Chương 270: Giết chết Văn Hiên

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi đến gần Thủy Nguyệt trận khoảng gần một tấc, thân thủ Ôn Đình tiến về phía trước tìm kiếm, đột nhiên, biểu tình của hắn trở nên vô cùng cổ quái, kinh ngạc dừng lại.

– Tiền bối?

Lăng Phong không hiểu, thấy nhãn thần của Ôn Đình có chút cổ quái, tựa hồ có gì đó không hiểu, lại tựa như mang vài phần kính nể? Sau đó thở dài, ngữ khí của Ôn Đình bình tĩnh, nhưng tỉ mỉ nghe sẽ thấy trong đó có chút hỗn loạn:

– Một lần không được, trăm nghìn lần lại có thể có hiệu quả, tiểu tử, ngươi nói đúng.

Đang lúc nói chuyện, hắn đưa một ngón tay đám vào giữa thủy nguyệt trận, đúng nơi mà mấy ngày qua Lăng Phong không ngừng oanh kích.

“Lạp lạp lạp” âm thành giòn tan truyền ra, một cái mạng nhện dọc theo đầu ngón tay hướng bốn phía điên cuồng khuyếch tán ra, cuối cùng “rầm” một tiếng, cả mặt kính liền bị vỡ vụn. Nếu không nhờ Lăng Phong không ngừng công kích, thủy nguyên trận này mặc dù có bị phá, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy. Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, nhất thời đem cả Tuyệt Vực âm u trở nên sáng rực.

Ôn Đình hít một hơi thật sâu, trên mặt tràn ngập vẻ cảm khái, đang muốn phi thân ra ngoài, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng của An Cát Hi:

– Tuyệt Vực bị phá, kết trận!

Ầm ầm,

Quyền như điện, vô cùng nhanh chóng oanh kích vào trung tâm vòng tròn, một quyền này nhìn thì đơn giản nhẹ nhàng, hoàn toàn không hề có chút sát khí nào, thậm chí còn không bằng một kích toàn lực của cường giả bình thường. Thế nhưng rơi vào mắt Lăng Phong lại khiến hắn kinh hãi, lấy tu vi của hắn hiện tại tự nhiên nhìn rõ bên trong một quyền này ẩn chứa ảo diệu vô cùng, uy lực mạnh mẽ thậm chí vượt xa đại minh chí luân, ẩn chứa công kích tinh kỹ. Khi vòng tròn tiếp xúc với quyền đầu, thì thế rơi xuống bị chặn lại, rồi tựa như người bị bệnh sốt rét không ngừng run rẩy, tần suất càng lúc càng nhanh, mạnh, cuối cùng “răng rắc” một tiếng, vỡ vụn thành từng mảnh. Một chiêu đắc thủ, Ôn Đình mang theo Lăng Phong thoải mái bay ra, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua người phía trước:

– Tiểu hồ ly, mấy năm nay các ngươi khỏe chứ?

Bốn người An Cát Hi sắc mặt ảm đạm, trước ngực có máu tươi chảy ra, Nhìn thấy Ôn Đình, tựa như thấy quỉ, không ngừng run rẩy, An Cát Hi khó giữ nét mặt kinh hoảng nói:

– Ôn, Ôn Đình, sao ngươi có thể thoát ra được? Thú tôn giả đại nhân chính miệng khẳng định…

– Không nên nhắc tới lão quỷ đó trước mặt ta, bằng không ta khó bảo đảm không đem tất cả các ngươi xé xác.

Dường như chỉ là một câu nói đùa, không hề có chút uy hiếp nào, nhưng kết quả vẫn khiến bốn người im bặt.

Ôn Đình lại tùy ý liếc mắt nhìn bọn họ, rồi tiếp tục nói:

– A, nhiều năm trôi qua như vậy, xem ra các ngươi vẫn không có tiến bộ gì lớn a, lại vẫn dừng lại ở Thánh Vực, không thể tiến thêm.

Lời này nói ra khiến bốn người đều cười khổ, cho dù được người trong tộc coi là thiên tài cái thế, bọn họ cũng hiểu trước mắt Ôn Đình căn bản không có chỗ cho họ khoe khoang! Vị này chính là chỉ dùng vẻn vẹn có mười năm liền thăng cấp Thánh Vực, dãn tới Áo Cổ Tư Đô đại nhân đại nhân phải đích thận hạ Thần Thú Sơn, trịnh trọng thu làm đệ tử, sau đó lại ở tuổi tám mươi nhất cử tấn chức Linh Cấp, Ôn Đình đại nhân có thiên phú như vậy, muốn so sánh cùng hắn xác thực chẳng bằng con chó a.

Vừa thấy Ôn Đình dĩ nhiên thoát khỏi trói buộc, bốn người như gà rù mùa đông, nơm nớp lo sợ, ngay cả nói cũng không dám nói, càng không nói đến chuyện xuất thủ với hắn.

– Các ngươi thay ta nói với Áo Cổ Tư Đô một câu…

Ôn Đình lạnh nhạt mở miệng, nhãn thần hướng về phía tây bắc, trên nét mắt có chút phức tạp:

– Nhất định sẽ có một ngày ta trở lại Thần Thú Sơn, nói chuyện với hắn.

Sau khi phân phó xong, Ôn Đình vung mạnh tay nói:

– Các ngươi coi như là lương đống của Thú nhân tộc, ta không giết các ngươi, mau cút nhanh cho lão tử!

Bốn người thở một hơi thật dài, như được đại xá, đang định quay người rời khỏi, Lăng Phong gào to nói:

– Chậm đã!

Thân thể bốn người căng thẳng, nhất là trên lưng Văn Hiên nổi lên hàn ý lạnh lẽo, Ôn Đình kinh ngạc liếc hắn một cái, trên mặt mang vài phần không hài lòng:

– Tiểu tử, ta nói rồi, để cho bọn họ rời khỏi.

Trong mắt Lăng Phong dày đặc sát khí, chỉ một ngón tay vào Văn Hiên:

– Ai cũng có thể rời khỏi, chỉ mình hắn là không được.

Nhãn thần Ôn Đình ngưng trọng, như muốn phát tác, không đợi hắn lên tiếng, Lăng Phong cắn răng nói:

– Ôn tiền bối, nếu như ta nhớ không lầm, ngài hẳn là vẫn thiếu ta một nhân tình đi?

Nghe vậy, Ôn Đình sửng sốt, biểu tình có chút dở khóc dở cười nói:

– Ngươi coi nhân tình của lão tử là giấy vụn không bằng? Chẳng lẽ chỉ vì mấy tên phế vật này mà ngươi lãng phí phần nhân tình của lão phu sao?

Mấy người Văn Hiên liếc mắt nhìn nhau. Trước mắt hai biến thái này bọn họ dĩ nhiên trở thành phế vật.

Trong ý thức hải di động tới đoạn ký ức Huyết Sát Vệ vì muốn giúp mình có được một đường sinh cơ, mà bị đánh tới thổ huyết, Lăng Phong cố chấp lắc đầu:

– Ta từng phát thệ với lòng mình, phàm là kẻ thương tổn người ta yêu quí,…

Nhãn thần hư vô mờ mịt, nhìn về phía chân trời, từng từ tựa như sấm sét phát ra:

– Phải bị giết!

Nhất ngôn ký xuất, Lăng Phong tựa như bạo long nhằm về phía Văn Hiên, Tinh Thiết Kiếm trong tay trực tiếp đánh tan một vùng hư không, đồng thời chém ra một đạo kiếm cương thẳng tới chỗ Văn Hiên.

– Ngươi dám!

An Cát Hi gầm lên:

– Kết trận.

– Các ngươi nghỉ ngơi đi.

Ôn Đình tùy ý phất tay, Linh Vực bộc phát, trong phương viên trăm trượng lúc này trở thành một mảnh bích thanh, thanh mang bạo phát không chút lưu tinh nhốt ba người An Cát Hi vào trong đó.

– Linh Vực?

Trong lòng An Cát Hi trầm xuống, bọn họ hiểu rõ Linh Cấp cường giả đáng sợ cỡ nào, càng rõ ràng thực lực của Ôn Đình vượt xa tưởng tượng của mình. Chỉ là khi thật sự tiếp xúc mới phát hiện, Ôn Đình dĩ nhiên chỉ phất tay một cái, không cần bất kỳ chiêu thức gì liền có thể nhốt bọn họ lại một chỗ. Đây là Linh Cấp thực thụ, chứ nếu không phải Ôn Đình, mà là một Linh Giả tầm thường khác, Linh Vực tuy mạnh nhưng cũng không cách nào đơn giản nhốt họ lại được như vậy. Bọn họ dẫu sao cũng đều là cường giả Thánh Vực đỉnh phong a, rồi nhìn về phía Lăng Phong thấy hắn đã bày ra xích luyện cương giáp phối hợp với Tinh Thiết Kiếm, một một kiếm đâm ra đều có lực lượng như thiên quân vạn mã, chấn động hư không liên tục sinh ra bạo hưởng. Mỗi lần chống đỡ, Văn Hiên đều có cảm giác như bị một tòa thiết tháp không ngừng đè xuống.

Một cảm giác biết chắc sẽ phải chết nhưng không thể không liều mạng chống lại, cùng cảm giác bị thất bại đầy rẫy nội tâm khiến Văn Hiên triệt để điên cuồng:

– Lão phu liều mạng với ngươi. Nhiên Huyết Độn. Cự Linh giải thể.

Xà Linh cự đại từ trong thân thể hắn chui ra, rồi tựa như những đoạn trúc bị gãy, “bùm bùm” âm thanh cộng hưởng theo đó thân thể Xà Linh nhanh chóng bị tan rã, khí tức thảm liệt đáng sợ lan tràn, tựa như Cửu U địa ngục đột nhiên phủ xuống, một loại khí tức tử vong bao trùm lên cây cỏ xung quanh! An Cát Hi mãnh liệt hô, mắt thấy Cự Linh đã tiến nhập giai đoạn giải thể, vô pháp ngăn cản, nàng hung ác trừng mắt nhìn Lăng Phong:

– Ngươi sẽ phải hối hận, nhất định sẽ phải hối hận! Ta phát thệ, Hồ tộc chúng ta cùng ngươi không chết không ngừng.

– Văn lão xà!

Lạc Đế cũng nổi giận rống lên, cho dù âm tàn ra sao, song phương đồng thời trấn thủ Luyện Linh Tuyệt Vực hơn trăm năm nay, dù có là cây cỏ cũng có tình cảm. Bây giờ nhìn thấy Văn Hiên tất phải chết, một loại cảm giác bầu bí thương nhau không khỏi cường liệt dâng lên.

Khố Sâm điên cuồng giãy dụa, đáng tiếc mặc cho hắn bạo liệt, máu tươi tràn ra, cũng không thể thoát khỏi, Linh Tôn Vực chi cường tới mức nào, bọn họ sao có thể tưởng tượng được?

Cự Linh hóa thành quang điểm vỡ vụn, trong nháy mắt, thiêu đốt lực lượng tựa như chất dinh dưỡng tối thượng, thôi động một tiên thiên linh kỹ “Nhiên Huyết Độn” này, uy lực phát huy tới mức cao nhất. Tốc độ nhanh tới cực điểm, cũng là sát chiêu cực kỳ hung hãn, chỉ thấy một đạo cuồng phong thanh bạch trùng kích thẳng tới ngực Lăng Phong, vô số không khí bị đè ép thành từng đạo phong nhận, Lăng Phong cũng nhẫn nhịn rung động, ánh mắt ngưng tụ, hét lớn:

– Chết đi cho ta.

Thanh sắc cuồng phong mạnh mẽ xông tới, khi đụng phải kiếm trận hơi nhoáng lên, lập tức có vô số đạo hỏa mang kết hợp thành kiếm hình điên cuồng đánh vào cuồng phong. Công phu chớp mắt, lực lượng thanh sắc cuồng phong bị yếu đi vài phần, làm cho quang mang càng ngày càng ảm đạm, Ôn Đình cũng phải động dung, lẩm bẩm nói:

– Loại lực lượng này là…

Mặc dù bị nhốt ở Tuyệt Vực nhiều ngày, hắn cũng đã thấy qua Lăng Phong thi triển đủ loại công kích, thế nhưng Thiên Nguyên Cấm này hắn mới thấy lần đầu. Lật lại ký ức, hắn phát hiện mình vẫn không tìm được ghi chép nào có liên quan đến nó. Hết lần này tới lần khác, các chiêu thức của Lăng Phong khiến hắn có cảm giác kinh ngạc vô bì, tựa như bản thân thi triển Linh Vực tinh kỹ vậy.

Lăng Phong quát một tiếng Thiên Nguyên Cấm liền tựa như Linh Cấp cường giả toàn lực công kích, thậm chí chính hắn cũng có cảm giác khiếp sợ. Thiên Nguyên Cấm triệt để tiêu hao một kích liều mạng của Văn Hiên, khiến hắn dĩ nhiên không thể làm Lăng Phong bị chút tổn thương nào.

Mắt thấy Lăng Phong như ý nguyện, Ôn Đình vung tay lên giải bỏ Linh Vực cấm chế.

Ngay khi thoát khỏi trói buộc, An Cát Hi lao như điện ôm lấy cổ Văn Hiên, trong mắt tràn đầy tơ máu, lộ vẻ thê lương đáng sợ nhìn Lăng Phong, nói rõ ràng từng chữ:

– Ta phát thệ, ta nhất định sẽ giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi!

Cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí của An Cát Hi, ngón tay Lăng Phong khẽ nhúc nhích, nếu được lựa chọn, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay, mà đem ba người trước mắt giết sạch để trừ hậu hoạn! Nhưng hắn biết rõ nếu làm như vậy, Ôn Đình tuyệt sẽ không đáp ứng, có thể đồng ý cho bản thân giết Văn Hiên đã là giới hạn cuối cùng của lão rồi.

– Toàn bộ đám người đả thương thân nhân bằng hữu của ta, đều đáng chết!

Nói rồi, Lăng Phong xoay người sang chỗ khác, thản nhiên nói:

– Ta đợi.

An Cát Hi nhìn thật sâu vào bóng lưng của Lăng Phong, đầy bụng phẫn nộ, nhưng lại đột nhiên sinh ra cỗ cảm giác bất lực cường liệt, người này mới qua vài ngày như vậy, đã có tu vi như thế, bản thân thực sự có thể vì Văn Hiên báo thù giết chết Lăng Phong thật sao?

Hai đạo thân ảnh đơn giản xuyên qua tầng tầng mây trôi mờ ảo, người đi trước thân hình tiêu sái tự nhiên chính là Lăng Phong, người đằng sau có phong phạm tuyệt đại cường giả, chính là Ôn Đình. Nếu so sánh với hắn, Lăng Phong quả là có chút thúa kém, hắn liên tục thi triển Thác Bộ, mới có thể giữ thân thể không bị rơi xuống dưới.

Thánh Vực cường giả tuy rằng bay trên không, nhưng cũng chỉ có thể duy trì trong thời gian ngắn thôi, nếu chỉ luận năng lượng dự trữ hắn bất quá chỉ là giai đoạn Thánh Vực sơ giai mà thôi, thậm chỉ còn không bằng đám người Văn Hiên.

Chỉ vì tu luyện công pháp đặc thù, mới có thể siêu việt giết chết cường giả Thánh Vực đỉnh phong, Ôn Đình không kiên nhẫn liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

– Ngu xuẩn! Thanh Điện U Quang Bộ này ngươi thi triển quả thật tục không chịu được! Lực như kéo tơ, kéo dài bất tận, lẽ nào ngươi không hiểu sao?

Một đường đi chung xuống, Lăng phong cũng triệt để hiểu rõ tính tình của quái nhân Ôn Đình, biết hắn làm mặt lạnh, nhưng chưa chắc đã có ác ý, ngược lại nhưng tiếng la rầy này giúp hắn ngày càng thấu hiểu đối với công pháp mình tu luyện.

Tĩnh tâm trầm tư, Lăng Phong tinh tế nghiền ngẫm pháp quyết Ôn Đình vừa truyền thụ, niệm thức trong ý thức hải không ngừng phân tích ảo diệu trong thân hình tiêu sái của Ôn Đình, từ từ suy xét điểm then chốt trong đó. Vì vậy, Lăng Phong bắt đầu thử nghiệm, hai chân ở một góc độ không ngừng sang trái, lại sang phải, rất nhanh hình thành một hình dạng như sợi tơ.

Một tia hiểu ra dâng lên, Lăng Phong minh bạch đạo lý “Lực bất khả tẫn”, không giống như lúc trước liều mạng truy cầu tốc độ cùng với cường kỹ, mà dùng đại bộ phân tâm lực khống chế hai chân tựa như nước chảy mây trôi.

Dần dần một đám mây trôi dũng xuất từng đạo lực lượng, làm cho Lăng Phong không cần hao tổn tinh lực thân thể mà vẫn có thể tự nhiên phi hành.

– Ha ha ha ha, thì ra là thế!

Lăng Phong như có được món đồ chơi mà mình yêu thích, trên không trung không ngừng khống chế đám mây dưới chân làm ra đủ lại động tác cực khó. Hắn hài lòng cười ha hả, chỉ có trong thời gian này, mới có thể tạm thời buông lỏng trách nhiệm nặng nề trên lưng, biểu hiển ra tâm tình thiếu niên.

Xét cho cùng, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên chưa tới hai mươi mốt tuổi a! Nếu sống ở thế gia quý tộc, ở độ tuổi của hắn thậm chí còn đang tiếp thu giáo dục chính quy, hưởng thụ cuộc sống đẹp đẽ.

Ôn Đình quay đầu đi chỗ khác, trên mặt lộ ra một tia tán thán, năm đó cũng nhờ dung hợp tuyệt học Thi Phân tộc và kinh nghiệm giao đấu với vô số cao thủ hắn mới sáng chế ra Thanh Điện U Quang Bộ này, tiểu tử này có thể dễ dàng nắm giữ như thế. Thật đúng là thiên phú đáng sợ a! Trêu đùa thiên địa một lát, thân hình Lăng Phong khẽ xuất hiện bên cạnh Ôn Đình:

– Tiền bối, tới đây có tính toán gì không?

– Lão tử…

Ôn Đình khí phách hào hứng, thần tình đột nhiên ảm đạm, bị nhốt cả trăm năm, những người bạn năm đó còn được mấy người? Thú nhân tộc tuyệt đối không thể quay về, cho dù quay về, Ôn gia không còn cũng chỉ tăng thêm phần thương tâm.

Lăng Phong chọn đúng thời cơ, hỏi:

– Niết đại tẩu mang theo Bảo nhi ở trong Tinh Lam thành, tiến bối nếu không có dự định gì khác, chi bằng cùng ta về Tinh Lam đi?

– Tinh Lam?

Trong lòng Ôn Đình khẽ động, nghĩ đến năm đó khi du lịch đại lục,

Nhìn về phía Lăng Phong bên cạnh, Ôn Đình nặng nề hừ một tiếng:

– Tiểu tử ngươi muốn chiêu lãm lão tử?

Lăng Phong cười mỉa, có chút vô lại nói:

– Ta chiêu lãm không nổi tiền bối, chỉ là định làm hết phần tâm ý mà thôi, lại nói tiền bối thật không muốn tới thăm hậu nhân sao? Bảo nhi tiểu gia hỏa kia rất khả ái đó.

– Hừ! Tiểu tử bại hoại!

Ôn Đình vẫn một bộ dáng trừng mắt như cũ, hắn kiên quyết nói:

– Theo ý ngươi!

Thâm Thủy thành.

Minh gia tại một khuôn viên cách trung tâm thành khoảng mười dặm, tên là “Cổ Bắc”, ở đó ngoại trừ nuôi dưỡng cao thủ đích hệ, còn lại một ít chuyện lợi nhuận liên quan đến thương hộ. Bất kỳ ai đến Thâm Thủy thành làm ăn đều rõ ràng vô luận ở đây phát sinh náo động gì, nơi này cũng là địa phương an toàn nhất, vì vậy bọn họ phi thường cam tâm tình nguyện tiêu tốn một khoản tiền lớn để mua nhà ở đây.

Thứ nhất là vì an toàn, thứ hai là muốn biểu lộ thân phận, điều này trực tiếp dẫn đến vùng Cổ Bắc này phòng ốc san sát, chật chội không chịu nổi.

Ở Khu Vực Cổ Bắc này, quan trọng nhất là một khuôn viên có vẻ không rộng rãi lắm, trừ một đống nhà cao cửa rộng cùng vài trang viện xung quanh, nơi này không nghi ngờ gì chính là tỏa trụ của Minh gia đích hệ. Hiện tại, Minh Dục đang lo lắng đi lại trước một gian tĩnh phòng, một thân mặc lục sắc trường bào rung động theo hắn, cho thấy tâm tình chủ nhân cực kỳ không yên. Đột nhiên, hai hàng lông mày của hắn dựng đứng, lập tức xoay người dừng lại trước cửa tĩnh thất.

Cửa của tĩnh thất được mở ra, chỉ thấy Minh Lăng chậm rãi từ đó đi ra, hai mắt hắn phát ra quang mang mãnh liệt, mỗi bước đều khiến cho người ta có cảm giác như có một cỗ vụ khí vô hình bao phủ.