Chương 165: Tình yêu của ta, nỗi hận của ta!

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khải Ân sau khi đọc lướt qua bức thư, sắc mặt đại biến, hắn bối rối nhìn về phía Lăng Phong:

– Chúng ta làm sao bây giờ?

Trên thư có nói Băng Phong thành gặp phải đại nạn trước nay chưa từng có. Hạ Luân thành cùng với Dạ Lạc thành liên thủ đánh tới, sinh ý của Băng gia ở các cứ điểm khắp nơi đều lọt vào phá hoại toàn diện, thế lực Băng Phong thành liên tiếp bại lui, hiện tại chỉ có thể phòng thủ chờ cứu viện. Tính thời gian trôi qua từ khi Mạch Kha tới được Mạt Vân Túc, thế cục hiện tại có lẽ đã càng thêm nguy nan.

Sự tình phát sinh khi Lăng Phong rời khỏi Băng Phong thành ngày đó, Khải Ân ở một bên cũng rõ, có thể nói nợ nần giữa Lăng Phong và Băng Phong thành đã được trả sạch sẽ, hai bên không còn một chút liên quan nào nữa. Thế nhưng Khải Ân lại nhận được sự dạy dỗ tận tình của Băng Thần Tử thời gian qua, hôm nay Băng gia gặp nạn, hắn tuyệt không thể bỏ mặc làm ngơ.

Lăng Phong lẳng lặng nhắm hai mắt, những chuyện cũ từng màn từng màn hiện lên trước mắt.

Một hài đồng non nớt xuất thân tăm tối nắm chặt miếng bánh mì được cho ở trong lòng bàn tay nhỏ bé, như thể nắm lấy toàn bộ thế giới của mình. Trong lúc đó, bản thân đã coi Băng gia như là ánh sáng của mặt trời vĩnh hằng, là ấm áp như vậy, là từ ái như vậy. Mặc dù ở tại Băng Phong cốc rất khổ cực, thế nhưng nỗ lực tu luyện, cùng với tín niệm sau này có thể trở thành đệ tử Cung Phụng Các thậm chí là trưởng lão đã tạo nên động lực để bản thân vượt qua những ngày gian khổ đó.

Vào cái năm mười tuổi ấy, khi đám bạn cùng lứa đã thức tỉnh được cự linh, còn bản thân thì lại hoàn toàn giã từ giấc mơ trở thành Thiên Hành Giả. Mọi người xung quanh đều lạnh lùng trào phúng, lòng mình đã rất lạnh, rất lạnh.

Lúc này, chỉ có mỗi Khải Ân không rời đi, không vất bỏ mà ở lại làm bạn bên cạnh mình. Không, còn có cả Úc giáo quan, nàng che chở thương yêu mình như mẹ như chị, tình cảm đó cũng chưa bao giờ thay đổi.

Nghi thức tuyển chọn kết thúc, tiến vào cửa hiệu Tiêu Thành, thiếu niên quật cường đó đã làm xúc động tới tận sâu thẳm tâm linh mình. Cũng kiên cường như vậy, cũng bất khuất như vậy, ở trên người cậu bé mình đã ký thác rất nhiều kỳ vọng đẹp đẽ, vậy mà những kỳ vọng này lại bị người ta nhẫn tâm phá hủy!

Lăng Phong chậm rãi mở mắt ra, tình yêu của ta, nỗi hận của ta, kỳ vọng của ta, tất cả những thứ này đều là Băng gia cho ta.

Tuy rằng đã đoạn tuyệt cùng Băng gia, nhưng từ nhỏ lớn lên ở nơi này, sao có thể nói vứt bỏ liền vứt bỏ?

Úc Vi, Thạch Nham, ân tình những người này đối với mình sao có thể nói quên liền quên được?

Thế nhưng Băng Hạo, kẻ này phải chết!

Chú ý tới thần sắc bối rối của Khải Ân, Lăng Phong khoan dung cười nói:

– Ta liền cùng đệ chạy tới Băng Phong thành, tương trợ Băng gia một tay!

Dạ Lạc thành luôn luôn đối lập cùng với Băng gia. Năm đó khi còn đang ở huấn luyện doanh, Lăng Phong cũng đã mấy lần tham gia những hành động nhằm vào Dạ Lạc thành. Lần này Dạ Lạc thành gây chuyện với Băng Phong thành cũng không quá kỳ lạ.

Thế nhưng Hạ Luân thành xuất động lại khiến cho Lăng Phong không thể nào ngồi nhìn được, nghiêm ngặt mà nói, phương diện này hẳn là có nguyên nhân từ phía mình, nếu không phải mình một kiếm giết chết Hạ Vũ, e rằng bây giờ Hạ Luân thành có lẽ còn giao hảo tốt đẹp với Băng Phong thành cũng nên.

– Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát!

Lúc này Mạch Kha cũng đã thấy được nội dung bên trong bức thư, hắn nhịn không được nói:

– Phong Nhi, các con lại…

Lần này thiếu chút nữa đã mất đi đồ đệ bảo bối, mặc dù cuối cùng Lăng Phong tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng nhất thời hắn vẫn chưa thể yên lòng.

– Sư tôn, người yên tâm đi, Hạ Luân thành cùng Dạ Lạc thành giằng co với Băng gia nhiều năm, thực lực song phương cũng tương đương, lấy thực lực hiện nay của con muốn xuất thủ mà nói, cũng không tốn bao nhiêu tâm lực!

Lăng Phong tự tin nói.

Băng Thần Tử có thực lực bát tinh, đã là tuyệt đỉnh cao thủ của Băng Phong thành. Mà hai nhà kia thực lực cũng tương đương với Băng Phong thành. Lấy tu vi Lăng Phong hôm nay thực sự không cần để chúng vào mắt.

Lần này Lăng Phong gặp nạn hầu như đã khiến cho Mạch Kha rơi vào điên cuồng, giờ mắt thấy hắn lại muốn xông ra chiến trường, Mạch Kha muốn nói lại thôi.

Hắn rất muốn kéo Lăng Phong lại, mạnh mẽ bảo hộ hắn dưới đôi cánh của mình, nhưng lại biết rõ làm như vậy căn bản không thể khiến Lăng Phong chân chính trưởng thành được.

Có lẽ vẫn là lão sư tử nói đúng, bản thân chung quy không thể che trở đồ đệ bảo bối này cả đời.

– Giáo quan!

Đột nhiên, Hoàng Kim Thiết Tam Giác do Hạ Á đi đầu, rầm rầm quỳ xuống trước mặt Lăng Phong, cho dù là Chu Cương Liệt ngày thường hi hi ha ha nhưng vẻ mặt lúc này cũng đầy thống khổ. Hạ Á hối hận nói:

– Ngày đó Vương Thượng ban tặng cho chúng ta danh hào Hoàng Kim Thiết Tam Giác, chính là muốn chúng ta trở thành một lá chắn cho giáo quan! Thế nhưng chúng ta…

Ngữ khí của hắn nghẹn lại, không nói được nên lời.

Lăng Phong bỗng nhiên bừng tỉnh, vừa rồi Huyết Sát Vệ đều cùng tiến lên cười đùa ầm ĩ, chỉ riêng ba người bọn họ lại đứng từ xa. Lăng Phong biết nếu chưa trừ đi khúc mắc trong lòng họ, đối với họ mà nói có lẽ điều này sẽ trở thành một hố sâu không vượt qua được, đối với tu luyện sau này có cản trở rất lớn.

Lăng Phong chậm rãi tiến lên, vươn tay nâng họ dậy, nhìn thật sâu vào mắt họ:

– Ta chưa bao giờ từng nghi ngờ các ngươi có thể trở thành mũi tên sắc bén nhất, lá chắn kiên cố nhất!

Ánh mắt chậm rãi lướt qua gương mặt của mỗi người, Lăng Phong nói ra từng từ rõ ràng không gì sánh được:

– Nói cho ta biết, các ngươi có từng hoài nghi bản thân mình bao giờ không?

– Không, không có!

Ba người Hạ Á sửng sốt, trước đó bọn họ nghĩ rằng có khả năng Lăng Phong sẽ trách cứ, an ủi, nhưng lại không thể ngờ rằng Lăng Phong lại hỏi ba người một vấn đề như vậy.

Lăng Phong đột nhiên quát lớn:

– Nói rõ cho ta biết, có hay không?

– Không!

Hoàng Kim Thiết Tam Giác bỗng nhiên chấn động, âm thanh như sấm sét.

Lăng Phong cười, mạnh mẽ vỗ lên vai mấy người:

– Ta sẽ chờ các ngươi chân chính đảm đương được trách nhiệm của danh hào này!

Sau đó Lăng Phong quay đi, không nói thêm một lời nào nữa. Nhìn theo bóng lưng của hắn, nội tâm ba người như rơi vào nham thạch nóng chảy, Lăng Phong không an ủi bằng những lời lẽ sáo rỗng, mà là định sẵn ra một mục tiêu thực sự cho bọn họ. Trong lòng ba người như có một âm thanh điên cuồng gào thét: Hoàng Kim Thiết Tam Giác, chúng ta nhất định sẽ không làm hổ thẹn danh hào này!

Sau đó, Lăng Phong lại thu xếp an bài một phen, âm thầm báo lại với Mạch Kha rằng Lệnh Hồ huynh đệ còn có chỗ trọng dụng, Mạch Kha tự nhiên hiểu được nên làm thế nào.

Bởi vì một đại đội nhân mã đi trên đường sẽ phải trải qua các khâu kiểm tra, trình tự rất rườm ra tốn thời gian, mà lúc này cứu người như cứu hỏa, tình huống Băng Phong thành không thể nào chậm trễ thêm được nữa, cho nên Lăng Phong quyết định đem theo Hoàng Kim Thiết Tam Giác cùng với Khải Ân đi trước, còn lại Huyết Sát Vệ và mọi người sẽ theo phía sau.

Cuối cùng Lăng Phong đi tới trước mặt Cố Dao, trông thấy Cố Dao tỏ ra khẩn trương, Lăng Phong cười nói:

– Ở lại Mạt Vân Túc đi! Lần này cô tìm được Cố Quỳnh, với sự liên thủ của huynh muội hai người hẳn là có thể đánh được một mảnh thiên địa nơi này!

Nói xong, hắn vẫy gọi Bối Nạp Thông đem toàn bộ số La Hâm đan còn lại giao cho cho Cố Dao, lại lấy ra công quyết Vô Cốt Nhu Thân, nói:

– Hiệu quả những đan dược này hẳn là cô đã rõ, còn phần công quyết này thuộc về Uyên Ương mạch các người!

Bỗng nhiên, hắn liếc mắc nhìn đồ án Uyên Ương trong lòng bàn tay mình rồi lắc đầu nói:

– Đáng tiếc Uyên Ương Quyết này hiện tại ta không thể nào lấy ra được!

– Tông chủ!

Nhẹ nhàng xua tay ngăn cản nàng nói tiếp, Lăng Phong lên tiếng:

– Không nên hoài nghi gì cả, đồng hành cùng nhau một đoạn đường này, chúng ta sớm đã coi cô như người một nhà rồi, về sau có bất kỳ việc gì khó giải quyết tùy thời có thể tìm tới ta! Thậm chí là đối kháng với Sát Thủ Công Hội, đoạt lại địa vị thuộc về Uyên Ương mạch của các người cũng vậy!