủy hoại trong tay một người như Tịch Tùng Tử.

Một luồng sát tâm sinh ra.

Lăng Phong run rẩy nâng hai tay, một đường kiếm ảnh do một trăm linh tám đạo kiếm quang hợp lại thành Thiên địa lao, bắn nhanh về phía trước, thẳng về phía Tịch Tùng Tử, không cho hắn bất cứ một cơ hội né tránh nào.

Hưu!

Tập hợp khả năng của linh tôn, uy lực của Thiên địa lao tăng lên rất nhiều, năng lượng cường liệt chấn động không khí, khiến không gian không ngừng kêu lên, mỗi một đạo kiếm quang đều bành trướng đến cả trượng xung quanh, giống như cột chống trời.

Cùng là một chiêu thiên địa lao nhưng với thực lực bây giờ của Lăng Phong thi triển thì không biết đã hơn trước đây bao nhiêu lần. Chỉ xét về mặt tốc độ thì cũng giống như đi bộ so với ngựa chạy rồi.

Lạc!

– Ha ha ha ha! Tới rất hay! Chân thần Chiến Khải, cùng ta liều mạng.