Chương 986: Trầm tâm tĩnh khí

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hàn Lập đi xuyên qua tầng tầng giá sách bạch ngọc, tới phía trước xem xét, mới phát hiện phía trên tòa Thủy Tinh Linh Lung Tháp này không có khắc họa phù văn, cũng không phải là tiên gia pháp bảo gì mà chỉ là một tòa tháp đựng đồ có tạo hình độc đáo.

Bên trong Thủy Tinh Linh Lung Tháp, mỗi một tầng đều phân ra tám khoang, trong mỗi một khoang đều trưng bày rất nhiều ngọc giản và giấy lụa.

Trong đó, tầng dưới cùng có không gian lớn nhất, chứa nhiều đồ nhất, đại đa số là quyển trục và sách, xếp chồng lên nhau dày đặc, ước chừng mỗi khoang cũng hơn trăm quyển.

Càng lên cao, các tầng của Linh Lung Tháp càng nhỏ lại, tài liệu bên trong cũng ít đi, đến tầng cao nhất thì chỉ còn có tám khối ngọc giản nằm rải rác mà thôi.

Có lời nói trước đó của Giải Đạo Nhân, Hàn Lập không cố kỵ gì, tiện tay lấy xuống một cái ngọc giản, sau đó đưa lên mi tâm xem xét.

Sau một lát, hắn buông ngọc giản trong tay xuống, thần sắc trên mặt hơi đổi.

Trong khối ngọc giản kia ghi chép một công pháp luyện chế khôi lỗi, tên là Bách Luyện Thành Khôi, Hàn Lập chỉ mới xem qua một lần, trong lòng đã cảm thấy rất kinh ngạc.

Bên trong, chỉ riêng phần nói về tài liệu luyện chế khôi lỗi đã trình bày và phân tích ba yếu tố riêng biệt “Thiên thời” “Địa lợi” “Nhân hòa”, chẳng những có đầy đủ luận chứng chỉ rõ tài liệu sinh ra ở những nơi khác nhau thì sẽ luyện chế ra khôi lỗi có tính chất khác nhau, còn ghi lại cả luyện chế khôi lỗi trong hoàn cảnh thiên thời nào sẽ ảnh hưởng quan trọng tới thuộc tính khôi lỗi.

Chỉ có điều, hiện tại Hàn Lập tâm không ở vấn đề này, hắn cần hơn là tham khảo các điển tịch về huyền tu để thử xem có tìm được công pháp có thể khắc chế hoặc giải quyết tình trạng Chân Linh huyết mạch cắn trả trong cơ thể. Thế là hắn bỏ công pháp Bách Luyện Thành Khôi xuống, tiếp tục cầm lấy ngọc giản khác đặt lên mi tâm xem xét.

Chớp mắt, đã trôi qua bảy ngày.

Bên trong đại điện, Hàn Lập ngồi khoanh chân, dựa lưng vào cột, trong tay cầm một quyển trục tên là Tinh Nguyên Luyện Huyết Thuật, cẩn thận xem xét.

Nội dung công pháp trong quyển trục kia có chút độc đáo, so với luyện thể chi thuật của huyền tu bình thường về rèn luyện thể phách, nhục thân, thậm chí huyết nhục xương cốt đều có chỗ khác biệt. Nó đưa ra phương pháp táo bạo dùng tinh thần chi lực để tẩy luyện huyết dịch.

Sau khi tu luyện công pháp này, huyết dịch trong thân thể huyền tu được rèn luyện có thể ẩn chứa bên trong đại lượng tinh thần chi lực, khi đấu pháp cùng người khác, huyết dịch từ vết thương chảy ra có thể dùng làm thủ đoạn công kích, có hiệu quả bất ngờ rất cao.

Mặt khác, huyết dịch của người tu luyện công pháp này ẩn chứa rất nhiều năng lượng nên tại thời điểm vận dụng bí thuật Nhiên Huyết sẽ kích phát lực lượng khủng bố hơn bình thường rất nhiều.

Nhưng mà tu luyện phương pháp này rất khó khăn, trong quá trình tu luyện phải dẫn dắt tinh thần chi lực quán chú huyết dịch, nên phải chịu đựng những thống khổ mà người thường khó có thể tưởng tượng được, vả lại còn rất nguy hiểm.

Bởi vì huyết dịch theo mạch máu đi khắp cơ thể, trên đường chảy qua trung tâm đan điền và các bộ phận quan trọng, một khi khống chế không tốt, để tinh thần chi lực trong máu mất kiểm soát thì mười phần chết chắc rồi.

Nhưng mà sau khi xem xong, Hàn Lập cũng chỉ tán thưởng một phen chứ không có tu luyện, bởi vì bên trong quyển trục ghi rõ công pháp này không thích hợp cho người có huyết mạch đặc thù tu luyện.

Lý do vì những người có máu huyết càng mạnh mẽ thì càng khó khống chế nó dung hợp với tinh thần chi lực, huyết mạch của Hàn Lập đã thập phần hỗn tạp, nếu còn tu luyện phương pháp này thì khác gì đổ dầu vào lửa, tự tìm đường chết.

Nhưng trong bộ công pháp kia Hàn Lập cũng tìm được vài chỗ có thể tham khảo, trong đó có ghi vài thủ đoạn khai thông huyết dịch và phương pháp bình ổn tinh thần chi lực bạo động rất hữu dụng.

Chỉ là tu luyện như thế nào Hàn Lập còn phải xem xét cẩn thận lại, để từ đó tách ra các phương pháp hữu ích sử dụng cho bản thân.

Sau nửa ngày, hắn chậm rãi cuốn quyển trục lại, xoa nhẹ chỗ đau trên mi tâm, từ từ đừng lên, để quyển trục lại trên tháp thủy tinh.

Suốt thời gian này, hắn đã đọc hết tất cả điển tịch trên Thủy Tinh Lung Linh Tháp nhưng mà lại không tìm được nhiều tin tức hữu dụng.

Cho dù là quyển Tinh Nguyên Luyện Huyết Thuật vừa rồi cũng chỉ có công dụng phụ trợ, không thể giải quyết triệt để nguy cơ của hắn được.

Nhưng tốt xấu gì cũng tìm được vài phương pháp hòa hoãn, Hàn Lập dự định tu luyện thử một phen, hắn quay người ra khỏi gian đại điện này, đi đến một tòa đại điện khác.

Lúc Hàn Lập đi qua đại trận tinh thần đang vận chuyển ở toà đại điện trung tâm, hắn nhìn thấy cơ thể Giải Đạo Nhân trong trận được một tầng huyết sắc tinh quang bao phủ hoàn toàn. Từng tia sáng lóe lên che kín thân hình Giải Đạo Nhân, không thể nhìn rõ bên trong.

Hắn không dừng lại lâu, chỉ liếc một cái rồi nhanh chóng rời đi.

Vừa mới tiến vào một tòa đại điện khác, Hàn Lập cảm thấy cơ thể đụng vào một bức tường khí, quanh thân như có một dòng nước ấm bao phủ, rất dễ chịu thoải mái.

Hắn nhìn bốn phía xung quanh tra xét một lượt, phát hiện cả đại điện khắc họa đầy phù văn, từ trên nóc đại điện đến dưới mặt đất đều có các đồ án tinh thần chớp động liên tục.

Bên trong có đạo đạo ngân hà, bạch quang lưu chuyển như sóng nước, nhìn vô cùng rực rỡ tươi đẹp.

“Không hổ danh từng là nơi bế quan của Giải Đạo Nhân, tinh thần chi lực ở đây thật nồng đậm…” Hàn Lập thấy vậy, không nhịn được, cảm thán nói.

Nói xong, hắn đi đến tòa bồ đoàn hình đài sen chính giữa đại điện, khoanh chân ngồi xuống.

Dưới mông Hàn Lập liền sáng lên một vầng sáng màu trắng, giống như đang ngồi trên đệm bông, rất dễ chịu.

Sau khi ngồi vào chỗ, hắn nhắm mắt điều tức một lát, trong đầu nhớ lại công pháp Tinh Nguyên Luyện Huyết Thuật vừa xem nhưng chưa tu luyện ngay.

Hắn không quan tâm làm thế nào dẫn dắt tinh thần chi lực nhập thể ngưng luyện huyết dịch, mà chỉ chọn nội dung nói về phương pháp bình ổn tinh thần chi lực.

Trong công pháp nhấn mạnh, tinh thần chi lực cuồng bạo không hề kém Chân Linh huyết mạch, một khi bạo động lên đều không thể khống chế được, một mặt thì thiêu đốt tinh huyết, một mặt thì sẽ tàn phá mạch quản, khiến cho thân thể nổ tung.

Hàn Lập tự phụ thân thể cường đại, ở mức độ nào đó có thể tránh được kết cục bạo thể mà chết nhưng lại khó có thể tránh khỏi huyết dịch bị thiêu đốt hoàn toàn khiến cho toàn thân khô kiệt mà chết.

Suy nghĩ một lúc lâu, Hàn Lập dựa theo khẩu quyết trong công pháp, bấm niệm vận công pháp quyết, yên lặng tu luyện.

Thấm thoát đã hơn tám năm trôi qua.

Bế quan trong đại điện, Hàn Lập khoanh chân ngồi trên bồ đoàn đài sen, da thịt toàn thân xuất hiện màu huyết hồng, sương mù màu hồng bốc lên trên thân ngùn ngụt, giống như suối nước nóng, mờ mịt cả căn phòng.

Hai mắt hắn đỏ như máu nhưng sâu trong mắt lại có thần quang trầm tĩnh, không bối rối một chút nào.

Hai tay hắn bấm niệm pháp quyết cổ quái, miệng vang lên thanh âm ngâm tụng, thân hình nghiêng sang bên phải, một tay chống đầu, một chân gác lên, tạo thành tư thế giống như Đức Phật nằm ngủ say.

Dựa theo tư thế này, tinh thần chi lực trong cơ thể hắn giống như sóng nước của con sông lớn, từ đầu vọt xuống chân, từ chân lại vọt lên đầu, truyền lực vừa đi vừa về bình ổn lại, trấn áp huyết mạch chân linh vừa bạo khởi xuống.

Màu đỏ trên người hắn từ cổ đến ngực tan ra dần dần, sau đó biến mất hoàn toàn, khôi phục lại trạng thái bình thường.

“Đã thành, công sức khổ luyện thời gian này cũng không có uổng phí… ” Sau nửa ngày, Hàn Lập xoay người ngồi dậy, trên mặt nở nụ cười.

Trong thời gian tám năm này, trừ những lúc ra ngoài đại điện cất giữ công pháp tìm đọc điển tịch, phần lớn thời gian hắn đều bế quan trong mật thất tu luyện Tinh Nguyên Luyện Huyết Thuật.

Trải qua nhiều lần thất bại, rốt cuộc hắn đã dần dần nắm được phương pháp bình ổn Chân Linh huyết mạch.

Hàn Lập đứng dậy, vươn vai một cái, ngẩng đầu nhìn lại thấy đồ án tinh thần trên đỉnh đầu không ngừng lấp loé quang mang, bên trong khắc họa đạo đạo tinh hà, giống như từng cái đai lưng bằng ngọc vắt ngang trên không trung, mặc dù huyền diệu mĩ lệ nhưng không còn lộng lẫy như trước.

“Xem ra lại là ngày trăng sáng, sao thưa, trời quang a…” Hàn Lập tâm tình không tệ, lẩm bẩm.

Hắn đã sớm phát hiện, mặc dù tòa Thuỷ Tinh cung này nằm ở dưới huyết hồ nhưng lại liên thông với tinh không bên ngoài. Mỗi khi màn đêm buông xuống, thời điểm tinh quang che kín bầu trời thì đồ án tinh thần trên cung điện cũng cộng hưởng sáng theo.

Tinh thần trong màn đêm càng dày đặc thì tinh đồ trong cung điện càng sáng chói, lực lượng tinh thần chi lực trong cung điện càng nồng đậm, hôm nay là ngày minh nguyệt, tinh quang có chút ảm đạm.

Hàn Lập nhìn một lát, bỗng trong lòng hơi động, thò tay vào trong ngực lấy ra một chiếc bình nhỏ màu xanh sẫm, vật đã đồng hành suốt chặng đường tu hành của hắn, cúi người đặt xuống mặt đất.

Quang mang trên nóc nhà phóng xuống, phủ lên bình nhỏ màu xanh, dát lên một tầng ánh sáng nhu hòa, hiện rõ những họa tiết trên thân bình.

Nhưng mà chờ một lúc lâu, bình nhỏ vẫn đứng nguyên tại chỗ, không xảy ra biến hóa nào.

“Quả nhiên không được a? Xem ra trong cung điện này chỉ có thể chiếu xuống… ” Hắn còn chưa nói xong, lông mày nhíu lại, một màn hết sức quen thuộc xuất hiện.

Trên bình nhỏ dâng lên một tầng bạch quang mông lung, từng mảng từng mảng hoa văn hình lá cây sáng lên, toàn bộ thân bình trở nên óng ánh, từng điểm sáng màu trắng đang hình thành xung quanh thân bình, hóa thành một vòng ánh sáng màu trắng to lớn, tỏa ra quang mang nhu hòa.

Chỉ có điều, tốc độ ngưng tụ của điểm sáng màu trắng này rất chậm chạp, so với trước đây chậm hơn rất nhiều.

Hàn Lập nhìn một lát, rồi thu bình nhỏ lại. Chẳng qua là hắn nhất thời cao hứng muốn thử một chút, chứ không định dùng Chưởng Thiên Bình ngưng tụ lục dịch ở đây, dù sao trong Tích Lân Không Cảnh này, tạm thời chưa cần thiết sử dụng lục dịch.

Cất đồ xong, hắn quay người ra ngoài, đi tới tòa đại điện chứa điển tịch kia.

Vào một ngày hơn một tháng sau.

Hàn Lập khoanh chân ngồi bế quan trong đại điện, lấy ra mấy đồ vật trong tay áo, lần lượt bày ra trước người.

Đó là bốn pho tượng cổ xưa giống nhau như đúc, trông như một sinh vật Ma tộc nào đó, đều là hình tượng ba đầu sáu tay, chỉ có thần thái khuôn mặt và các động tác cụ thể thì khác nhau.