Chương 162: Tuyệt sát, điên cuồng (1)!

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Sư tôn, ngài cứ yên tâm đi, trong chuyện này còn có chút ẩn tình.

Cảnh Vân liền đem quan hệ của Cố Dao cùng với Vô Cốt môn kể ra, cuối cùng nói:

– Thực lực mạnh nhất trong Mạt Vân Túc cũng chỉ là cửu tinh, với thực lực của lão Lục cho dù không địch lại được, nhưng bảo vệ bản thân thì vẫn còn dư.

Nghe những lời này, biểu tình của Mạch Kha mới thả lỏng xuống, bất quá hắn vẫn liên tục lắc đầu, trừng mắt nhìn Lô Sâm:

– Trước khi đi, ta đã nhiều lần căn dặn ngươi chiếu cố tốt cho các sư đệ, làm sư huynh như ngươi thực là không xứng đáng.

– Vâng, lão đầu tử, con sai rồi!

Lô Sâm biết điều ngoan ngoãn cuống quýt nhận lỗi. Thấy biểu tình Mạch Kha thả lỏng, hắn vội nói:

– Lão đầu tử khó tới được, vậy đem bọn họ gọi hết về đây đi, để cho họ biểu hiện một chút!

Cảnh Vân lên tiếng trả lời rồi chạy đi.

Chỉ chốc lát sau, Huyết Sát Vệ bao gồm cả Hạ Á, Chu Cương Liệt, Lâm Kỳ đều đã tập trung lại bên trong sân. Thân phận của Mạch Kha đặc thù, hắn tới nơi này chẳng khác nào đại biểu cho Tinh Lam công quốc tới kiểm duyệt, tất cả mọi người không khỏi ưỡn ngực, thu hồi thần thái lười biếng thường ngày. Thấy bọn họ rõ ràng cường hãn hơn không ít, khí tức và nét mặt đều toát lên vẻ thành thục, Mạch Kha vui mừng gật đầu. Bọn họ chính là trụ cột của Tinh Lam trong tương lai, cho dù là đội ngũ mà lão sư tử xuất lĩnh năm xưa cũng không có được uy phong như vậy! Thật là làm khó cho Phong Nhi rồi…

Lão gia hỏa này trước sau vẫn là một người hay bênh vực, hễ cứ nhìn thấy một chút thành tựu là đều quy kết lên người đệ tử của mình. Mạch Kha đang định mở miệng khuyến khích vài câu, đột nhiên giật mình, bỗng dưng xoay người lại.

Khải Ân, Kiều Kiều, Hoàng Phủ Vân xuất hiện tại cửa đình viện, theo sau chính là Lệnh Hồ huynh đệ cùng với người Vô Cốt môn. Mắt thấy mọi người tụ tập trong đình viện, nhóm người Khải Ân cũng không có chút biểu thị nào, chỉ như những cái xác không hồn đi vào bên trong, xung quanh thân thể họ là một cỗ khí tức băng lãnh trầm tịch. Lòng Mạch Kha trầm xuống, hắn dự cảm có điều không ổn, ngón tay cũng trở nên run run!

Vừa nhìn thấy Tô Lam, Kiều Kiều căn bản cũng không nghĩ vì sao nàng lại xuất hiện ở đây, lập tức lao tới, ôm lấy nàng khóc lên nức nở.

Vừa thấy như vậy, toàn thân Mạch Kha trở nên lạnh lẽo, môi hắn không ngừng run run, Mạch Kha một đời anh hùng mà giờ này ngay cả nói cũng không nên lời.

– Lão Thất!

Lô Sâm lao lên nắm lấy hai vai Khải Ân, liều mạng lay động, hai mắt đỏ rực:

– Lão Lục đâu? Lão Lục đâu rồi?

Cảnh Vân, Tang Phi cũng đồng thời lao lên, khẩn trương nhìn chằm chằm Khải Ân! Trong nhất thời, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Khải Ân, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng trái tim nhảy lên “bang bang” kịch liệt mới cho thấy nội tâm của chủ nhân đang nổi lên kinh đào hãi lãng.

– Đại ca, huynh ấy…

Thân thể Khải Ân run lên, một lúc lâu vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh! Bàn tay hắn nắm chặt lại, xương cốt kêu lên răng rắc, da thịt rách toang, ứa ra từng dòng máu tươi:

-… bị người hãm hại, rơi vào miệng núi lửa phun trào!

Ầm!

Như thể một chiếc chùy vạn cân nặng nề đập vào đầu Mạch Kha, nhất thời hắn cảm thấy trước mắt đều tối sầm lại, thân thể liên tục lay động, quay cuồng như muốn té xỉu.

– Sư tôn!

Tô Lam kinh hô lao tới, đưa tay đỡ lấy hắn.

Yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết! Trên mặt Huyết Sát Vệ không có một chút biểu tình, yên tĩnh phảng phất như một bức tượng khắc bằng đá. Chỉ có từng đạo sát khí bốc lên từ trên người bọn họ, dần dần ngưng tụ lại, trên bầu trời lúc này ẩn ước như xuất hiện một con trường long đỏ rực màu máu, trường long vùng vẫy giữa không trung, như muốn tụ tập nên phong bạo diệt thế, hủy diệt tất cả mọi thứ trong tầm mắt nó!

– Các ngươi, là một đám rác rưởi! Ta không có hứng thú lãnh đạo một đám rác rưởi, càng không có hứng thú lãnh đạo một đám rác rưởi ngu xuẩn tới cực điểm!

– Trong thâm tâm các ngươi chắc chắn có không ít người cho rằng ta sai lầm…

– Hiện tại, ta cho các ngươi một cơ hội, một cơ hội không phải làm rác rưởi! Một cơ hội có thể trực diện cho ta một kích, bắt ta thừa nhận sai lầm!

– Các ngươi đều làm tốt lắm! Bất kể là rời đi hay ở lại, các người đều đã làm rất tốt! Hiện tại, ta trịnh trọng thu hồi lại lời nói lúc trước của mình! Chư vị đều là lương đống của Tinh Lam! Ta, Lăng Phong, ở cửa Nam thành xin chờ chư vị!

Mỗi câu mỗi chữ, từng lời từng lời, cùng với toàn bộ những hình ảnh của Lăng Phong đều lướt qua trong đầu mỗi một Huyết Sát Vệ, bọn họ bỗng nhiên phát hiện ra, bất tri bất giác, tên giáo quan biến thái kia ở trong cảm nhận của mình đã có được địa vị trọng yếu đến vậy.

Nguyên lai, đối với bản thân mình, quả thực hắn vô cùng trọng yếu!

Là hắn, kẻ đã thay đổi thế giới quan của mọi người, dạy cho mọi người biết thế nào là “đồng đội”!

Cũng là hắn đã trao cho chúng ta linh hồn chân chính!

Đúng vậy! Chúng ta có thể đùa giỡn, có thể chọc phá, có thể không chút lưu tình chế nhạo đồng đội của mình. Thế nhưng… chúng ta vĩnh viễn không bao giờ ruồng bỏ đồng đội, cho dù phải đối mặt với uy hiếp của tử vong! Chúng ta nguyện ý dùng lồng ngực của mình vì đồng đội mà ngăn cản lợi tiễn, bởi vì người kia đã nói, như vậy mới thực sự là đồng đội! Hắn đã đem tới cho chúng ta sự ấm áp chưa bao giờ có, hắn là toàn bộ tín ngưỡng của chúng ta!

Vậy mà hiện tại có kẻ dám mạnh mẽ phá hủy đi tín ngưỡng đó!

– Từ nay về sau, các ngươi chính là những cánh tay đắc lực của Lăng Phong, nếu như hắn muốn tiến về phía trước, vậy các ngươi chính là những mũi tên sắc bén nhất! Nếu như hắn muốn lùi lại phía sau, các ngươi chính là một lá chắn vững chắc nhất!

– Bản vương ban tặng cho các ngươi danh hào “Hoàng Kim Thiết Tam Giác”, bất luận kẻ nào muốn thương tổn tới Lăng Phong, đều phải bước qua xác của các ngươi! Chỉ cần còn lại một hơi thở, cho dù bị chặt đứt tứ chi, hãy dùng hàm răng của các ngươi, không để cho bất cứ kẻ nào thương tổn tới một cọng tóc của Lăng Phong!

– Hạ Á! Chu Cương Liệt! Lâm Kỳ! Nghe lệnh Lăng thiếu sai phái!

Hiện tại, Hoàng Kim Thiết Tam Giác chưa tổn hại một chút nào, mà Lăng thiếu đã bỏ mình, thật đúng là trò cười! Như vậy, chúng ta còn nói cái gì mà Hoàng Kim Thiết Tam Giác, cái gì mà muốn lập nên công lao vượt qua phụ bối nữa chứ? Chúng ta thực sự là một đám rác rưởi không hơn không kém!

Lệnh Hồ huynh đệ, người của Vô Cốt môn kinh khủng nhìn đám người trước mắt này. Sát khí, sát khí vô biên vô tận hầu như muốn ngưng kết thành thực chất, trong thiên địa phảng phất như nhiễm một tầng huyết sắc nồng đậm. Trong nhận thức của bọn họ giờ này, Huyết Sát Vệ như đã tụ hợp lại thành một khối cự nham tồn tại từ viễn cổ tới nay, chứng kiến qua vô số sa trường tanh máu, khí thế thảm liệt vô biên vô hạn như những tiếng rít gào, những tiếng nộ hống lao thẳng vào mặt bọn họ, nặng nề ép tới khiến họ hít thở không thông!

Cố Quỳnh kinh hãi trừng lớn đôi mắt, sau khi nhìn thấy Huyết Sát Vệ hắn mới hiểu được mình giống như ếch ngồi đáy giếng biết bao, sự kiêu ngạo trước kia hiện tại đã bị đánh cho nát bấy. Trên người của những kẻ này có một khí tức kinh khủng làm lòng người run sợ! Cũng không phải bởi vì thực lực bọn họ cao ra sao, mà là bởi vì loại khí tức hoàn toàn ngưng tụ thành một thể, loại khí tức căn bản không hề phân biệt lẫn nhau, vĩnh viễn không vứt bỏ, không lùi bước, tới lúc nguy hiểm thậm chí có thể vì đồng đội đỡ một kiếm trí mạng! Một đội ngũ như vậy, chính là ác mộng của toàn bộ địch nhân!

Tên gia hỏa kia, đến tột cùng vì sao hắn lại dẫn theo một đôi ngũ đáng sợ đến vậy?

Một lát sau, Mạch Kha mới chậm rãi mở mắt, trong nháy mắt này, hắn trông như già đi rất nhiều. Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, hờ hững đến nỗi khiến người ta kinh hãi:

– Là ai?

– Chân! Vật! Các!

Mỗi một lời phảng phất như xông ra khỏi hàng răng của Khải Ân.

– Vậy… các ngươi còn chờ gì nữa?