Chương 384: Tịch Tùng Tử

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Mộc tông chủ thực sự là linh mẫn!

Thanh âm vang lên như vẫn còn ở phương xa nhưng trong chớp mắt đã thấy lại gần. Hai thân ảnh một trước một sau xuất hiện trước mắt mọi người.

Người tới trước là một trung niên vóc người cao to, khuôn mặt như ngọc, một thân bào trắng có vẻ hào hiệp phi phàm. Người tới sau hắn là một lão giả, trên mặt lão giả còn tràn đầy một vẻ khoe khoang, thần tình rất giống với nhóm người từ Du Thiên Trì mà Lăng Phong đã từng nhiều lần hấy qua, chắc hẳn lão giả này cũng có thể là một Thuật Luyện Sư. Từ khí tức lưu chuyển trên người hắn xem ra, đẳng cấp tựa hồ cũng không thấp.

– Tịch Tùng Tử, giúp ta giết chết kẻ này, trước mặt sư tôn ta sẽ làm chủ cho các ngươi, cũng giúp Vô Không Sơn các ngươi có chỗ đứng trong liên minh!

Thân ảnh màu xám lớn tiếng hô quát nói.

Trung niên nam tử lộ ra vẻ mặt xấu hổ, trong đầu còn thoáng hiện một tia buồn bực nhưng rất nhanh cũng được lão khắc chế xuống. Hắn hướng thân ảnh màu xám chắp tay nói:

– Hi Cảnh công tử, ta lần này đến tông phái này, bất quá là cùng với Mộc tông chủ bàn luận đại sự, không thể có chuyện động binh đao trong đầu, xin thứ cho Tịch mỗ không thể đáp ứng.

Một lời này nói ra là nhắm tới thân ảnh màu xám đồng thời cũng là nói với Lăng Phong. Đơn giản chính là thông báo thái độ của hắn đến đây là vì bàn chuyện hiệp thương hữu hảo, cũng không phải là vì đánh đánh giết giết.

Lăng Phong liếc hắn một cái thật sâu. Vô Không Sơn? Mấy ngày nay tuy rằng vẫn ở trong tông môn, thế nhưng Lăng Phong cũng không phải không biết tới những chuyện tình xung quanh! Đất dưới chân này tuy thuộc địa phận Tà Quân Tông, nhưng xung quanh Tà Quân Tông vẫn là một mảnh thế cục hỗn loạn, tông môn lớn nhỏ san sát, trong đó Vô Không Sơn chính là một nhà tương đối cường đại một chút.

Tương đối cường đại này cũng chỉ là tương đối mà nói. Nếu trước đây Tà Quân Tông sợ rằng không bằng người ta, dù sao nghe đồn trong Vô Không Sơn, tông chủ chính là một vị Linh Sĩ, thực lực không hề thua kém Bảo Kiếm Quân! Mà kể cả trên những phương diện khác, thực lực tông môn này đồng dạng cũng là cường hãn, ví như số lượng Thuật Luyện Sư của họ so ra cũng vượt quá Tà Quân Tông.

Cơ hồ là trong chớp mắt, Lăng Phong lược qua toàn bộ nhưng tin tức này trong ý thức hải. Hắn thật ra cũng không hoàn toàn tin tưởng theo lời Tịch Tùng Tử, có thể làm người đại diện cho cả một tông phái đâu thể là hạng nhân vật tầm thường? Hắn cùng với thủ hạ vừa rồi hẳn là trốn ở một nơi bí mật gần đó, nếu không phải bị mình phát hiện ra, chỉ sợ tới cuối cùng cũng sẽ không xuất hiện, chờ trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.

Lăng Phong thậm chí có thể khẳng định tất nhiên sự tình mình phát sinh xung đột cùng Huyền Nguyên Tông đã lan truyền ra ngoài, thậm chí ngay cả tin tức Hỏa Lão cũng rơi vào trong tông môn đã bay tới khắp các thế lực. Tịch Tùng Tử này đoán chừng là không hiểu rõ thế lực phía bên chính mình nên mới lựa chọn vẻ mặt ôn hòa, thậm chí thái độ ăn nói còn có chút khép nép.

Nếu không phải có một tầng nhân tố như vậy, chỉ sợ sớm đã dùng tới minh đao ám thương rồi.

Âm thầm làm một thủ thế, không cần Lăng Phong phân phó, Tào Kế Suất liền tự động lại gần Tịch Tùng Tử không xa, gắt gao nhìn thẳng hắn.

Tịch Tùng Tử hơi biến sắc, lập tức làm bộ hoàn toàn không có phát hiện, mặc kệ Tào Kế Suất quan sát bản thân.

– Không có đảm lược, dù phú quý có dâng tới cửa cũng khong có phúc hưởng thụ!

Hi Cảnh cười nhạt một tiếng, đột nhiên gào lớn nói:

– Đã như vậy, liền do ta tự mình đến xuất thủ! Dám can đảm lăng nhục ta, chịu chết đi! Cụ Phong Phù!

Bị người ta thẳng mặt hạ giọng khinh thường, Tịch Tùng Tử âm thầm hừ lạnh một tiếng:

– Gia hỏa tự đại, ỷ vào có sư tôn tốt là có thể làm xằng làm bậy, thực sự nghĩ không ai đủ sức thu thập ngươi?

Quay đầu nhìn về phía Lăng Phong, Tịch Tùng Tử phát hiện mình cư nhiên đang rất hi vọng Lăng Phong có thể dạy cho Hi Cảnh một bài học thật tốt.

Nghênh hướng kéo đến của Cự Phong Phù. Lăng Phong cũng ít nhiều có biểu tình ngưng trọng, mặc dù tính nết cực kỳ khó ưa nhưng đối phương vừa ra tay, Lăng Phong vẫn rất nhanh đoán được thực lực của hắn tuyệt đối bất phàm, hẳn là đã tiến vào cấp Linh Sĩ!

Khóe miệng Hi Cảnh lộ ra một tia ngoan độc, hắn tuy rằng kiêu ngạo thế nhưng cũng không kém thông minh! Liếc mắc có thể nhận ra khí thế Lăng Phong bất phàm nên không dám khinh thường. Vì vậy một chiêu oanh xuất cũng không còn hời hợt như trước mà là điều động toàn bộ Vực Năng.

Tinh kỹ đánh ra, từng đạo phong hệ nguyên lực hội tụ hình thành một con quái trùng màu xanh. Quái trùng chỉ dài khoảng chừng chỉ dài nửa ngón tay, toàn thân màu xanh. Phảng phất như được hình thành từ thứ ngọc thạch tốt nhất. Trên lưng nó là hai đôi dực sí, mỗi một lần vỗ cánh đều tạo thành những tiếng “ông ông”, tiếp đến không gian như được hô ứng, mơ hồ tạo thành hơn chục đạo đao ảnh theo dực xí vũ động không ngớt.

Uy lực một kích này so với đòn công kích vừa rồi tấn công Đằng Thú còn mạnh hơn gấp mấy lần.

– Thiên Địa Lao!

Lăng Phong không chút chậm trễ, vừa thấy đối phương thi triển ra chiến lực chân chính, lập tức triệu hồi nguyên lực hỏa hệ cường đại. Đồng thời cước bộ vừa đảo, một bước tiếp một bước như thanh quang điện không ngừng, tạo thành một dòng xoáy hấp lực.

– Thôi Tinh Đấu!

Tay phải Lăng Phong co lại, tay trái kết nguyên lực ấn, nhất thời tản mát ra lực hút vô cùng vô tận.

– Phá giết, Cụ Phong Phù, trảm cho ta!

Hi Cảnh điên cuồng gào lên, tựa hồ làm như vậy liền giúp hắn tăng thêm phần năng lực. Chỉ thấy nguyên lực phong hệ biến thành cụ Phong Phù, hai đôi cánh giống như được hô vẫy không ngừng, hơn mười đạo đao ảnh nhất tề bay ra, cứ bay được một tấc lại phân chia rồi mở rộng, chờ khi tới gần Lăng Phong đã trở thành một mảnh thật lớn, mỗi một phiến lại phát ra những tiếng như lệ khiếu, chói tai vô cùng.

Phốc phốc phốc!

Một tiếng cứ như vậy vang lên liên hồi, vô luận đao ảnh có nhiều hơn bao nhiêu nhưng vẫn như cũ bị Thiên Địa Lao bao vây lại, mặc cho chúng ở bên trong bạo lạc liên tục, vẫn là không thể đột phá được tầng bố trí của Lăng Phong, cuối cùng phát ra một tràng âm hưởng rồi biến mất không thấy.

– Này…!

Tịch Tùng Tử vẫn thản nhiên quan chiến lúc này cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ vô cùng, ánh mắt khiếp đảm chăm chú nhìn lên Lăng Phong. Từ khi Hỏa Lão biến mất một cách thần kỳ, với Lăng Phong như một hắc mã đột nhiên xuất hiện tại Vô Tẫn Hoang Nguyên này, nhân mã khắp nơi đều heo hết tâm tư muốn tiểu hiểu một ít, nhưng là cuối cùng đều không đạt được mục đích, hắn giống như là chui ra từ lòng đất, không hề có một tung tích liên quan.

Từ rất nhiều tin tức thu được, đa phần đều cho rằng Lăng Phong có thực lực cấp Linh Sĩ, nhất là những người tận mắt thấy trận chiến khi sư đồ Hỏa Lão tới cửa khiêu khích càng thêm tin tưởng, họ còn sáng lập ra một danh hiệu “Mộc tông chủ chính là đệ nhất nhân trong cấp bậc Linh Sĩ”!

Ban đầu nghe được loại thuyết pháp này, Tịch Tùng Tử chẳng qua chỉ cảm thấy chính là ngoại giới đồn thổi, dù sao cao thủ đồng cấp có thể vì tu luyện tinh kỹ bất đồng dẫn đến lực công kích thực tế phân chia cao thấp nhưng nhất quyết sẽ không có chênh lệch tuyệt đối thái quá như vậy.

Thẳng đến khi tận mắt chứng kiến Lăng Phong xuất thủ hắn mới phát hiện, tình báo thu được so với sự thực còn xa xa không bằng!