Chương 135: Quyền mang hóa hình.

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Giao dịch hoàn thành thuận lợi.

Sau khi lấy được tử ban hổ noãn từ tay Tra Song Ảnh, Lý Trùng vội vàng mang Đông Phương San rời đi, thậm chí cả mấy câu hàn huyên cũng không kịp nói. Hác Vận đứng bên cạnh tròn mắt ngạc nhiên, ra rả nói:

– Hey hey hey, lão đầu này tính tình sao cổ quái vậy? Bộ dạng nhìn cũng có giống dạng người không biết điều đâu. Người ta giúp lão mà một lời cảm ơn cũng không có sao đã bỏ đi rồi?

Lăng Phong cười cười, hắn hiều tâm trạng của Lý Trùng, khoát khoát tay nói:

– Bỏ đi, lão quản sự chắc kích động quá nên quên.

– Cái này có gì mà kích động.

Hác Vận khó hiểu:

– Có ma thú noãn rồi đâu phải dễ dàng gì mà mời được cao cấp thuật luyện sư giúp luyện chế tinh chương? Haizzz, chi bằng ông ta đãi ta rượu ngon thịt ngon, biết đâu một ngày nào đó ta may mắn lại trở thành cao cấp thuật luyện sư.

Hác Vận đắc ý khoe khoang, chẳng quan tâm xem người bên cạnh có đang nghe mình nói hay không. Trước tâm thái tốt đẹp đó, Lăng Phong chỉ biết lắc đầu. Càng tiếp xúc lâu hắn càng nhận ra Hác Vận bản chất không xấu, hắn lúc nào cũng thích tự nhận là “bổn đại nhân” nhưng đấy lại là cách hắn châm chọc bản thân mình sau những đau khổ đã trải qua.

Mặc kệ cho Hác Vận tự luyên thuyên một mình, Lăng Phong quay bước rời đi, và đi vừa thưởng thức phong cảnh Mạt Vân Túc.

Đột nhiên, một nữ tử đột nhiên áp sát tới trước mặt hắn với tốc độ rất nhanh. Lăng Phong nghiêng người bước qua nhưng cô ta đã kịp nắm lấy tay áo hắn! Nữ tử này mặt tròn bầu bĩnh, môi đỏ hồng căng mịn, tóc buộc chổng sau gáy, toàn thân tràn trề sức sống thanh xuân. Dường như chọc giận mẫu đơn hải đường, khiến người khác nhìn vào thấy tâm thần sảng khoái. Cô gái nắm chặt tay áo Lăng Phong, không hề có ý định buông ra, vừa thở hồng hộc vừa quay người nói:

– Vân Hổ Đầu, ngươi đừng theo đuổi bổn cô nương nữa. Nói cho ngươi biết, đây là tình nhân của bổn cô nương! Sao? Bộ dạng rất anh tuấn đúng không?

Vừa nhìn lại Lăng Phong, nữ tử liền sửa vội:

– Ài ~ mặc dù không phải thập phần anh tuấn nhưng vẫn còn hơn Vân Hổ Đầu ngươi.

Ngươi mà cô ta gọi là “Vân Hổ Đầu” đúng là một nam tử có cái đầu như một con hổ. Mày rậm mắt to, anh khí thập phần. Chỉ có nhãn thần hơi ngốc nghếch, dễ khiến người ta liên tưởng đến một con sư tử đực đang lười biếng nằm phơi nắng sau một bữa trưa no nê. Hắn liếc sang phía Lăng Phong, nhãn thần nhất biến, sát khí lãnh lệ lập tức phun ra như nước triều dâng:

– Đây là tình nhân mà nàng chọn? Vậy để ta giết hắn!

Nói đoạn, Vân Đầu Hổ tung quyền. Quyền thế lăng lệ phá không bay ra, rít lên những tiếng chói tai, một luồng khí mang hình con hổ đang nhe nanh giơ vuốt giận dữ bổ nhào về phía Lăng Phong.

– Quyền mang hóa hình?

Lăng Phong kinh hãi!

Từ nãy đến giờ hắn vẫn giữ nguyên tâm thái của một người đứng nhìn nam nữ cãi nhau cho vui. Với kinh nghiệm tình yêu ít ỏi đến đáng thương của Lăng Phong, hắn cũng có thể nhìn ra hai người này đang cãi nhau vì tình. Không biết tại sao nữ tử không để mắt tới nam tử lại tìm mình làm bình phong, đang định lên tiếng giải thích thì “Vân Hổ Đầu” đã động thủ, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh!

Chiêu thức này của Vân Đầu Hổ có tốc độ chẳng thua kém gì lang nguyệt kiếm mà Diệp Lạc truyền thụ cho hắn, cũng là dùng sức mạnh của “quyền mang”, kết hợp với linh kĩ hình thành nên vô thượng sát chiêu! Nhất chiêu xuất thủ, Lăng Phong liền biết rắc rối hôm nay không phải đơn giản. Để vận dụng được chiêu thức này, trước tiên phải có kinh nghiệm võ đạo do chân võ giả truyền thụ. Sau đó phải có diễn hóa tinh chương do thuật luyện sư cao minh làm riêng cho.

Một lúc có đủ hai ưu thế, thân phận lai lịch của Vân Hổ Đầu, không cần nghĩ chắc ai cũng biết!

Mặc dù tự tin vô cùng nhưng Lăng Phong cũng không dám coi thường thanh niên tuấn ngạn của Thần Vẫn đại lục. Tâm sinh lẫm nghiêm chi hạ, Thác Bộ đương tức thi triển, thân thể Lăng Phong huyễn hóa, hổ hình quyền mang bay xẹt qua vai hắn.

“Xì!” Thấy đòn vừa rồi không đánh trúng Lăng Phong, Vân Hổ Đầu xì nhẹ một tiếng, sắp lại tư thế song quyền, định đuổi theo tiếp. Lăng Phong quát lên một tiếng:

– Khoan đã, ta không quen biết với cô nương này, hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt!

Vừa nghe thấy vậy, Vân Hổ Đầu liền khựng lại như một con gấu chó vừa mới bị lấy mất mấy gam mật, ngốc nghếch xoa xoa đầu, ngoác miệng cười:

– Lộ Lộ, nàng lại gạt ta.

Phí Lộ trừng mắt nhìn Lăng Phong giận dữ, dí sát mặt vào khuỷu tay hắn:

– Ai nói đây là lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ? Tình cảm của chúng ta tốt lắm. Huynh nói có đúng không?

Cô ta chớp chớp mắt dịu dàng, mỉm cười rạng rỡ xen lẫn uy hiếp, như đang muốn nói rằng: “Thử không nhận xem, ngươi sẽ chết chắc!”

Luận về sức chiến đấu thì Lăng Phong không hề thua kém Vân Hổ Đầu. Nhưng tự nhiên gặp họa thì hắn tuyệt không muốn. Hơn nữa nhìn thiếu nam thiếu nữ trước mặt, Vân Hổ Đầu mặc dù có chút tho lỗ nhưng chỉ là trên ngôn ngữ, không hề khiến Lăng Phong cảm thấy ác cảm.

Thác Bộ một lần nữa lại nhất chuyển, Lăng Phong chân lực vi chấn, đẩy Phí Lộ ra xa, không nói một lời.

Nãy giờ đuổi theo Lăng Phong mà lúc nào cũng chỉ thấy kém chút xíu, biết không thể làm được gì, Phí Lộ hung dữ trừng mắt nhìn Lăng Phong rồi lại quay đầu cảnh cáo Vân Hổ Đầu:

– Vân Hổ Đầu, ngươi không được đuổi theo bổn cô nương nữa. Nếu không bổn cô nãi nãi sẽ, sẽ…

“Sẽ” nửa ngày mà cô vẫn chưa nghĩ ra được lời cảnh cáo nào ra hồn, cuối cùng đành quay đầu bỏ đi.

– Lộ Lộ.

Vân Hổ Đầu quay sang nhìn Lăng Phong gật đâu áy náy rồi lại tiếp tục đuổi theo Lộ Lộ. Hác Vân đứng bên cạnh lắc lắc đầu, nói:

– Không phải vậy, không phải vậy, tiểu huynh đệ, muốn tán gái thì không thể suốt ngày bám theo người ta như vậy được.

Vân Hổ Đầu vốn định đuổi theo Lộ Lộ, nghe Hác Vận nói vậy liền dừng ngay bước chân, đỏ bừng mặt, giải thích:

– Ta không phải là muốn… tán gái, ta chỉ là, chỉ là…

– Kiếm vợ thì càng không thể.

Hác Vận bước lên phía trước, ra vẻ người lớn vỗ vỗ vai Vân Hổ Đầu, chau mày trợn mắt nói:

– Muốn tán được mỹ nhân, bổn đại nhân đây chính là cao thủ, có cần bổn đại nhân dạy ngươi vài chiêu không? Tiểu huynh đệ, đừng xấu hổ, nhìn điệu bộ của ngươi là muốn học lắm rồi? Nam đại tư xuân, ài, trai lớn lấy vợ là chuyện bình thường mà. Hay là chúng ta tìm nơi nào vắng vẻ rồi từ từ bàn?

Thấy Vân Hổ Đầu có chút ý động, Hác Vận không nói thêm gì nữa mà trực tiếp kéo hắn đi luôn.

Lăng Phong thấy Hác Vận mới nói khoác dăm ba câu đã kéo ngay Vân Hổ Đầu vào một tửu quán, chỉ còn biết cười cười lắc đầu đi theo.

– Ngươi có biết thế nào là trước khi nhận thì phải biết đem cho không? Ý là nếu như ngươi muốn có được thứ gì thì trước tiên phải biết trả giá. Trai tốt sợ quấn, gái tốt sợ mài. Đạo lý này ngươi hiểu chứ?

– Nhưng ta suốt ngày quấn lấy Lộ Lộ mà nàng ấy không thèm để ý đến ta. Cứ đi tìm những người đàn ông kì lạ hòng gạt ta.

Nói đến đây, Vân Bổ Đầu lại quay sang nhìn Lăng Phong áy náy.

Dưới sự dẫn dắt của Hác Vận, Vân Hổ Đầu dần dần trút bỏ hết những khổ não trong lòng.

Lúc này bọn Lăng Phong mới biết hắn tên Vân Tường và cô gái mà hắn theo đuổi tên Phí Lộ. Hai người có thể coi là thanh mai trúc mã, nhưng không biết có phải vì thân thiết quá không mà mãi không thể ma sát ra tia lửa tình yêu. Vân Hổ Đầu rõ ràng là một tên đầu óc đơn giản, không biết vị trưởng bối bất lương nào nhồi nhét vào đầu hắn ý niệm hắn với Phí Lộ “xứng đôi” để hắn bước vào con đường cầu thê lãng mạn.

Càng tiếp xúc, Lăng Phong càng có cảm tình với Vân Hổ Đầu nên cũng không giận vì hành vi lỗ mãng của hắn lúc nãy, mỉm cười nói:

– Vậy sau này ngươi phải chịu khó để ý một chút. Không phải ai cũng giống ta tránh được sát chiêu của ngươi đâu.

– Không sợ.

Vân Hổ Đầu lại xoa xoa đầu một cách ngốc nghếch, cười toét:

– Lộ Lộ rất dễ mềm lòng. Mỗi lần đều hét dừng trước khi ta kịp xuất quyền sau đó ta bồi thường người ta một chút. Chưa lần nào để xảy ra chuyện đáng tiếc.

Nét mặt ngốc nghếch của hắn bỗng lộ ra vài tia giảo hoạt:

– Lăng đại ca, bộ pháp của huynh rất kì diệu. Đây là lần đầu tiên ta thấy có người tránh được hổ phách quyền của ta nhẹ nhàng đến vậy!

Lăng Phong cười cười, không nói thêm điều gì mà Vân Hổ Đầu cũng biết ý không bàn thêm về đề tài này nữa.

– Ài, hăng quá hóa dở đấy!

Hác Vận nói với vẻ hiểu biết:

– Nữ tử luôn thích những người lúc xa lúc gần. Ngươi cả ngày cứ bám lấy cô ta, không để cho có ta có một chút không gian nào thì trái tim cô ta sao có thể nghiêng về phía ngươi được chứ? Giữa nam với nữ nếu như không phải là tình yêu thì là chán ghét đấy.

Vân Hổ Đầu suy xét cẩn thận những lời hắn nói, lộ ra thần sắc thụ giáo, chăm chú nhìn Hác Vận. Hác Vận thấy được chú ý, nhấp thêm một ngụm mỹ tửu, hoa tay múa chân nói:

– Ngươi có biết làm thế nào để giành lấy trái tim người đẹp không? Ở đây ta có một câu chân ngôn, bao nhiêu năm nay chưa từng nói cho ai biết, hôm nay ta sẽ truyền thụ toàn bộ cho ngươi!

Vân Hổ Đầu vội vàng dỏng tai, cung kính lắng nghe.

– Nữ tử giống như hài đồng, tâm tính biến ảo vô thường. Xa thì giận mà gần thì làm ngơ! Nghĩa là ngươi không thể tỏ ra ngó lơ, không quan tâm đến cô ta, cũng không được dính quá chặt!

Vân Hổ Đầu ngồi ngẩn ra nghe Hác Vận nói, liên tục gật đầu. Hác Vận lại tiếp:

– Có thể vận dụng được điều ta chỉ dạy hay không phải xem bản thân ngươi lĩnh ngộ thế nào.

Nói đoạn, Hác Vận lại tự mời mình thêm một chén mỹ tửu với phong thái một thế ngoại cao nhân, để mặc cho Vân Hổ Đầu tự ngồi đó ngộ “chân lý”.

Im lặng suy nghĩ nửa ngày, Vân Hổ Đầu đột nhiên đứng phắt dậy, hét lên một tiếng lớn: “Được!”, khiến cho cả tửu quán đều phải giật mình.

Rồi hắn hung hăng nâng hũ rượu, giật nắp, tu ừng ực.

“Ực ực ực.” sắc đỏ đã lan dần trên mặt, Vân Hổ Đầu nhìn Hác Vận, nói:

– Hác đại ca, nếu như đệ có được Lộ Lộ, đệ nhất định phải cảm ơn huynh!

Nói đoạn, Vân Hổ Đầu ngất ngất ngư ngư bước ra khỏi quán rượu.

Hác Vận ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng Vân Hổ Đầu cho đến khi khuất hẳn, phun “phì” một tiếng, quay sang trân trối nhìn Lăng Phong:

– Hắn hiểu thật chứ?

– Tự ngươi truyền thụ chân ngôn, bản thân ngươi còn không hiểu sao?

Lăng Phong cười hỏi.

– Chân ngôn cái quái gì. Đều là bổn đại nhân đọc trong sách giải trí đấy. Tên tiểu tử này, không lẽ hắn coi là thật?

Thấy Hác Vận có vẻ lo sợ, Lăng Phong cũng thấy thương thay cho Vân Hổ Đầu, cầu cứu nhầm người. Không biết con đường cầu thê của hắn có vì thế mà đứt gãy không…