Chương 230: Kiều Kiều dị biến.

Tinh Ngự

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai trăm linh sáu đốt xương trên người Lăng Phong phát ra những tiếng răng rắc thanh thúy. Đang định chuẩn bị hoạt động một chút quyền cước thì một đạo khí tức mạnh mẽ vọt tới làm Lăng Phong kinh tỉnh!

Lăng Phong hoàng hốt quay đầu, chỉ thấy hồng quang nồng liệt bốc ra từ một lều trại. Hồng quang hoàn toàn bỏ qua phần vải che chắn, khiến cả một khoảng ba trượng vuông quanh đó trở nên hồng rực, luồng xích hồng vẫn không ngừng lan ra!

Là Kiều Kiều!

Lúc này hỏa quang nguyên lực cấp kịch tăng gia trong không khí đã đánh thức mọi người. Từng đường thân ảnh bắn ra khỏi lều trướng. Lăng Phong bồn chồn lo lắng, thân hình quyển khởi một luồng toàn phong, lao nhanh về phía hỏa quang như điện xẹt, xé rách lều trướng trực tiếp đi vào. Ngay lập tức, bên trong vang lên một tiếng “a” thất thanh:

– Đại mộc đầu, người là kẻ biến thái!

Bịch!

Lăng Phong bay vội ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn lúc bay vào. Hắn vẫn còn nhớ lúc thò đầu vào, một đường hỏa sắc quang tráo bị phá vỡ. Lều trướng hoàn toàn bị bao phủ trong cực diệu viêm trụ, truyền thụ của Mạch Kha!

Sau khi Lăng Phong bớt chút thời gian tìm được viêm tráo tinh chương, tu luyện một chiêu này chỉ là chuyện tiêu hao một chút công sức. Mặc dù uy lực vẫn chưa phải số phong nhưng dùng để che mắt thì thừa sức.

Lăng Phong bối rối không ngờ lần đầu tiên thi triển cực diệu viêm trụ lại trong tình huống như thế này. Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng hắn không hỏi rên lên khe khẽ. Tại sao bao giờ những chuyện này cũng lại xuất hiện cùng nhau?

Lúc nãy vì lo cho an nguy của Kiều Kiều, Lăng Phong đã không kịp suy nghĩ gì mà lao luôn vào lều trướng của nàng. Không ngờ Kiều Kiều vẫn đang mặc bộ áo ngủ màu hồng, bị hành động của Lăng Phong làm cho giật mình, nàng mơ hồ ngẩng đầu, đồng thời để lộ ra phần hồng hồng trên ngực.

Đám Lô Sâm lúc này mới chạy đến nhìn Lăng Phong đầy vẻ giam xảo. Những lớp bông gối vẫn còn nguyên trên mặt hắn. Tiếng hét của Kiều Kiều bọn hắn cũng nghe thấy rõ ràng. Trong đầu họ toàn những ý nghĩ kì cục: Lão lục rốt cuộc đã làm gì mà để Kiều Kiều tiểu thư phải giận dữ đến vậy?

Thật đúng là sự việc cần phải suy nghĩ một cách thấu đáo tỉ mỉ!

– Đại mộc đầu, sao vẫn còn chưa chịu buông ra.

Từ trong cực diệu viêm trụ vang lên tiếng quát phẫn nộ của Kiều Kiều.

Lăng Phong vội vã phẩy tay rời khỏi phòng ngự, thấy Kiều Kiều giận sữ lao ra như một con rồng lửa, Lô Sâm vội vàng ngăn nàng lại, cười giải hòa:

– Kiều Kiều, là thế nào vậy? Bọn ta nhìn thấy hỏa hệ nguyên lực bạo tăng, lão lục nếu như có làm điều gì không đúng thì cũng chỉ là lo lắng cho cô thôi.

– Đúng đúng đúng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đan Luân Nhĩ tiến lại với vẻ rất gian:

– Nói cho bọn ta trước rồi có xử lý lão lục cũng chưa muộn mà.

Thấy bọn họ muốn thỏa trí tò mò còn hơn cả việc lo lắng an nguy của mình, Lăng Phong chẳng còn biết nói gì nữa. Sao bản thân lại có một đám sư huynh ác liệt như thế này chứ?

Kiều Kiều thở phì phì, trừng mắt nhìn Lăng Phong, xòe rộng bàn tay:

– Đây, chính là cái này!

Lòng bàn tay nàng đột nhiên xuất hiện một khối quang cầu. Quang cầu tầng tầng dung hợp, chính là Phong Viêm Dung! Uy lực của Chích Viêm Dung lúc này đã lại tiến hóa, đạt tới thập bát dung hỏa biến. Viên cầu bị chầm chầm đè ép, xung quanh xuất hiện một vết đao nhỏ hình tròn. Ở giữa hơi gồ lên khe khẽ run rẩy nhe có thể đằng không bất cứ lúc nào, lại giống như con nộ long đã ngủ đông ngàn năm bây giờ muốn xé rách thương khung!

– Đây là nhất miểu.

Bọn Lô Sâm nhìn Lăng Phong mê hoặc.

Lăng Phong cẩn thận quan sát một lúc, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hỉ chi tình, trợn mắt nói:

– Là nguyên lực hóa hình!

Mặc dù nhìn qua chỉ là “dung hỏa” trong tay Kiều Kiều nhưng hình thái có phát sinh một chút biến hóa vi diệu. Khác biệt so với lần đầu tiên Mạch Kha làm mẫu là không lớn nhưng Lăng Phong biết đây là nguyên lực hóa hình, tuyệt đối không phải phổ thông nguyên lực hình trạng biến huyễn!

Bên trng ẩn chưa cường hãn nguyên lực bản chất ý niệm, uy lực tuyệt đối không thể so sánh!

– Thì!

Những tiếng trầm trồ kinh ngạc vang lên. Có Lăng Phong và Khải Ân ở đây, bọn Lô Sâm đương nhiên hiểu “nguyên lực hóa hình” có nghĩa là gì. Nó là đại diện cho viên gạch lót chân để tiến tới thành tự chí cao. Bọn họ không ngờ một người lười biếng như Kiều Kiều lại đánh thức được thiên phú này.

– Kiều Kiều, sao cô làm được?

Chuyện quan trọng, Lô Sâm không trêu đùa nữa mà nghiêm túc hỏi.

– Sao ta biết được?

Kiều Kiều mặt mũi ngơ ngác:

– Ta đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy như rơi vào biển lửa, xung quanh một màu đỏ rực.

– Ta đang định bơi ra khỏi đó thì nhìn thấy đại mộc đầu.

Nói đến đây nàng cuối cùng lại nghĩ ra, “a” lên một tiếng quay sang lăng Phong giương nanh múa vuốt:

– Đại mộc đầu, tên biến thái này! Ngươi chết với ta!

Nhìn Kiều Kiều đuổi theo Lăng Phong, ồn ào đến nỗi kê phi cẩu khiêu.

Bọn Lô Sâm nhìn nhau cười, cuối cùng mới kêu lên một tiếng ai thán:

– Thật là khiến người ta tức chết đi được.

Bộ dạng Đan Luân Nhĩ như đang phải chịu đả kích, lẩm bẩm nói:

– Thật không có thiên lý, thật đúng là không có thiên lý!

Trong lúc mơ ngủ cũng có thể lĩnh ngộ “nguyên lực hóa hình”. Điều này bảo bọn họ sao có thể hiểu được? Hơn nữa người trong cuộc còn chẳng coi nó ra gì!

Từ mãng phục bạo phát trong lúc mơ ngủ, đến hỏa hệ nguyên lực ba động thanh thế, đám đông dần cảm thấy cảnh tượng này còn kinh nhân hơn lúc Khải Ân đối chiến với Đồ Long. Nàng lúc nào cũng ồn ào vui vẻ này không ngờ lại có nhiều tiềm lực vẫn chưa được khai thác đến vậy!

Lại một trận huyên náo.

Lăng Phong cuối cùng cũng được lên đường với mái tóc còn rối hơn ổ gà. Nếu như không phải được Hoàng Phủ Vân khuyên giải Kiều Kiều đại tiểu thư chưa chắc đã bỏ qua cho hắn dễ dàng đến vậy. Trong đó Phỉ Tạ Ti cũng có vài phần tác dụng chu toàn, điều này khiến Lăng Phong cảm thấy nàng cùng cảm kích.

Nhật quang đỏ rực chiểu xuống thẳng tắp, cuối cùng, một tòa thành trì cũng xuất hiện trước mặt.

Thâm Thủy Thành, cuối cùng cũng tới!

Tòa thành trì nguy nga tráng lệ này sừng sững trên thảo nguyên bao la, phủ trụ thông hành yếu đạo giữa Thú Thần Bình Nguyên và Áo La Đế Quốc. Thảo nguyên mà bọn Lăng Phong đi qua nói một cách nghiêm khắc đã là nhất phương của Thú Thần Bình Nguyên. Nhưng vì bình nguyên này vật sản nghèo nàn nên cũng không có ai để ý. Cộng thêm Thâm Thủy Thành kiến lập ở đây nên được hai bên coi như ranh giới. Chỉ cần một bên vượt qua ranh giới thậm chí có thể dẫn đến đại động can qua.

Có thể nói Thâm Thủy Thành bất luận là Thú Thần Bình Nguyên hay Áo La Đế Quốc đều coi như trọng địa cần lưu ý. Chính vì như vậy mới tạo nên vị trí đặc thù độc lập của Thâm Thủy Thành. Ngoài ra, bên trong Thương Khung Yếu Tắc mặc dù cũng diễn ra giao dịch nhưng hoạt động chủ yếu vẫn là thu mua đặc sản của Thần Thú Bình Nguyên hay lấy vật đổi vật bởi thú nhân căn bản không được vào yếu tắc!

Thương nhân muốn lấy được đặc sản của Thú Thần Bình Nguyên thì phải vào Thâm Thủy Thành, chỉ trong này mới có mậu dịch vô hạn chế. Chỉ cần trong tay ngươi có thứ mà họ cần, bất luận là ma hạch hay da ma thú, thậm chí lộ lệ thú nhân tộc đều có thể mua bán.

Thâm Thủy Thành, đây là nơi mà mọi kì thị chủng tộc đều vị vứt bỏ.

Xa xa, Lăng Phong đã nhìn thấy vài thân ảnh quen thuộc, không khỏi lộ ra một nụ cười ấm áp, thúc hắc đằng thú tiến lên phía trước. Bên trong vang lên giọng cười sang sảng của Đồ Long:

– Lăng lão đại, ta vẫn còn tưởng ngươi không kịp tham gia Thương Khung Hội Chiến.

Sau lưng hắn, Vân Tường cũng vui vẻ chạy đến.

Cái đêm Lăng Phong trọng thương, mặc dù cuối cùng không có vấn đề gì nhưng ai cũng nghĩ hắn không thể đến tham gia Thương Khung Hội Chiến nữa. Nên bọn Đồ Long mới phải bất đắc dĩ đi trước một bước. Nếu như không có nhân viên tình báo trong yếu tắc dùng phi cầm ma thú truyền thông tin thì bọn họ cũng không dám tin Lăng Phong thực sự đã đến.

Lăng Phong vỗ mạnh vào vai Đồ Long, rồi lại quay sang cười vỗ vỗ vào người Vân Tường:

– Ta đến rồi.

Ta đến rồi, chỉ ba chữ đơn giản ấy thôi nhưng phối hợp với nhãn thần kiên định của Lăng Phong không khỏi khiến người ta nảy sinh hào tình!

– Lăng lão đại, chúng ta vào thành đi.

– Được

Mặc dù có thành môn thủ vệ nhưng thấy Đồ Long và Vân Tường đích thân đón Lăng Phong đi vào bọn họ sao dám bàng sinh chi tiết? Trong lòng chỉ thầm cảm thấy ngạc nhiên: Đây là ai vậy? Sao có thể khiến hai đại cương quốc lĩnh đội nhân kính trọng đến vậy?

Lăng Phong cùng hai người Đồ Long xếp hàng đi vào. Sau khi vào thành, hắn cảm nhận trật tư trong nơi này không lộn xộn như mình trưởng tượng, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Hắn đột nhiên nghĩ đến một việc, hỏi:

– Nơi này là Thâm Thủy Thành, là nơi qui định cử hành Thương Khung Hội Chiến?

Trong lòng Lăng Phong không khỏi cảm thấy nghi hoặc, tại sao Thương Khung Hội Chiến không được cử hành ở Thương Khung Yếu Tắc mà vẫn có tên Thương Khung? Sau khi nghe được câu trả lời từ phía bọn Vân Tường, hắn chẳng biết nên khóc hay nên cười. Người của Áo La Đế Quốc quen miệng gọi là Thương Khung Hội Chiến nhưng thú tộc thì lại thích gọi là “Thú Thần Hội Chiến”, hai bên thuần túy chỉ là đang đấu khí.

– Lăng đại ca chớ vội.

Lần gặp mặt này, khí độ của Vân Tường đã trầm ngưng hơn trước, đã có vẻ giống một vị đại tướng hơn.

– Cách hội chiến còn khoảng hơn hai mươi ngày nữa, đến lúc đó mọi chuyện tự nhiên sẽ được công bố.

Đồ Long “xì” một tiếng:

– Họ chỉ thích làm ra vẻ huyền hư thôi, không phải đợi Càn thiên giới, phong ấn chi lực tùng động phá toái sao? Ra vẻ phức tạp làm gì? Không lẽ Vân Mộng Tông cũng kiêng kị lời cảnh báo của Võ Thần Phong?

Bị hắn xì cho một tiếng, Vân Tường có vẻ phiền não, nhíu mày nói:

– Ban đầu quyết định phong tỏa mọi tin tức về Thương Khung Hội Chiến là quyết định của các phương thế lực, chỉ là không muốn mọi người tâm loạn. Ta cũng không muốn Lăng đại ca biết rồi có quá nhiều suy nghĩ phức tạp.

– Hắc, ngay cả ngươi cũng biết không lẽ khả năng tự chủ của Lăng lão đại còn kém hơn ngươi?

Lăng Phong cười, mặc dù trong lòng còn rất nhiều nghi hoặc nhưng hắn vẫn khoát tay nói:

– Được rồi, đừng tranh cãi nữa. Dù sao cũng còn vào ngày nữa thì cứ đợi đi. Ý, những người kia đang làm gì vậy?

Hắn nhìn thấy có một đám người đang hô khiếu chạy về một phía, gào lên kíc động như đang nhìn thấy điều gì hay ho lắm.

Ghé mắt nhìn qua, Đồ Long nói với vẻ không hứng thú:

– Nghe nói trong thành có một câu lạc bộ bị người ta bắt được thóp, đang bị bao vây.

– Ừm, câu lạc bộ đó hình như tên là “Gia Hòa”.

Vân Tường bổ sung:

– Cũng không phải thế lực gì lớn.

Đối với họ mà nói, dong binh đoàn chỉ là một trò cười nói gì câu lạc bộ.

Gia Hòa?

Sắc mặt Lăng Phong chợt biến!