Chương 156: Thiên phú.

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tình hình phát sinh quá nhanh, mọi người căn bản không kịp phản ứng!

Vừa thấy Lăng Phong rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, Khải Ân tức giận rống to. Gân xanh hằn lên nơi khóe mắt rồi nứt ra, máu tươi làm gương mặt hắn đỏ sậm lại! Cự linh của hắn bỗng nhiên lao ra khỏi đỉnh đầu, ngẩng cao rống giận. Tiếng gầm cường liệt xuyên thấu trời cao. Sau đó cự linh vươn tay về phía mặt đất rút lên, phảng phất như đại địa cũng phải rung động theo, vô số hoàng quang theo lòng bàn tay chui vào cơ thể cự linh.

Chỉ chớp mắt, cự linh trở nên vàng óng như được đúc từ vàng ròng, thậm chí so với cự linh trung giai bình thường còn ngưng thực hơn. Rống, Khải Ân phảng phất như một đầu sư tử giận dữ nhằm phía miệng núi lửa, dưới chân hắn hoàng quang ba động không ngớt, đi trên đất bằng mà như là cưỡi mây đạp gió. Tốc độ nhanh kinh người, thoắt một cái đã xuất hiện bên cạnh Đạo Mạn.

Không có lan man gì hết, song quyền giơ cao đánh ra một trong những thiên phú linh kỹ mạnh nhất – Thái Nhạc!

Lực lượng thổ hệ nguyên tố màu hoàng kim được Khải Ân ngưng kết thành một khối Kim Chuyên mang theo uy áp kinh khủng áp xuống, một kích này lực lượng tuyệt đối không thua gì một khối cự thạch hàng trăm tấn từ trên trời rơi xuống!

Luận về thực lực, Đạo Mạn mạnh hơn Khải Ân không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn đã trúng một kiếm kia của Lăng Phong nên bị trọng thương, chân khí cạn kiệt, đối mặt với một kích này của Khải Ân đã vô lực kháng cự. Bụp, kiêu hùng một đời đầu bị đánh vỡ toang, thân thể rơi xuống miệng núi lửa.

Từ trên miệng núi lửa nhìn xuống, thân ảnh Lăng Phong đã biến thành một chấm đen, hiển nhiên là rơi sâu xuống không biết bao nhiêu rồi. Hồng quang thăm thẳm như một con tằm sắp phá kén rục rịch không ngớt, khí nóng dâng lên tùy thời bộc phát như muốn nuốt trôi người ta vậy.

Khải Ân kinh rống một tiếng, không chút do dự nhảy xuống!

Oanh, một đạo hỏa diễm mãnh liệt từ trong lòng hỏa sơn phun ra, khí lưu phun trào đẩy thân thể Khải Ân bay ngược lên không trung, Khải Ân căn bản không để ý da dẻ của mình nứt toác như thế nào, hắn lớn tiếng rít gào lại hướng về miệng núi lửa lao tới.

Thiên địa kỳ uy căn bản không phải con người có thể chống đỡ được. Khải Ân một lần nữa lại bị hung hăng bắn đi. Hắn phẫn nộ ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét:

– Lão tặc thiên. Ngươi tránh ra cho ta.

Hoàng quang dày đặc bao phủ lấy thân thể hắn, Khải Ân như một khối vẫn thạch lao mạnh về phía hỏa diễm đang phun trào.

– Đủ rồi!

Lôi Trạch Ân đột nhiên xuất hiện bên cạnh Khải Ân, vung tay bắt lấy hắn. Khải Ân thân thể to lớn vậy mà dưới tay hắn cứ như một đứa trẻ con. Mắt mở trừng trừng nhìn Lăng Phong bị đánh ngã ở trước mắt mình. Khải Ân phẫn nộ đến điên cuồng, căn bản không phân biệt rõ ràng xung quanh, hắn chỉ biết là có người ngăn cản mình không được đi cứu đại ca! Sát ý dâng trào, quát lên điên cuồng nói:

– Tránh ra cho ta!

Thái Nhạc thi triển, vô cùng nặng nề hướng đầu Lôi Trạch Ân nện xuống!

Hơi thở dài một tiếng, Lôi Trạch Ân lập tức toàn lực phát ra Vực Năng, lập tức đóng băng linh hồn Khải Ân. Hắn chợt trầm giọng quát lên:

– Ngươi làm như vậy có thể cứu được Lăng tiên sinh trở về sao? Ngay cả Thánh Vực cường giả ở giữa núi lửa bạo phát cũng vô pháp bảo toàn thân thể, ngươi nhảy vào đó ngoại trừ uổng phí thêm một tính mệnh thì có thể làm được gì nữa?

Trông thấy núi lửa phun trào không ngừng, gương mặt Lôi Trạch Ân co quắp giật giật, chưa bao giờ hắn lại hối hận như lúc này: khi ở ngoài chướng vụ Đạo Mạn tập kích không thành, bản thân nên giúp Lăng Phong diệt trừ mối uy hiếp này mới phải, nhưng mình vẫn tự tin cho rằng có mình ở bên cạnh, căn bản không cần phải sợ một cửu tinh Thiên Hành Giả có thể tao ra sóng gió gì, cũng không ngờ rằng vì vậy mà tạo cho hắn cơ hội để hủy diệt đi một thiên tài có thể thăng cấp lên Thánh Vực trước hai mươi tuổi, hầu như xác định chắc chắn có thể trở thành cường giả đỉnh phong, thậm chí có thể tiến thêm một bước nữa, trở thành chủ lực tuyệt đối trong tông môn. Một thiên tài như vậy mà lại bị hủy hoại ngay trước mắt mìn!

Bỗng nhiên, trong cơ thể bị Vực Năng áp chế của Khải Ân bắt đầu truyền ra tiếng rung động như sông Trường Giang Hoàng Hà. Lôi Trạch Ân giật mình nhìn lại. Chỉ thấy năm ngón tay đang nắm chặt Khải Ân phát tiếng xèo xèo, quần áo trên người hắn bị hoàng quang dày đặc xé rách ra từng mảnh bay tứ tung, thân thể của hắn đang không ngừng run rẩy, cơ bắp như những con rắn bò uốn trên lưng, cánh tay, miệng gầm gừ không ngừng.

Làm sao có thể? Lôi Trạch Ân kinh ngạc đến ngây người, Thánh Vực sở dĩ được coi là đỉnh cấp cường giả là vì lợi khí duy nhất chính là linh hồn áp chế. Mặc dù mình vẫn chưa sử dụng toàn bộ Vực Năng, thế nhưng tên tiểu tử này tu vi mới chỉ thế nào? Sao lại có thể lay động được Vực Năng?

– Rống!

Khải Ân ngửa mặt gào một tiếng, kình khí như sóng vỗ tuôn ra làm vô số đất đá bay lên không trung, nhất là đôi mắt hắn con ngươi tản mát kim quang, hai mắt như hoàng kim tinh luyện mà thành! Xen lẫn trong đó là nồng nặc huyết quang, sát ý hắn tràn ngập hướng tới người của Chân Vật các quét tới:

– Các ngươi đều phải chết!

Khải Ân như một đầu viễn cổ hung thú bạo phát mang theo cỗ sát khí nồng đậm máu tanh hướng tới người của Chân Vật Các mà đánh, từng đạo từng đạo linh kỹ Thái Nhạc liên tiếp đánh xuống, quang mang hoàng sắc như những tấm thép tầng tầng lớp lớp rơi xuống, khí lãng cuồng mãnh ập đến, sắc bén ánh đao!

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!

Vài người Chân Vật Các đứng trước bị ép thành đống thịt vụn, luận về tu vi bọn họ không thua kém Khải Ân. Nhưng mà Khải Ân vì quá đau lòng trước cái chết của Lăng Phong trong cơn tức giận thức tỉnh được thiên phú địa hệ ẩn giấu, hơn nữa nội tâm xót xa hối hận, sát khí phát ra quả thực kinh thiên động địa!

Chưa giao đấu, địch thủ đã ào ào phân tán.

– Liên thủ, giết hắn!

Phong Vũ Lôi Điện tứ đại chiến tướng quát lên, bọn họ hợp thành thế trận bốn góc đem Khải Ân vây khốn vào trong đó. Bốn người bọn họ đơn độc có khả dánh chết hai kẻ tu vi ngang bằng mình, hơn nữa khi bốn người này liên thủ, sát cơ mãnh liệt tổ hợp lại thành một lồng giam phong tỏa toàn bộ không gian lực xung quanh.

Khải Ân phảng phất căn bản không nhận thấy được nguy cơ, hai mắt hắn một màu đỏ đậm. Quát lên một tiếng lớn:

– Phá cho ta!

Cự linh ở phía sau hắn rít gào không ngớt, như là một người khổng lồ đội trời đạp đất, một quyền nện xuống, một quyền ảnh thuần túy thổ hệ nguyên lực ngưng tụ bay ra.

Sau đó Khải Ân hai tay mười ngón điên cuồng kết thành nguyên lực ấn, liên tiếp những nguyên lực ấn phức tạp được tạo thành, trong thức hải chân nguyên lực không ngừng tuôn ra, từng đạo nguyên lực ấn thần diệu ba động xếp chồng lên quyền ảnh.

Chỉ thấy hoàng sắc quyền ảnh mỗi khi bay được nửa tấc lại lớn hơn ba phần, bay giữa không trung đã to như một gò núi, tầng tầng ý niệm lan tỏa bốn phương tám hướng!

“Trọng”(nặng) vốn là một loại ý niệm cường liệt ẩn chứa trong địa hệ nguyên lực. Đem ý niệm “trọng” của địa hệ hoàn toàn ẩn chứa trong nguyên lực ấn, chỉ sợ Thương Mang Quyền Thánh người đầu tiên sáng lập ra Thương Mang Quyết cũng chưa chắc làm được điều này. Thế nhưng Khải Ân lại làm được!

Xa xa Lôi Trạch Ân thấy tứ đại chiến tướng liên thủ lại tức giận nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, tiện tay vung quyền, một đạo vân vụ bao bọc lấy quyền ảnh của Khải Ân lao ầm ầm về phía trước.

– Không tốt!

Tứ đại chiến tướng sắc mặt cuồng biến, bọn họ cảm giác được bên trong quyền ảnh trước mắt ẩn chứa một đạo lực lượng vô pháp chính diện ngăn cản. Không cho bọn họ cơ hội né tránh. Một quyền này của Khải Ân trực tiếp dùng thế thái sơn áp đỉnh đánh xuống, uy áp như cự thạch đập vụn tất cả các loại phòng ngự, nặng nề rơi trên đầu Phong chiến tướng.

Phanh!

Âm thanh trầm trọng. Từng đạo hoàng quang từ đầu Phong chiến tướng bắn ra, đem một mảnh đất nhiễm huyết sắc đỏ rực.

– Chạy mau!

Mắt thấy một màn thảm thiết phát sinh trước mắt mình, tam đại chiến tướng còn lại không còn lòng tái chiến. Bọn chúng thét lên một tiếng rồi xoay người chạy đi. Ba gã bát tinh cường giả bị một lục tinh nguyên tố Thiên Hành Giả dọa cho sợ hãi, chỉ sợ nếu nói ra thì không ai có thể tin được.

Lúc này, Kiều Kiều lẳng lặng xuất hiện trước mặt họ.

Thấy tam đại chiến tướng đang muốn chạy trốn. Một người luôn lạc quan vui vẻ Kiều Kiều lúc này cũng toát ra thần tình băng lãnh trước nay chưa từng có, vèo, từng khối hỏa cầu hình thành trên đầu ngón tay của nàng, sáu khối, chín khối, mười khối, con số vẫn đang gia tăng, mười lăm khối! Đủ mười lăm khối hỏa cầu xuất hiện trên song chưởng nàng lúc này.

Từng khối hỏa cầu lại bắt đầu dung hợp, mười hai khối dung hòa, mười ba khối dung hòa, cuối cùng khối thứ mười lăm cũng dung hòa! Một khối hỏa cầu màu xanh lam nhỏ bé chỉ bằng ngón tay nhưng tản mát ra ba động cực kỳ kinh khủng!

Đơn luận thiên phú, Kiều Kiều tuyệt đối không kém Lăng Phong, thậm chí còn muốn hơn một bậc, bởi vì độ tương thích cùng độ khống chế nguyên lực đều là cấp bậc tuyệt hảo! Chẳng qua trời sinh tinh nghịch và không kiên định, Kiều Kiều mới dừng chân ở cảnh giới Lục Dung. Nhưng bởi vì đau lòng trước cái chết của Lăng Phong, nàng rốt cục cũng đột phá, hơn nữa tốc độ đột phá còn vô cùng kinh khủng.

Thập Ngũ Dung Hỏa màu xanh lam bay trên cao, dưới sự khống chế của Kiều Kiều hóa thành hỏa diễm hình con rắn. Đột nhiên hỏa diễm co rút lại rồi sau đó bắn ra như ánh chớp!

Hỏa diễm hình rắn trực tiếp chui thẳng vào trái tim Lôi chiến tướng, hỏa hệ nguyên lực vô tận phun trào, ầm một tiếng trực tiếp đốt cháy hắn thành tro. Một chút dấu vết lưu lại cũng vô pháp tìm được. Xuất thủ vô tình dứt khoát làm đám người mạo hiểm không nhịn được lạnh cả sống lưng: một chiêu thiêu chết một vị bát tinh cường giả, bên cạnh tên Lăng Phong này toàn là quái vật!

Cố Dao như một đầu mẫu sư phẫn nộ quát lên một tiếng, Cự Linh Hóa Khải, xuất toàn lực như chớp giật hướng vào Vũ chiến tướng.

Ở bên cạnh nàng hai gã Vô Cốt môn cũng đồng loạt xuất thủ. Khớp xương kêu lên lách cách, trong không khí vang lên tiếng nổ như sấm chớp ầm ầm. Ầm ầm, lực lượng Vô Cốt Nhu Thân hung hăng nện vào người Vũ chiến tướng, sáu chân như kim thiết đập vào ngực hắn khiến cho lồng ngực hắn lõm hẳn vào, như một túi da bị quăng đi thật xa.

Rơi xuống trên mặt đất, Vũ chiến tướng không hề nhúc nhích.

Một vị chiến tướng cuối cùng mắt thấy đồng bọn ào ào bỏ mình, căn bản không có chút tâm tư phản kháng nào bị Khải Ân đuổi theo, hắn lo lắng kinh khủng hét to:

– Không, các ngươi không thể giết ta, chúng ta là ngươi Chân Vật các!

Đáp lại hắn là “Thương Mang” một kích toàn lực, máu tươi tràn đầy, thân thể vỡ vụn hỗn hợp thành một bãi tương dịch.

Nháy mắt, Phong Vũ Lôi Điện tứ đại chiến tướng toàn bộ bỏ mình!

Sau khi điên cuồng giết chóc, sát khí trong nội tâm Khải Ân còn chưa hoàn toàn phát hết, nhãn thần bắn về phía xa, băng lãnh nói:

– Chân Vật các!? Ta muốn các ngươi chôn cùng đại ca ta!

Không chút chần chờ cùng với thương nghị, mấy đạo nhãn thần sắc bén đều hướng về phía đó. Lăng Phong chết khiến cho nội tâm Hoàng Phủ Vân trời sinh ôn hòa cũng dâng lên một tia sát ý! Mạt Vân Túc nhất định sẽ nổi lên một hồi tinh phong huyết vũ!