Chương 163: Vương giả trở về (1).

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một tiếng gầm giận dữ từ trong hậu viện Chân Vật các truyền ra, ngay sau đó Lý Đa Khắc liền xuất hiện, sau khi tu luyện “Tức Tức Tương Sinh” mà Đạo Mạn mua được, làn da trên mặt hắn đã có thêm vài phần huyết sắc. Tuy rằng không thể nào đạt được biến hóa trước sau bất đồng như Bản Hách, thế nhưng so với trước kia cũng đã tốt hớn rất nhiều.

Mắt thấy trong đình viện đang phát sinh một màn máu tanh, hai mắt Lý Đa Khắc phiếm hồng, phẫn nộ quát lên:

– Dừng tay cho ta! Bằng không đừng trách ta ngọc đá cùng nát!

Lý Đa Khắc ngày thường luôn quyền uy đột nhiên phát hiện ra tiếng hét của mình vào lúc này đã không còn chút tác dụng, Huyết Sát Vệ ngay cả nửa giây cũng không dừng lại, chỉ cắm đầu vào điên cuồng giết chóc.

Nghe thấy bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, cơn tức giận của hắn đã dâng lên đến đỉnh điểm, trên mặt xuất hiện một vẻ dứt khoát:

– Giỏi giỏi giỏi! Đây là do các ngươi bức lão phu!

Trên trán Lý Đa Khắc đột nhiên tuôn ra từng đạo quang mang ngân sắc, ngân mang xông về phía một viên châu màu vàng lớn bằng nắm tay trẻ con đang nằm trong tay hắn. Viên châu màu vàng tựa như một sinh mệnh sống đang tham lam hút lấy dòng sữa, phát ra những âm thanh “lục bục lục bục”. Trong nháy mắt, hắn đã đưa không biết bao nhiêu năng lượng niệm thức tiến nhập vào trong đó.

Đột nhiên, Lý Đa Khắc toát ra thần sắc kinh hoảng không gì sánh được, hắn liều mạng vung tay phải, muốn ném viên cầu trong tay đi, thế nhưng viên cầu tựa như mọc rễ, gắt gao dính chặt trên tay hắn, tựa như một con quỷ đói ngàn năm tham lam điên cuồng hút đi năng lượng niệm thức của hắn.

Rốt cục, trên mặt Lý Đa Khắc đã lộ ra một tia tuyệt vọng, điên cuồng quát lên:

– Cho ngươi, đều cho ngươi hết! Ngươi hãy giết… giết sạch đám người này cho lão phu!

Trên trán hắn bắn ra một đạo ngân quang cuối cùng, ngân quang chợt hiện, hoàn toàn tiến nhập vào trong viên cầu màu vàng, còn đầu của hắn thì ầm ầm nứt toạc!

Gầm!

Một tiếng rít gào kinh thiên động địa vang vọng khắp không gian, tiếng gầm vừa hiện, phảng phất như có một ma thú từ thời thượng cổ xuất hiện khiến cho đáy lòng của mỗi người đều dâng lên một cảm giác run rẩy.

Giờ khắc này, linh hồn của mỗi người đều bị đóng băng!

Viên châu màu vàng theo đó nổ tung, từng luồng quang vụ tuôn ra, nhanh chóng hình thành nên một cự nhân thân cao bốn thước, cơ nhục toàn thân cuồn cuộn, đường nét kinh người! Hình thể của gã cự nhân này so với người thường có phần khác biệt, bên ngoài thân thể hắn tràn ngập lông lá, còn đầu thì lại là một cái đầu trâu to lớn, hai chiếc sừng trâu vàng rực phải dài đến nửa thước có dư!

– Linh thể khôi lỗi?

Mạch Kha sợ hãi động dung, kinh hoàng quát lên:

– Mau tránh ra!

Lúc này, quái nhân đầu trâu đã bước tới, quang mang vàng rực trên đầu lóe lên dày đặc, xông thẳng về phía đám người Huyết Sát Vệ.

Mỗi bước nó bước ra trên mặt đất đều chấn động “ầm ầm”, luồng lực lượng cuồn cuộn như ba đào hải lãng, phảng phất như lúc nào cũng có thể liệt thiên toái địa.

Dưới Thánh Vực, tất cả đều là kiến hôi!

Một khi Thánh Vực cường giả thi triển Vực Năng, liền có thể đóng băng linh hồn của người khác, kẻ nào chưa đạt tới Thánh Vực chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.

– Gào!

Khải Ân nổi giận gầm lên một tiếng, sau khi hắn thức tỉnh nguyên lực chi thể, đồng thời linh hồn cũng được cường lực rèn giũa, khi đối mặt với Vực Năng cũng đã không còn vô lực phản kháng như trước nữa.

Trong tiếng hét phẫn nộ, những vết thương đầy máu trên người Khải Ân lại lần nữa vỡ toang, cự linh hiện lên ở phía sau, nặng nề tung một quyền oanh kích về phía trước.

Một quyền đấm ra, mười chiếc thạch trụ ầm ầm đâm tới, gào thét rung động!

Điên cuồng va chạm!

… Chỉ một kích!

Vẻn vẹn chỉ một kích, tuy Khải Ân thiên phú phi phàm, nhưng dù sao thời gian tu luyện cũng ngắn ngủi, hai chiếc sừng trâu không chút khó khăn đâm vỡ cự linh của Khải Ân, rồi tiện đà xông về phía những Huyết Sát Vệ đang ngã trên mặt đất. Dưới sự ràng buộc của Vực Năng, Huyết Sát Vệ không thể động đậy, chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn nó lao tới gần.

Thời điểm ngàn quân treo sợi tóc, âm thanh nổ vang bạo khởi, một mũi kiếm được bao bọc trong quang mang màu bích lam vô tận từ xa phóng tới!

Mạch Kha xuất thủ!

Mũi kiếm xé trời, hung hăng bổ trúng sừng trâu!

Rầm rầm rầm, tiếng nổ ầm ầm liên tiếp, địa hỏa song nguyên lực đối kháng, uy lực đủ khiến cho một ngọn núi nhỏ hóa thành bột mịn. Chỉ thấy dưới chân ngưu đầu nhân xuất hiện một vòng xoáy nhỏ, bên trong vòng xoáy phảng phất như có những sinh mệnh vô hình đang nổi giận. Rầm rầm, vòng xoáy không ngừng lan ra bốn phương tám hướng, chỉ chớp mắt đã mở rộng đến phương viên mấy chục thước.

Chân Vật các hoàn toàn rơi vào trong đó, lực lượng vô cùng lớn đem toàn bộ mọi thứ nằm bên trong ném ra bốn phía! Huyết Sát Vệ mượn kẽ hở dốc hết sức lực thoát khỏi tầm bao phủ của Vực Năng, kinh hồn đứng dậy lui về phía sau! Giao thủ ngắn ngủi, bọn họ lập tức đã tin rằng ngưu đầu nhân ở trước mắt là một Thánh Vực cường giả! Lấy thực lực của bọn họ căn bản vô pháp tiếp cận!

– Gào!

Ngưu đầu nhân đồng thời ngửa đầu bạo rống một trận, hỏa diễm từ trên trán hắn không ngừng phun lên giữa không trung, cột lửa xông lên tới hơn mười thước mới dừng lại, năng lượng của đạo hỏa hệ nguyên lực Mạch Kha đánh tới đã hoàn toàn bị hắn phát tiết sạch sẽ.

Mạch Kha biểu tình ngưng trọng, thân thể hắn được một vầng hỏa quang bao lấy, trong ánh mắt nhìn về phía ngưu đầu nhân tràn ngập cảnh giác! Hắn tuyệt không ngờ rằng ở nơi này lại có thể gặp được một tồn tại chỉ được ghi chép trong điển tịch.

Tương truyền linh thể khôi lỗi chính là do rút ra linh thể cùng với một số tài liệu đặc thù ngưng luyện mà thành, một khi luyện chế thành công, ký ức của linh thể sẽ bị mạnh mẽ xóa đi, trở thành khôi lỗi chỉ nghe theo mệnh lệnh của người sử dụng. Phải biết rằng “linh thể” ít nhất cũng phải là Thánh Vực cường giả mới có thể lưu lại, tuy rằng bởi vì mất đi thân thể dẫn tới linh thể không có được các loại năng lượng chân lực, nhưng chúng vẫn bảo lưu được linh kỹ lúc sinh tiền, thực lực vẫn mạnh đến kinh người. Nếu muốn thành công bắt giữ được chúng, độ khó không cần nghĩ cũng biết!

Lúc trước khi thấy những ghi chép có liên quan đến linh thể khôi lỗi, Mạch Kha cũng chỉ cười trừ chứ không để ở trong lòng, không ngờ rằng lại có thể gặp nó ở nơi này, hơn nữa còn gặp phải trong trường hợp liều mạng! Loại linh thể khôi lỗi này nếu muốn sử dụng thì điều kiện cũng có chút hà khắc, cần phải có một khối ma hạch Thánh Vực phù hợp, rồi lại cần phải đưa vào năng lượng niệm thức toàn thân.

Phương pháp sử dụng này cực kỳ nguy hiểm, trừ khi có được linh hồn mạnh đến mức kinh người, bằng không rất có khả năng sẽ bị hút khô niệm thức rơi vào hạ tràng tinh tẫn thân vong! Lý Đa Khắc chính là như vậy, nguyên bản hắn tưởng rằng sau khi tu luyện Tức Tức Tương Sinh, bằng vào tu vi cao cấp Thuật Luyện Sư của bản thân, cho dù vô pháp khống chế linh thể khôi lỗi, nhiều nhất cũng chỉ hao tổn một phen nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy tháng mà thôi, lại không ngờ rằng hạ tràng thê thảm đến thế.