Chương 363: Hỗn chiến khai mạc

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Mộ thúc thúc, vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Sau khi rời khỏi Bối Diệp Phong tương đối xa, lúc này Chiêm Như Âm mới lo lắng hỏi.

Hai huynh đệ Mộ thị liếc mắt nhìn nhau, nhất tề thở dài, tính tình Mộ lão nhị tương đối nặng nề, mở miệng.

– Chuyện này liên quan tới tông chủ, nếu như muốn biết tốt nhất nên về hỏi tông chủ mới được!

Hắn càng hàm hồ cho qua chuyện như vậy, Chiêm Như Âm lại càng thêm hiếu kỳ, nàng liền túm lấy cánh tay Mộ lão nhị.

– Thúc thúc, thúc hãy nói cho Như Âm đi, tính tình của sư tôn không phải người không biết, nếu như Như Âm tới hỏi, nhất định sẽ bị mắng!

– Ngươi nha!

Mộ lão đại bất đắc dĩ, nói:

– Tông chủ sao có thể mắng ngươi?

Chiêm Như Âm có tiềm lực cực lớn, khiến toàn bộ tông môn đặc biệt coi trọng, bình thường ngay cả Yên Vân La, các trưởng lão có ai lỡ lòng mắng nàng một câu? Năm đó Chiêm Như Âm dốc lòng tu luyện Xích Tâm Lục Thức Pháp bị tẩu hỏa nhập ma, từ trên xuống dưới Ngọc Lan Tông gấp tới độ thiếu chút nữa khuynh lực tông môn đi khắp Vô Tận Hoang Nguyên tìm kiếm cách chữa trị.

– Một số sự tình trong đó chúng ta không quá rõ ràng!

Tỉ mỉ đắn đo, Mộ lão đại mở miệng nói:

– Chẳng qua, Mộc Phong thi triển bộ pháp có chút quan hệ với một vị cố nhân, vị cố nhân này nhiều năm trước cùng với tông chủ đã từng phát sinh… Khụ… có chút liên hệ. Vì vậy những năm vừa qua, tông chủ vẫn một mực tìm kiếm hắn.

– Di, là người sư tôn yêu thích phải không?

Chiêm Như Âm nghe vậy, lập tức bộ lộ ra bản tính tiểu nữ nhi, hai tròng mắt đảo chuyển cực nhanh, vui vẻ nói:

– Thảo nào sư tôn đến tận bây giờ vẫn độc thân. Ngay cả vị kia tại Vô Tận Hoang Nguyên cầu mãi, sư tôn cũng chưa bao giờ động tâm. Thúc thúc, thúc mau nói cho con biết, người đó rốt cuộc như thế nào? Làm sao hắn có thể khiến cho sư tôn động tâm?

Huynh đệ Mộ thị nhìn nhau, triệt để cười khổ:

– Ngày hôm nay xem ra không nói rõ là không xong rồi!

Quay đầu nhìn lại phương hướng Bối Diệp Phong, trong lòng bọn họ đồng thời hiện lên suy nghĩ, rốt cuộc người thanh niên kia có quan hệ như thế nào đối với người nọ? Dùng thiên sư mà năm đó người nọ biểu hiện ra, bây giờ hẳn là đã bước vào cảnh giới Linh Tôn! Nếu như hắn quả thực có thực lực như vậy thì hẳn là bộc lộ tài năng chói sáng tại Vô Tận Hoang Nguyên rồi mới phải, nhưng vì sao không hề nghe được tiếng gió thỏi cỏ lay?

Chợt, bọn họ nghĩ tới lời nói vừa rồi của Lăng Phong. Trong lòng lại xuất hiện một suy đoán khác, nếu như hắn thực sự căn cứ vào một quyển tàn phổ mà học được bộ pháp kia, vậy có phải có ý nghĩa người nọ đã mất?

Nghĩ tới kết quả này đối với tông chủ nhất định là đả kích rất lớn. Bọn họ cũng có chút đau đầu, đến tột cùng là hồi báo để tông chủ triệt để mất đi hi vọng hay là giấu diếm đây?

Thôi, nếu như không thu được tin tức chính xác của người đó, tông chủ đúng là không hài lòng, lần này cứ bẩm báo đúng như sự thực đi, chờ tông chủ tự mình định đoạt!

Lăng Phong nhắm mắt ngưng thần, hắn vẫn chưa tiến hành bất cứ tu luyện gì, mà chỉ nỗ lực bình ổn khí tức, lưu chuyển khí tức toàn thân dung hợp vào quy luật thiên địa vũ trụ. Dần dần, hô hấp của hắn càng lúc càng bằng phẳng, giống như có như không, mỗi một lần hô hấp đều có thể cộng minh với thiên địa tự nhiên.

Nhịp đập thiên địa!

Nhất là dùng thân mình dung hòa vào thiên địa, bỏ cũ lấy mới.

Đây đã là năm ngày sau, các đệ tử trong môn đều đã bị thu nạp, một ít đệ tử ngoại môn đều tập trung tại tầng dưới cùng Bối Diệp Phong. Chỉ cần có động tĩnh nhỏ nhất, Lăng Phong hoàn toàn có thể lập tức xuất thủ thu toàn bộ bọn họ.

Thực lực của những đệ tử này không tính đặc biệt kiệt xuất, cho dù cao nhất trong số đó cũng chỉ đạt cảnh giới cửu tinh. Bọn họ xem như là căn cơ không thể thiếu của tông môn, một khi có chút đột phá tiến vào cửu tinh đỉnh phong, bọn họ liền tấn chức trở thành đệ tử nội môn, được hưởng thụ đãi ngộ cao hơn.

Bốn mươi tên đệ tử nội môn, mỗi người đều là tu vi chín tinh đỉnh phong! Trong đó thậm chí còn có cường giả Thánh vực.

Tỉ lệ cao như vậy quả thực khiến Lăng Phong rất cảm khái, phải biết rằng bên trong Áo La đế quốc, cường giả Thánh vực hầu như có thể đảm bảo một phương công quốc yên ổn. Thế nhưng ở chỗ này vẻn vẹn chỉ là thân phận đệ tử nội môn! Trải qua vài cuộc nói chuyện với Lê Phù. Lăng Phong biết được tại Vô Tận Hoang Nguyên cũng có nhiều tồn tại giống như tinh chương tăng nguyên, chẳng qua hiệu quả so với tinh chương Lăng Phong biết được từ chỗ Sang Sư yếu hơn không ít.

Vì vậy, Lăng Phong gọi Tiêu Hắc trở lại, biết được hàng năm Bối Diệp Tông phải dùng rất nhiều nguyên liệu luyện chế tinh chương quý hiếm tiến vào “tông phái giao dịch đại hội” để đổi lấy một ít “bồi nguyên chương”, bồi nguyên chương này chính là một loại tinh chương tăng nguyên cấp thấp.

Loại Bồi nguyên chương này không hề bị Huyền Nguyên Tông lũng đoạn, nhưng phải là Bồi nguyên chương nguồn gốc từ Huyền Nguyên Tông mới là chính tông, hiệu quả tốt hơn nhiều, giá cả đương nhiên cũng cao hơn, căn bản không giao dịch với người bình thường. Hàng năm Huyền Nguyên Tông cũng công bố một ít nhiệm vụ, vô luận là cá nhân hay tông phái, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mới có tư cách giao dịch với bọn họ.

Tự nhiên, một số thế lực đỉnh phong chân chính giống như Long Phượng Yêu tam tộc, hoặc như lục tông không bị giới hạn này.

Sau khi lý giải nhiều tin tức khác nhau, Lăng Phong rơi vào trầm tư, hắn tự nhiên hiểu rõ Huyền Thái chỉ sợ nhận định chính mình che chở Tào Kế Suất, hơn nữa hành tung của Tào Kế Suất căn bản không thể nào giấu giếm quá lâu. Như vậy, đắc tội với Huyền Nguyên Tông là chuyện cơ hồ tất nhiên.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần những thủ đoạn của Huyền Nguyên Tông, chỉ sợ riêng mạng lưới quan hệ của bọn ho đã cực kỳ kinh khủng, không phải là lực lượng tông môn của hắn có khả năng chống lại.

Phát triển, cần phải tăng tốc độ phát triển a!

Trong lòng Lăng Phong sinh ra cảm giác gấp gáp, niệm thức nhanh chóng quay trở lại, nhiều kế sách liên tục thay thế không ngừng.

Trong một cư thất khách, khuôn mặt Hằng Trùng bình tĩnh, hài lỗ mũi phát ra hai luồng khí mờ ảo, chợt xoay tròn xung quanh Thanh Phong Xử, mỗi một lần xoay tròn quanh Thanh Phong Xử đều khiến Thanh Phong Xử phát ra một cỗ khí lưu đáp lại.

Hai bên tương hỗ với nhau, càng lúc càng xảo diệu. Hắn cũng càng lúc càng nắm giữ Thanh Phong Xử sâu sắc hơn mấy tầng.

Chủ nhân trước khi của thanh Linh khí này, không biết đã trải qua tay bao nhiêu đời tông chủ Thanh Phong Tông chuyên tâm rèn luyện, phẩm chất so sánh với Linh khí thông thường cao hơn rất nhiều!

– Năm đó vi sư đi quá mức vội vàng, một thân sở học còn chưa kịp dạy dỗ cho con, nhưng nhìn tu vi cảnh giới của con ngày hôm nay, khoảng cách hoàn thiện Linh vực, hình thành tinh kỹ đệ nhất trọng không còn xa, cần làm chẳng qua chỉ là một ít bước trung gian nho nhỏ mà thôi!

Thích Thiên Ách nói, sau đó tỉ mỉ truyền thụ.

Tuyết Niệm không dám có một chút sơ sót, dựa theo lời hắn nói, giống như ghi tạc trong lòng, chậm rãi tiêu hóa thấu triệt, sau đó biến thành động lực tăng trưởng tu vi. Trong cảm giác, một ít chỗ khó hiểu, đình trệ tu luyện trước kia dần dần hiểu rõ.

Vù, vù…

Đằng Thú ra quyền chậm kinh người, phảng phất giống như lão giả tuổi đã cao luyện tập thể thuật, nhưng mỗi một lần ra quyền đều mang theo cự lục vô cùng kinh người, tiềm lực giống như cơn sóng cuồn cuộn, đáng thẳng vào vách tường rồi bắn ngược trở về.

Nếu như Linh cư không có kỳ lực thiên địa tự nhiên bảo hộ, chỉ cần là ra quyền đơn giản như vậy cũng có thể chấn nát đất đá.

Hôi Hoàng nhị lão bên cạnh hắn cũng đang không ngưng tôi luyện phối hợp, chân nguyên lực hai hệ phong hỏa phóng ra từng đợt, lóe lên quang mang kinh động lòng người. Nhất là Hoàng lão, tu vi của hắn đã sớm đạt tới bình cảnh, thế nhưng Lăng Phong ban tặng cho hắn một chiếc Tinh chương, nhất cử giúp hắn đánh vỡ bình cảnh, trong thời gian ngắn nhất định hắn sẽ đột phá tiến vào Linh giả.

Một màn này Hôi lão nhìn thấy tự nhiên đỏ mắt không thôi, ngày xưa bán mạng cho Tà Quân Tông cũng không được đãi ngộ như thế, nhưng làm thủ hạ Lăng Phong chưa được bao lâu đã được! Lăng Phong cũng đã sớm đưa ra hứa hẹn giống như vậy, chỉ cần hắn toàn tâm toàn ý làm việc vì tông môn, Tinh chương tuyệt đối không ít.

Có nhiều chuyện thần kỳ như vậy phát sinh, hai người bọn họ đối với Lăng Phong hiện tại triệt để chịu phục, đồng thời nguyện ý bán mạng.

Hai người âm thầm cầu khẩn, Lăng Phong có thể suất lĩnh bọn họ tránh thoát được một kiếp này!

Đến!

Lăng Phong đang trong suy nghĩ mông lung đột nhiên mở hai tròng mắt, một đạo tinh quang phóng thẳng trời cao. Cùng lúc đó, Hải Tư Lam, Lê Phù, Đằng Thú, Tuyết Niệm, Hằng Trùng, Tiêu Hắc ào ào nhìn lên phía thiên tế, trên mặt hoặc lộ vẻ khẩn trương hoặc hưng phấn.

– Toàn bộ tông môn chuẩn bị chiến đấu!

Lăng Phong gào to, tùy ý phất một cái, thân thể đột nhiên xé rách hư không xuất hiện bên ngoài ngọn núi. Khuôn mặt của hắn vô cùng bình tĩnh nhìn phương xa, đối diện chính là một đội ngũ cuồn cuộn không dứt, khí thế vô cùng cường đại. Càng bắt mắt chính là một nam tử, người này có vóc dáng rất cao, vừa nhìn ít nhất cũng một trượng hai, gương gò má cao nhô lên, một đôi ưng ngãn màu lam phát sáng, áo bào mặc trên người không phải vàng không phải bạc mà là một loại vật chất nào đó rèn luyện tạo thành, mặt ngoài lóe lên thủy quang ôn nhuận.

Tà Quân!

Không cần người khác giải thích, Lăng Phong cũng hiểu rõ người này tất nhiên chính là tông chủ Tà Quân Tông Mạc Tà Quân! Giống như muốn lập uy, Mạc Tà Quân một đường tiến tới không hề che giấu, khí thế cường đại giống như muốn nuốt chửng thiên địa, khí tức hủy diệt nồng đậm tỏa ra không dứt.

Cường giả cấp bậc Linh Sĩ xác thực bất phàm, chỉ cần nhìn một cách đơn thuần về khí thế là có thể để hạng người nhát gan mất đi dũng khí chiến đấu!

Lăng Phong âm thầm đánh giá chênh lệnh giữa địch và ta, trong lòng không hề có ý lui bước, trái lại dâng lên một cỗ chiến ý cường liệt!

Quái hạp huyền phù tại sâu trong ý thức hải của hắn, phảng phất như chỉ cần khẽ niệm động là có thể

Đằng sau Lăng Phong, cường giả bay ra, tất cả đều xếp thành hàng chỉnh tề phía sau hắn. Nhóm người Tiêu Hắc tuy rằng có chút sợ hãi, thế nhưng hắn nhìn bóng lưng Lăng Phong, tâm tình bỗng dưng trở nên bình lặng, phảng phất giống như trước mặt hắn là cả một ngọn núi cao, có ngọn núi cao này che chắn, dù mưa gió lớn hơn nữa cũng không hề suy sụp.

Chốc lát sau!

Mạc Tà Quân đột nhiên dừng lại, đứng trươc mặt Lăng Phong hơn mười trượng, phía sau hắn có một người bước ra, khom lưng nói:

– Tông chủ đại nhân, chính là người này xuất thủ đả thương thiếu chủ!

Người này vừa xuất hiện, Tiêu Hắc nhất thời kinh hãi:

– Tông chủ!

Chợt hắn như phát hiện ra cái gì, vội vã che miệng lại lén nhìn Lăng Phong, thấy Lăng Phong không hề có biểu hiện gì, lúc này mới yên lòng lại.

Kẻ vừa mới cung kính khom người nói chuyện với Mạc Tà Quân chính là Bối Diệp chạy thoát dưới tay Lăng Phong.

– Xin tông chủ khoan hồng đại lượng, chỉ tru diệt người này, thuộc hạ của ta vô tội!

Lúc này hắn nào có nửa phần bộ dáng ôn hòa trước kia, hoàn toàn là một mảnh độc ác âm trầm.

– A!

Con ngươi Mạc Tà Quân hơi chuyển, trầm ngâm, vung tay lên:

– Bản tọa hôm nay phát thiện tâm, người không liên quan có thể lui đi!

Hắn vênh mặt ngạo nghễ, hoàn toàn là bộ dáng tự đại không gì sánh được.

Lăng Phong thấy buồn cười, rốt cuộc phải trải qua tình cảnh như thế nào mới đúc kết được cực phẩm như thế này? Linh Sĩ là cao lắm sao? Có thể trực tiếp tiếp xúc qua hai đại Linh tôn như Ôn Đình, Thang Thần, gián tiếp thiết kế để Âm Ly cùng với Giáo Thanh Phong thiệt thòi lớn, thật đúng là chưa phát hiện ra người trước mặt là đại nhân vật như thế nào!

– Phi, Tà Quân Tông các ngươi thực coi thường chúng ta là kẻ ngôc hết hay sao? Một thiếu chủ có thể chạy tới địa bàn của chúng ta dương oai, cướp đoạt nguyên liệu của chúng ta, giết hại đệ tử của chúng ta! Nếu như chúng ta đầu hàng thì sẽ có đãi ngộ như thế nào? Đi con mẹ ngươi!

Quách Đào quát lớn, hắn vô cùng đau lòng đệ tử môn nhân bị giết chết, nội tâm phẫn nộ không thôi, vừa mở miệng là mùi thuốc súng mười phần. Lời nói của hắn cũng đã triệt để bỏ đi dị niệm của người tâm trí không kiên định!

Sắc mặc Mạc Tà Quân thoáng cái trầm xuống, sát ý dày đặc nổi lên, âm lãnh nhìn chằm chằm vào Quách Đào:

– Bối Diệp!

– Có thuộc hạ!

Toàn thân Bối Diệp run lên, cuống quít đáp, nghe ngữ khí của hắn dĩ nhiên đã trở thành người Tà Quân Tông, thảo nào Tà Quân Tông lại tới nhanh như vậy.

Mạc Tà Quân vung tay lên, hời hợt nói:

– Kẻ này không biết phải trái, ngươi nói cần phải xử trí như thế nào mới tốt?

Trong mắt Bối Diệp xẹt qua một tia tàn nhẫn, nhìn về nhóm người Lăng Phong, âm tràn nói:

– Bọn họ không biết phân biệt phải trái, tự nhiên tru diệt toàn bộ, dùng để giương cao thanh uy Tà Quân Tông!

– Cái gì?

Toàn thân nhóm người Tiêu Hắc run lên, cho dù thấy Bối Diệp lựa chọn quy thuật Tà Quân Tông, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới hắn sẽ vô sỉ tới bực này, vừa mới gia nhập một tông phái khác, lập tức hạ thủ với môn nhân đệ tử tông môn ngũ, phẩm tính như vậy quả thực khiến người ta cười chê không gì sánh được! Trong số bọn họ có không ít người không tin tưởng được người trước mắt đây là tông chủ Bối Diệp Tông trước kia!

– Đã như vậy, do ngươi động thủ trước đi!

Mạc Tà Quân làm như hài lòng, thản nhiên nói.

Bối Diệp thấy Lăng Phong ngưng trọng bất động, nghĩ tới đối phương có công kích vô cùng quỷ dị, trong lòng không khỏi nổi lên một tia kinh khiếp, nhưng hắn hiểu rõ đây là cơ hộ để chính mình lập công đầu, không hề do dự nửa phần, lúc này nổi giận gầm lên một tiếng:

– Không thức thời, vâng mệnh đi!

U quang trong mắt Lăng Phong chợt lóe, gào to nói:

– Hằng Trùng!

– Vâng, tông chủ!

Tình thế giao chiến, xung hô song phương cũng phát sinh biến hóa. Hằng Trung không chút biểu tình, đơn giản đáp lại, lập tức cầm Thanh Phong Xử trong tay lao thẳng về phía Bối Diệp.

Vù….

Bối Diệp tuyệt sát với Thanh Phong Phá Diệt Xử, hai bên đều thi triển tinh kỹ phong hệ, bất quá Bối Diệp thể hiện phong duệ cực lớn, uy lực nặng như núi, vừa mới giao thủ liền lập tức vang lên bạo âm không dứt, sóng khí lan tràn.

Một chiêu bị đẩy lùi, Bối Diệp nhất thời kinh hãi tới cực điểm, hắn vạn lần không ngờ tới, đối phương dĩ nhiên lại xuất hiện một người có chiến lực Linh giả. Hắn cảm nhận rất rõ ràng, thực lực đối phương không hề thấp, hơn nữa cộng thêm sức mạnh linh khí, tuyệt đối không kém hơn bản thân.

Đổi thành trước đây, có thể vững vàng áp chế được đối phương một chút, nhưng từ khi Linh khí bản mệnh bị Lăng Phong đánh nát bấy, sức chiến đấu thực tế của hắn đã giảm xuống một bậc.

– A, Thanh Phong Xử?

Đáy mắt Mạc Tà Quân lóe lên một tia quang mang kỳ dị.

– Đây không phải là linh khí trấn tông của Thanh Phong Tông hay sao? Bọn họ đã bị Long tộc tiêu diệt, Linh khí trấn tông thế nào lại xuất hiện nơi này? Lẽ nào là dư nghiệt?

Trăm tư khó giải, Mạc Tà Quân cũng không dự định miệt mài theo đổi, hắn vung tay lên nói:

– Ngươi tới, thủ tiêu bọn chúng!

– Vâng, tông chủ!

Một nam tử vóc người nhỏ gầy đứng đằng sau Mạc Tà Quần buồn bực nói. Lời vừa phát ra, phừng một tiếng, hỏa diễm dày đặc từ trên người hắn bùng phát, thiêu đốt giống như quang tráo, bao phủ toàn thân hắn bên trong.

– Hỏa Diễm Hành Quân, Huyễn Quang Diệu!

Tiêu Hắc vội vàng nhắc nhở phía sau lưng Lăng Phong.

– Tông chủ, người nọ chính là một trong hai đại hành quân Tà Quân Tông, là Hỏa Diễm Hành Quân, bản thân thuộc cấp bậc Linh Giả!

– Chủ nhân, ta đến!

Nguyên Thận phía sau lưng Lăng Phong chờ lệnh nói.

Lăng Phong khẽ gật đầu.

– Đi đi, cẩn thận một chút!

Nguyên Thận tàn bạo gật đầu một cái, khóe miệng toát vẻ tươi cười tàn lệ, tập trung nhìn chằm chằm vào hỏa diễm Huyễn Quang Diệu, ầm ầm một tiếng, quanh thân thể hắn liền xuất hiện hư ảnh chiểu trạch màu đen vàng, giống như viên lưu tinh đánh thẳng tới Huyễn Quang Diệu.

Hai người đều là hỏa hệ, hỏa quang cường liệt va chạm, loạn lưu màu vàng đen hỗn loạn hỏa mang màu xanh bay tứ tán, nhất thời mọi người đều phải tránh xa.

Sắc mặt Mạc Tà Quân có chút khó coi, bởi vì sự tình phát triển quá mức bất ngờ. Sau khi hắn nhận được hồi báo của Bối Diệp, nội tâm phẫn nộ khiến hắn thiếu chút nữa muốn xé Bối Diệp thành hai đoạn, nhưng Bối Diệp lại rất thức thời, trực tiếp quỳ xuống trước mặt hắn tuyên bố thần phục, lúc này hắn mới tha cho Bối Diệp một mạng.

Sau khi nhận được tin tức từ Bối Diệp, hắn vội vã mang theo một thủ hạ đắc lực cùng với hơn ba mươi đệ tử tông môn, nguyên tưởng rằng như vậy đã đủ để kinh sợ đối phương. Dù sao căn cứ vào tình báo của Bối Diệp, đối phương bất quá chỉ là hai Linh Giả mà thôi, nhưng hiện tại xem ra, tình báo xác thực sai lầm, phải biết rằng chủ sự bên phía đối phương còn chưa xuất thủ! Nghĩ tới đây, Mạc Tà Quân trừng mắt liếc nhìn Bối Diệp, bất quá lúc này không phải là thời điểm tính toán, hắn âm thầm cười nhạt.

– Cho dù nhiều hơn một Linh Giả thì thế nào? Dưới thực lực chênh lệnh tuyệt đối, tất cả chỉ là rác rưởi không hơn!

Lời vừa nói ra, thủy quang quanh thân thể hắn tăng vọt, đột nhiên xẹt qua hư không khoảng cách hơn mười trường về phía Hằng Trùng, hắn quyết ý trước tiên tiêu diệt một người.

– Hành động âm thầm đánh lén này chính là thói quen của đường đường tông chủ hay sao?

Một tiếng cười nhạo vang lên, bỗng nhiên kiếm xuất như sao rơi, kiếm quang sáng lạn luân chuyển như địa lao đè xuống!

– Cút!

Hừ lạnh một tiếng, thân hình Mạc Tà Quân chuyển động, mơ hồ thủy quang bùng lên. Hắn nhìn về phía Lăng Phong, trong ánh mắt để lộ một tia khinh thường.

– Chỉ là một Linh Giả dám vượt cấp giương móng vuốt đối với Linh Sĩ, ta thực không biết khen ngươi dũng khí hay là chửi ngươi ngu xuẩn! Cho ngươi xem chênh lệnh giữa ta và ngươi, Linh Sĩ vực, mở!

Trong sát na, thủy quang ngưng trọng thực chất điên cuồng vũ động, huyễn ảnh thủy mãng thô to xuất hiện, một loại lực lượng rằng buộc linh hồn cường liệt truyền ra, nguyên lực thủy hệ cường liệt hầu như là khóa sắc từ bốn phương tám hướng áp bách tới.

Lăng Phong chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, áp lực bốn phương tám hướng ập về phía hắn khiến cảm giác khó chịu vô cùng, hai dòng máu tươi nhất thời chảy ra từ khoang mũi.

– Tông chủ!

Mắt thấy tình huống không ổn, Tuyết Niệm bạo rống một tiếng, hung hăng đánh mạnh một quyền về phía Mạc Tà Quân. Từng đạo hỏa mang ngưng tụ thành con mắt lửa dài hẹp, quang mang muốn thu nhiếp linh hồn.

Không đợi Mạc Tà Quân phân phó, tất cả đệ tử tông môn hắn dẫn theo nhất tề điên cuồng tiến lên. Tuyết Niệm vừa động thủ, nhóm người Đằng Thú cũng không một chút chậm trễ, tất cả đều điên cuồng lao lên.

Một hồi đại chiến mở màn!