Chương 416: Thu phục.

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lăng Phong bỗng cả kinh, lực lượng cường đại nhất nhanh chóng bổ tới, cảm giác bên trong dường như không chỉ có khí tức của phong hệ nguyên khí, mà còn có cả lực lượng của địa hệ.

Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Sao Sùng Minh lão tổ lại có thể sử dụng đồng thời cả hai loại nguyên khí như vậy? Nếu như vậy không phải là hắn đã tiến nhập Nhị Dung Linh Tôn hay sao? Thế nhưng nếu là một cường giả Nhị Dung Linh Tôn sao lại bị mấy người Thích Thiên Ách bức đến mức độ chật vật như vậy?

Một loạt câu hỏi tại sao vang lên trong đầu Lăng Phong. Nội tâm Lăng Phong rung động thật sâu, trong lúc nguy cấp này hắn rõ ràng không tránh né được, vì vậy từ trong đan điền, một cỗ cương khí như kiếm đâm ra! Đinh! Hài Hòa Chiến Khải dường như đã bị cương khí va vào tầng ngoài, kích động sinh ra một tiếng linh âm.

Lăng Phong bỗng gào to:

– Hài Hòa chi quang!

Bình binh bàng bang, từng tiếng sắt thép liên tục truyền ra, hai tay Lăng Phong nhất thời bị Chiến Khải bao vây lại, có vẻ thô to không gì sánh được, hầu như mỗi một cánh tay đều có một phẩm chất cực cao.

Tiếng quát vừa xuất, song chưởng của hắn đột nhiên tràn ngập ánh sáng, tầng tầng ánh sáng dùng tốc độ mắt thường khó phân biệt hội tụ lại, hình thành hình dạng một đao một kiếm.

Đao kiếm điệp hợp, chỗ dựa lớn nhất cuối cùng cũng được Lăng Phong sử dụng. Hai tay hắn đồng thời vung ngược lên.

Quang ảnh gào thét, một vòng ánh sáng đao nhưng không giống đao, chùy nhưng không phải chùy luân chuyển hiện ra, cuộn cuộn như nước lũ.

Cuồn cuộn, sắc bén, có một khí tức quang minh độc lập.

Sùng Minh lão tổ nhất thời trợn lớn mắt:

– Không, không có khả năng, ngươi đây là, đây là một…

Ầm!

Tuy là chỉ có thể sử dụng một ít uy năng của Hài Hòa chi quang, thế nhưng sát khí không thể hiểu nổi một khi xuất hiện, vẫn là chính mình cũng không có khả năng ngăn cản. “Lưu dương kỳ” tuy rằng được xem là chiêu thức cường đại khó gặp., nhưng khi gặp phải sát khí cực lớn trước mặt vẫn có vẻ như yếu kém hơn, trên mặt lá cờ nhất thời bị xuyên một lỗ thủng.

Trên cái lỗ hổng, nguyên lực của phong hệ, địa hệ chảy ra vô tận, một trần cuồng tả.

– Chết!

Lăng Phong niệm thức tần chấn, trên trán phun ra những niệm thức theo một vận luật vi diệu, Hài Hòa chi quang kia trực tiếp chạy về phía ngực của Sùng Minh lão tổ, dư lực đạt được có thể sờ nhưng không địch nổi.

Lạc lạp lạp, ầm ầm, dư âm liên tiếp vang lên, thân thể của Sùng Minh lão tổ bị nghiền áp, trong nháy mắt trở thành một đống thịt vụn.

Năng lượn bạo luạn bên trong, chỉ thấy cơn lốc phù cự linh bị chấn động điên cuồng, giống như vân thạch nghịch hướng giống như một thứ phá không khí, mang theo một tầng quang hỏa trực tiếp nhằm phía đỉnh đầu Sùng Minh lão tổ.

– Chạy đi đâu?

Lăng Phong cười lạnh một tiếng, đang định thi triển linh tôn vực đưa hạch tinh của hắn lưu lại. Thế nhưng, mới vừa rồi Sùng Minh lão tổ thi triển thần lực chuyển giá, cái khe còn chưa biến mất, từ trong khe bỗng xuất hiện một cỗ nước bàng bạc như ngũ hồ tứ hải nhất tề chảy xuống, vô cùng áp lực.

Lăng Phong sinh ra một tiếng kêu đau đớn, dưới cỗ áp lực này, hắn cảm giác mình đã biến thành một con kiến hôi nhỏ bé đứng trước một người trưởng thành, yếu ớt bất lực không chịu nổi. Phế phủ áp lực cuồng tăng, khiến hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi. Lăng Phong hoảng sợ dừng lại, kinh nghi bất định nhìn về phía khoảng không trong cái khe.

Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Cơn lốc hiệp cư linh tiêu thất bên trong cái khe sâu thẳm, nhưng vẫn còn quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Lăng Phong một cái, trong ánh mắt tràn ngập oán độc cùng phẫn nộ.

Cái khe hở hẹp dài chậm rãi biến mất, nhưng nội tâm của Lăng Phong thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, khi Sùng Minh lảo tổ thi triển dị tượng Thần lực chuyển giá, năng lượng bỗng bạo tăng một cách quỷ dị, vừa rồi bị cỗ bàng bạc uy áp, tất cả cảnh tượng vừa rồi đều hiện lên bên trong thức hải.

Lăng Phong dốc sức suy nghĩ, nhưng nửa ngày sau vẫn là một mảnh mờ mịt. Cái loại cảm giác này giống như một đứa trẻ con hết lần này tới lần khác muốn dùng kiến thức của bản thân đi suy đoán việc người trưởng thành đấu đá với nhau. Dù cho thông minh bất phàm thế nào đi nữa, cũng không thể hoàn thành được một việc vượt quá năng lực của bản thân được.

Một sự ớn lạnh từ trong lòng nổi lên, Lăng Phong nhịn không được nhìn về phía bầu trời. Thế giới này đến tột cùng là còn bao nhiêu điều huyền bí mà chính mình cũng chưa hiểu được?

Vốn tưởng rằng chính mình sau khi có được linh tôn lực, liền có thể lý giải một ít những chuyện huyền bí, hiện tại xem ra đúng là còn kém khá xa mới đủ.

Khẽ lắc đầu tiếc nuối, Lăng Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt. Vừa rồi đánh một trận nhìn như Sùng Minh lão tổ được lợi, thế nhưng vẫn là không thu được gì. Lăng Phong giơ hai tay lên, trong lòng bàn tay hắn, một quả tinh chương lẳng lặng xuất hiện, vừa rồi trong lúc chiến đấu kịch liệt, nó từ trên người Sùng Minh lão tổ rơi xuống.

Tinh chương nhìn qua u ám nặng nề, không có bất luận ánh sáng gì, lặng lẽ nội uẩn. Xem xét trên dưới trái phải tỉ mỉ một lúc, Lăng Phong mới tạm thời từ bỏ việc tìm kiếm. Từ cuộc giao thủ ngắn ngủi vừa rồi cũng có thể thấy được lực lượng chân thực của Sùng Minh lão tổ vẫn chưa thể tiến nhập Nhị Dung linh tôn. Đơn giản là mượn lực của tinh chương này mới có được năng lượng thần kỳ như vậy.

Miếng tinh chương này thật là quỷ dị, Lăng Phong biết đừng xem tri thức căn bản của Sang Sư bao hàm tập trung toàn diện cả thế giới. Trên thực tế, nơi này bất quá là một cơ sở cung cấp mà thôi, từ cơ sở này đi ra những chi tiết phát triển phong phú đếm không hết, Lăng Phong tự nhiên cũng vô pháp biết rõ ràng mọi thứ.

Mặt khác, nếu là có thể có được chi tiết, Lăng Phong sẽ có thể mượn kiếm điển phân tích năng lực cùng với tri thức căn bản quá trình tương kỳ sinh trưởng phỏng đoán. Chẳng qua quá trình này cần phải tiêu hao thời gian rất dài, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể.

Vì vậy hắn đem tinh chương thu lại. Tạm gác lại chuyện này chờ sau này rảnh rỗi lại tìm hiểu.

Trong khoảnh khắc phát hiện Hài Hòa Chiến Khải, nội tâm của Lăng Phong hoàn toàn bị chi phối bởi hiếu kỳ. Mới vừa rồi chỉ chậm trễ trong chốc lát thì đã không bao giờ có thể gặp lại nhóm người Thích Thiên Ách được nữa, cho nên, dù Lăng Phong có mạnh thế nào cũng không dám phân tâm trong cuộc chiến nữa.

Thân hình bay lên, trong chớp mắt liền trở lại Sáng tông.

– Lăng huynh đệ!

Thích Thiên Ách vừa thấy Lăng Phong xuất hiện, nhất thời đại hỉ, khuôn mặt sau khi trọng thương có vẻ có chút tái nhợt nhưng trên mặt lại tràn đầy dáng tươi cười chân thành tha thiết. Mới vừa rồi tuy rằng nhìn thấy Sùng Minh lão tổ một bộ dạng tan tác chạy trốn, nhưng ai cũng không dám khẳng định hắn không có chuẩn bị ở phía sau, cho đến khi Lăng Phong xuất hiện trở lại mới cảm thấy yên tâm.

Lăng Phong vội vã đưa tới vài mai tinh huyết nguyên khí hạch, Thích Thiên Áchcũng không khách khí với hắn, lập tức tiếp nhận luyện hóa.

– Ngươi xem, nên xử lý bọn chúng như thế nào?

Lăng Phong khẽ chau mày, lúc này mới chú ý tới đám linh giả môn tiến tới đánh Sáng Tông. Mới vừa rồi ngay cả Sùng Minh lão tổ cũng bị Lăng Phong đánh đến mức phải chạy trốn, bọn họ tự nhiên không dám ở lại. Đáng tiếc ngay khi bọn chúng muốn chạy trốn, lại bị mọi người hợp lực ngăn lại.

Thích Thiên cùng với Bảo Lan dù bị trọng thương, nhưng thực lực của họ, những linh giả tầm thường cũng tuyệt đối không có khả năng chống đỡ. Nếu muốn ngăn bọn họ lại trong chốc lát cũng không phải việc khó.

Lúc ánh mắt lăng Phong nhìn đến, trong lòng tám người còn lại đều phát lạnh, sợ hãi bất an, có người sắc mặt ngay lập tức đã trắng bệch. Bọn họ không thể quên việc Lăng Phong xuất hiện như ma thần, chỉ một chiêu đã khiến cho Sùng Minh lão tổ chạy trối chết, cả âm thanh như động đất không gì sánh được phát uy lúc nãy “dù xuống cửu tuyền hay lên trời cũng phải lấy bằng được tính mệnh của đối phương”.

Rơi vào tay người có tính tình như ác ma như vậy, kết quả của bản thân đã được định đoạt.

– Ừm, Tông môn mới lập nhu cầu cấp bách là cần người, liền lưu bọn họ lại đi.

Suy nghĩ một chút Lăng Phong liền đứa ra quyết định.

Thích Thiên Ách cười:

– Ta cũng nghĩ như thế!

Nghe được bọn họ nói như vậy, cả tám đều cảm thấy yên tâm, thầm nghĩ chỉ cần qua được cửa ải khó khăn này, bản thân ngày sau chẳng lẽ còn không có cơ hội chạy trốn sao?

Đáng tiếc, rõ ràng là bọn họ đã đánh giá thấp trí tuệ của “Ác ma”, chỉ nghe thanh âm nhàn nhạt của Lăng Phong truyền tới:

– Các ngươi mỗi người phân hóa xuất ra một phần linh hồn hạch tâm đưa cho ta, ngày sau liền ở lại Sáng Tông đi! Đừng có vọng tưởng trốn chạy vô ích.

– Cái gì?

Tám người nhìn nhau, trên mặt đều toát ra sự xấu hổ và giận dữ cường liệt, linh hồn hạch tâm bị người nắm giữ trong tay, vậy chẳng khác nào tất cả sinh tử đều nằm trong tay người khác.

Thậm chí có thể nói, vị trí của bọn họ so với nô bộc còn không bằng. Nô bộc ít ra nếu như bị bức bách còn có thể phản kháng thế nhưng nếu đã bị nắm giữ linh hồn hạch tâm thì ngay cả đến ý nghĩ phản kháng còn không có nói gì đến hành động.

Chỉ cần Lăng Phong không vui, tùy thời đều có thể khiến cho linh hồn bọn họ tan nát, triệt để trở thành cái xác không hồn nhưng lại vẫn tồn tại. Vừa nghĩ tới bản thân đắc tội Lăng Phong, lập tức bị nắm chặt hạch tâm, do đó dường như trở thành đần độn ngu ngốc mà tồn tại, tất cả mọi người đều giận dữ.

Dù nói như thế nào, bản thân cũng là một linh giả.

– Thế nào? Lẽ nào các ngươi không muốn?

Thanh âm của Lăng Phong nhất thời lạnh xuống, những kẻ đang đứng đây, suýt nữa đã khiến cho người của tông môn mình trọng thương, điều này với tính cách của Lăng Phong, làm sao có thể không nổi giận?

Không thể không thừa nhận, Lăng Phong thực sự là thiếu đi tinh thần bác ái. Đối với hắn mà nói, chỉ cần đả thương một ngón út của người bên cạnh mình, hắn cũng sẽ bắt đối phương hoàn trả lại gấp trăm nghìn lần.

Hiện tại chỉ bất quá là muốn thu linh hồn hạch tâm của bọn họ, Lăng Phong cảm thấy mình đã đủ nhân từ, bọn họ còn có cái gì không hài lòng?

– Mộc tông chủ!

Sau khi nhìn nhau, một người có râu quai nón chắp tay nói, mạnh mẽ đè nén tức giận khiến hắn nhịn không được mà run rẩy:

– Chúng ta tự biết không phải là đối thủ, Mộc tông chủ nếu là có ý muốn giết hết, chúng ta tự nhiên cũng không hai lời, nhưng chịu đựng sự nhục nhã như thế, chỉ sợ không một cường giả nào chịu nổi cũng là hành động mà một cường giả không nên làm.

– Các ngươi kết đàn đến đây, ý đồ đem tất cả người trong tông môn của ta giết hết, lẽ nào cũng là hành vi của cường giả nên làm?

Ngữ khí của Lăng Phong đã triệt để lạnh lẽo, hắn vô cùng phản cảm với loại người tự cho mình là tiêu chuẩn của loài người, coi như người khắp thiên hạ đều vì hắn mà sinh, hắn làm quá phận thế nào cũng được, nhưng nếu người khác hơi có phản ứng thì đó là tội lỗi tày trời, đây là cái quy luật chết tiệt gì?

Biểu tình của gã râu quai nón trở nên quẫn bách, cảm thấy khó xử. Cái gọi là “giết hết” chỉ là ý của một mình Sùng Minh lão tổ, bọn họ hoàn toàn không trộn lẫn vào trong đó. Thế nhưng những lời như vậy mà nói ra miệng, hắn cũng tự cảm thấy mình quá mức vô sỉ.

– Không nên cùng bọn họ nhiều lời như vậy.

Bảo Lan không kiên nhẫn nói, bà cô này từ khi được giải thoát, chưa từng bị thua thiệt nhiều như vậy, nhất là lần này trọng thương lại suýt bị Sùng Minh lão tổ giết chết, kết quả là vẫn phải nhờ đến Lăng Phong cứu thoát, điều này khiến cho nàng cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Nàng cảm giác từ nay về sau trước mặt Lăng Phong không còn có thể bảo trì uy thế của mình được nữa, đúng là một việc đáng buồn, đúng lúc này lại có đám linh giả không biết sống chết này nhảy ra.

Vì vậy, một bụng đầy lửa giận, bà cô này không biết có chỗ nào để phát ra, liền phát uy nói:

– Thực sự là phiền phức, nếu bọn họ không chịu đáp ứng thì cứ để cho ta xuất thủ, đem bọn họ luyện hết thành con rối là được, như vậy còn có ít công dụng.

Nghe được lời này, nhóm người râu quai nón trong lòng phát lạnh, nếu như nói bị Lăng Phong thu nạp một phần linh hồn hạch tâm, sau này mới có thể biến thành cái xác không hồn, vậy một khi rơi vào tay Bảo Lan, bị tinh thần khống chế, vậy hiện tại ngay lập tức liền trở thành một tên ngu ngốc không hề có ý chí.

Một là sau này mới có thể xuất hiện nguy cơ, một là xảy ra ngay trước mắt, dù là một kẻ ngu si cũng biết rõ nên lựa chọn thế nào.

Thấy Lăng Phong khẽ gật đầu tựa như chuẩn bị đồng ý, gã râu quai nón cuống quýt nói:

– Mộc Tông chủ, chúng ta nguyện ý giao ra linh hồn hạch tâm.

Nói xong hắn sợ hãi nhìn Bảo Lan một cái. Nếu như nói người bọn họ sợ hãi nhất trong Sáng Tông là ai, chỉ sợ rằng Bảo Lan còn được xếp hạng trước Lăng Phong. Vị cô nãi nãi này ngay cả linh tôn còn có thể thu làm con rối, nói gì đám linh giả bọn họ?

Lần này, từ khi liều chết không từ cho tới bây giờ vội vàng cầu xin, so sánh có vẻ giống như một liệt nữ trinh tiết trong nháy mắt trở thành gái lầu xanh, khiến người ta có chút dở khóc dở cười.

Lăng Phong nhẹ giọng nói:

– Giao ra linh hồn hạch tâm đi!

Gã râu quai nón không dám chậm trễ, điểm lên trán một cái, rất nhanh một phần linh hồn hạch tâm được cô đọng xuất hiện. Bảy người còn lại cũng bất đắc dĩ làm theo.

Bọn họ nhìn linh hồn hạch tâm bị Lăng Phong thu lấy, vẻ mặt đều là khổ sở. Sở dĩ bọn họ coi trọng việc này như vậy, trừ việc sau này sinh tử của bản thân bị người khác khống chế ra thì còn một nguyên nhân nữa: mất đi một phần linh hồn hạch tâm, ngày sau bọn họ muốn thăng cấp đều là hết sức khó khăn.

Bởi vì sau khi đạt được linh cấp, mỗi lần tấn chức đều cần phải cảm ngộ thiên địa, nếu là linh hồn lực không được đầy đủ, cảm ngộ đương nhiên là phi thường trắc trở.

Lăng Phong cũng biết rõ những điều này, thế nhưng hắn vẫn không nói gì cả. Những người này, nếu như sau này biểu hiện tốt, hoặc là bản thân mình đã nắm giữ được thế cục lực lượng trong tay, Lăng Phong cũng không ngại trả linh hồn hạch tâm cho bọn họ.

Bất quá, bây giờ đương nhiên là không được!

Giờ khắc này, hắn nghĩ đến Hải Tư Lam, qua một thời gian ngắn ở chung, hắn cũng từ từ nhìn ra bản tính của Hải Tư Lam, lão nhân này hiện tại đã bị thuyết phục triệt để, sẽ không khởi dị tâm.

Lăng Phong còn cần hắn để che giấu thân phận của mình. Âm thầm suy tư trong chốc lát, Lăng Phong đã có quyết định.

Sau đó, Lăng Phong đi tới trước mặt hai người Nguyên Thận và Đằng Thú, bọn họ thụ thương nặng nhất, thấy Lăng Phong đã hoàn toàn khống chế được cục diện tâm thần thả lỏng, đến chống đỡ thân thể đứng lên cũng không còn sức lực nữa.

– Đừng lo lắng, chịu đựng một chút.

Trong thanh âm của Lăng Phong mang theo một loại cảm giác khiến người khác yên tâm. Nghe vậy, hai người không do dự mà gật đầu, mặc cho Lăng Phong phủ tay lên oản mạch của bản thân.

– Lăng huynh đệ, không thể!

Thích Thiên Ách nhìn thấy Lăng Phong dùng hai tay phân biệt đặt lên hai người, trong lòng biết hắn muốn đồng thời dùng cương khí chữa thương cho cả hai, liền không khỏi cả kinh.