Chương 184: Mượn đao giết người (2).

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Có thể dùng quyền thi triển ra đao mang lẫm liệt như vậy, tu vi ít nhất cũng tiến nhập cửu tinh. Hiện tại, Lăng Phong tự nhiên không chút sợ hãi công kích bực này, hẳn chỉ quát một tiếng, một đạo kiếm mang phóng lên cao; cuối cùng tại trước người huyễn hóa thành hai đạo chưởng kiếm hung hăng chém tới.

Một chiêu mênh mông mãnh liệt, không tránh né, ẩn chứa sự tự tin cường liệt, làm cho người ta cảm giác một kiếm chiêu này của Lăng Phong tuyệt đối có thể cản lại công kích của đối phương, đồng thời đem đối phương chém thành hai đoạn.

Công kích, chính là phòng ngự tốt nhất, dưới một kích, phản thủ vi công!

Người tới thấy không ổn, Cự kiếm chém tới hắn đồng dạng không phải thực thể, mà là kiếm ý do Lăng Phong tích tụ. Trong đó ẩn chứa lực lượng vô cùng lớn, hơn nữa vô cùng sắc bén! Trong tiếng hống sợ hãi, hai tay hắn vừa chuyển, hoàng sắc đao mang đỡ lên đỉnh đầu.

Ầm ầm, cự kiếm đơn giản chấn nát tất cả trở ngại trước mặt, cuối cùng nặng nề chém xuống. Phanh một tiếng, người tới bị một đạo kiếm quang của Lăng Phong ép tới hai đầu gối khuỵu xuống mặt đất!

Cát bụi tung bay tứ phía!

– Đồ Long đại nhân!

Hàn Chính kinh hãi nhìn thân ảnh đang bị hãm sâu dưới đất, trong mắt tràn ngập vẻ bất khả tư nghị (không thể tin nổi).

Một chiêu, chỉ với một chiêu liền đánh bại Đồ Long đại nhân?

Tuy rằng đại nhân vẫn chưa sử dụng tuyệt chiêu bảo mệnh, nhưng là sao có thể biết người ta đã sử dụng toàn lực chưa? Trong lúc nhất thời, hắn hoàn toàn quên mất phải tiến lên chặn lại, chỉ là hoảng sợ nhìn vẻ mặt bình thản của Lăng Phong, trông hắn thoải mái như vừa ăn xong bữa tối vậy, không nhìn ra bất kỳ sự kiêu ngạo nào.

Không cần phân phó bất kỳ điều gì, Huyết Sát Vệ đồng thời tiến lên trước một bước, bảo vệ xung quanh Lăng Phong, trên người phát ra khí thế nghệ thiên huyết lãng!

Vương Quốc Thiên Phong đại chiến hết sức căng thẳng với công quốc Tinh Lam!

– Dừng tay cho ta!

Nương theo tiếng hét lớn, Đồ Long từ dưới nền đất mạnh mẽ thoát ra, hắn hung hăng lắc đầu một cái, trên đầu tràn ngập bụi đất lập tức rơi xuống. Sau đó hắn hùng hổ đi tới trước mặt Lăng Phong.

Lăng Phong sừng sững bất động.

Cuối cùng, Đồ Long đột nhiên dừng lại cách Lăng Phong ba bước, ánh mắt như chuông gắt gao nhìn chằm chằm vào Lăng Phong, rồi hét một tiếng như sấm:

– Ngươi chính là Lăng Phong của công quốc Tinh Lam!

Lăng Phong cẩn thận quan sát kỹ nhân vật cầm đầu Thiên Phong vương quốc tham gia Thương Khung Hội Chiến. Hắn, bộ râu quai nón xồm xoàm màu vàng, tóc dựng ngược như lợi kiếm đâm lên, tai mắt mũi miệng đều lớn gấp đôi người bình thường, nhát là vóc người lớn gấp hai mình. Khuôn mặt này trong mắt bất kỳ kẻ nào đều khó tránh chọc cười kẻ đó. Thế nhưng trên người hắn lại hiện lên sự cân đối khó hiểu. Nhất cử nhất động của hắn đều toát ra một cổ khí tức dũng mãnh.

– Không sai.

– Tốt lắm!

Thấy Lăng Phong thừa nhận, Đồ Long hưng phấn hét lớn một tiếng, trong con ngươi mơ hồ đỏ lên:

– Ta đã sớm hiếu kỳ đến tột cùng là người như thế nào lại dám can đảm xưng là “Đệ nhất nhân”! Vừa rồi ta cố ý lệnh cho Hàn Chính ở bên ngoài thăm dò một phen, hắc, ngươi quả nhiên rất khá!

Đồ Long thẳng thắn nói ra “âm mưu” của mình khiến Hàn Chính vốn đang thụ thương dở khóc dở cười, bầu không khí đằng đằng sát khí thoáng cái bị tan đi không it. Lăng Phong cười khanh khách, nguyên lai là một mãng phi, Đồ Long biểu hiện như vậy khiến tâm tư muốn dùng hắn để lập uy của Lăng Phong giảm đi vài phần.

– Bất quá có xứng với danh hiệu “đệ nhất nhân” hay không còn phải để ta thử coi mới biết được!

Đồ Long râu tóc dựng ngược, hai mắt tản mát chiến ý dày đặc!

Lăng Phong lắc đầu, nói:

– Ngươi không phải đối thủ của ta!

Không đợi Đồ Long tức giận, hắn quát lên:

– Khải Ân.

– Có!

Khải Ân tiến lên trước một bước. Mà sau một bước này, mọi người giật mình phát hiện nguyên lai thiếu niên hàm hậu đứng đằng sau Lăng Phong đáng sợ như vậy, trong lòng hoảng hốt, khiến bọn họ cảm thấy một bước này của Khải Ân, đại địa cư nhiên mơ hồ rung chuyển! Lại nhìn kỹ thì phát hiện dưới chân Khải Ân từng đạo ánh sáng màu vàng ngưng đọng không rõ, như tầng kính thủy ngân chậm rãi lưu động, phát ra âm thanh “ào ào”.

– Nguyên lực biến hóa?

Đồ Long kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Khải Ân đã thêm vài phần ngưng trọng, nói:

– Tốt. Ngươi xứng làm đối thủ của ta.

Không cần phân phó dư thừa, mọi người bên cạnh tự nhiên mà tách sang hai bên, để lại cho Khải Ân và Đồ Long một khoảng không gian lớn. Mắt thấy song phương phát ra xung đột, Đa Lạc Khắc đang muốn tiến lên ngăn cản, nhưng bỗng nhiên chú ý tới Hàn Chính đứng benem trong lòng hắn không khỏi cả kinh:

– Không sai, mặc dù đám người Hàn Chính cố ý thăm dò, nhưng khi Thái Tử điện hạ an bài chỗ ở cho bọn họ, dường như thật sự không nói về sau đoàn người của công quốc Tinh Lam tới sẽ phải phân phối ra sao. Lây thái độ làm người cẩn thận của người, thế nào lại quên mất sự tình trọng yếu như vậy?

Còn đưa tới Đồ Long nổi tiếng tính tình lỗ mãng, lẽ nào muốn nói điện hạ mượn đao giết người?

Nghĩ tới chỗ đó, Đa Lạc Khắc không khỏi kinh hãi, túa ra mồ hôi lạnh.

Đồ Long hít thở như mây cuốn, quanh thân hắn hiện lên từng đạo hoàng sắc khí lưu thô ngón tay, hình dáng như du xà, không ngừng chảy vào đầu hắn, dần dần hình thành một đoàn hoàng vân không ngừng xoay chuyển. Âm thanh va chạm mãnh liệt từ hoàng vân phát ra, như sấm nổ, như biển gào thét!

Cùng với nó là vẻ rực rỡ của Khải Ân ở phía đối lập, trong tay hắn đang đeo Thiên Triền Quyền Sáo do Băng Thần Tử đưa cho. Hắn vẫn chưa triệu hồi Cự Linh, cát dưới chân hắn tựa như gợn nước không ngừng lay động bồng bềnh, Chỉ có người có nguyên lực vô cùng mẫn cảm mới có thể nhận thấy được vô số cát theo Địa hệ nguyên lực điên cuồng tụ tập, chúng như một con nộ long ẩn núp. Một khi bạo phát có thể đem thiên địa thôn phệ.

Khải Ân lẳng lặng lĩnh hội nguyên lực bắt đầu khởi động khí tức, hắn minh bạch thâm ý của Lăng Phong, Đồ Long trước mắt cũng là Địa Hệ Thiên Hành Giả. Hơn nữa tu vi rõ ràng cao hơn hắn một bậc, đối chiến với hắn tự nhiên mang đến chỗ tốt rõ ràng, vì thế hắn đặc biệt quý trọng cơ hội này. Nỗ lực cảm nhận mặt đất dưới chân đang trở nên nặng nề, trầm trọng hơn, từng tầng ý niệm tới, khiến Khải Ân thậm chí có suy nghĩ muốn hòa vào đại địa rộng lớn.

Bỗng nhiên Khải Ân Khải Ân mở mắt, hai đạo hoàng mang rực rỡ bắn ra, quang mang lạnh thấu xương, hầu như khiến đôi mắt người khác phải đau đớn khi nhìn phải.

Khải Ân vươn người nhảy lên. Nộ long giật mình tỉnh giấc, thanh thế chấn động chín tầng trời!

Do cực tĩnh chuyển hóa thành cực động, làm cho tâm hồn trong nháy mắt ngưng trệ, cự mãnh màu vàng dưới thân không ngừng rít gào theo Khải Ân đánh tới Đồ Long.

Đồ Long hít một hơi thật dài, hoàng sắc lưu vân trên đỉnh đầu chợt co rút lại, thể tích nhỏ đi mấy chục lần, hạ xuống lòng bàn tay hắn, tựa như một khối sinh mệnh thai nhi không ngừng nhảy lên. Ở giữa tâm thai nhi, ẩn chứa một đạo sinh mệnh khí cường liệt, từ trong lòng bàn tay Đồ Long nặng nề đánh tới Khải Ân.