Chương 501: Tranh đoạt quỷ dị.

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lăng Phong nhìn kĩ tướng mạo của truyền kì Long Tộc, ngũ quan nhín có vẻ bình thường, không có gì kì lạ, nhưng cái miệng thì lại mím chặt thể hiện tâm trí vô cùng kiên quyết. Ngoài ra mắt có hắn rất sâu, con ngươi vàng một cách cổ quái. giống được chạm bởi thủy tinh, trong suốt một cách khó tả.

Ngoài ra, mỗi một tấc da thịt trên cơ thể hắn đều đang ánh lên một thứ ánh sáng kì lạ, giống như da thịt sau khi bị áp súc ngàn vạn lần, hình thành nên châu ngọc.

Nếu sắp xếp tất cả một cách riêng biệt thì không có gì kì lạ nhưng tự kết lên người Âu Mẫu Long thì lại có một mê lực kì quái.

Lúc Lăng Phong nhìn sang phía Âu Mẫu Long cũng tình cờ bắt gặp ánh mắt của hắn. Cẩn thận quan sát một lúc, Âu Mẫu Long mới cười nhẹ:

– Ban đầu ta còn không muốn thực hiện chuyến đi này, sau khi gặp được ngươi, cảm thấy chuyến đi này cũng không tệ.

Không đợi Lăng Phong trả lời, Âu Mẫu Long chuyển ánh mắt sang phía Vưu Lực, nói:

– Vị Sáng Tông tông chủ này không biết có thể nhường cho bản tôn không?

– Âu tộc trưởng!

Đối diện với vị cường giả đến chiêu thức cũng không động dụng đã có thể hạ gục bản thân, Vưu Lực không thể không tôn trọng, trả lời:

– Yêu tôn đại nhân rất cần vị Sáng Tông tông chủ này, mong Âu tộc trưởng đừng làm khó.

Sau khi được nhìn rõ sức mạnh khác biệt của đại viên mãn cấp, Vưu Lực mới thực sự hiểu ra sự chênh lệch giữa mình và đối phương. Hắn thận chí còn có một cảm giác cường liệt là nếu Âu Mẫu Long không đồng ý, hắn có thể dùng khôi lỗi phân thân tiến hành tinh kĩ dung hợp vấn đỉnh một tầng thứ khác!

Nghĩ vậy, khóe miệng hắn lộ ra một tia khổ tiếu: bản thân thật chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng!

Âu Mẫu Long chỉ cười nhẹ, ngữ khí lạnh nhạt nhưng lại bá đạo đến mức khiến người ta không thể từ chối:

– Vưu tôn sử yên tâm đi, bản tôn đã nghe ngóng qua rồi, Náo La huynh hình như chỉ muốn tìm thuật luyện sư cường đại để cứu ái đồ của mình mà thôi? Nếu tìm đến Huyền Nguyên Tông, ta tin chắc chắn có thể tìm được, không cần phải phiền đến Sáng Tông tông chủ nữa.

Hắn quay sang nhìn Huyền Nguyên:

– Huyền Nguyên tông chủ, ngài thấy thế nào?

Huyền Nguyên nãy giờ vẫn ngây ra, cho đến khi nhìn thấy vẻ giận dữ rõ ràng trên mặt Vưu Lực mới trả lời một cách thiếu tự nhiên:

– Đương, đương nhiên.

Mặc dù ở Vô Tẫn Hoang Nguyên, hắn được rất nhiều người tôn sùng nhưng mọi thứ nói chung chỉ là tương đối, đối diện với những cường giả như Âu Mẫu Long, hắn hoàn toàn không có tư cách khoe khoang.

Trước đây chỉ toàn là Huyền Nguyên được tôn sùng, đi đến đâu cũng vênh vênh váo váo, nhưng từ lúc Lăng Phong và Sáng Tông xuất hiện, sự cao ngạo của hắn đã bị dìm sâu xuống đáy giếng!

Khoảng khắc này, hắn không khỏi nghĩ đến lời mà vị ân sư trước đây truyền thụ tu luyện cho hắn đã nói:

– Thuật luyện sư chúng ta dù có được tôn sùng đến đâu thì cũng không được để mấy cảnh giác, coi thường việc rèn luyện thực lực bản thân! Phải nhớ là năng lực luyện chương chỉ có thể giúp đỡ một phần, ngoại lực hôm nay có thể giúp đỡ con, nhưng ngày mai cũng sẽ có thể vì mối quan hệ lợi hại mà rời xa con! Thứ duy nhất không bao giờ từ bỏ con là đôi bàn tay này, là sức mạnh của chính bản thân con!

Trong bất cứ hoàn cảnh nào, câu nói này luôn luôn đúng. Nhưng Huyền Nguyên không sao có thể không chế luồng cảm xúc đang trào dâng trong lòng như nước lũ, một chút chua chát len lỏi trong tim.

Thật sai lầm!

Cả cuộc đời gần như chỉ có một cơ hội duy nhất, Huyền Nguyên đã để lỡ bao nhiêu thời gian tu luyện quý báu, bây giờ hắn mới thấy là mình sai lầm, dù có tiêu hao hàng trăm hàng ngàn lần tinh lực thì hắn căn bản cũng không có được phần tâm lực đó!

– Được rồi, Huyền Nguyên tông chủ đã hứa không lẽ Vưu sử tôn vẫn còn chưa yên tâm?

Âu Mẫu Long chuyển ánh mắt sang phía Vưu Lực, hai mắt sáng quắc, không chớp dù chỉ một lần.

– Chuyện này.

Vưu Lực trầm ngâm, hắn biết nếu như mình nhường luôn thì e rằng quá mất mặt, nhưng đối diện với một cường giả tuyệt thế như Âu Mẫu Long, không nhường liệu có được không?

– Hừ!

Không đợi Vưu Lực lên tiếng, mặt Âu Mẫu Long đã lóe lên một tia nộ ý:

– Bản tôn đã kên tiếng khẩn cầu, lời hay ý đẹp cũng đã nói hết, không lẽ Vưu tôn sử vẫn còn không chịu? Hay là

– Ngài nghĩ Long Tộc chúng ta dễ bắt nạt?

Những lời này nghe thì có vẻ yếu thế nhưng kì thực vô cùng bá đạo. Tiếng thét vừa dứt, cảm giác uy áp cường liệt lại bạo trướng, chụp lấy huynh đệ Vưu Lực.

Xương cốt bị ép phát ra những tiếng răng rắc không ngừng, Vưu Lực cố gắng quay đầu, nhìn Lăng Phong áy náy.

Lăng Phong cười vang một tiếng:

– Vưu tôn sử cứ đi trước, nếu sau này Yêu Tộc còn gì cần giúp đỡ, Lăng Phong nhất định không chối từ.

Những lời này được nói ra rất đúng lúc, chẳng khác gì ném cho Vưu Lực một cái phao, mặc dù sự thực thế nào ai cũng hiểu. Dưới sự uy hiếp của Âu Mẫu Long, khả năng “sau này giúp đỡ” là gần như không có.

Vưu Lực vừa xấu hổ vừa cảm động, Lăng Phong bị Âu Mẫu Long uy hiếp, hắn chẳng giúp được gì vậy mà Lăng Phong cũng không giận, lại còn đưa ra lời hứa, bảo nội tâm của hắn sao không dao động?

– Mộc tông chủ, bảo trọng.

Dứt lời, Vưu Lực nhón mũi chân, không khỏi ném ánh mắt căm hận về phía Âu Mẫu Long, hắn dù sao cũng là hào kiệt một phương, được bao nhiêu người trong Yêu Tộc kính trọng, vậy mà phải chịu ấm ức ở đây?

Dù trước mặt là Âu Mẫu Long thiên hạ vô địch thì hắn vẫn không thể chịu được luồng nghịch khí không thể phát tiết trong ngực.

Cố kiềm chế cảm giác khó chịu trong lòng, Vưu Lực quát lớn:

– Âu tộc trưởng, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ quay về bẩm báo với Yêu tôn đại nhân!

Âu Mẫu Long chẳng thèm quan tâm đến câu uy hiếp của hắn, chỉ phẩy phẩy tay.

– Huyền tông chủ, đi đi!

Vưu Lực giận mà không làm được gì, xả hết sự bực bội lên người tên quỷ Huyền Nguyên.

Huyền Nguyên trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí của Vưu Lực, hắn lập tức chuyển sang trạng thái cảnh giác, không dám nói thêm điều gì.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng huynh đệ Vưu Lực và Huyền Nguyên đi khuất, Thanh long tộc tộc trưởng mới lộ vẻ tiếc nuối, khom người nói với Âu Mẫu Long:

– Tộc trưởng, thuộc hạ vô năng.

Không đợi cho hắn nói hết, Âu Mẫu Long đã phẩy phẩy tay, mỉm cười nói:

– Sao có thể trách tội các ngươi, các ngươi có thể khiến Lăng tông chủ tung ra con át chủ bài của mình đã khiến bản tôn hài lòng lắm rồi.

Nụ cười trên mặt hắn trông vô cùng thành khẩn chứ không hề giống đang giả vờ an ủi chút nào.

Được hắn khen ngợi, vẻ ngại ngùng trên mặt Thanh long tộc tộc trưởng giảm đi đôi chút, trong lòng càng thêm tôn trọng đối phương.

Lăng Phong đứng bên cạnh mà không khỏi giật mình: Nếu như nói đây chỉ là một phép thử của Âu Mẫu Long thì thực sự quá đáng sợ.

Chỉ một câu nói đơn giản mà đã có thể thu phục được linh tôn cấp cường giả, mê lực này bao giờ Lăng Phong mới có thể với tới, chỉ riêng tu vi của con người này thôi đã đủ để hắn được người đời gọi là “tuyệt đỉnh” rồi!

Trên thực tế, vì Lăng Phong đánh giá Âu Mẫu Long quá cao nên mới cảm thấy như vậy.

Thực lực là nền tảng của mọi sức mạnh. Vì Âu Mẫu Long có thực lực của một đại viên mãn cấp cường giả nên mới có thể làm được điều đó, nếu như đổi thành một linh tôn bình thường như Vi Tiếu, chắc chắn không thể thu phục trái tim Thanh long tộc tộc trưởng dễ dàng đến vậy.

Âu Mẫu Long khóa chặt Lăng Phong bằng ánh mắt, mắt ánh lên một tia trầm tư:

– Lúc nãy mặc dù Lăng tông chủ cũng rơi vào đại trận nhưng ta rất không hiểu, tại sao ngài có thể nhìn ra nhược điểm đại trận?