Chương 147: Cự tuyệt!

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vừa nói, vừa lấy từ khăn ra ba bốn miếng tiểu tinh kim hoàng sắc to cỡ ngón tay bỏ vào chiếc nồi lớn giữa doanh trướng. Hoàng sắc tinh vừa vào nồi lập tức tản ra một mùi thơm nồng đậm.

Mùi thơm này đậm mà không gắt, quấn quýt quanh mũi người ta, mãi không tan như một dải lụa vô hình, vỗ về quanh mặt.

– Mặc Mập thiên vị quá. Có thứ tốt thế này mà sao lúc nãy không mang ra cho một người nếm thử.

Mã Lạc giận dữ hét lớn rồi tham lam hít một hơi thật sâu:

– Nhưng nể tình món bảo bối này, bỏ qua cho ngươi.

“Bạch Tuyết trường ly” là một loại ma thú nhị tinh. Loại ma thú này hình thể giống trâu, trên người phủ một lớp lông dày màu trắng tuyết, cả đời sống trên đỉnh núi tuyết, người thường rất khó nhìn thấy. Tính tình của chúng rất ôn hòa, rất ít tranh đấu cùng người, nhưng bởi vì nhục cốt của chúng có công hiệu tẩm bổ, nếu đem hầm canh có thể tăng cường khí lực nên thường xuyên bị con người bắt giết.

Thứ quý giá nhất trên người Bạch tuyết trường ly không phải nhục cốt mà là “ly bảo” mà chúng nôn ra. Bởi vì quanh năm sống ở lạnh giá nên tràng vị của chúng không được tốt. Bạch tuyết trường ly ấu tể sau khi sinh ra được mẹ cho bú sữa. Một phần sữa được ẩu tể hấp thu, phần lớn còn lại tích tụ trong dạ dày của chúng. Một tháng sau sẽ hình thành nên một loại tinh quyết vi hoàng sắc. Ly bảo vừa được nôn ra nhất định phải nhặt luôn, nếu không rất dễ bị những con bạch tuyết trường ly khác ăn mất.

Lăng Phong đã từng đọc phần giới thiệu lý bảo này trong một điển tịch. Chỉ một miếng to cỡ ngón tay thôi nếu đem đi bán chí ít cũng phải một trăm kim tệ, hơn nữa còn không có hàng để bán! Ba kim tệ đã đủ cho một gia đình chi tiêu trong một tháng. Chỉ cần nói đến đấy thôi đã đủ hiểu ly bảo quý giá như thế nào. Ly bảo quý giá đến vậy cũng bởi nghe đồn nó có công hiệu tẩm bổ, hơn nữa còn có kì hiệu khiến cho một vài bộ vị trở nên tráng đại nên không ít quý tộc phú gia muốn mua món đồ xa xỉ phẩm này.

Mặc Quỹ ha ha cười nói:

– Nếu như không phải Phú Khắc thương đội chuyên môn phái người lên núi tuyết, nuôi một đàn bạch tuyết trường ly thì cũng không có thứ bảo bối này. Dù vậy, trên người ta cũng chỉ có năm miếng, nếu như không phải Lăng tiên sinh đến, ta cũng không nỡ lấy ra đâu.

Ngữ khí keo kiệt không che giấu của hắn khiến Mã Lạc phải bật cười.

Nhận ly trà từ tay Mặc Quỹ, Lăng Phong hít một hơi thật sâu mùi thơm nồng đậm, nhất thời cảm thấy các lỗ chân lông trên người mình như đang giãn ra, mở ra con đường kết nối giữa cơ thể với thế giới bên ngoài. Tâm thần lập tức đại sướng. Hắn thầm cảm thán: Không biết ly bảo có công hiểu tư bổ thật hay không, nhưng mùi hương này quả đúng là độc nhất vô nhị.

Lăng Phong biết bọn chúng cất công mời hắn tới đây, lại dùng trăm phương ngàn kế nịnh nọt hắn tuyệt đối không đơn giản chỉ là muốn kéo gần khoảng cách hữu nghị. Nhưng bọn họ không nói, Lăng Phong cũng không hỏi, chỉ chuyên tâm thưởng thức ly bảo trà hiếm có.

Thấy Lăng Phong bình thản đến vậy, Mặc Quỹ khẽ chau mày, trong lòng có chút khó hiểu. Theo kinh nghiệm của hắn: phàm là con người thì đều phải có nhược điểm, người già kinh nghiệm phong phú nên thường hay bảo thủ bảo vệ những lề thói cũ, thiếu niên dũng mãnh tinh tiến dễ thiếu cẩn thận. Nhưng với Lăng Phong, hắn thấy bản lĩnh quan sát của mình không còn hữu dụng nữa. Người thiếu niên trước mặt tu vi mạnh đến đáng sợ nhưng bản thân hắn thì lại trầm ổn tỉnh táo hoàn toàn không giống một thiếu niên.

Cuối cùng, Mặc Quỹ không kìm nổi, “ho” lên một tiếng:

– Lăng tiên sinh, không biết tiếp theo ngài định tính thế nào?

Lăng Phong tinh thần nhất chấn, kịch cuối cùng cũng diễn rồi!

– Mặc tiên sinh lời này là có ý gì?

Lăng Phong ra vẻ kinh ngạc, hỏi.

Mặc Đồ rủa thầm một tiếng “tiểu hồ ly”, mặt vẫn tươi cười:

– Lăng tiên sinh có lẽ cũng hiểu rất rõ cục diện trước mắt? Chân Vật Các, Vô Cốt Môn, Bức Tông tam đại thế lực ỷ có thực lực cường đại, chiếm phần lớn la bàn trong tay. Có thể thấy, số người đạt được mục đích cuối cùng phần đông sẽ là của chúng. Thực lực của chúng cũng mạnh nhất. E rằng, mỏ chích viêm thạch sẽ thuộc về chúng phần nhiều!

– Nếu đổi thành trước kia, thực lực không bằng người ta bọn ta đương nhiên không dám nhiều lời.”

Mặc Quỹ thầm quan sát thái độ Lăng Phong, nói ra mục đích thực sự của mình:

– Nhưng Lăng tiên sinh xuất hiện khiến bọn ta nhìn thấy hi vọng. Có thể dùng sức của một người giết chết tông chủ và đẩy lùi Bức Tông, thực lực của Lăng tiên sinh mạnh thế nào đương nhiên không cần hoài nghi. Nhưng hình như bên cạnh Lăng tiên sinh không có nhiều cường giả?

Lăng Phong đã mơ hồ đoán được mục đích của chúng, mỉm cười nói:

– Mặc tiên sinh có gì xin cứ nói thẳng.

– Được, Lăng tiên sinh cũng là người thẳng thắn nên ta cũng không vòng vo nữa!

Mặc Đồ vỗ tay cái chát, nói:

– Người xưa có câu “phân tắc lưỡng hại, hợp tắc hỗ lợi”, chúng ta muốn tất cả liên hợp lại với nhau, hình thành nên một lực lượng không thua kém gì bên Chân Vật Các! Bốn người chúng ta muốn mời Lăng tiên sinh làm thủ lĩnh của liên minh này, tiên sinh thấy sao?

“Thì ra là vậy” Lăng Phong thầm nghĩ, không đồng ý cũng không phủ quyết luôn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm ly bảo trà.

– Đương nhiên, để thể hiện thành ý của chúng ta, cuối cùng bất luận chúng ta giành được bao nhiêu chích viêm thạch, Lăng tiên sinh có thể độc chiếm ba phần!

Mặc Quỹ đưa ra điều kiện hấp dẫn:

– Lăng tiên sinh thực lực phi phàm nhưng có lẽ vẫn chưa hiểu rõ mọi người ở đây lắm. Nếu như ngài tin vào những gì Mặc Quỹ nói, phần chích viêm thạch mà ngài có được, Phú Khắc thương đội hứa sẽ mua lại với giá cao, tuyệt đối không để Lăng tiên sinh phải thiệt.

Lăng Phong cười thầm, Mặc Quỹ cũng có thể coi là một thuyết khách có tài. Đầu tiên là chỉ ra ưu thế rõ ràng của tam đại thế lực, sau đó trắng trợn thổi phồng hắn lên, cuối cùng là dùng trọng lợi. Nếu như đổi thành người khác chắc đã bị những lời nói đường mật của hắn làm cho quay cuồng gật đầu đồng ý. Nhưng Lăng Phong tính đi tính lại, nếu mình tham gia liên minh, bọn Hắc Quỹ không chỉ có cường giả tọa trấn mà còn tập trung được một lượng lớn thủ hạ đắc lực đủ để đè bẹp bọn Đạo Man, Cố Quỳnh.

Nhưng bọn chúng không hề hay biết mối quan hệ giữa Cố Quỳnh và Cố Dao. Lăng Phong căn bản không thể để chúng động thủ đối phó với Vô Cốt Môn. Quan trọng hơn, trong chuyến mạo hiểm này còn có Lôi Trạch Ân và Vệ Địch. Người bên cạnh không thể phát hiện ra tu vi của họ nhưng Lăng Phong thân là chuyên tu ngũ hệ nguyên lực chi linh hồn lực, hắn đương nhiên phải cảm nhận được sức mạnh cường đại ẩn giấu trên người họ! Đối với luồng sức mạnh này, cái gọi là liên minh tập trung chẳng khác gì trò cười.

Biết rõ dù vất vả trăm bề cũng không có được kết quả tốt Lăng Phong đương nhiên chẳng dại gì làm chuyện đó.

Hắn cười nhạt, tiêu sái hất ống tay áo, đứng lên nói:

– Lăng mỗ lần này đến Vân Mộng Hoang Trạch chỉ muốn mở rộng tầm mắt, tìm hiểu thêm về bất đồng phong vật. Chuyện tranh đấu với người ta cũng là bất đắc dĩ. Đề nghị của Mặc tiên sinh Lăng mỗ không thể tiếp nhận. Đa tạ khoản đãi, Lăng lỗ cáo từ.

– Lăng tiên sinh, chúng ta có thể bàn thêm mà.

Mã Lạc chưa nói hết lời đã bị Mặc Quỹ ngăn lại. Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười như cũ, chỉ có ngữ khí là thêm phần ngưng trọng: “Bức Tông quần long vô thủ, la bàn định vị trong tay chúng e rằng không giữ được lâu. Không biết Lăng tiên sinh có muốn tham gia không?”

Lăng Phong thoáng dừng cước bộ, phẩy tay nói: “La bàn định vị này cũng chỉ là chuẩn bị cho ngũ sắc vạn hoa tụy cuối cùng, nhiều hơn cũng vô ích. Lăng mỗ sẽ không tham gia vào chuyện này.” Lăng Phong biết Mặc Quỹ nói vậy là muốn động thủ với Bức Tông. Nghĩ đi nghĩ lại kể ra cũng là chuyện bình thường. Mất đi Từ Kì Phong tọa trấn, nếu như người của Bức Tông vẫn giữ được la bàn định vị mới là chuyện lạ.

Tác dụng của một cường giả nằm ở tính quyết định. Có Từ Kì Phong, Bức Tông là một trong tam đại thế lực. Mất đi hắn, tam túc đỉnh lập tức biến thành “Nam Bắc đối trì”, rất có thể sẽ có liên minh mới sinh ra tham dự vào đó.

Đợi Lăng Phong đi rồi, Cừu Đức mới nặng nề “hừ” một tiếng: “Ba phần lợi ích vẫn còn chưa bằng lòng, vậy hắn muốn bao nhiêu? Hắn nghĩ là không có bọn hắn thì chúng ta không làm gì được sao?”

“Vấn đề không nằm ở chỗ phân chia lợi nhuận mà là hắn căn bản không muốn hợp tác cùng chúng ta.” Lý Tư chậm rãi nói, nhãn thần hư hư miểu miểu như căn bản không để ý đến những chuyện xảy ra bên ngoài.

“Không sai, nếu như hắn không đồng ý với điều kiện đưa ra sẽ lập tức để lại đường lui, quay sang mặc cả. Nhưng hắn bỏ đi không chút do dự chứng tỏ hắn căn bản không muốn tham gia vào liên minh.” Mặc Quỹ đồng ý với cách nói của Lý Tư, nghi hoặc: “Ta không tin có người đối mặt với món lợi lớn như vậy lại không động lòng, trừ phi hắn đang băn khoăn điều gì đó. Khó nắm bắt thứ gì thì chúng ta càng phải tìm hiểu thông tin về thứ đó, không đúng sao?”

“Còn tin tức đặc thì gì nữa, không phải là nhát gan sao?” Cừu Đức nói với vẻ khinh thường.

“Nhát gan?” Mặc Quỹ lạnh lùng cười giễu cợt: “Nếu như nhát gan, hắn có ra tay giết chết Bức Tông tông chủ không?” Câu hỏi của hắn nhất thời làm Cừu Đức cứng họng, liên tưởng lại cảnh tượng đêm qua bốn người chúng không khỏi rùng mình.

Người thiếu niên lạnh lùng, vô tình như sát thần đó, bây giờ nghĩ lại bọn chúng vẫn cảm thấy ớn lạnh!

Mã Lạc bất mãn nói: “Bây giờ tranh luận chuyện này thì có ý nghĩa gì, nếu như đã quyết định vậy thì chúng ta phải tranh thủ ra tay sớm. Bốn bên chúng ta liên thủ, chắc cũng đủ nuốt chửng số la bàn của bọn Bức Tông!”

“Ừ, nói có lý. Nhưng trước mắt chúng ta cần phải thẳng thắn nói về thực lực trong tay mình trước để các bên hiểu thêm về nhau. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì còn chiếu ứng được.” Mặc Quỹ trầm ngâm nói: “Phú Khắc thương đội ta thất tinh cao thủ có bảy người, bát tinh trung kì hai người, chư vị thì sao?”

“Địa Lợi thương đội ta bát tinh cao thủ chỉ có mình ta, bát tinh đỉnh phong! Ngoài ra đại mao tiểu mao có mười lăm người, đều là thất tinh cao thủ.” Cừu Đức dõng dạc nói. Mặc dù số bên hắn không chiếm ưu thế về số lượng bát tinh cao thủ nhưng chất lượng thì cao hơn hẳn. Nếu như xảy ra chuyện gì bát tinh đỉnh phong cao thủ thừa sức chống đỡ với hai bát tinh!

“Thú liệt giả, bát tinh đỉnh phong có một mình ta, ngoài ra bát tinh tiền kì ba người, thất tinh đỉnh phong bảy người!” Lý Tư lười biếng báo cáo thân gia của mình.

Nghe xong những lời Lý Tư vừa nói, ba người còn lại sắc mặt đều có vẻ không được tự nhiên.