Chương 582: Lăng Phong nổi giận.

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Theo hình thể nguyên trận tăng lên, quái hạp cũng không chịu thua kém ứng thanh mà động, ầm ầm kéo lên, nhìn khí thế này sợ rằng dù có chư thiền thần phật đứng ở phía trước ngăn chở, cũng sẽ không ngần ngại đụng thẳng!

Va chạm!

– Thế nào lại có thể?

Âu Mẫu Long quá sợ hãi, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin tưởng, hắn mặc dù từng kiến thức qua năng lực phòng ngự biến thái của quái hạp kia, nhưng tuyệt không thể lường trước được nó lại cường đại đến mức như vậy!

Mới vừa rồi, hỗn nguyên đại linh trận vốn có thể chấn vỡ hư không cư nhiên ở trước mặt quái hạp kia lại không thể tiến lên dù chỉ là nửa bước.

Uy thế cường đại như vậy, so với lần trước được gặp qua, mạnh hơn đâu chỉ dưới vạn lần?

– Âu tộc trưởng, không thể chần chờ!

Đoạt Thiên bỗng quát lớn lên:

– Nếu không thể hạ quyết tâm, thì cả vạn Long Tộc đích hệ đã hi sinh vô ích!

Cả người Âu Mẫu Long chấn động, thời cơ khẩn cấp, không cho phép hắn tiếp tục do dự. Vì vậy, hung hăng cắn răng một cái, Âu Mẫu Long chợt quát lên:

– Thiêu đốt linh hồn, thôi động nguyên trận! Hỗn nguyên đại linh trận!

Vì mục đích tiêu diệt đại địch lớn nhất trong đời là Lăng Phong, Âu Mẫu Long rốt cuộc bất chấp tất cả, thôi động nguyên trận tới mức tận cùng. Nguyên bản hắn làm ra quyết định hi sinh thật lớn tạo ra nguyên trận này còn có tầng mục đích xa hơn, chính là về sau trở thành trấn tộc chi bảo, bảo vệ tồn vong cho Long Tộc.

Thế nhưng về sau, khi hồn linh bên trong được phát động bùng nổ hoàn toàn, hỗn nguyên đại linh trận cũng triệt để bị vỡ tan.

Cứ như vậy, cả vạn Long Tộc đích hệ nhất loạt ngã xuống, làm sao không khiến hắn đau lòng cho được?

Mắt thấy Âu Mẫu Long rốt cuộc thôi động một chiêu này, trong nhãn thần Đoạt Thiên đột nhiên lướt qua một tia âm hiểm: Hỗn nguyên đại linh trận, dưới trận này dù có là mười gã cường giả thần cấp tam phẩm, cũng chỉ có một đường chết!

Long tộc, cũng chẳng còn nắm trong tay lực lượng cường đại như vậy nữa.

Nói thì chậm nhưng diễn biến khi đó lại rất nhanh, hỗn nguyên đại linh trận vừa áp xuống bên trong liền bùng phát ra một vài tia hoa lửa, hoa lửa vừa bạo khai lập tức hình thành một khung cảnh cực kỳ huyền mỹ hoa lệ.

– Chúng ta đi!

Nhìn thấy một cảnh này, Âu Mẫu Long cùng Đoạt Thiên đồng loạt biến sắc, không nói hai lời, thân hình liền biến mất trong phạm vi bao phủ của nguyên trận.

Đứng ở bên ngoài nhìn vào sẽ thấy một đạo thiên mạc hình trứng chụp xuống, bên trong có vô số điện quang như du xà bạo chuyển, khoảng không càng dày đặc những đóa hoa lửa.

– Bạo!

Hỗn nguyên đại linh trận ứng tiếng bạo khai!

Đồng quy vu tận!

Một chiêu này của Âu Mẫu Long rõ ràng là trả giá thật lớn, dùng thần hồn cầu diệt của vạn Long Tộc đích hệ để diệt sát Lăng Phong!

Hỗn nguyên đại linh trận một khi bạo khai, đám người Khải Ân ở bên ngoài lập tức cảm thấy không ổn, bọn hắn lập tức quát lên:

– Các ngươi dám!

Cức Lôi Kiếm! Thiên Ki Viêm! Liệt Thiên Kiếm!

Trong nháy mắt, vô số đạo công kích cường đại đồng thời nhắm tới tiêu diệt đạo thiên mạc hình trứng, thế nhưng đợi đến khi năng lượng rơi vào bên ngoài mục tiêu, chỉ có thể tạo ra một đóa hoa lửa chứ không thể phá mở được nó dù chỉ là một chút.

– Hừ, si tâm vọng tưởng! Bao nhiêu đệ tử Long Tộc ta liều mạng thiêu đốt toàn bộ linh hồn mới mở ra được nguyên trận này, chỉ chút chút lực lượng nhỏ bé của các ngươi liền muốn phá mở sao?

Khóe mắt Âu Mẫu Long giật giật, có chút đau lòng quát lên.

Đoạt Thiên chứng kiến Lăng Phong đang bị vây trong khốn cảnh, nét mặt cũng không nhịn được toát ra bộ dáng tươi cười, hắn nhìn đám người Khải Ân vẫn đang điên cuồng công kích, cất giọng nói:

– Âu tộc trưởng, y theo ước định của chúng ta, địa bàn Sáng Tông ngày sau sẽ do hai nhà chúng ta cộng đồng tiếp quản! Đám người này xem ra đang muốn liều chết, vậy tiện đường tiêu diệt một thể luôn đi!

Âu Mẫu Long hung hăng gật đầu:

– Đang muốn như vậy!

Khí thế cường đại đột nhiên bao phủ, bầu trời giống như cũng biến thành tầng tầng lung tráo chụp xuống trên đầu mấy người Sáng Tông.

– Mở ra!

Khải Ân bạo hống, trong lòng vốn như lửa đốt, lúc này càng thêm bức thiết, luận về cảm tình, hắn đối với Lăng Phong so với bất kể ai tuyệt không kém hơn chút nào!

– Muốn chết!

Đối mặt với cơn bạo nộ của Khải Ân, Âu Mẫu Long chỉ lạnh lùng cười, lật úp bàn tay đánh ra một đạo chưởng ấn.

Oanh long!

Như một tấm cương bản vô cùng cứng rắn đánh mạnh xuống mặt đất, khiến cho một mảnh thiên địa cũng phải khẽ rung lên, cả người Khải Ân phát ra những tiếng “lạc lạc” liên tiếp, lảo đảo bị đẩy ngược trở về.

Một kích này, đúng là khiến xương cốt hắn bị vỡ vụn không biết bao nhiêu đoạn.

Tuy là như vậy, nhưng Khải Ân cũng không có chút bộ dáng nào của việc không thừa thụ nổi áp lực cực mạnh, ngay giữa không trung ngạnh kháng xoay mình, chuyển người qua:

– Đại ca!

Cường hãn vô bì, dường như chiến đấu không hề biết đau đớn, ngay cả Âu Mẫu Long có chiến lực vượt xa Khải Ân không ít cũng là không khỏi bị chấn kinh, sắc mặt hơi đổi.

– Âu tộc trưởng an tâm, nhường cho bản tọa diệt sát tiểu nhi này!

Đoạt Thiên lên tiếng, trên mặt thoáng hiện vẻ khát máu:

– Các ngươi đuổi theo đám chạy trốn, tiểu nhi vô tri, không có tư cách sống tiếp!

Âu Mẫu Long nhẹ nhàng gật đầu, thân hình ba gã trưởng lão Long Tộc phía sau chợt động, cùng nhau truy cản đám người Họa Vi Hà.

Lòng bàn tay Đoạt Thiên lần thứ hai phóng ra một con thôn thiên thú, cánh tay cũng thoáng cái biến thành hình “thanh nang”, nhìn qua giống như một đầu mãnh thú từ thời tiền sử là trạch nhân dục phệ.

Nhìn Khải Ân càng lúc càng gần, bộ râu dụng ngược, nụ cười âm lãnh tràn khỏi khóe miệng, cho dù là thần cấp tam phầm thì đã sao?

Dưới sự phối hợp của khôi lỗi chân thân cùng thần khí, ngươi…

Không thể không chết!

Đoạt Thiên quát lớn:

– Tiểu nhi, nạp mạng!

– Không được!

– Tên đại ngốc!

– Khải Ân, mau tránh!

Đang bị ngăn trở, đám người Kiều Kiều vừa thấy một màn này, không khỏi đồng thanh kinh hô! Dư Đào tức giận muốn điên, tay phải bạo trướng kim quang, tay trái cuồng thiểm hồng mang, liều mạng thúc dục toàn bộ lực lượng hòng mở giết một đường máu.

Hắn gián tiếp truyền thụ Mậu Huyền Kiếm Quyết cho Khải Ân, giữa hai người sớm có tình nghĩa sư đồ, Dư Đào đối với gã đệ tử hàm hậu siêng năng này cũng yêu thích không ngớt, mắt thấy hắn sắp phải ngã xuống ngay trước mắt mình, không khỏi tức giận nổ mắt.

Nét tiếu ý trên khuôn mặt tàn nhãn của Đoạt Thiên càng lúc càng nồng đậm, “thanh nang” mở ra một ngụm lớn

– Người dám đả thương huynh đệ ta, chết!

Đúng lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên, trên mặt Đoạt Thiên liền toát ra vẻ kinh khung cực độ, dường như toàn thân dần dần bị kéo vào vũng bùn tử vong, sắc mặt trở nên xanh trắng, tứ chi hoàn toàn không thể điều khiển, vô thức ngẩng đầu lên, toàn thân giống như con cóc bị ép chặt kìm giữ giữa hư không.

Âu Mẫu Long trong lúc giao thủ cũng đã phát hiện ra biến hóa, trái tim hắn hung hăng trấn động.

“Thanh âm này, thanh âm này…Sao có khả năng?”

Cổ giống như bị đông cứng, Âu Mẫu Long gian nan chuyển đầu nhìn qua, tràn ngập sợ hãi nhìn phương hướng phát ra âm thanh.

Ngược lại, đám người Hoa Vi Hà mừng rỡ như điên, Khải Ân giống như thể hồ quán đỉnh, giật mình tỉnh táo.

– Đại ca?

Nguyên trận hình quả trứng do vạn Long tộc đích hệ tự bạo linh hồn lẫn thể xác thi triển đột nhiên run lên, rất nhanh, biên độ rung động càng lúc càng lớn. Dần dần, một vòng quang mang tinh tế từ chính giữa bạo phát, trong thanh âm ầm ầm, nguyên trận nổ tung bốn phía.

Không đợi nguyên trận hoàn toàn giải thể, một đạo hấp lực bỗng nhiên tràn ngập, áp súc nguyên trận vốn bên ngờ giải thể, hoàn toàn thu nạp thành một khối nhỏ.

Trung tâm tất cả dị biến, một đạo quang mang màu nhũ bạc tán phát, chính nó phát ra lực hút hấp thu nguyên trận hình trứng.

Quang mang vàng rất nhanh ẩn đi, sau đó là một tầng quang mang màu hồng, tiếp theo màu vàng, màu xanh…Cuối cùng chuyển thành màu trắng bạc!

Đợi đến khí năm màu luân chuyển, cuối cùng năm màu đồng thời bộc phát, quang hoa vạn đạo.

Dị tượng này kéo dài đủ thời gian một chén trà nhỏ, tất cả quang mang tan đi, một đạo thân ảnh huyền bào lặng lặng huyền phù hư không, nhìn qua thân ảnh không to lớn, thế nhưng tản mát khí tức hạo hãn trường tồn.