Chương 473: Kiểm Kê

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hàn Lập nghe Kim Đồng nói thế, đang nhíu mày, lập tức lại giãn ra.

Hôm nay tuy rằng bản thân liên tiếp tìm được đám người từng mất đi liên hệ Giải Đạo Nhân, Kim Đồng trở lại nhưng đối với việc đã phát sinh vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Vả lại từ tiến triển của sự việc, hắn càng ngày càng cảm thấy nó không hề đơn giản, nhiều khả năng bản thân bị rơi vào trong âm mưu nào đó.

Ngoài ra, bản thân còn đắc tội với một số người cả ngoài sáng lẫn trong tối. Một ít người chính hắn trước đây đụng chạm hiện phần lớn lại đều đang ở bên trong Minh Hàn Tiên Phủ này. Vô cùng may mắn chính là chẳng biết quỷ thần xui khiến thế nào mà chính mình gặp được cơ duyên không nhỏ, khiến cho tu vi đột nhiên tăng mạnh, đã trở thành Kim Tiên.

Kể từ giờ, chính mình ở đây cũng có khả năng tự bảo vệ bản thân, về phần những ký ức kia vẫn là chờ sau khi rời khỏi đây hãy tính đến.

”Hàn Lập, chúng ta đi thôi! Chúng ta đi tìm những tên Kim Tiên ngươi nói! Vì giúp ngươi đối phó lão yêu bà kia, ta bị rớt xuống một cảnh giới nhỏ đấy!” Kim Đồng lôi kéo ống tay áo Hàn Lập, làm nũng nói.

”Đi thôi, nơi này không thích hợp ở lâu. Đúng rồi, Kim Đồng, sau này đánh không lại thì bỏ chạy, ngàn vạn lần không được cường hành sử dụng bí thuật.” Hàn Lập nhẹ gật đầu, thần sắc ngưng trọng dặn dò.

”Hừ, ta cũng vì cứu ngươi nha!” Kim Đồng có chút bất mãn lầm bầm.

Hàn Lập mỉm cười, quanh thân hiện lên thanh quang, lúc đang chuẩn bị khởi hành, ánh mắt đảo qua chung quanh, lông mày nhất thời nhíu lại.

Bởi vì vừa chiến đấu ác liệt, ngoại trừ bên ngoài cung điện màu vàng, còn xung quanh gần đó hết thảy bị san thành đất bằng, trống trải vô cùng, liếc mắt liền thấy toàn bộ.

Khu vực xung quanh một bóng người cũng không thấy, Lục Vũ Tình vừa mới còn ở đây cũng không biết đã đi đâu.

Mặc dù mình mới vừa cùng Cừ Linh đánh một trận kịch liệt, nhưng ở dưới hai đại Linh Vực bao phủ mà nàng ta có thể lặng yên rời đi không một tiếng động.

”Kim Đồng, vừa rồi lúc ta chiến đấu với Cừ Linh, ngươi có chú ý tới nữ tử đi cùng ta hay không, nàng ta đâu rồi?” Hàn Lập nhìn Kim Đồng, hỏi.

”Nữ tử? À, người cùng đi với của ngươi hả, nàng vừa rồi vốn là ở phía xa xem trận chiến, rồi sau đó thi triển bí thuật chui xuống đất, không thấy nữa.” Kim Đồng khẽ giật mình, lập tức không thèm để ý chút nào, nói.

”Chạy?” Hàn Lập nghe vậy, nhướng mày.

“Đúng vậy, người của ngươi mang đến, ta cũng không có ngăn cản. Bằng không thì bổn tiên nữ vung tay lên, hiển nhiên có thể lưu lại nàng ta.” Kim Đồng hướng phía Hàn Lập chớp chớp mắt to, vừa cười vừa nói.

Hàn Lập như không nghe thấy lời Kim Đồng nói, chỉ là im lặng đứng đó, mặt lộ vẻ trầm ngâm, không biết suy nghĩ gì.

Kim Đồng thấy bộ dạng Hàn Lập như vậy dường như biết hắn đang nghĩ về chuyện vừa rồi, cái miệng nhỏ nhắn của nàng hơi bĩu lên.

Nhưng không bao lâu, ở bên cạnh, nàng lặng lẽ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Hàn Lập.

Nhưng vào lúc này, Hàn Lập nhoáng một cái phi thân lên, trong mắt chợt lóe lam quang, phóng ra hai luồng lam quang chói mắt quét chung quanh.

Sau một lát, lam quang trong mắt Hàn Lập biến mất, lông mày nhăn càng chặt hơn.

Hắn vừa mới tìm một vòng phụ cận, không hề phát hiện được khí tức tu sĩ khác, thậm chí cũng không có khí tức của Lục Vũ Tình, sau khi rời đi, lưu lại.

”Có đi hay không đây? Ta đói bụng!” Kim Đồng bay tới, hai tay chống nạnh, hỏi.

”Trên người nàng ta có một tấm tàn đồ của nơi này. Sở dĩ ta tới được đây chính là đi theo địa đồ của nàng ta đấy.” Hàn Lập nói.

Hắn không nói đến việc hắn mơ hồ cảm thấy Lục Vũ Tình có chút cổ quái, nhất là sau khi rời U Hàn Cung, hành vi, bộ dụng của nàng ta càng lúc càng kỳ quái. Lúc này, nàng ta đột nhiên biến mất, một chút manh mối cũng không để lại thì càng bất thường.

”Không có thì chúng ta tự tìm thôi.” Kim Đồng bĩu môi, chẳng hề để ý nói.

”Được. Chúng ta đi.” Hàn Lập nhẹ gật đầu, thân hình hóa thành một đạo thanh quang, bay về phía xa xa. Quanh thân Kim Đồng lóe lên kim quang, biến thành một đạo kim quang bay theo.

Hai người bay về phía trước gần nửa canh giờ, vậy mà vẫn là cảnh tượng đổ nát, họ liền hạ xuống gần một cung điện đã bị sụp đổ một nửa.

”Ở đây nghỉ ngơi một chút đi.” Hàn Lập ngồi xuống một gian Thiên Điện gần như nguyên vẹn, rồi phất một tay lên, bắn ra hơn mười đạo lam quang, hạ xuống các nơi trong đại điện, mở ra một pháp trận màu lam.

Kim Đồng đi đến bên cạnh Hàn Lập ngồi xuống.

Hàn Lập nhẹ thở ra một hơi, nhắm mắt vận chuyển công pháp, luyện hóa đan dược phục dụng lúc trước, trên thân hiện ra một tầng thanh quang nhu hòa, che thân thể của hắn lại.

Đôi mắt to của Kim Đồng nhìn Hàn Lập, rồi lập tức cũng nhắm lại, trên thân nổi lên một tầng kim quang, nàng cũng tu luyện.

Hơn nửa ngày trôi qua, thanh quang trên thân Hàn Lập biến mất, hiện ra thân hình của hắn, khí sắc như thường, hiển nhiên Tiên Linh Lực trong cơ thể đều đã khôi phục.

Kim Đồng bên cạnh toàn thân còn bị một tầng kim quang bao phủ, Tiên Linh Lực xung quanh hội tụ lại, liên tục bị Kim Đồng hút vào trong cái miệng nhỏ nhắn.

Hàn Lập liếc nhìn Kim Đồng, rất nhanh thu hồi ánh mắt, phất một tay lên. Hào quang lóe lên, trước người hắn hiện ra hai kiện đồ vật. Chính là vương tọa màu xám và bình bát màu xanh chứa đựng thi thể Cừ Linh.

Hàn Lập nhìn về phía vương tọa màu xám, hua ra một đạo thanh quang chui vào trong đó.

Vương tọa màu xám lập tức hiện ra một tầng hôi quang, nhưng không sáng lắm.

Hai tay hắn biến hóa pháp quyết, hôi quang do vương tọa tản mát ra dần dần sáng lên, ba mặt gương từ từ hiển hiện, tản mát ra ba loại hào quang màu xám, đen, trắng .

Mắt Hàn Lập sáng lên, vương tọa màu xám này có phẩm chất cũng không thấp, còn hơn rất nhiều Tiên Khí trên người hắn.

Hơn nữa hiếm có là, vương tọa này ẩn chứa ba loại lực lượng pháp tắc khác hẳn nhau, loại tiên khí như vậy trước kia hắn chưa từng thấy qua.

Uy năng vương tọa màu xám vừa mới thể hiện lúc trước rất mạnh.

Đáng tiếc bảo vật này là bản mệnh tiên khí của Cừ Linh. Bên trong ẩn chứa bản mệnh lạc ấn rất nặng, căn bản không cách nào khu trừ, dù miễn cưỡng tế luyện thì tối đa cũng chỉ có thể phát huy ra năm sáu thành uy năng.

Hàn Lập thầm thở dài, phất tay thu vương tọa màu xám vào, nhìn về phía bình bát màu xanh.

Hắn chụp tay vào hư không.

Mấy đạo quang mang từ trong bình bát bay ra, rơi xuống trước người của hắn. Đó là bốn cái túi nhỏ màu sắc khác nhau; một cái ngọc đái màu trắng, phía trên khảm nạm mấy trăm khoả bảo thạch đủ mọi màu sắc; còn có một cái giới chỉ đen như mực.

Mấy thứ này lúc trước đều ở trên thân Cừ Linh mà vừa rồi hắn chưa kịp lấy.

Hàn Lập lật xem bốn cái túi nhỏ trước, mắt lập tức sáng ngời.

Những túi nhỏ này không phải là túi trữ vật, mà là túi linh thú, từng cái đều cực kỳ bất phàm, không gian bên trong thật lớn, phảng phất là một cái không gian bí cảnh cỡ nhỏ.

Từng không gian đều có linh khí cực kỳ nồng đậm, khí hậu hoàn cảnh cũng khác nhau.

Chắc chắn muốn luyện chế một cái túi linh thú như vậy phải trả giá cao, chỉ sợ không hề kém luyện chế một kiện Hậu thiên Tiên Khí phẩm giai không thấp.

Nhưng lúc này, bốn cái túi nhỏ đều rỗng tuếch, tám phần mười là những túi này là dùng cho linh thú cấp Kim Tiên, nhưng chúng đều đã bị giết.

Trong mắt Hàn Lập lóe lên nét vui mừng, phất tay thu bốn cái túi nhỏ vào.

Những túi linh thú lớn này tuy rằng trước mắt không dùng đến, nhưng đều là bảo vật vô giá, sau khi rời khỏi đây cho dù là bán cho những tu sĩ thuần dưỡng linh thú hoặc là tông môn thì cũng có thể đổi được không ít Tiên Nguyên thạch.

Hắn lập tức cầm cái ngọc đái màu trắng kia lên, hơi dò xét, ánh mắt lần nữa sáng ngời.

Ngọc đái màu trắng này cũng là vật bảo tồn linh thú, từng cái bảo thạch phía trên đều là một không gian, giờ phút này bên trong còn có các loại linh thú.

Có không gian chỉ có một linh thú, cũng có không gian có hơn ngàn con, thậm chí hơn vạn con, có thể nói vô cùng quái lạ.

Tuy nhiên, những linh thú này thực lực cũng không cao, dường như ngay cả Chân Tiên cảnh cũng vô cùng thưa thớt, phần lớn là Đại Thừa kỳ.

Mặt khác, trong từng không gian đều có một tấm bia đá, phía trên ghi lại đặc tính nuôi dưỡng và công dụng của linh thú, cũng không phải là đều dùng để chiến đấu, có một ít là thăm dò, truy tung… đủ loại.

Mấy năm nay Hàn Lập đi qua không ít địa phương, kiến thức coi như rất rộng rãi, thấy phần giới thiệu về những linh thú này, cũng cảm thấy mở rộng tầm mắt.

Tuy nhiên, linh thú bên trong không gian ngọc đái đều đã chết, không còn một con nào.

Điều này làm cho Hàn Lập trong lòng kinh ngạc đồng thời thấy rất đáng tiếc.

Những linh thú này trên người không có vết thương, xem ra không phải là do chiến đấu mà dẫn đến tử vong, thật là có chút kỳ quái.

Hắn hơi trầm ngâm, phất một tay lên.

Thi thể một con nai màu xanh hiện ra, thất khiếu trên mặt đều chảy máu mà chết.

Hàn Lập duỗi một ngón tay ra, đặt trên đầu con nai, một điểm thanh quang từ đầu ngón tay chui vào bên trong.

Hàn Lập rất nhanh thu tay lại, trong mắt hiện lên một tia giận dữ.

Hắn đã tra ra nguyên nhân cái chết của những linh thú này, là chết bởi một loại lực lượng cấm chế.

Trong cơ thể những linh thú này, Cừ Linh đều hạ một loại cấm chế cộng sinh. Loại cấm chế này cực kỳ ác độc, chủ nhân vẫn lạc, những linh thú cũng sẽ chết theo, có thể nói là một loại bá đạo nhất trong các loại cấm chế khế ước.

Hàn Lập lắc đầu, lật tay thu ngọc đái vào.

Ngọc đái này có giá trị rất lớn, luận giá trị chỉ sợ còn ở trên mấy cái túi linh thú cao cấp.

Sau cùng, hắn lấy cái giới chỉ màu đen kia ra, áp vào trán, thần thức chui vào trong đó, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Hàn Lập vung tay lên, nghe ”rầm rầm” một tiếng, trên mặt đất hiện ra một đống đồ vật lớn, cơ hồ chiếm hết nửa cái đại điện.

Mấy thứ này rất lộn xộn, đủ loại linh thảo, khoáng thạch, tài liệu pháp bảo, cái gì cần đều có. Chúng tản mát ra quang mang đủ mọi màu sắc, chiếu rọi bên trong đại điện sáng trưng.

Mỗi một kiện này đều ẩn chứa linh lực rất mạnh, giá trị xa xỉ.

Sau khi tiến vào Tiên Phủ, Hàn Lập cũng tìm được không ít bảo vật, nhưng mà so với mấy thứ này trên thân Cừ Linh, chính là còn kém rất xa.

Chẳng qua mấy thứ trên mặt đất này, rõ ràng cho thấy không ít trong đó là đồ vật của tu sĩ khác, hiển nhiên ả ta đã làm ra không ít chuyện giết người đoạt bảo.

Hàn Lập hơi biến sắc, lật tay đã nắm một cái lệnh bài màu đỏ thắm, phía trên khắc rõ một cái đồ án Chu Tước đỏ thẫm, chính là dấu hiệu của Chân Diễm Tông.

Hắn đưa tầm mắt nhìn qua, lệnh bài như vậy ở đây còn có hơn sáu bảy cái.

Xem ra đám người Chân Diễm Tông gặp Cừ Linh đều bị giết hết.

Hàn Lập lắc đầu, khẽ thở dài một hơi. Hắn cũng không có bao nhiêu hảo cảm đối với đám người Chân Diễm Tông nhưng người đồng hành gặp nạn, trong lòng của hắn vẫn có chút cảm thán.

Hàn Lập phất tay ném vật của đám người Chân Diễm Tông xuống đất, tiếp tục xem xét mấy thứ trên mặt đất.

Kết quả không bao lâu, ánh mắt hắn sáng lên, phất tay ra một đạo thanh quang, cuốn lấy một cái hồ lô màu xanh biếc ở cách đó không xa, hút nó vào trong tay.

Vật này chính là vật lúc trước Cừ Linh sử dụng qua, Huyền Thiên Hồ Lô.