Chương 462: Nguy cơ chưa từng có.

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong một mảnh ngưng trọng, khóe miệng Lăng Phong nhếch lên thành một đường cong tà dị, giọng nói nghe như bình thản nhưng lại ẩn chứa sự khinh miệt cùng đùa cợt:

– Kiểm tra? Ngươi còn chưa xứng!

Ngươi còn chưa xứng, bốn chữ vô cùng đơn giản tựa như một nhát búa ta triệt để đập nát bất cứ khả năng hòa hoãn nào giữa hai người.

Khuôn mặt Minh Nhược Hải tức khắc trở nên hồng đậm tựa như muốn phún máu, hoa văn trên nét mặt cũng bắt đầu điên cuồng vũ động. Như con vật còn sống dọc theo mỗi tia máu bắt đầu kéo dài ra bên ngoài, trong nháy mắt liền làm cho cả người hắn như trở thảnh ma vật chui lên từ Cửu u địa ngục vậy, hoàn toàn không còn chút khí tức nhân loại. Thân thể Phượng thánh nữ cũng bỗng nhoáng xuất hiện trước mặt Lăng Phong, bất đắc dĩ trầm giọng nói:

– Mộc tông chủ, hi vọng ngươi có thể hợp tác một chút, cho chúng ta kiểm tra một phen. Ta có thể bảo đảm, cho dù chuyện này là thật, chúng ta cũng sẽ để nữ hài đằng sau ngươi được an toàn.

Đối với lời nói của nàng, Lăng Phong chỉ thản nhiên cười, ngữ khí kiên định:

– Người của Sáng Tông ta, Phượng Tộc các ngươi nói kiểm tra liền để kiểm tra, trên đời này nào có đạo lý như vậy?

Lăng Phong lại lạnh lùng liếc Minh Nhược Hải một cái, nói:

– Nếu như muốn động thủ, bổn tông có thể phụng bồi một chút.

Từ trong liên tiếp sự tình, Lăng Phong hầu như có thể khẳng định, trên người Kiều Kiều mang chính là Cự Linh Ám Phượng mà bọn họ tìm kiếm. Huyền Nguyên sở dĩ có thể vững tin cũng nhờ biết được tin tức từ chỗ Hồng Lăng.

Chỉ cần Kiều Kiều dựa theo lời bọn họ triệu hồi ra Cự Linh để kiểm tra, tất cả liền không còn cơ hội xoay chuyển.

Nhất là, Lăng Phong căn bản không biết bọn họ tìm người có loại Cự Linh thiên phú này làm cái gì, thì sao có thể vì một lời hứa hẹn của Phượng thánh nữ mà để Kiều Kiều mạo hiểm?

Bàn tay Lăng Phong ổn định nhìn như cực kỳ trấn định, nhưng thực ra đã chảy mồ hôi rồi. Phượng thánh nữ là Nhị Dung Linh Tôn, hơn nữa chỉ cần động, thì Minh Nhược Hải cùng Dạ Côn Ngô, Huyền Nguyên nữa, nhóm người của mình vạn lần không thể ngăn cản.

Hôm nay xem ra chỉ một chữ chạy thôi!

Hai người Hàn, Yên bên cạnh muốn nói lại thôi, Trong ánh mắt của họ tràn đầy áy náy nhìn về phía Lăng Phong, sự tình ngày hôm nay cho dù là đồng minh, bọn họ cũng vạn lần không dám nhúng tay vào. Làm thủ lĩnh của tông môn lâu đời, bọn họ vô cùng rõ ràng năm đó Phượng tộc vì tìm kiếm người có huyết mạch Ám Phượng kia mà điên cuồng ra sao.

Bất kỳ có ai dám làm trái, e là sẽ dẫn đến sự phẫn nộ của vị tộc trưởng đại viên mãn kia. Mặc dù có lời đồn Phượng Thiên Chính đang bị trọng thương không thể hoạt động, nhưng vô pháp chứng thực, nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ cả.

Dù sao, bọn họ cũng không chỉ có một mình, mà trên lưng còn mang theo áp lực rất lớn của người đứng đầu tông phái!

Vì thế hai người Hàn, Yên chỉ biết áy náy.

Loại thời điểm này, Lăng Phong tự nhiên cũng không trông cậy vào người khác, hắn chỉ đánh mắt với Thích Thiên Ách, hai người nhất thời tâm ý tương thông.

Như thế chỉ cần tình hình không đúng, Lăng Phong dự định đưa bọn họ thu vào trong thế giới quái hạp, sau đó triển khai toàn bộ thân pháp bắt đầu chạy trối chết.

Đây là con bài chưa lật duy nhất của hắn, chỉ cần có thể thoát được nhất thời, tình hình sẽ sáng sủa hơn nhiều. Cho dù có nhiều cường giả hơn đuổi theo, Lăng Phong cũng quyết thi triển ra Hài Hòa Chiến Khải đem họ giết hết.

– Ha ha ha ha, thánh nữ điện hạ thực sự là có uy thế, cưỡng bức người tham gia đại hội, thật khiến người ta kiến thức phong phạm của người chủ sự một phen.

Kim Long Tộc tộc trưởng Giáo Chu đột nhiên lên tiếng, trên mặt hắn mơ hồ hiện lên một tia cười nhạt:

– Giáo mỗ thật sự bội phục, bội phục a!

Lời này của hắn ngược lại không ngoài dự liệu của mọi người, dù sao Long Phượng nhị tộc chính là tử địch, lúc nhìn thấy Phượng tộc có thể tìm thấy huyết mạch đã thất tán từ lâu, Kim Long Tộc tộc trưởng tự nhiên không thể ngồi nhìn. Phượng tộc có thể tăng cường thực lực là chuyện mà Long Tộc không muốn nhìn thấy nhất.

Thấy hắn đứng ra nói chuyện, không hiểu sao Phượng thánh nữ cảm thấy nội tâm thả lỏng một cách kỳ dị, thế nhưng nét mặt vẫn là lạnh lùng vô cùng quát lên:

– Giáo tộc trưởng, đây là chuyện nhà của Phượng tộc ta. E là vẫn chưa tới lượt Long Tộc các ngươi nhúng tay vào.

– Thánh nữ điên hạ nói như vậy là sai rồi, chuyện này chẳng những có liên quan đến Long tộc chúng ta, mà còn…

Lúc này Huyền Nguyên đột nhiên nói:

– Không sai! Giáo tộc trưởng nói đúng, chuyện này xác thực có liên quan tới Long Tộc!

Lần này, mọi người lại bị Huyền Nguyên làm cho hồ đồ. Dựa theo lẽ thường suy luận, nếu hắn đã trù tính nhiều thủ đoạn như thế, tự nhiên là vì đem Sáng Tông đánh xuống mười tám tầng địa ngục. Nhưng hiện tại hắn lại muốn dính dáng đến Long Tộc, đến tột cùng là có ý gì? Chẳng lẽ không biết Long Tộc nhìn bọn chúng với ánh mắt trái ngược sao?

Có sai lầm lần trước, lần này không có bất kỳ ai dám can đảm cười nhạo Huyền Nguyên.

Trong lòng Lăng Phong bỗng trầm xuống, hắn đoán được kế tiếp Lăng Phong muốn nói gì. Thật đúng là nhà dột gặp mưa gió suốt đêm a! Âm thầm lo lắng một chút, Lăng Phong đêm đám người Tào Kế Suất triệu hoán đến gần chỗ mình.

Quả nhiên, Huyền Nguyên nhìn về phía Lăng Phong, ngữ khí mang theo vài phần tán thán:

– Vị Sáng Tông tông chủ này vô cùng không tốt, không chỉ mang theo mình kẻ có huyết mạch Ám Phượng, mà bản thân còn nắm giữ một bảo bối của Long tộc, cái này chính là ngọc bích Long Tộc!

Ầm!

Một lời này tựa như vạn tấn đầu đạn hạt nhân phát nổ, tạo ra sóng gió tận trời, nhất thời mấy đạo ánh mắt khiếp sợ đổ dồn về phía Lăng Phong. Ngay cả Minh Nhược Hải cũng là một bộ dáng sắp ngây ngốc tới nơi, lẳng lặng nhìn Lăng Phong, giật mình tới mức gần như quên đi cả cừu hận.

Khiếp sợ nhìn Giáo Chu, vẻ mặt hắn như ăn phải vỏ ốc, nói:

– Cái gì?

– Lời đó của Huyền Nguyên Tông ta đảm bảo là sự thật.

Trên mặt Dạ Côn Ngô hiện lên vẻ tàn khốc, lớn tiếng giải thích:

– Đến lúc này, ta cũng không che giấu nữa! Lúc trước ta biết được tin tức về ngọc bích Long tộc, đã từng phân thân Cự Linh đến gần cảnh nội Áo La đế quốc, cuối cùng thiếu chút nữa đoạt ngọc bích vào tay.

– Nhưng rồi lại bị kẻ khác nhúng tay vào! Mà kẻ đó chính là vị Sáng Tông tông chủ này! Và ngọc bích cuối cùng cũng rơi vào tay hắn.

Nghe lời này của Dạ Côn Ngô, Hồng Lăng vẫn đứng bàng quan bỗng hiện lên vẻ buồn bực vô cớ. Sau khi trở về nói qua chuyện của Lăng Phong, biết nếu chỉ một mình Bức Tông xuất thủ xác thực không làm gì được Sáng Tông. Nên cuối cùng nàng mới có chủ ý lớn mật là liên hợp với Huyền Nguyên Tông, mượn khí thế của Long Phượng nhị tộc áp đảo Sáng Tông!

Cho dù Lăng Phong cố tình phản bác, thậm chí đổ vấy cho Bức Tông, ở hoàn cảnh đó hắn cũng không thể nhận được tín nhiệm của mọi người. Dù sao ấn tượng ban đầu rất quan trọng, bọn họ đầu tiên là nghĩ huyết mạch Ám Phượng cũng ở bên cạnh Lăng Phong thì ngọc bích Long tộc sao lại không thể?

Vì vậy, Hồng Lăng sau khi trù tính kế hoạch này, liền lập tức thi hành. Quả nhiên nó đã phát triển theo tính toán của mình, có điều không ngờ trong lòng nàng lại nhiều hơn vài phần mất mát.

Long, Phượng nhi tộc, Huyền Nguyên Tông, Bức Tông cao thủ đều xuất hiện, vị tông chủ thần bí này dù có thiên đại thủ đoạn cũng không chạy trốn được đi?