Chương 585: Thần vương Thần Bắc Khiếu.

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ầm ầm!

Trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một chuỗi lôi âm, lôi âm dồn dập liên hồi như trống trận, giữa những tiếng lôi âm hỗn loạn lại có một đạo điện quang hình rồng thô to hiện lên. Những con hỏa long điện quang này cả người bốc lên tử kim sắc diễm lưu, sống động như vật thực, đi đến từ phương sâu thẳm xa xôi, mỗi lần tiến về phía trước một bước đều phải chấn động khiến hư không sụp đổ xuống một phần.

Một, hai, ba, bốn…chín!

Tất cả chín đạo điện long cuồng mãnh chạy tới, đốt cháy hư không thành một mảng xích hồng tử hắc, từng chút từng chút hiện ra rõ nét trong mắt mọi người.

Từ trong một mảnh hỗn loạn cuồng lưu, một đạo thanh âm như sấm vang lên:

– Ai, ai dám đả thương con ta?

Trong lôi âm, một bàn chân lớn xuất hiện đạp xuống từ giữa hư không, nhìn thoáng qua, bàn chân vẫn có hình dáng giống như của người bình thương nhưng phía trên đùi lại tráng kiện kinh người.

Chân lớn rơi xuống trên người một con điện long, đạp mạnh một cái!

Một vòng quang mang rung động lan tỏa, dường như tường đồng vách sắt ngăn trước người Thần Thiểu, sau đó trong lúc điện quang du chuyển hình thành từ tính cực mạnh, vẻn vẹn chỉ là một quyền…

Quét sạch mấy vạn đạo hào mang tiêu thất không còn.

Lăng Phong không có tiếp tục xuất thủ, hắn chỉ ngưng mắt thật sâu nhìn lại, trong lòng cảnh giác tới cực điểm. Tâm ý khẽ động, hắn phất tay một cái liền đưa mấy người Mộc Vũ Sương ra xa phía sau hơn trăm dặm.

Chấn động không ngưng, bóng người cao lớn trên không trung mỗi khi xuất hiện thêm một phần đều khiến cho hư không chấn động không ngừng, dường như người đang đến quá mức cao lớn, ngay cả không gian cũng không thừa thụ nổi!

Rốt cục, dung mạo hắn lộ ra hoàn toàn…

Cư nhiên là một cự nhân cao tới hơn mười trượng, vô luận là tay chân ngũ quan đều lớn hơn người thường mấy chục lần!

Vừa thấy cự nhân xuất hiện, Thần Thiểu lập tức tiến lên ôm lấy đùi hắn, điên cuồng hét lên:

– Phụ vương! Phụ vương, hài nhi thiếu chút nữa không còn thấy được người!

– Hừ! Tên vô dụng! Mất hết mặt mũi Thần Bắc Khiếu ta!

Cự nhân lại quát lên một tiếng như sấm:

– Nói cho phụ vương biết, là ai dám can đảm đả thương ngươi?

Trong miệng tuy rằng quát mắng dữ đội, nhưng nhìn là thấy ngay Thần Bắc Khiếu đối với hài nhi của mình vô cùng thương yêu, còn khẽ nâng đùi, đặt Thần Thiểu đứng lên trên.

Thần Thiểu cuống quít chỉ hướng Lăng Phong:

– Phụ vương, chính là tiểu nhi này!

– Ừm!

Nhãn thần Thần Bắc Khiếu chuyển hướng Lăng Phong, nhãn cầu trong mắt tản mát ra áp lực đoạt nhân tâm phách, một cỗ uy áp kinh khủng, nặng nề như núi áp tới khiến cho Lăng Phong không khỏi biến sắc.

– Bất quá chỉ là người hạ giới cư nhiên dám phạm thượng như vậy!

Trong giọng nói của cự nhân Thần Bắc Khiếu mang theo một loại từ trên cao tuyệt đối nhìn xuống, cao ngại mà tràn ngập quả quyết tuyên án:

– Bản thần vương ban cho ngươi được tự tuyệt!

Cự nhân Thần Bắc Khiếu một khi đã xuất hiện, không cần hỏi đúng sai đến tột cùng ra sao, trực tiếp tuyên án tử hình cho Lăng Phong! Dường như Lăng Phong sau khi nghe được sẽ lập tức cắt cổ theo ý nguyện của hắn, bằng không mà nói sẽ là đại bất kính!

Lăng Phong thấy vậy chỉ giương mắt nhìn: Người này cũng quá tự mãn đi? Cho mình là thần vương liền có thể tự đại như vậy sao?

– Hả?

Thấy Lăng Phong chẳng những không thèm làm theo lời mình nói, trái lại còn làm càn vô lễ quan sát mình chằm chằm, Thần Bắc Khiếu tức giận:

– Lẽ nào còn muốn bản thần vương tự mình động thủ mới được?

Trong tiếng hét phẫn nộ, tay phải hắn đột nhiên trảo ra, chỉ một động tác nhìn như đơn giản này cũng khiến cho cả người Lăng Phong căng thẳng, toàn bộ da thịt căng cứng, chân phải liều mạng chuyển hướng!

“Ba!”

Chỗ Lăng Phong vừa mới đứng bị đánh thành một lỗ hổng, sâu không thấy đáy.

Lăng Phong nhịn không được thần tình khẽ biến: Một chưởng này, cách xa cả ngàn trượng cũng có thể xuyên phá hư không! Nếu không phải mình phản ứng nhanh, chỉ sợ bản thân lúc này đã phải trọng thương!

Thế nhưng đồng thời, Lăng Phong cũng toát ra một dáng cười cổ quái, trong ánh mắt dần dần hiển lộ ra vẻ minh bạch!

– Tiểu nhi, bản thần vương cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng! Nếu không tự đoạn mình, bản thần ngươi liền đem ngươi lưu vong trong không gian vô tận, nhận hết phiêu bạt mà chết!

Thần Bắc Khiếu uy hiếp nói.

Có điều, hắn càng nói thì dáng cười trên mặt Lăng Phong càng xán lạn, cuối cùng tràn ngập ra thành tiếng:

– Ha ha ha, không nghĩ tới đường đường là thần vương cũng thích dùng tới thủ đoạn buồn chán này! Khiến Lăng mỗ lưu vong vào khe không gian? Chỉ bằng khối phân thân Cự Linh này của ngươi, sợ rằng làm không được?

Lời này vừa nói ra, sắc mặt dữ tợn của Thần Bắc Khiếu nhất thời thu liễm, ngược lại bày ra một mảnh âm trầm. Chuyển biến quá nhanh khiến lòng người cảm giác kinh hãi, nguyên lai vị thần vương vừa rồi hống hách như vậy tất cả là vì giả dạng mà đến!

Nhãn thần Thần Bắc Khiếu chuyển thành âm trầm rơi xuống trên người Lăng Phong, hơi chút quỷ bí nói:

– Ngươi ngược lại xác thực có vài phần thủ đoạn, cư nhiên nhìn ra bản vương tới đây chỉ là một phân thân khôi lỗi. Bất quá, lẽ nào ngươi cho là phân thân khôi lỗi của bản thần vương liền không giết được ngươi sao?

– Vậy thì phải thử một chút mới biết được!

Thân ảnh Lăng Phong đột nhiên biến ảo, trong miệng quát ngắn:

– Cấm!

Ngón tay điểm ra, xuy xuy xuy…Mấy vạn điều bí văn thẳng hướng phía trước vọt tới.

– Chút tài mọn! Mưu toàn dùng nguyên trận để đối phó bản thần vương? Quá mức ngu xuẩn!

Trong miệng quát mắng, Thần Bắc Khiếu lại nhàn nhã như đang ngồi đánh cờ, tiện tay gảy đi.

– Ngươi tưởng Lăng mỗ chỉ có một điểm thủ đoạn này thôi sao?

Lăng Phong lạnh lùng cười nhạo, chỉ thấy điều bí văn đang thẳng tắp như kiếm thoáng cái trở nên mềm mại vô cùng, ôn nhu quấn lên bàn tay Thần Bắc Khiếu.

– Hả?

Thàn Bắc Khiếu lộ một vẻ kinh sắc, mười ngón tay của hắn hướng ra ngoài dùng sức xé mạnh, nhưng là bí văn lại có thể co giãn biến dạng như cao su, vô luận là bị xé mạnh hay kéo dài đến đâu, vẫn như cũ không thể bị đất.

Bí văn giống như sợi dây leo có tốc độ sinh trưởng cực nhanh, lan tràn khắp trên người cự nhân, thoáng chốc đã phủ kín khắp người.

Liếc mắt nhìn lại, Thần Bắc Khiếu dường như biến thành một khối điêu khắc cực lớn, khắp người toàn là hoa văn!

Bí văn lưu chuyển, tản mát ra vô cùng vô tận lực lượng cấm cố, tầng cấm chế này giống như là mười vạn tòa núi lớn đặt áp lên người khiến hắn không thể động đậy.

Lăng Phong âm thầm thở dài một hơi, nói thật, dù trước mắt vẻn vẹn chỉ là một cụ phân thân khôi lỗi nhưng cũng đủ gây ra cho hắn áp lực thật lớn. Dù sao đối phương cũng là hạng nhân vật đỉnh phong từ thời thượng cổ đến nay, phân thân khôi lỗi của hắn đâu phải chuyện vừa?

Không đợi Lăng Phong triệt để trầm tĩnh lại, con ngươi Thần Bắc Khiếu đã phát ra hằng tinh xán lạn, hừ lạnh nói:

– Nếu chỉ đơn giản bị ngươi cấm chế như vậy, bản tọa đâu còn xứng là thần vương?

Trong tiếng huýt gió, hai tay hắn đột nhiên hướng ra ngoài rung lên!

Dường như biển động sóng gào, uy năng bùng phát bay thẳng ra bốn phía, một điều bí văn bị ép phải bành trướng, kéo dài ra đến trên mười dặm, rốt cục…

Không còn chịu đựng được nữa, toàn bộ bí văn đều bạo khai!

Mỗi một điêù bí văn bị đánh bay ra đều giống như lợi tiễn thoát khỏi trường cung, tốc độ kinh người, vừa bắn ra liền xé hư không tạo thành một đường khí lãng màu nhũ bạch.

– Đến phiên bản thần vương!

Thần Bắc Khiếu thâm trầm quát lên, miệng bỗng nhiên mở ra thật rộng, làm động tác hút vào.

Một hơi hút vào này khiến giữa hư không phong vân điên cuồng biến bảo, vô số khí lưu “băng băng băng” áp súc thành thực thể hướng về phía hắn.

Lăng Phong đồng dạng cảm thụ được một cỗ hấp lực cường đại hướng bản thân hắn cuốn đi, cỗ hấp lực này khiến hắn muốn đứng thẳng cũng có chút khó khăn.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến những tiếng kinh hô, đúng là chúng cường giả Vũ Thần Phong đều bị hút về phía Thần Bắc Khiếu!

Lăng Phong cả kinh, không ổn!