Chương 1199: Không kịp nhìn

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Kiến thức quý minh chủ thật sự cao minh.” Hàn Lập nhíu mày lại, gật đầu nói.

Trong lúc nói chuyện, thần thức của hắn đã chui vào bên trong ngọc giản, sắc mặt hơi động một chút.

Trong ngọc giản hiện ra hơn vạn loại vật phẩm đấu giá, còn có giá cả khởi điểm các loại, cực kỳ rõ ràng minh bạch, có thể nói liếc qua là hiểu ngay.

Chỉ là trình tự bán đấu giá lại không ghi rõ, bất quá điều này cũng không khó lý giải, nếu như khách nhân biết chi tiết rõ ràng sự tình đấu giá, ngược lại thiếu một chút thú vị.

Với năng lực ghi nhớ của Hàn Lập bây giờ, rất nhanh đã xem hết những vật phẩm đấu giá này, ghi vào trong đầu, trong lòng hắn cũng đại khái nắm rõ một chút về những vật đấu giá.

“Không biết hai vị tiền bối đến từ phương nào? Lần này muốn mua bảo vật gì? Là để chuẩn bị cho tiến giai Đại La sao?” Lam Mi lại hỏi.

“Hai người chúng ta đều là tán tu, từ trước đến nay không có chỗ ở cố định, lần này tới tham gia đại hội đấu giá Nhật Nguyệt Các, cũng không mua thứ gì đặc biệt, trước nhìn qua một chút đã.” Hàn Lập cười ha hả.

“Thì ra là thế, Nhật Nguyệt Các chúng ta cực kỳ coi trọng đại hội đấu giá này, chuẩn bị rất nhiều các loại Trân phẩm, Tiên khí, đan dược, tài liệu, công pháp, cái gì cần có đều có, hai vị tiền bối có thể tùy ý thưởng thức, thấy cái gì vừa ý thì tham gia đấu giá.” Lam Mi cũng không có truy hỏi, tự nhiên cười nói.

Hàn Lập gật đầu nhẹ, lại hỏi thăm một chút sự tình có liên quan tới đại hội đấu giá. Lam Mi ăn nói khéo léo, giải đáp tường tận từng cái, làm cho Hàn Lập khá hài lòng.

Đề Hồn bên cạnh nhìn thấy Hàn Lập và Lam Mi cười cười nói nói, không nhịn được cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, hờn dỗi không để ý tới hai người, nhắm mắt dò xét miếng ngọc giản kia.

Chỉ chốc lát, Lam Mi dẫn theo Hàn Lập và Đề Hồn đi vào trong một căn phòng đơn lẻ.

Diện tích gian phòng không lớn, chỉ lớn cỡ hai ba trượng, đặt một cái ghế dài hình chữ nhật và một cái bàn đá màu trắng, trên bàn bày ra linh trà, tiên quả các loại, đều là thứ bất phàm.

Nơi đây bố trí mặc dù đơn giản, nhưng cho người ta một loại cảm giác sạch sẽ gọn gàng, trong không khí còn nhộn nhạo một cỗ hương khí thanh u, không biết là loại hương liệu nào, nghe thấy trong lòng thật yên tĩnh.

Bốn phía gian phòng khép kín, chỉ thấy chính diện có một cửa sổ dùng vật liệu trong suốt chế thành, có thể nhìn thấy được phía trước có một quảng trường khổng lồ, lớn chừng hai ba mươi dặm, trên quảng trường xếp đặt vô số chỗ ngồi, vào lúc này cơ bản đã đầy chỗ ngồi, đều đang đợi đại hội đấu giá bắt đầu.

Mà vị trí ghế khách quý giống như bọn Hàn Lập thì có hình dạng quạt, lơ lửng ở giữa không trung quảng trường.

“Tốt rồi, nơi này không cần ngươi trông coi nữa, đi xuống trước đi.” Bản dịch được dịch duy nhất tại Bạchh ngọc sách. Hàn Lập gật gật đầu, khá hài lòng với tình huống nơi này, sau đó nói với Lam Mi.

“Vâng, hai vị tiền bối nếu như cần triệu hoán tại hạ, gõ vang chuông nhỏ này là được.” Lam Mi đáp ứng một tiếng, lấy ra một chiếc chuông nhỏ màu đồng thau để lên bàn, sau đó lui xuống.

Chờ sau khi nàng này rời đi, hai tay áo Hàn Lập lắc một cái, một màn sáng màu xanh bao phủ cả phòng lại.

“Đề Hồn, sao nãy giờ không nói gì vậy?” Hắn quay đầu nhìn về phía Đề Hồn, hỏi.

“Chủ nhân ngươi và tiểu cô nương kia nói chuyện hợp ý như vậy, tiểu tỳ nào dám xen vào.” Đề Hồn mở to mắt, cũng không nhìn Hàn Lập, xụ mặt ra nói.

“Nào có cái gì hợp ý hay không hợp ý, bất quá là nghe ngóng một chút từ nữ tử kia về thủ tục đấu giá hội mà thôi.” Hàn Lập nhịn không được cười nói.

Đề Hồn nghe vậy sắc mặt hơi nguội, nhưng vẫn khẽ hừ một tiếng.

“Tốt rồi, đấu giá hội sắp bắt đầu rồi, đừng có đùa như trẻ con nữa. Ngươi xem ngọc giản lâu như vậy, có nhìn trúng kiện bảo vật nào không?” Hàn Lập hỏi.

“Ta nhìn trúng hai kiện Tiên khí, chỉ là giá khởi điểm đều không ít, muốn mua được đoán chừng sẽ tốn hao không ít Tiên Nguyên thạch.” Đề Hồn nghe nói lời này, bất chấp cáu kỉnh, chỉ trên ngọc giản hai kiện Tiên khí cho Hàn Lập xem, đồng thời mặt lộ vẻ chần chờ nói.

“Hai kiện Tiên khí này quả thực rất thích hợp với ngươi, về phần Tiên Nguyên thạch, không thành vấn đề, ngươi cứ yên tâm.” Thần thức Hàn Lập dò xét hai kiện Tiên khí mà Đề Hồn chỉ, cùng với giá khởi điểm kèm theo phía sau, lông mày không khỏi hơi nhíu, nhưng lập tức giãn ra, cười một cái nói.

Lúc trước hắn luân phiên thúc giục Quang Âm Thiên Tuyền đại trận tu luyện, tiêu hao gần hai ngàn vạn Tiên Nguyên thạch, trên người bây giờ chỉ còn lại năm ngàn vạn Tiên Nguyên thạch, hai kiện Tiên khí này mặc dù có giá trị không nhỏ, nhưng lại ẩn chứa lực lượng pháp tắc tương đối cao, đoán chừng người cạnh tranh sẽ không nhiều, thu được cũng không thành vấn đề.

Hắn tiến cấp tới Đại La cảnh, trong thời gian ngắn không thể nào tiếp tục đột phá nữa, cho nên tạm thời cũng không cần đến không gian chênh lệch thời gian, có thể đem những Tiên Nguyên thạch này ra sử dụng.

“Đa tạ chủ nhân!” Đề Hồn nghe vậy, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

“Chi chi chi. . .” Vào thời khắc này, tiếng kêu vang lên liên tục ở trong đầu Hàn Lập, chính là Tinh Viêm đồng tử trong không gian Hoa Chi.

Mặc dù tiếng kêu không thành câu, bất quá Hàn Lập hiểu ý tứ Tinh Viêm đồng tử, nó cần một ít hỏa nguyên chi lực, bổ sung tiêu hao trước đó.

“Không thành vấn đề.” Thần niệm Hàn Lập truyền âm một câu, làm yên lòng Tinh Viêm đồng tử.

Trên danh sách đấu giá có không ít tài liệu ẩn chứa Hỏa nguyên lực dồi dào, mà giá cả đều không đắt, mua một ít là được.

Tiểu Bạch ở trong không gian Hoa Chi kêu gào ầm ĩ, nhưng nó không yêu cầu Hàn Lập mua cho bảo vật gì, mà là ầm ĩ muốn đi ra quan sát đấu giá hội.

Hàn Lập bất đắc dĩ, đành phải đưa một sợi thần thức xâm nhập vào không gian Hoa Chi, chiếu ảnh ra tình cảnh màn đấu giá hội phía ngoài.

Vào thời khắc này, ba tiếng chuông “Keng” “Keng” “Keng” cực lớn vang lên, đấu giá hội chính thức bắt đầu.

Giữa quảng trường, trên đài đấu giá, hồng quang lóe lên, một vị lão giả mập mạp tai to mặt lớn thình lình xuất hiện.

Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, lão giả mập mạp này có bề ngoài xấu xí, lại là một vị tu sĩ cường đại Đại La trung kỳ, đảm nhiệm đấu giá quan nhưng cũng trấn ép được tình cảnh.

“Đại Kim Nguyên Tiên Vực ta, Vạn Bảo Tiết vạn năm một lần, hôm nay chính thức bắt đầu! Hoan nghênh chư vị đạo hữu nể mặt đến Nhật Nguyệt Các, hi vọng các vị có thể thu được vật mình muốn, thắng lợi trở về. Tốt rồi, lão phu cũng không nói thêm gì thừa thãi nữa, lập tức bắt đầu đấu giá kiện bảo vật thứ nhất, chư vị mời xem.” Lão giả mập mạp chắp tay, mấy tên lực sĩ mặc áo mã giáp màu lam giơ lên một cái hộp ngọc bước lên bàn đấu giá.

Trong hộp ngọc đặt một khối tinh thạch màu vàng to như cái thớt, vô số hào quang màu vàng đất xoay tròn chớp động xung quanh, còn có một cỗ ba động Thổ Chi Pháp Tắc hùng hậu không gì sánh được từ phía trên mãnh liệt tỏa ra.

Trọng lực xung quanh bàn đấu giá cũng bị ảnh hưởng từ tinh thạch này, nặng gấp mấy ngàn lần, mấy lực sĩ kia nâng hộp ngọc lên đều lộ ra vẻ phi thường cố hết sức.

“Chư vị mời xem, khối Thổ Hoàng Tinh này đến từ Mậu Thổ Tiên Vực, sinh ra ở chỗ sâu vô tận dưới lòng đất, trăm triệu năm hấp thụ tinh hoa đại địa mà thành, chất liệu cứng rắn không gì sánh được, lại thêm ẩn chứa Nguyên Từ Trọng Lực Pháp Tắc cực kì dồi dào, luyện chế tứ phẩm Tiên khí Thổ thuộc tính cũng dư xài. Bảo vật này giá quy định năm trăm vạn Tiên Nguyên thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn mười vạn.” Lão giả mập mạp dùng một loại ngữ khí thật thà nói ra, không khoe khoang gì món bảo vật này, thế nhưng lại cho người ta một loại cảm giác càng thêm đáng tin cậy.

Lão giả vừa dứt lời, trong hội trường liền xôn xao nghị luận, nhấc lên làn sóng âm thanh cực lớn, không ít người mặt lộ vẻ kích động.

Hàn Lập nhìn thấy Thổ Hoàng Tinh trên đài, ánh mắt cũng không nhịn được sáng lên.

Hắn mặc dù đã thấy vật này ở trên ngọc giản kia, nhưng lại rung động khi nhìn thấy vật thật ở ngoài.

Trong rất nhiều tài liệu Thổ Chi Pháp Tắc, Thổ Hoàng Tinh được xem như cấp cao nhất, cũng không kém Thiên Kim Toản chứa Kim Chi Pháp Tắc, là bảo vật ước mong trong mắt tất cả tu sĩ tu luyện Thổ Chi Pháp Tắc.

Hơn nữa, khối Thổ Hoàng Tinh trước mắt này vậy mà có thể dùng để luyện chế tứ phẩm Tiên khí.

Ở trong phẩm cấp Tiên khí, tứ phẩm chính là một đường ranh giới.

Ngũ phẩm Tiên khí mặc dù không nhiều, nhưng cũng không ít, bình thường đại năng đạt tới Đại La cảnh, tốn chút công phu hoặc tiền vốn là sẽ có được một kiện. Dù sao chỉ cần tài liệu luyện chế Tiên khí không kém, sau này lại tốn thời gian tế luyện ôn dưỡng từ từ, cũng có thể dựa vào công phu mài nước, tăng phẩm cấp Tiên khí lên tới cấp năm.

Thanh Trúc Phong Vân Kiếm của Hàn Lập là như thế, bằng vào căn cơ không kém của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, lại nhờ Ngũ Quang Lôi Hải chi lực cùng phương pháp tế luyện trong « Ngũ Lôi Chính Pháp Chân Kinh », nhất cử mà thành.

Nhưng mà tứ phẩm Tiên khí thì lại khác, muốn luyện chế một kiện tứ phẩm Tiên khí, ngoài vật liệu phẩm chất, còn có yêu cầu kỹ thuật luyện khí cực kỳ hà khắc, thậm chí đến mức độ nghịch thiên, nghe nói sau khi luyện thành, còn có thêm chuyện bảo kiếp.

Tình huống cụ thể, hắn cũng không quá rõ ràng.

Bất quá một khi luyện thành, uy năng tứ phẩm Tiên khí đủ hủy thiên diệt địa, không phải ngũ phẩm Tiên khí có thể so sánh.

Trong Chân Tiên giới số lượng tứ phẩm Tiên khí cực ít, cho dù là tu sĩ Đại La, cũng rất ít người có.

Khối Thổ Hoàng Tinh này, vậy mà có thể luyện chế tứ phẩm Tiên khí, phẩm chất ở trong tài liệu đồng loại xem như cực cao, giá trị to lớn như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Hàn Lập nhìn Thổ Hoàng Tinh trên đài, ánh mắt chớp động không thôi.

Quả nhiên không hổ là Vạn Bảo Tiết, kiện bảo vật đấu giá đầu tiên đã trân quý như thế.

Khối Thổ Hoàng Tinh này tuy tốt, bất quá hắn cũng không cần, sẽ không đấu giá.

Mặc dù Hàn Lập không cần, nhưng tu sĩ hội trường phía dưới mong muốn bảo vật này rất nhiều, từng người một hăng hái đấu giá, những người trong ghế khách quý kia cũng tham dự không ít.

Trong nháy mắt giá tiền đã hơn một ngàn vạn Tiên Nguyên thạch, cuối cùng bị một vị tu sĩ ở ghế khách quý dùng một ngàn hai trăm vạn Tiên Nguyên thạch thu lấy.

“Kiện bảo bối dưới đây, chính là một viên Hỏa chi đạo đan, cấp bậc ngũ phẩm . . .” Lão giả mập mạp tiếp tục giới thiệu kiện đấu giá thứ hai.

Vạn Bảo Tiết danh bất hư truyền, lần lượt từng đồ vật kỳ trân hiếm thấy xuất hiện, khiến cho mọi người có chút không kịp nhìn, không ngừng khiến cho bầu không khí từng đợt từng đợt đẩy lên cao trào.

Mặc dù giá bán đấu giá cao, nhưng có thể mua được đồ vật cần thiết cho chính mình, rất nhiều tu sĩ vẫn cam tâm tình nguyện, dù sao những bảo vật này đều có thể ngộ nhưng không thể cầu, bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này không biết bao nhiêu ngày tháng mới có thể gặp lại.

Trong nháy mắt, đã qua hơn nửa ngày, nhưng Hàn Lập vẫn ngồi ngay ngắn chỗ cũ, không xuất thủ.

“Món bảo vật dưới đây, là một kiện ngũ phẩm Tiên khí, tên gọi U Minh Quỷ Trảo, chính là dùng móng vuốt của một con U Minh Quỷ Thú Đại La cảnh ở Minh Hải Tiên Vực, hỗn hợp vô số hung hồn, mười tám loại quỷ huyết, ba mươi sáu loại quỷ khí, đồng thời nung khô ở trong U Minh Chi Hỏa trăm vạn năm, cuối cùng mới luyện chế thành, ẩn chứa thuộc tính Âm Quỷ pháp tắc vô cùng cường đại, có lực lượng xuyên thủng cực mạnh cùng công hiệu ăn mòn.” Trên đài đấu giá, lão giả mập mạp lần nữa lấy ra một kiện bảo vật, đó là một móng vuốt màu đen lớn hơn một trượng.

Cự trảo màu đen này bất ngờ có chín ngón tay, giữa khe hở các ngón tay phủ đầy màng thịt, vô số hắc khí vờn quanh ở trên, phát ra từng trận thanh âm quỷ khóc cường đại, phảng phất giống như Ác Ma Chi Thủ.