Chương 152: Nhân kiếm hợp nhất! (Hạ)

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Không đợi bọn họ kịp hiểu, thanh sắc chưởng ảnh lại xuất thủ. Đạo Man căn bản không quan tâm đến hiệu quả công kích. Thân thể hắn đang lơ lửng giữa không trung. Cự linh bay ra, là một thanh sắc chưởng ảnh lớn khoảng ba trượng vuông, vân lạc rõ ràng, xé gió ầm ầm lao đến. Mục tiêu có nó chính là Lăng Phong, người vừa thi triển nhân kiếm hợp nhất tiêu hao không ít chân lực!

“Tông chủ!” Cố Dao lúc này mới nhận ra mục đích thực sự của Đạo Man. Cô vội vàng xoay người, trong lòng nhói lên một tia tuyệt vọng. Cô đã phán đoán sai mục tiêu của Đạo Man, bây giờ muốn bù đắp lại liệu có dễ dàng?

“Đại ca!” Khai Ân giật mình, song thủ biến huyễn nguyên lực ấn, cự linh ầm ầm lao ra: “Thương mang!”

Từng trụ đá lớn vờn quanh cự linh quyền đầu, quay cuồng trùng xuất. Vừa mới bắn ra lập tức tụ thành một chiếc trụ đá to chừng thắt lưng, tỏa hào quang chói mắt. Đây chính là nguyên lực ấn mang mà Thương Mang quyền thánh đắc ý! Chiêu này lấy linh kĩ “đột thứ” mà cự linh của Khải Ân thu nạp lúc dị biến làm cơ sở, kết hợp với biến huyễn của địa hệ chân nguyên lực, lúc đạt tới cực hạn thậm chí có thể dẫn động cả một ngọn núi nhỏ. Tất cả địa hệ nguyên lực oanh xuất, thuần túy đều là lấy thế áp nhân. Chỉ tiếc là Khải Ân có được Thương Mang chân quyết quá muộn, cộng thêm chân nguyên lực dự trữ không đầy đủ nên uy lực một chiêu này so với của Thương Mang Quyền Thánh còn kém xa.

Kiều Kiều, Hoàng Phủ Vân, Lệnh Hồ huynh đệ cũng ra tay không hề suy nghĩ. Dù đối phương là Đạo Man có thực lực vượt trội thì bọn họ cũng không do dự!

Đạm mang phá tán, lục dung hoa tiêu mẫn, hồ linh kích hội nhưng thanh sắc chưởng ảnh vẫn hạ xuống, nghiền nát hết tất thảy. Khoảng cách thực lực là quá lớn, bọn họ căn bản không thể ngăn nổi Đạo Man. Nhìn thấy Lăng Phong đang nhắm mắt ngưng thần điều tức sắp bị thương tổn, hai đường thân ảnh đột nhiên xuất hiện phía trước hắn. Thân ảnh bạch sắc phất ống tay, một bức tường ngưng kết từ vân khí chặn đứng trước hư không pháp ấn, thân ảnh còn lại thì trực tiếp chém thẳng một đao vào hư không, huyết sắc đao mang dài gần mười trượng!

Đạo Man giật mình, hư không pháp ấn chạm vào bức tường vân khí, lực dội lại mạnh đến nỗi suýt khiến cự linh của hắn bị chấn động mà ly thể. Huyết sắc đao mang thì khiến hắn rùng mình, cảm giác chẳng khác gì hồi bé lúc nhìn thấy con độc xà!

Không có thời gian để suy nghĩ, Đạo Man thoáng dừng lại rồi đột nhiên xoay người liên tục về phía trước, tránh khỏi uy lực của đao mang. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, mặt đất bị huyết sắc đao mang bổ thành một đường dài, địa khí nóng rực từ vết chém lượn lờ bay lên. Tất cả những người chứng kiến cảnh này đều phải rùng mình. Trực tiếp phá vỡ địa mạch, vậy uy lực của đường đao mang vừa rồi mạnh đến mức độ nào?

Chỉ một đao đã khiến Đạo Man phải chật vật bỏ chạy. Vệ Địch lạnh lùng thu tay, không hề có ý định truy kích. Mặc dù Đạo Man ở Mạt Vân Túc uy danh lẫy lừng những hắn vẫn cảm thấy dùng thánh vực chi tôn truy sát thì giảm giá trị con người quá nên chỉ quay sang lạnh lùng nhìn Lôi Trạch Ân, khí thế trên người không ngừng tăng lên.

Lôi Trạch Ân cũng lạnh lùng không kém, nét mặt ẩn hiện một tia nộ khí xen lẫn kiêng kị, miệng lẩm bẩm từng chữ: “Võ Thần Phong?”

“Đúng vậy.” Vệ Địch liếc qua Lăng Phong nãy giờ vẫn tịnh tọa như căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài, lạnh lùng nói: “Người này Võ Thần Phong chúng ta muốn rồi!”

“Hừ, theo ước định thì người này xuất hiện trong cảnh nội Vân Mộng Hoang Trạch chúng ta, sao để cho Võ Thần Phong các ngươi can thiệp được! Không lẽ Thần Thiên Chiến không nói quy tắc này cho các ngươi biết sao? Hay là…” Lôi Trạch Ân lộ ra một tia giễu cợt: “Ngươi vẫn chưa đủ tư cách gặp Thần Thiên Chiến?”

“Câm miệng! Húy danh của sư gia sao có thể để ngươi treo trên miệng?” Vệ Địch nổi giận, huyết đao hồng quang ẩn ẩn, huyết mang nồng liệt lại bùng lên, một trận đại chiến sắp bắt đầu!

Những người còn lại đều cảm thấy thất kinh. Từ sau khi Đạo Man bị Vệ Địch đánh đuổi, kẻ ngốc cũng biết người này trăm phần trăm là thánh vực cường giả. Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên nhất là Lôi Trạch Ân và Vệ Địch có địa vị ngang hàng nhau. Nghĩa là ở đây có hai thánh vực cường giả?

Đã có thánh vực cường giả ở đây thì bọn họ còn mất công làm gì? Mặc Quỹ và Cừu Đức quay sang nhìn nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng. Sau khi Lý Tư quay lưng phản bội liên minh không chút do dự bọn họ đã rơi vào thế nguy hiểm. Bây giờ phát hiện ra trong số mạo hiểm giả còn ẩn tàng cao thủ mạnh như thế này, liên tiếp biến cố xảy ra khiến chút dã tâm còn lại trong lòng họ hoàn toàn sụp đổ.

“Khụ.” Trong lúc kiếm bạt cung giương, giọng nói của Lăng Phong đột nhiên vang lên: “Hai vị tiền bối, các vị ít nhiều cũng phải nghe một lời của ta chứ?” Miễn cưỡng điều tức bình phục thân thể đang động đãng chân lực, hắn từ từ đứng dậy.

Thấy thế, bọn Khải Ân chẳng còn để ý đến sự có mặt của hai vị thánh vực cường giả, vui mừng chạy ào đến. Lăng Phong mỉm cười vỗ vỗ đầu Kiều Kiều, chỉnh lại y bào, ngẩng đầu nhìn hai người Lôi Trạch Ân.

Lôi Trạch Ân nói trước: “Lăng tiên sinh, Vân Mộng Tông chính thức đưa ra lời mời với ngài, chỉ cần ngài đồng ý tham gia, sau này khi ngài trở thành thánh vực, Vân Mộng Tông sẽ có người chuyên môn chế tác diễn hóa tinh chương cho ngài! Ngoài ra còn có thể đem tất cả hỏa hệ chân võ quyết mà tông môn thu thập được cho ngài xem. Ta có thể đảm bảo uy lực của những hỏa hệ chân võ quyết đó không thấp hơn Thương Mang quyết mà ngài đấu giá được!”

Lăng Phong giật mình, nhớ lại những thông tin mà Lý Trùng nói với mình: hậu đài của hội đấu giá Cổ Cẩn là Vân Mộng Vương Quốc. Từ mức độ am hiểu của Lôi Trạch Ân với Thương Mang quyết, có thể thấy, ông chính là người của Vân Mộng Vương Quốc. Cũng không biết tại sao ông cứ luôn miệng tự xưng “Vân Mộng Tông” là vì sao.

Sở dĩ Lôi Trạch Ân hứa với Lăng Phong chắc chắn như vậy, thậm chí còn xưng hô một cách tôn kính, nguyên nhân trực tiếp là chiêu nhân kiếm hợp nhất đó đã nắm bắt được vô thượng kiếm đạo, sau này nhất định có thể trở thành thánh vực, hơn nữa còn là đỉnh tiêm chi bối trong thánh vực. Nếu như hôm nay Lăng Phong tiếp tục lâm vào hiểm cảnh thì Lôi Trạch Ân sẽ lại lao lên ứng cứu không chút do dự.

Chuẩn thánh vực trẻ tuổi như vậy giá trị ra sao dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được. Chẳng trách Vệ Địch và Lôi Trạch Ân, đường đường thánh vực chi tôn vì Lăng Phong suýt phải đao nhận tương kiến. Nếu như họ biết Lăng Phong còn là một thuật luyện sư thì e rằng lúc này chẳng nghe ai khuyên nhủ đã trực tiếp lao vào diễn toàn vũ hành rồi.

Vệ Địch bản tính lạnh lùng, đương nhiên không giỏi ăn nói như Lôi Trạch Ân, mãi mới thốt ra được một câu mời chào vô cùng sắc bén.

“Gia sư Võ Thần mời ngài đến Võ Thần Phong một chuyến!”

Lời này sao nghe quen tai quá vậy? Đột nhiên, Lăng Phong nghĩ tới Thang Thần! Đúng rồi, đây là những câu nói kinh điển Thang Thần thường dùng khi mời người khác!

Lăng Phong thầm cười khổ, sao bản thân mình lại xui xẻo đến vậy? Từ lúc nhìn thấy nét mặt bọn Mạch Kha khi nhắc tới Thang Thần, Lăng Phong đã hiểu câu nói đó có lực sát thương mạnh như thế nào. May mà người trước mặt là Vệ Địch chứ không phải Thang Thần nếu không với thực lực của vị nhất quyền hạ gục thánh vực đỉnh phong cường giả đó, Lôi Trạch Ân sao có thể làm càn.

May mà có Lôi Trạch Ân kiềm chế, nếu không Lăng Phong biết với thực lực của mình hiện tại căn bản không thể phản kháng được.

Nghĩ ngợi một lúc, hắn đã đưa ra được quyết định.